Xuyên Việt Chi Viễn Sơn Trà Nông

Chương 1: Tác dụng của thứ trưởng tử




Edit: Rei

Beta: TrinhTrinh

Lúc Ôn Luân tỉnh lại, đầu óc nhất thời đau đến choáng váng, qua nửa ngày mới miễn cưỡng chậm lại. Không phải do đau nhức giảm bớt, mà chỉ là thoáng có thể thích ứng một chút. Nếu không phải cơn đau bất ngờ làm cho cậu không phân biệt được tay chân ở đâu, thì lúc này cậu tuyệt đối sẽ ôm đầu đâm tường.

Ôn Luân tuy rằng không lớn lên trong gia đình đại phú đại quý, nhưng với chính sách sinh một con ở hiện tại, có đứa trẻ nào mà không được nuông chiều từ bé. Ôn Luân sống đến 20 tuổi, bất quá cũng mới là một thanh niên năm hai đại học, đau đớn lớn nhất cậu nhận được trong đời người, cũng chỉ là té ngã lúc học xe đạp, còn cái loại đau như bây giờ, nếu không phải là do bộ não truyền đến, cậu chắc sẽ hoài nghi mình đang sinh hài tử mất!

Chờ đến cả người đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt đến lần thứ ba, lúc này cậu mới mờ mịt khôi phục một chút năng lực tự hỏi.

Phản ứng đầu tiên là: cứ như vậy xuyên qua?

Phản ứng thứ hai là: còn có thể khổ bức hơn nữa không?

Cái nguyên thân này rốt cuộc có bao nhiêu vô dụng? Thân là một trưởng tử của Huyện Bá (tước vị hàng thứ ba, 1 công hầu), vậy mà có thể đần đến nước này, cũng thật sự là kỳ ba cực kỳ. Tuy nói đây là thứ trưởng tử, nhưng phụ mẫu hắn là thật lòng yêu nhau, yêu ai yêu cả đường đi, nguyên thân cũng rất được yêu thương, tuyệt đối vượt qua đích tử đích nữ. Hiện tại lão cha bệnh nặng sắp không được, hắn không phụng dưỡng, ngược lại bị đệ muội con vợ cả gây sức ép đến đi đời nhà ma, hắn so với đệ muội còn lớn hơn vài tuổi, là sống đến ngu người rồi? (nguyên thân là ‘hắn’, thụ là ‘cậu’ nhá)

Ôn Luân còn đau đầu, chợt nghe bên ngoài truyền đến ồn ào.

“Đại thiếu gia còn chưa tỉnh, tam thiếu gia tứ thiếu gia đại cô nương, không nên đi vào, miễn cho lây bệnh.” Âm thanh nữ nhân trung niên thập phần nịnh nọt.

“Đi ra ngoài! Ta đây là đệ đệ, vẫn không thể đến thăm đại ca?” Âm thanh thiếu niên cố gắng tỏ ra uy nghiêm.

“Lão nô chỗ nào dám? Lão nô còn không phải là vì vài vị chủ tử suy nghĩ… Ôi! Tứ thiếu gia, ngài đừng đưa chân, cẩn thận lão nô vướng đến ngài!”

“Xuy! Lăn xa một chút!” Âm thanh nam hài tử thập phần kiêu ngạo tùy hứng.

“Dong dài cái gì.” Là tiếng của thiếu nữ, sau đó là âm thanh cửa gỗ bị đẩy ra, “Phấn Hà, đi ra ngoài cửa trông coi đi.”

“Vâng.”

Một lát sau, thanh âm nam hài tử vang lên: “Chó má đại thiếu gia, một cái thiếp sinh cũng xứng!”

Thiếu nữ lập tức nói: “Ôn, Cảnh, Thịnh, nói cái gì thế?”

Nam hài tử hiển nhiên không phục: “Sao không thể nói? Ngươi trong lòng chẳng phải cũng nghĩ như vậy?”

Thiếu niên ngăn cản nói: “Được rồi. Cảnh Thịnh, tỷ tỷ nói đúng. Trong lòng nghĩ là được, không thể nói.”

