Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ

Chương 7: Ta đói




Chương 7: Ta đói

Tháng 11 dần dần tới thời tiết ngày một lạnh hơn, Tây Viễn trên cơ bản là ngồi cả ngày trong nhà, cuộn mình ở góc giường nơi gần lò sưởi nhất. Tây Vi lại không sợ lạnh, vì đã có áo bông quần bông nãi nãi may cho, mũ len ca ca mua cho, găng tay nương đan cho, nhìn qua trông nó chẳng khác gì một quả bí đỏ nhỏ tròn tròn mềm mềm. Hôm nào ăn sáng xong, nó cũng chạy ra ngoài đắp tuyết trượt băng với vài hài tử khác trong thôn, ngày qua ngày đều là chạy chơi tới tận giờ cơm chiều mới quay về.

Nãi nãi sợ nó ném mất găng tay, liền lấy một sợi dây thật dài nối hai chiếc găng tay lại, để lúc tháo ra nó có thể treo lên cổ, không sợ bị rơi mất.

Tây Vi rất muốn ca ca cùng chơi với mình, nhưng linh hồn bên trong Tây Viễn thực chất đã là người trưởng thành, sao có thể thí điên thí điên cả ngày chạy theo một lũ hài tử được, bởi vậy y đành phải dỗ Tây Vi ra ngoài chơi một mình, mỗi lần đều cho nó mang theo một ít đồ ăn vặt ra ngoài như hạt dưa, đậu rang,... Hài tử trong thôn thấy Tây Vi có đồ ăn nhất định sẽ nịnh nọt nó, không ai dám bắt nạt nó. Bất quá mấy thứ đồ ăn như bánh bao, bánh ngô thì Tây Viễn lại không dám để Tây Vi mang ra ngoài, vì sợ nó sẽ gặp phải tình huống như lần trước.

Hôm nay, Tây Viễn ngồi trên kháng cả buổi giúp nãi nãi thuộc dây thừng, thấy sắp đến giờ cơm chiều, y liền tính toán muốn ra sau vườn ôm ít củi về cho nãi nãi thổi cơm. Nhà Tây Viễn luôn có vài loại nguyên liệu dùng để đốt, loại thứ nhất được lấy ra từ thân cây ngô sau khi thu hoạch, loại thứ hai là củi khô cùng cỏ dại do gia gia và cha lên rừng nhặt về, loại thứ ba là gỗ mạch kiết tuy rất dễ đốt, nhưng lửa lại không lớn chuyên dùng để thổi cơm. Tây Viễn chỉ cần ôm một bó về là có thể dùng được hai ngày.

Hôm nay, Tây Viễn còn phải bê thêm một bó thân ngô nữa nên muốn đi nhanh một chút, vì thời tiết bên ngoài rất lạnh. Mùa đông còn chưa tới mà Tây Viễn đã bắt đầu cảm thấy hoảng sợ cái lạnh này rồi. Thời điểm đi tới gần đống củi mạch kiết, Tây Viễn bông nghe thấy những tiếng tất tất tác tác rất nhỏ vang lên bên tai, y còn tưởng là heo nhà nào đang đâm đầu phá hỏng bụi hoa nhà mình, liên vội vàng buông bó thân ngô xuống, vòng qua đống củi mạch kiết tìm thử xem sao, kết quả lại cái gì cũng không phát hiện được. Tây Viễn cho là mình nghe lầm, đang tính xoay người rời đi, lại bỗng thấy một thân ảnh nho nhỏ bước ra từ sau đống củi mạch kiết —— đây không phải chính là tiểu tử Vệ Thành lần trước cướp mất bánh bao của Tây Vi sao!

"Sao ngươi lại tới đây chơi ? Nơi này rất lạnh, mau trở về nhà đi." Tây Viễn không muốn chọc vào Vệ lão nhị, nên chỉ nói với Vệ Thành một câu liền muốn ôm củi đi mất. Chính là chưa bước được mấy bước, vạt áo của Tây Viễn đã bị đứa nhỏ kéo lại.

"Ta đói!"

"Cái gì?" Tây Viễn cho là mình nghe lầm, hỏi lại lần nữa.

