Xuyên Việt Chi Viễn Sơn Trà Nông

Chương 112: Huyết thư




Sau khi tuyết ngưng, tựa hồ không sẽ không rơi nữa.

Dù vẫn phong sơn, Hùng gia ỷ vào cao thủ nhiều, rất nhanh liền cùng dưới chân núi khôi phục thông tin.

Chưa tới vài ngày, Ôn Luân từ Tống Lâm nhận được một phần bản sao huyết thư.

Ôn Bảo Thục dù được coi như là quý tộc nữ tử, nhưng dù sao ở phương diện tu dưỡng văn hóa, trong nhà cũng không quá coi trọng, một phần huyết thư này chỉ có thể xem như hiểu chuyện gì xảy ra, cũng không có tài hoa gì. Đại ý là, Lưu gia lừa hôn ra sao, rõ ràng đã có thứ trưởng tử, còn lừa Ôn Bảo Thục vào cửa; sau khi thành thân, Ôn Bảo Thục hiền lành lo liệu gia vụ ra sao, còn sinh ra nhi tử, lại bị ngoại thất mưu hại; ác phu Lưu Kiến Minh lại sau khi giết chết ngoại thất, đem thứ trưởng tử ốm chết đổ lên đầu nàng lúc đang trong tháng; cuối cùng Lưu gia lại ý đồ lừa dối, nàng vô tội lại nhốt vào từ đường. Huyết thư không dài, lại thắng ở chỗ nói ri ràng, cố tình chữ chữ huyết lệ.

Nếu không phải Ôn Luân biết Ôn Bảo Thục đức hạnh ra sao, chỉ sợ hắn giờ phút này cũng muốn rơi hai giọt nước mắt, lại gây phiền toái cho Lưu gia.

Nhưng Ôn Luân nhìn hai lần, bỏ huyết thư xuống.

Đại Hùng đi qua nhìn nhìn, nhìn hiểu được, đã có chút đoán không ra tâm tình tức phụ giờ phút này.

Huyết thư là di thư của Ôn Bảo Thục, nghe nói lúc ấy là trực tiếp viết tường viện ngoài Lưu gia. Lưu gia năm trước mới quét tường, trằng bong, một mảng lớn chữ đỏ như máu, lúc ấy trực tiếp khiến nhiều người sợ choáng váng. Lưu gia bề ngoài chịu đựng, phía sau lưng một ít nữ quyến đã toàn bộ dọn đi nơi khác ở.

Vô luận nội dung trong phong huyết thư của Ôn Bảo Thục là thật là giả, hoặc là nói có vài phần thiệt giả, hy vọng của Lưu gia Lưu Kiến Minh lần này coi như là triệt để kết thúc.

Đầu năm nay thanh danh, cực kỳ quan trọng, không chỉ có thể ảnh hưởng đến danh vọng một người, còn có thể quyết định địa vị và tiền đồ một người. Ôn Bảo Thục có thế nào, rốt cuộc là vợ cả của Lưu Kiến Minh, nếu không phải Lưu gia thực sự có chỗ nào cay nghiệt ác độc, sao lại treo cổ như vậy trước đại môn Lưu gia?

Huống chi là mặc một thân giá y màu đỏ, này rõ ràng là muốn hóa thành lệ quỷ nguyền rủa một nhà Lưu gia. Nếu không hận đến cùng cực, tại sao có thể làm tới tình trạng này?

Một mạng người, hơn nữa còn là lấy hình thức như vậy, Lưu gia bây giờ là hết đường chối cãi.

Đại Hùng nhéo nhéo tay tức phụ: “Tức phụ?”

Ôn Luân cười lạnh một tiếng: “Lưu gia thật đúng là sẽ thêm phiền.” Hắn nhéo nhéo mày, “Ta sẽ xuống núi.”

Đại Hùng cau mày lại: “Chúng ta cùng đi xuống!” Tức phụ đây là muốn tự mình giải quyết sao?