Nam hài tử cười nhạo một tiếng: “Nhưng có thể làm đúng không?”

Thiếu niên thiếu nữ trầm mặc một hồi, thiếu nữ mới nói: “Đại ca chúng ta mệnh thật là cứng rắn.”

Thiếu niên cũng rất là chân thật mà hít một hơi: “Đáng tiếc tiền ta mua đoạt mệnh tán, tốn 3 lượng bạc đấy! Hóa ra còn không hữu dụng bằng 3 văn tiền thuốc chuột!”

Nam hài tử Ôn Cảnh Thịnh nói: “Ca ca tỷ tỷ cũng quá mềm lòng. Tỷ tỷ ngươi lúc ấy nếu đã đổ tội cho ‘đại ca’ cùng Tử Liên cấu kết, sao lại chỉ nhốt vào sài phòng* liền coi như xong? Còn nhốt chưa tới hai buổi tối liền đã thả ra.”

*sài phòng: phòng chứa củi.

Thiếu nữ cười duyên một tiếng: “Ta đây còn không phải là nhìn thấy ngươi đẩy hắn xuống hồ sen, toàn thân ướt đẫm. Ta cũng không thể để hắn có thời gian thay quần áo.”

Thiếu niên than thở: “Các ngươi a… Tỷ tỷ ngươi ngay cả một cái tên cũng không nhớ nổi, đại ca lúc ấy còn bên trong hồ sen, sao có thể cùng nha hoàn Tử Liên kia có đầu đuôi?”

Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng: “Lúc ấy không có, trước kia không thể có? Đại nha đầu xinh đẹp khỏe mạnh này luôn hầu hạ ta, ta còn muốn dẫn theo làm của hồi môn. Ngươi lại khen ngược, đi chiếm trước một bước. Ta không nói, không có nghĩa là không biết, thật coi tỷ tỷ ngươi là ngốc tử?”

Thiếu niên nhanh chóng chịu tội, sau đó hướng Ôn Luân đi tới hai bước, lại lui trở về: “Được rồi, chúng ta trở về đi. Nhìn bộ dáng như quỷ này, mắt có thể mở hay không còn là một vấn đề.”

Thiếu nữ rất là đồng ý: “Có thể mở thì thế nào? Mẫu thân hồ ly tinh của hắn không phải nói sẽ chôn cùng lão gia tử sao! Thả hắn từ sài phòng ra thì đã thế nào? Không có lão gia tử cùng mẫu thân hồ ly tinh, hắn Ôn Luân một người còn có thể làm ra cái quái gì? Huống chi…”

Thiếu niên nói tiếp: “Huống chi, hắn cũng sắp được cỗ kiệu nâng đi ra ngoài, hắc hắc.”

Lúc sau tuy rằng không có tiếng đóng cửa, nhưng hiển nhiên ba chủ tử đã đi ra ngoài.

Cơ hồ là ngay lập tức, nữ nhân trung niên lúc đầu kia lại đi vào: “Ôi, tay đều gãy cả rồi, ngay cả cửa cũng không đóng.” Đợi cho nhìn thấy phía trước, “Đại thiếu gia nha… Ngài ngàn vạn không được thua kém, lão nô lau người cho ngươi.”

Lau người thay quần áo đổi đệm chăn, một bộ lưu trình làm xong, Ôn Luân thế nhưng một chút cũng không cảm thấy, cả người trừ bỏ đau vẫn là đau.

Vừa rồi tới đây ba cực phẩm, chính là đệ muội của nguyên thân.

Cha nguyên thân là một quý tộc, bất quá hiện giờ đã kế tục mấy đời, còn lại chỉ có một cái danh hiệu Huyện Bá, chỉ có thể uy phong phấn chấn ở trong một cái thị trấn nhỏ hoang vắng này, không có thực quyền. Hàng năm cầm chút bổng lộc với gạo triều đình ban cho, mỗi ngày ở cái thâm sơn cùng cốc này trôi qua vô cùng không tồi.