"Ta đói!" Tiểu tử đứng im ở đó, toàn thân co rúm lại, đầu nó tuy cúi đầu, nhưng bàn tay vẫn quật cường nắm chặt vạt áo của Tây Viễn không tha.

"Đói sao còn không mau về nhà ăn cơm?" Tây Viễn nhìn tiểu tử kia đến chân cũng không mang giày, quần áo trên người mỏng manh, chắp vá qua loa liền khẽ nhíu mày. Ở đây cũng có vài hộ không đủ tiền mua sắm áo bông cho con mình, nhưng chẳng lẽ đến đôi giày cũng không có sao, phải biết rằng mùa đông nơi này nhiệt độ về đêm có thể hạ xuống từ âm ba mươi đến bốn mươi độ, dù là ban ngày nhiệt độ cũng có thể xuống đến âm mười độ, cái lạnh đủ để đông chết người.

"Bọn họ không cho ta ăn cơm!"

"..." Tây Viễn thật sự không biết phải nói gì cho tốt, được rồi, nhà mình đích xác có thể cho đứa nhỏ này một bữa cơm.

Tây Viễn buông bó củi xuống, đem áo bông của mình cởi ra, bao bọc lấy đứa nhỏ, ôm hắn trở lại phòng. Nãi nãi đang ở trong bếp thái cải trắng và khoai tây. Hiện đại đang là mùa đông, nên quanh đi quẩn lại cũng chỉ toàn dưa chua, cải trắng, khoai tây, cải củ này nọ.

"Hôm nay sao lại bắt ca ca ôm về thế này? Lạnh lắm phải không, mau vào đây sưởi ấm với nãi nãi!" Nãi nãi thấy Tây Viễn ôm một đứa bé về, liền tưởng là Tây Vi.

"Nãi, đây không phải tiểu Vi, là Vệ Thành. Chúng ta tốt nhất vẫn đừng để hắn sưởi ấm vội, hắn mặc ít quá, phỏng chừng tay chân đã bị đông hết rồi, sưởi ấm luôn sẽ không tốt."

Tây Viễn nói xong liền ôm Vệ Thành vào buồng trong, để lên kháng, bắt đầu chà xát đôi chân hắn, thẳng đến khi đã ấm dần lên mới chuyển qua chân còn lại. Nãi nãi cũng xoa tay giúp tiểu tử kia. Hoàn hảo, bây giờ còn chưa tới Đông trí, nếu không đầu ngón chân, ngón tay rất dễ bị liệt hẳn vì lạnh.

"Nãi, ngươi xem tiểu Vi còn quần áo bông không, để ta mặc cho đứa nhỏ, quần áo hắn đơn bạc như vậy sao mà chịu nổi! Còn cả giày nữa!"

"Có, có, trong nhà vẫn còn quần áo năm trước của tiểu Vi nhưng mà so với hắn thì hơi nhỏ, ta thấy bộ kia không ấm bằng đồ mới ngươi mua cho nó, nên vẫn cất trong tủ chưa lôi ra." Nãi nãi vừa nói vừa lục lọi tủ tìm áo bông.

"Cũ cũng được, có còn hơn không." Tây Viễn đang xoa tai giúp Vệ Thành, quay đầu lại nói với nãi nãi.

"Trước hết ngươi cứ quấn tạm áo của mình cho hắn, ta sửa sang lại một chút là mặc vừa ngay thôi, đứa nhỏ gầy quá, phỏng chừng chỉ cần nối thêm một ít tay áo và ống quần là có thể mặc vừa." Nương Tây Viễn vốn đang khâu giày trong phòng, nghe được thanh âm hai người bọn họ liền chạy vội qua.

"Vậy ngươi mau sửa đi để ta đi nấu cơm, hài tử này chắc hẳn là đói lắm rồi." Nãi nãi đưa áo bông cho nương Tây Viễn xong liền xoay người ra khỏi phòng. Tây Viễn thấy nãi nãi lúc bước ra khỏi cửa còn trộm lấy tay áo lau khóe mắt —— nãi nãi là một người rất dễ rơi lệ, thời điểm cao hứng sẽ khóc, thời điểm khổ sở cũng khóc. Lần khóc này chắc chắn là bởi bà thấy Vệ Thành quá đáng thương.