Ôn Luân lắc lắc đầu: “Chuyện trên núi, ta không thể giúp gấp cái gì. Huynh hiện tại lại đi không được. Lại nói, chuyện Ôn Bảo Thục, là chuyện hai nhà Ôn Lưu, ta chỉ đi cho đủ số thôi, không có chuyện của ta. Thuận tiện lại đi thăm A Thanh.”

Ôn Luân khuyên can mãi, cắt đất đền tiền vô số, cuối cùng mới để cho Đại Hùng đáp ứng.

Tốn ba ngày, Ôn Luân mang theo hành lý đóng gói xong; nhóm thợ thủ công cũng làm ra thùng xe cho xe trượt tuyết.

Ôn Luân bên người dẫn theo Bích Hà. Trên núi các nam nhân đều là sức lao động chủ yếu, những người dư lại còn không bằng Bích Hà.

Ôn Luân ngồi ở trong xe, Bích Hà lái xe.

Chó trượt tuyết chạy rất nhanh, đến huyện nội Long Châu, cũng không dừng lại, trực tiếp đi An Giang thành.

Cho dù ở trong thùng xe khá kín, trà gừng vẫn rất nhanh lạnh đi.

Ôn Luân nửa híp mắt, nhìn tiểu cô nương bao bọc bởi da sóc. Lúc trước đi theo hắn gả vào trong núi, cũng bất quá mới mười lăm tuổi, hiện giờ chớp mắt một cái cũng đã đến tuổi đàm hôn luận gả. Tâm tư Tiền gia quả thực không thể trắng hơn nữa, nhưng mà đến tột cùng bọn họ nghĩ như thế nào, vẫn phải nói rõ ràng. Bích Hà nhà bọn họ cũng không làm thiếp.

Sau đó, hắn cũng phải tìm gã sai vặt thư đồng, phải thật sự lên lịch. Trong nhà này vài người tuổi lớn, nên thả ra đi lập gia đình. Vốn còn muốn lưu lại, hiện tại xem ra là lưu không nổi.

Suốt đêm đến An Giang thành, chuyện Ôn Bảo Thục đã nháo đến ồn ào huyên náo.

An Giang thành không khí đều lộ ra kỳ quái. Một hồi đại tuyết, gặp tuyết tai mọi người cảm xúc khá tệ. Mà chuyện Ôn Bảo Thục vừa bộc phát ra, chờ người Ôn gia tới nơi, cơ hồ toàn thành người đều biết hết cả rồi, chờ nhìn trò hay của hai nhà Ôn Lưu.

Ôn Luân không đi thư viện bên kia, mà là trực tiếp đi trà lâu.

Trong trà lâu, Hoàng Chân một ngày ba lượt ra bên ngoài nhìn xung quanh, biết xảy ra chuyện này, Ôn Luân khẳng định sẽ đến.

Cũng là trong khoảng thời gian này trà lâu cơ hồ không buôn bán, Hoàng Chân mới nhàn rỗi nhàn rỗi.

Bích Hà mệt đến ngất ngư, nếu không có chút thành tựu tập võ, tuyết lớn như vậy suốt đêm vội vàng lại đây, tới nơi liền ngã xuống. Trà lâu mua vài tiểu nha đầu thấy thế, nhanh chóng nâng người đi vào chiếu cố.

Mấy con chó vẫn tinh thần sáng láng. Hoàng Chân cũng gọi người đi cho chúng nó ăn.

Ôn Luân tinh thần cũng thoáng có chút uể oải, dù có thùng xe, rốt cuộc ở bên ngoài cũng là ngày đông lạnh, nghỉ ngơi là chưa nói tới.

Hoàng Chân biết Ôn Luân không nhiều cầu kỳ như vậy, chờ Ôn Luân lau mặt, thay quần áo, một chén mỳ đã bưng lên.

Thừa dịp Ôn Luân đang ăn mỳ, Hoàng Chân bắt đầu nói lên tình hình gần đây: “Bá gia cùng phu nhân đều đến, ở khách điếm Thiên Hòa cách đây không xa. Mặt khác mua sân đưa tang cho đại cô nương.”