Huyện Bá phủ nhân khẩu đơn giản, lão Huyện Bá có một thê một thiếp. Thiếp chính là mẫu thân nguyên thân Ngô thị. Ngô thị xuất thân bần hàn, chỉ có thể làm thiếp thị. Lão Huyện Bá đến tuổi, liền cưới chủ mẫu hiện tại Lưu thị. Lưu thị là nữ nhi tri huyện, cho dù là một quan tép riu, tốt xấu cũng dính cái quan tự. Lưu thị cũng là tiểu thư khuôn mẫu quan gia từ trong ra ngoài, nhưng không nghĩ tới nàng vừa vào cửa, lão Huyện Bá liền cho nàng một cái “Kinh hỉ” —— một cái thiếp mang theo bụng lớn!

Lưu thị hiện tại cũng đã vào cửa, nói cái gì cũng đã muộn, chỉ có thể ra vẻ hào phóng mà đem nước đắng nuốt xuống bụng. Vốn bà ta nghĩ sinh nhi tử nào có đơn giản như vậy, nếu là Ngô thị sinh ra nữ nhi, cùng lắm thì đến tuổi cho chút đồ cưới gả ra bên ngoài, tầm mắt cũng có thể sạch sẽ. Nhưng không nghĩ tới Ngô thị thật sự là “Không chịu thua kém”, lập tức liền sinh con trai!

Ba chữ thứ trưởng tử, để chỗ nào đều là đánh vào mặt nhà gái. Chính là Lưu thị dù có năng lực thì cũng có biện pháp nào đâu? Lão Huyện Bá có thế nào, cũng là cái Bá! Cha nàng bất quá là thất phẩm Huyện lệnh, còn có thể thật chống đối sao? Cuối cùng cũng chỉ dám náo loạn hai lần, cũng bất quá là ngươi cho ta một cái thang thôi, ăn ý lạ thường.

Cũng may lão Huyện Bá trừ bỏ một thiếp này ra, cũng không lại thêm người loạn thất bát tao gì vào phủ. Mặc dù có thứ trưởng tử bực bội, nhưng rốt cuộc cuộc sống so với những phu nhân đương gia khác thư thái hơn nhiều lắm.

Hiện tại lão Huyện Bá một chân cũng sắp xuống mồ, Ngô thị cũng tự thỉnh chôn cùng, thứ trưởng tử mạng lớn không chết, ngược lại có thể giúp nàng giải quyết một chuyện phiền toái.

“Nương! Ngươi như thế nào cho… Đại ca nhiều của hồi môn như vậy!” Ôn Bảo Thục, cô nương duy nhất trong Ôn gia, ngày thường đương nhiên là đi theo Lưu thị đồng thời học tập quản gia, hiện giờ vừa thấy tờ đơn đồ cưới của Ôn Luân, lập tức phát tác.

Lưu thị một phen đẩy tay Ôn Bảo Thục ra: “Ngươi biết cái gì? Bên ngoài nhiều ánh mắt nhìn như vậy, chẳng lẽ ta còn có thể khắt khe đại ca ngươi? Lại nói, đại ca ngươi không đi, đổi ngươi đi, ngươi nguyện ý?”

Ôn Bảo Thục nhất thời nghẹn lời, chỉ có thể dậm chân.

Lưu thị thấy thế, cười khẽ: “Được rồi, ánh mắt nhìn xa một chút. Đại ca ngươi đi chuyến này là thay cha ngươi báo đáp ân cứu mạng, là đại đại hiếu, là chuyện tốt. Năm đó lưu lại hôn thư, Ôn gia chúng ta chẳng lẽ có thể từ chối? Các ngươi khen ngược, thiếu chút nữa đem người làm chết. Vạn nhất thật không có, các ngươi nghĩ muốn giải quyết thế nào?”

Ôn Bảo Thục cau mày một cái: “Còn có thể như thế nào? Bất quá là một đại quê mùa trong hốc núi, đại tự không biết một chữ, chẳng lẽ còn có thể nháo Bá phủ chúng ta? Có can đảm sao?”