Cơm chiều gồm có cháo, bánh bột ngô và khoai tây xào cải trắng. Tây Viễn không dám để Vệ Thành ăn quá nhiều, nên chỉ dám cho hắn ăn một chén cháo kèm thêm mấy miếng khoai tây, đây đều là đồ tương đối dễ tiêu hóa, bởi Vệ Thành nói với hắn đã ba ngày không được ăn gì.

Trước kia, Vệ Thành thường hay giấu một ít khoai tây, đậu tương hoặc ngô vụn linh tinh ở dưới một tảng đá lớn nằm ở lùm cây phía Bắc thôn, tuy nhiên gần đây người dân sau khi thu hoạch xong không có việc gì làm, liền bắt đầu đi khai khẩn đất hoang, chỗ lương thực nhỏ của hắn cũng không biết đã bị ai phát hiện lấy mất, bởi vậy lần này bị cha bỏ đói Vệ Thành mới không còn lương thực bỏ vào bụng.

Buổi tối hắn có trộm vào phòng bếp xem thử còn gì ăn không, nhưng đến một chút thức ăn cũng không hề dư lại, phỏng chừng là mẹ kế sợ hắn ăn vụng nên đã cố ý thổi cơm vừa đủ. Đứa nhỏ này liền cứ thế chịu đói suốt ba ngày!

Bản thân hắn cũng không biết tại sao mình lại chạy tới nhà Tây Viễn xin ăn, đợi y đi ra. Đây có lẽ là một trong những loại trực giác của dã thú nhỏ, thấy người này đã từng giúp đỡ hắn, chắc là có thể cho hắn ăn một ít gì đó.

Tây Viễn nhìn đôi mắt Vệ Thành đầy trông mong nhìn cả nhà ăn cơm, liền không đành lòng lấy thêm cho hắn một bát cháo trắng, cũng cam đoan với hắn sáng ngày mai nhất định sẽ cho hắn ăn thật no, muốn ăn bao nhiêu liền có bấy nhiêu. Gia gia, nãi nãi còn cả cha nương Tây Viễn đều chỉ yên lặng ăn cơm, không hề mở miệng phản bác gì phỏng chừng trong lòng đã sớm tiếp thu tốt chuyện này. Chỉ có mình Tây Vi là phản ứng khác với nhóm người lớn, nhìn qua nó có vẻ chưa thể chấp nhận được, cũng không hề huyên náo như ngày thường.

Ăn cơm xong, mẫu thân đem quần áo bông đã được sửa sang lại cầm qua đây, ngoài ra còn có thêm cả một đôi giày lúc trước Tây Vi thường xuyên đi, tuy có bị rách một lỗ nhỏ ở đầu ngón chân nhưng đã được nương Tây Viễn dùng vải vá lại cẩn thận.

Tây Viễn đem quần áo và giày thay cho Vệ Thành, thời điểm mặc đồ Tây Viễn thấy trên người đứa nhỏ này có hai vết sẹo khá lớn, những chỗ khác cũng có vài vết thương cũ đã đóng vẩy hoặc kết thành sẹo. Tây Viễn xoay người lấy thuốc trị thương lần trước gia gia mua về cho y ra, yên lặng bôi cho Vệ Thành, cũng không mở miệng hỏi tại sao hắn bị thương thành thế này —— vì căn bản là không cần hỏi, y cũng biết vết thương từ đâu mà ra.

Trời dần dần tối, buổi tối nếu không có việc gì, người trong nhà sẽ không đốt đèn để tiết kiệm dầu. Chỉ thấy ánh sáng lập lòe phát ra từ đầu chiếc điếu trên tay gia gia. Tây Viễn ngồi trên kháng, trong ngực ôm Tây Vi, Vệ Thành ngồi ở cạnh y. Đứa nhỏ này có vẻ chưa từng được hưởng thụ qua khung cảnh sinh hoạt gia đình ấm áp, nên có chút cẩn thận.