Đưa tang? Nêu nói Ôn Bảo Thục lại thế nào, dù sao bây giờ còn là Lưu Ôn thị, là người Lưu gia. Chuyện đưa tang này như thế nào cũng là Lưu gia làm. Bất quá chuyện này nháo ra đủ khó coi. Ôn Luân dù đã xuyên qua vài năm, hoàn cảnh sinh hoạt vẫn luôn không nhiều quanh quanh quẩn quẩn như vậy, hiện giờ cũng nghĩ không ra, dứt khoát không thèm nghĩ nữa.

Hoàng Chân thấy Ôn Luân không lên tiếng, tiếp tục nói: “Nghe nói có ngôn quan buộc tội Lưu Đồng tri, cô… Lưu Kiến Minh tiền đồ xem như hủy hết. Vốn là Lưu gia nhìn thấy phu nhân còn rất cứng khí, kết quả buộc tội vừa ra, Lưu Đồng tri không lên tiếng nữa.”

Chuyện ngôn quan buộc tội linh tinh, có gây sức ép như thế nào đi nữa, Hoàng Chân bất quá là một chưởng quầy nho nhỏ, không khác gì dân chúng tầm thường, không thể nào biết được. Chính là hắn kinh doanh trà lâu quả thật có chút môn đạo, trà lâu ra vào giữa khách quen và khách quen, bị hắn phát triển ra nhân mạch không nhỏ. Huống chi, Lưu gia hiện giờ nhìn ra đại thế đã mất, Ôn Luân sau lưng trà lâu đã họ Hùng, lại nói tiếp cùng Ôn gia cũng không liên quan bao nhiêu, người khác cũng vui vẻ bán một cái nhân tình.

Chuyện hai nhà Ôn Lưu, không quản Ôn Bảo Thục như thế nào, chuyện Lưu Kiến Minh có một thứ trưởng tử, trong vòng luẩn quẩn kia không phải bí mật gì. Người ở bên ngoài xem ra, vô luận Ôn Bảo Thục như thế nào, Lưu Kiến Minh đầu tiên chính là đuối lý. Hơn nữa năm trước nói Ôn Bảo Thục ác độc, hại chết ngoại thất cùng thứ trưởng tử, ở trong phủ thành càng là ồn ào huyên náo, cả dân chúng tầm thường đều có thể coi là chê cười nói hai câu. Ở đây mọi người thờ phụng việc xấu trong nhà không tuyên dương ra ngoài, đây đã là một việc thực bất khả tư nghị.

Chính là, chuyện như vậy cố tình đã xảy ra.

Trong lúc nhất thời, người họ Lưu trong phủ thành, làm người đều thấp ba phần.

Ôn Luân ăn mỳ xong, gật gật đầu: “Chuyện này đến tột cùng là thế nào?”

Hoàng Chân nhíu nhíu mày: “Ta cũng không rõ chuyện cụ thể lắm. Chính là đại cô nương lần này hẳn là bị người hại.”

“Ôn Bảo Thục không phải tự sát?” Ôn Luân nháy mắt nhíu mày lại. Đối cô gái Ôn Bảo Thục này, Ôn Luân chỉ cảm thấy cách ứng. Chuyện nàng làm với nguyên thân, bắn chết một vạn lần mới đủ giải hận, chính là dù sao hắn không có bao nhiêu cảm xúc, lại không thể thật không quan tâm, trực tiếp đem vài hàng sốt ruột này giết chết, bình thường cũng bất quá là nhắm mắt làm ngơ. Dù sao sau mỗi lần chạm mặt, đều là Ôn Bảo Thục chịu thiệt.

Mặc áo cưới thắt cổ tại trước đại môn, dựa theo hiểu biết của Ôn Luân đối Ôn Bảo Thục, là thật làm được. Cho nên trọng điểm của hắn luôn luôn ở Lưu gia rốt cuộc làm gì Ôn Bảo Thục, mà không phải nguyên nhân Ôn Bảo Thục chết. Chẳng lẽ Lưu gia có cái gì đại cừu nhân làm ra hết thảy?