Lưu thị trong lòng cũng là cho rằng như vậy, nhưng là: “Biết đâu chừng hắn ta thật lấy hết can đảm thì sao? Lại nói nhân gia năm đó quả thật cứu cha ngươi một mạng, cho dù là cho ngươi gả đi qua, cũng là nên.”

“Ta mới không gả!” Ôn Bảo Thục giơ chân, oán hận chỉ vào đống đồ cưới, “Hừ! Dư lại coi như là tiền quan tài cho đại ca, không biết hắn có mệnh sống đến lúc vào sơn cốc chết tiệt đó hay không?”

Lưu thị nhíu mày, trở tay nhẹ nhàng đánh Ôn Bảo Thục một chút: “Sao lại nói thế? Lời này trước mặt nương nói xong không có việc gì, nhớ kỹ ngươi về sau còn phải lập gia đình. Xuất môn chỉ có thể nói đại ca ngươi có hiếu biết chưa? Đại ca ngươi đây là xung hỉ cho cha ngươi!”

Ôn Bảo Thục uốn tiếng nói: “Biết rồi, nương ~ ta đây không phải trước mặt nương mới như vậy sao!”

Giờ phút này đại quê mùa còn ở kinh thành xa xôi, hoàn toàn không nghĩ tới trở về nhà sẽ có kinh hỉ lớn đang chờ mình, y vô cùng cao hứng mà đơn giản thu thập xong bọc hành lý, dắt một đầu lừa liền xoay người nhảy lên.

“Hùng Tướng quân!”

Hùng Tinh Vũ nghe tiếng, chân mềm nhũn thiếu chút nữa quỳ xuống. Tên này của y, tổng cộng ba chữ, tại sao có thể bị gọi đến như … Ừm… Như khóc như tố? Mẹ nó, đại quê mùa như y cũng có thể nói một câu thành ngữ! Bốn chữ!

Hùng Tinh Vũ vừa hoảng thần, người gọi lại y liền chạy tới trước mặt. Bạch y thiếu niên bất quá mười lăm mười sáutuổi, khuôn mặt như quả đào, nhan sắc so với nữ tử còn diễm lệ hơn ba phần. Đơn giản một thân bạch y, kỳ thật là có tinh mỹ đồ án được dùng chỉ bạc cẩn thận thêu lên, lúc ánh mặt trời chiếu xuống, hoa văn đám mây đơn giản quả thực giống như đang lưu động.

“Hùng Tướng quân, ngài … Thật là muốn rời kinh?” Khuôn mặt bạch y thiếu niên tái nhợt nhỏ nhắn, đôi mắt khẽ nâng, đáy mắt thủy quang hiện ra, quả thực khiến người ta thấy thương xót.

Hùng đại quê mùa lại cảm thấy cả người đều nổi da gà, toàn thân dựa vào con lừa một chút: “Đúng vậy đúng vậy!”

Bạch y thiếu niên đi phía trước một bước, hàm răng hơi hơi cắn môi dưới, hai phiến môi đỏ thẫm nhìn qua càng như là dụ người ngắt lấy: “Ngài… Tướng quân ngài không để ý tình cảm ngày xưa cùng Phác Du sao?”

Hùng đại quê mùa nghe vậy, lập tức chân không mềm nhũn, lưng cũng thẳng, mày kiếm nhướng lên mãnh liệt nhíu lại: “Vị công tử này… Ngươi rốt cuộc là ai? Hùng mỗ nhận thức ngươi?”

Con lừa “Ân ngang ân ngang” mà kêu hai tiếng, nghe quả thực như là phụ họa: đúng vậy, ngươi là ai a?

Bạch y thiếu niên nhất thời xấu hổ khốn quẫn vạn phần, nhưng lại không dịch nửa bước. Cũng may trên đường cái này tất cả đều là cao môn đại hộ (nhà cao cửa rộng), bình thường ít người lui tới, nếu không với lần hành động này, sớm đã có nhiều người vây xem.