Trong nhà Vệ Thành vẫn còn một tỷ tỷ và một đệ đệ chưa lớn hẳn, nhưng mẹ kế lại nói phòng ở nhà họ khá nhỏ, không có chỗ ngủ nên đuổi hắn sang phòng chứa đồ ở phía tây. Nơi đó bình thường đều không nhóm lửa, lúc trời lạnh trong phòng lại chẳng khác gì hầm băng, còn không bằng nhà bếp bụi bặm nhưng ấm áp, cho nên mọi người lúc nào cũng thấy cơ thể Vệ Thành dính đầy bụi bặm là do hắn thường phải lẻn vào nhà bếp ngủ.

Thời gian này, hôm nào Tây Viễn cũng kể chuyện cho Tây Vi nghe, nhưng hôm nay y không được cao hứng, Tây Vi thông minh thấy vậy cũng không ầm ĩ bắt ca ca phải kể, mà chỉ như con vẹt nhỏ đem chuyện 'Tây Du Ký' kể lại cho Vệ Thành.

Vệ Thành nghe rất nghiêm túc, miệng khẽ mân lên, từ trong đôi mắt lóe lên ánh sáng rạng ngời.

Tây Vi cứ kể một đoạn xong lại dừng lại hỏi ca ca vài chỗ nó không nhớ, nhưng như này cũng đủ để Tây Viễn giật mình, bởi y chỉ từng kể cho Tây Vi nghe một lần nhưng thật không ngờ nó lại có thể nhớ rõ ràng tới vậy. Về sau nếu nhà họ có tiền, nhất định phải đưa Tây Vi đến học đường đọc sách, hài tử thông minh như này nhất định có thể làm ra chuyện lớn. Trong thanh âm kể chuyện non nớt của Tây Vi, Tây Viễn bắt đầu suy tính cho tương lai của nó.

Vệ Thành ở lại nhà Tây Viễn liên tục ba buổi tối. Ban ngày Tây Viễn để hắn chơi với Tây Vi, cũng dặn Tây Vi không được đem chuyện của Vệ Thành kể cho những hài tử khác, vì dù sao y còn chưa muốn chọc tới Vệ lão nhị hỗn đản kia.

Gã ta cũng thực nhẫn tâm, hài tử hai ngày không về nhà cũng chẳng thấy gã đi tìm Mấy hôm nay là những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời Vệ Thành, có Tây Vi chơi cùng, có Tây Viễn ca ca ở bên cạnh chăm sóc hắn, có nãi nãi ngồi lải nhải việc nhà bên tai hắn, những người khác trong nhà cũng hết sức ôn hòa với hắn. Hắn một tấc cũng không muốn rời khỏi nhà Tây Viễn, nên mỗi khi thấy Tây Viễn làm việc hắn đều chạy tới hỗ trợ, lúc ăn cơm sẽ tận lực ăn thật ít, chỉ sợ bản thân ăn nhiều sẽ bị Tây gia ghét bỏ.

Nhưng đôi với gia đình ấm áp này, hắn biết mình không thể ở lâu hơn nữa. Nếu cứ ở lại thì Tây gia sẽ phải tiếp tục tốn thêm nhiều cơm canh. Cho dù tất cả mọi người đều không tỏ vẻ gì, nhưng hắn biết lương thực trong nhà rất quý, thêm một miệng ăn là hắn thì có lẽ tới đầu xuân sang năm, Tây gia sẽ không trụ nổi—— Bởi mỗi lần ăn cơm ở nhà, kế mẫu chỉ cần thấy hắn ăn nhiều một chút sẽ bắt đầu nhắc tới chuyện lương thực chẳng còn bao nhiêu là do cái thùng cơm hắn ăn quá nhiều. Đôi lúc đói quá, hắn cũng sang xin một ít cơm ở nhà đại bá gia và đại bá mẫu, nhưng rồi chẳng được mấy lần cũng sẽ nghe họ nhắc tới chuyện lương thực đã gần hết.

Mặt khác, hắn cũng sợ nếu cha hoặc mẹ kế biết hắn ở đây, sẽ gây phiền toái cho Tây Viễn ca ca.