Hoàng Chân vội vàng phủ định: “Không phải ý này! Nhưng mà, bên trong này còn có bút tích những người khác. Đại cô nương bị nhốt vào từ đường Lưu gia, ta trước nhìn qua…” Hoàng Chân nói giọng khá nhỏ. Dù sao hắn mặc dù là gia sinh tử Ôn gia, nhưng hiện tại hắn ăn là bát cơm Hùng gia, không thể cứ hướng về chủ nhân trước kia.

Ôn Luân hiểu được: “Không có việc gì, tiếp tục nói đi.”

“Vâng.” Hoàng Chân thấy Ôn Luân thật không có ý kiến gì, mới tiếp tục nói, “Kia từ đường có vài cái hộ viện, tường viện rất cao, bên trong có mấy cái quét tước lão bộc. Đại cô nương ở bên trong thực… Ta đưa hai giường đệm chăn đi vào. Bắt đầu trước mùa đông, còn đưa một lần quần áo cùng một chút ngân lượng và than. Nhiều cũng đưa không vào.”

Ôn Luân giương mắt nhìn một chút Hoàng Chân: “Nói trọng điểm.”

Hoàng Chân hít sâu một hơi, thấp thỏm nói: “Ta là muốn nói, đại cô nương không lấy được giá y. Từ đường Lưu gia loại địa phương này, người bình thường căn bản không vào được. Chính là ta đưa mấy lần đồ vật đi vào, cũng chỉ là cách tường nghe đại cô nương nói hai câu. Lúc ấy đại cô nương cảm xúc nghe cũng không có cái gì. Khi đó thời tiết lại lạnh, trong từ đường kham khổ, đại cô nương qua hậu sản không tới mấy tháng, so với cô nương bình thường thân thể đều phải yếu hơn, làm sao có thể trốn ra khỏi từ đường, còn viết huyết thư dài như vậy, lại mặc giá y…”

Nhờ Hoàng · Holmes · Chân ban tặng, vốn Ôn Luân mệt chết không thể ngủ ngon, trong chốc lát mơ thấy Ôn Bảo Thục bị hán tử che mặt bắt trói ra từ đường, bố trí sau giết chết ở môn khẩu Lưu gia; trong chốc lát lại mơ thấy Ôn Bảo Thục biến thành lệ quỷ, giết chết một nhà Lưu gia, quay đầu lại tới tìm tới hắn…

Ôn Bảo Thục áo đỏ móng vuốt đỏ nhào tới bóp cổ hắn, Ôn Luân “Phù phù” một tiếng người và chăn cùng lăn xuống đất.

Đại Hùng đi vào phòng, đối diện ánh mắt tức phụ mơ mơ màng màng, nhanh chóng ôm người lên: “Tại sao lại lăn xuống giường?” Tức phụ tướng ngủ không tốt, này y biết, nhưng mỗi ngày được y ôm ngủ, đã sửa được khá nhiều, mà ngay cả buổi sáng y không ở cùng, Ôn Luân hiện tại ngau cả đá chăn đều rất ít.

Ôn Luân còn cho rằng mình đang nằm mơ: “Ôn Bảo Thục muốn giết ta.”

Đại Hùng nhíu chặt mày, ôm tức phụ trực tiếp ngồi lên giường, như hống tiểu hài tử vỗ vỗ: “Chớ sợ chớ sợ. Gặp ác mộng?”

Ôn Luân lúc này mới kịp phản ứng Đại Hùng đang ở đây, trợn tròn mắt: “Sao huynh lại tới đây? Chuyện trên núi…”

Đại Hùng cúi đầu hôn một hơi, ngăn chặn tức phụ phản đối: “Cổ quân sư đến, có hắn tọa trấn, không có việc gì.”

Ôn Luân vẫn không đồng ý.

“Ta lo lắng cho đệ.” Đại Hùng từ trong người lấy phong thư ra, “Lúc này sự tình không đơn giản. Thái công công nơi đó nhận được tin tức…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.