Dù vậy, cũng lập tức liền có người chạy tới. Người này Hùng Tinh Vũ cũng nhận thức, còn là quen biết.

“Lão Hùng, ai ai ai, xin lỗi!” Người tới ăn diện một bộ tiêu chuẩn quý công tử, một đường chạy như điên lại đây, chờ hoãn quá khí ngẩng đầu vừa thấy trang phục của Hùng Tinh Vũ, trước ha ha ha cười nửa ngày, “Bộ dạng ngươi như vậy, sẽ không phải muốn trở về núi chủng điền chứ?”

Hùng Tinh Vũ vỗ vỗ y phục trên người, chân mày cau lại: “Còn có thể giả bộ? Lâm lão nhị, ngươi đây là có chuyện gì?”

Lâm lão nhị một tay lôi kéo bạch y thiếu niên, sắc mặt có chút xấu hổ: “Đây là tiểu đệ nhà ta, bình thường một lòng đọc sách, cái kia, cái kia gì… Ngươi lần trước không phải tới nhà của ta uống rượu sao?”

Hùng Tinh Vũ mày nhăn càng chặt hơn: “Uống rượu thì sao? Ta không chỉ đến nhà Lâm lão nhị ngươi uống rượu, lại nói cũng không phải một mình ta đi!”

Lâm lão nhị vuốt mặt, câu này hắn cũng muốn hỏi a, ai có thể hiểu được tiểu đệ luôn hận không thể dùng mũi nhìn trời này của hắn, mắt liền bị mù đi coi trọng cái con gấu mù này chứ! Cũng mặc kệ như thế nào, một bên là lão chiến hữu quân công hiển hách của mình, một bên là đệ đệ yêu quý nhà mình có chút điểm văn danh, Lâm lão nhị lắp bắp tốt xấu đem kết thân ý đồ nói rõ.

“Nhà hai chúng ta coi như là xứng đôi, lão Hùng ngươi cảm thấy sao?”

Hùng Tinh Vũ một xem xét bạch y thiếu niên đỏ bừng mặt tránh ở phía sau Lâm lão nhị, bị y liếc nhìn một cái lại càng thêm xấu hổ cùng sợ hãi, lập tức lại nổi một tầng da gà, đột nhiên linh quang vừa hiện: “Ta có hôn ước trong người!”

Lâm lão nhị kinh hãi: “Di? Sao không nghe ngươi nói?”

Bạch y thiếu niên phản ứng càng lớn: “Gạt người! Ngươi sao có thể có hôn ước?”

Hùng Tinh Vũ mặt to hướng trời, khát vọng nói: “Ta đây trở về chính là cưới vợ.” Đúng vậy! Cha của y năm đó cứu một quý nhân, đã nói trước muốn hai nhà kết thân. Trên tay y còn có hôn thư!

Lời này không phải nói nói mà thôi. Hùng Tinh Vũ mặc dù rời kinh, trên người có phẩm cấp chưa từ chức, là quan lớn nhị phẩm, cưới tức phụ nhi không phải đến quan phủ lập công văn đơn giản như vậy, mà là phải báo lên trên sau đó thêm cáo mệnh cho tức phụ nhi. Cho nên, việc này không thể giả.

Cho nên, không quản bạch y thiếu niên thống khổ đáng thương như thế nào, cũng chỉ có thể nhìn Hùng Tinh Vũ sải bước lên lừa đi mất.

———————————–

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tiểu mao lư: khí lực đại, cõng voi!

Lão Hùng: rõ ràng là gấu, như thế nào liền thành voi?

Tiểu mao lư: khí lực đại, cõng lão Hùng!

Lão Hùng: phi, lão tử là người nha!

Tiểu mao lư: …Nhưng là một người… Không sức lực…A, lư sinh một chút theo đuổi đều không có.

*Tiểu mao lư: con lừa nhỏ lông ngắn.

__________________________

Hố mới nhé! Hố này chào đón thành viên mới trong nhà luôn!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.