Cho nên sau bữa sáng ngày thứ ba, Vệ Thành thừa dịp Tây Viễn đi vệ sinh liền trộm ly khai. Lúc Tây Viễn đi ra không thấy Vệ Thành trong viện liền biết hắn đã đi rồi, y chỉ im lặng không biết nói gì. Tha thứ cho y, dù sao năng lực của y cũng chỉ có hạn, đảm đương không nổi mọi chuyện. Tuy đã không ngừng tìm lý do cho mình, nhưng tinh thần Tây Viễn vẫn là suy sụp mất vài ngày.

Sau này mỗi lần gặp Vệ Thành, Tây Viễn đều sẽ trộm đưa thức ăn cho hắn, luôn miệng dặn nếu đói đừng cướp đồ ăn của hài tử khác mà cứ trực tiếp tới tìm y.

Chậm rãi, Tây Viễn dưỡng thành thói quen có thứ gì ngon cũng tận lực ăn ít, để giữ lại một phần cho Vệ Thành. Mọi người trong nhà đều biết chuyện này, nhưng không có ai mở miệng nói gì.

Tây Viễn quan sát một đoạn thời gian, phát hiện chỉ cần Vệ Thành không đói bụng sẽ không đi cướp thức ăn của hài tử khác, cũng sẽ không phát sinh xung đột gì với chúng nó liền an tâm hơn. Trước kia hắn phải làm vậy cũng là do bản năng sinh tồn bị uy hiếp, cho dù là người văn minh sinh trưởng trong xã hội hiện đại, khi đứng trước loại uy hiếp này cũng có thể sẵn sàng chém giết lẫn nhau để sinh tồn, cho nên chẳng ai có quyền đi phán xử một tiểu tử mới bốn năm tuổi nhưng thường xuyên phải chịu đói, nói hắn làm thế là sai. Cái Tây Viễn có thể làm chính là tận lực mang thức ăn cho đứa bé này, giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng mình.

Sắp tới Tết âm lịch, bởi nhà Tây Viễn năm nay bán được bí phương kim chi củ cải, sau khi xóa nợ còn dư lại hai mươi bảy lượng, xem như cuộc sống cũng rộng rãi hơn nhưng bọn họ vẫn không dám tiêu nhiều.

Tây Viễn cùng cha nương lên trấn trên sắm sửa, tại một cửa hàng tạp hóa phát hiện có bán giày dành cho nam, bên trong được lót một lớp lông dê nhìn qua có vẻ thực ấm áp lại không hề đắt, một đôi giá hai trăm văn tiền, mua hai đôi còn được ưu đãi chỉ còn ba trăm năm mươi văn.

Tây Viễn nghĩ đến đôi giày cũ của Tây Vi trên chân Vệ Thành. Tuy mẫu thân đã vá lại cẩn thận nhưng hắn đi được hai tháng đã bắt đầu rách lại như cũ, hiện tại năm mới sắp đến, coi như là quà tân niên cho tiểu tử kia luôn.

Tây Viễn xin phụ thân ba trăm năm mươi văn tiền, nói rõ muốn mua cho Tây Vi và Vệ Thành mỗi đứa một đôi giày mới.

Tây Minh Văn tuy có chút xót của nhưng vẫn không nói gì. Bây giờ người trong nhà ai cũng biết chuyện Tây Viễn rất thương Vệ Thành, hơn nữa tiền trong nhà xét cho cùng vẫn là y kiếm ra, nên ông cũng không có ý kiến.

Sang ngày hôm sau, trước khi Tây Vi chạy đi chơi, Tây Viễn dặn nó nếu thấy Vệ Thành thì nhớ bảo hắn đến gặp y một chuyến, y có thứ này cho hắn. Tây Vi ra ngoài chưa được bao lâu, từ ngoài cửa viện đã có một cái đầu nho nhỏ ghé vào, đúng là tiểu tử Vệ Thành kia. Tây Viễn chợt nghĩ, đứa bé này có phải thường ngày không có việc gì làm, vẫn hay chơi ở phụ cận nhà y hay không mà mỗi lần muốn tìm nó, Vệ Thành đều xuất hiện rất nhanh.

Tây Viễn đưa giày cho Vệ Thành, giúp hắn thay thử vào chân. Tuy Vệ Thành vẫn mân miệng im lặng không nói lời nào, nhưng từ đôi mắt đen láy như bảo thạch có thể phát hiện ra những tia sáng đang nhảy nhót. Đây là thứ đẹp nhất từ trước tới giờ hắn được dùng!

Tây Viễn lại trộm đưa cho hắn thêm mấy khối điểm tâm nhà y mua về để mừng năm mới —— đứa nhỏ này rất có nhãn lực, hắn sợ người nhà Tây Viễn thấy hắn lấy đồ ăn của y sẽ ghét hắn, nên thường chỉ dám nhận vào thời điểm chỉ còn hai người bọn họ. Tây Viễn cho hắn cái gì hắn cũng nhận, có đôi khi cảm thấy món đó ngon sẽ bẻ ra trộm đút vào miệng y. Vệ Thành biết Tây Viễn là thực tâm yêu thương hắn.

Tây Viễn thấy ánh mắt Vệ Thành lóe sáng, trong lòng cũng cảm thấy vui sướng hơn, đứa bé này đã đi vào cuộc sống của y, y hy vọng hắn có thể vui vẻ khỏe mạnh mà lớn lên như Tây Vi. Nhìn qua Vệ Thành trông chẳng khác gì Tây Vi, nhưng trên thực tế lại lớn hơn Tây Vi những hai tuổi. Tính theo tuổi nơi này thì năm nay Vệ Thành đã lên bảy tuổi, vậy mà thân hình hắn lại gầy tong teo, do trường kỳ ăn không đủ no mặc không đủ ấm.

"Ấm không?" Tây Viễn khẽ xoa đầu Vệ Thành, hỏi.

"Ấm." Vệ Thành nâng chân lên, cúi đầu nhìn đôi giày mới của mình.

"Điểm tâm nhớ phải cất kỹ, lúc nào đói thì lấy hai khối ra mà ăn!"

"Ân, cất kỹ."

"Nếu cha lại muốn đánh ngươi thì phải biết tự bảo vệ mình, chạy nhanh tìm chỗ nào mà trốn nhớ chưa?"

"Chạy, tìm chỗ trốn!"

Tây Viễn phát hiện Vệ Thành chỉ nói được vài chữ tương đối đơn giản. Nguyên nhân chắc là bởi ở nhà không có ai nói chuyện với hắn, mấy tiểu hài tử trong thôn thấy hắn bây giờ đã 'kém hơn' trước đây liền không nguyện ý chơi cùng hắn.

"Ngoan." Tiểu tử mới nhỏ như vậy sao có thể hiểu được tâm tư người lớn.

Tiễn Vệ Thành về xong, Tây Viễn lại rơi vào trầm tư, bất quá nghĩ tới bộ dạng cao hứng của hắn lúc rời đi tâm tình y lại hảo. Chờ tới lúc Vệ Thành trưởng thành, y sẽ khuyên hắn rời khỏi nhà, tránh xa người cha vô tâm kia.

Bởi tâm tình tốt, tới lúc giúp nãi nãi làm cơm Tây Viễn cũng không ngại đem tài nấu nướng của mình ra khoe. Y xào một nồi cải trắng với khoai tây thái sợi chua cay thơm ngào ngạt —— ai bảo trong nhà hiện giờ chỉ có sẵn hai loại nguyên liệu nấu ăn này, nếu không y sẽ nấu cho họ món khác ngon hơn. Tuy nhiên, lần nào Tây Viễn vào bếp cũng được người trong nhà hết sức ủng hộ, đặc biệt là Tây Vi, không lúc nào không khen ca ca nấu ăn ngon.

"Ngươi còn khen nữa, cẩn thận ca ca ngươi lại đắc ý tới phổng mũi bây giờ." Nãi nãi hớn hở nói. Thấy Tây Viễn vui vẻ, mọi người trong nhà đều cao hứng theo.

Bất quá, Tây Viễn cũng không thể ngờ rằng loại tâm tình này của y lại chẳng kéo dài được bao lâu.

.

Haha~ Vậy là ẻm Viễn đã bắt đầu biết giấu đồ ăn đi nuôi anh rồi ^^


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.