Xuyên Việt Chi Phong Lưu Bỉ Vương

Chương 62: Trải đường




“Ai, ta nói Tỉnh cô nương à, ngươi cũng nên thực hiện lời hứa đi chứ!” Vũ Văn Hiên cà lơ phất phơ nhìn Tỉnh Dao.

“Ta không phải không thực hiện hứa hẹn, nhưng mà biết đâu ngươi muốn đổi ý thì sao?” Tỉnh Dao đáp trả.

“Thiết, lời bản điện hạ nói ra chưa bao giờ đổi ý, đó là nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi hiểu hay không a?” Vũ Văn Hiên biểu tình thập phần khó chịu.

“Hảo, vậy ngươi đi xử lý hết thảy đi!” Tỉnh Dao biết chính mình tránh không khỏi, nên cũng không trốn nữa.

“Hảo, vậy ta liền đi bẩm báo với phụ hoàng, mẫu hậu.” Vũ Văn Hiên vui mừng, chạy như điên đi gặp phụ hoàng mẫu hậu. Hoàng thượng, hoàng hậu đương nhiên vui vẻ thành toàn hắn...

“Nếu ngươi đã quyết định gả cho con ta, đối với thân phận của ngươi ta cũng phải xem xét một chút.” Hoàng hậu lén gọi Tỉnh Dao đến hỏi.

“Hết thảy do hoàng hậu nương nương làm chủ, Tỉnh Dao không có ý kiến.”

“Ân, ngươi trước kia thân là sát thủ, bản cung muốn biết ngươi là còn muốn gây bất lợi cho hoàng nhi của ta hay không?” Hoàng hậu nhìn nàng dò xét.

“Hoàng hậu nương nương xin yên tâm, thái tử điện hạ nhân từ độ lượng, Tỉnh Dao sẽ không đối thái tử điện hạ làm ra bất cứ chuyện gì gây thương tổn hắn nữa.” Tỉnh Dao đối hoàng hậu cam đoan.

“Tốt lắm, muốn bản cung tin tưởng ngươi, ngươi cũng phải xuất ra chút thành ý của mình. Bản cung có một chung trà muốn cấp ngươi, trà này sẽ không tổn thương tính mệnh của ngươi, chỉ là làm ngươi mất hết nội lực mà thôi. Ngươi có nguyện ý uống chung trà này hay không?” Hoàng hậu chỉ vào chung trà trước mặt nói.

“Ta nguyện ý!” Tỉnh Dao không do dự, bưng lên chung trà kia.

“Không cần uống!” Vũ Văn Hiên đúng lúc xuất hiện, cũng đánh rớt chung trà từ tay Tỉnh Dao.

“Mẫu hậu, người vì sao phải làm như vậy? Cho dù nàng không phải cam tâm tình nguyện gả cho nhi thần, mẫu hậu cũng không cần thiết làm như vậy!” Vũ Văn Hiên hổn hển nói.

“Ai nha nha, thật là có tức phụ liền quên nương a. Ta chỉ là thử nàng mà thôi, ngươi đã khẩn trương như vậy. Nếu là nàng thực sự xảy ra chuyện gì, hoàng nhi của ta có phải sẽ cùng mẫu hậu liều mạng hay không đây?” Hoàng hậu trêu ghẹo nhìn hai người.

“Mẫu hậu!” Vũ Văn Hiên có chút ngượng ngùng.

“Thôi được rồi, mang theo tiểu tức phụ của ngươi trở về đi. Thật sự là hài tử lớn rồi không cần nương a.” Hoàng hậu phất tay để cho bọn họ lui ra, cũng không tiếp tục trêu ghẹo bọn họ.

“Nhi thần cáo lui.”

“Tỉnh Dao cáo lui.”

Vũ Văn Hiên liền kéo Tỉnh Dao ly khai.

“Ngươi vì cái gì nguyện ý uống chung trà kia? Vạn nhất trong trà thật sự có độc làm sao bây giờ?” Vũ Văn Hiên trên đường đi hỏi nàng.

“Thật sự là ngốc tử!” Tỉnh Dao phủi tay nàng ra, đi lên phía trước.

“Ta như thế nào lại thành ngốc tử?” Vũ Văn Hiên bước nhanh, đuổi theo nàng tiếp tục hỏi.

“Ngươi không phải ngốc tử ai là ngốc tử a? Chính ngươi hảo hảo suy nghĩ!” Tỉnh Dao nói xong cũng không để ý tới người kia. Vũ Văn Hiên nhức đầu, buồn bực nhìn theo bóng dáng của nàng. Đến lúc ngồi trên xe ngựa vẫn còn tự ngẫm nghĩ.

Trong xe ngựa Vũ Văn Hiên buồn bực nâng đầu nhìn Tỉnh Dao, nghĩ kỹ lại vấn đề vừa rồi. Nàng nguyện ý uống chung trà kia, chẳng lẽ nàng... thích ta? Nhất định là như vậy. Vũ Văn Hiên nghĩ thông suốt, chợt vui mừn gnở nụ cười.

“Hắc hắc, Dao nhi.” Vũ Văn Hiên dịch mông lại, ngồi kế bên Tỉnh Dao.

“Tránh ra, buồn nôn.” Tỉnh Dao liếc mắt một cái.

“Hắc hắc, tâm ý của Dao nhi ta đã hiểu được. Ta thật sự rất cao hứng.” Vũ Văn Hiên một phen ôm Tỉnh Dao.

“Buông ra, vô lại!” Tỉnh Dao ngượng ngùng.

“Không buông, cả đời cũng không buông.” Vũ Văn Hiên dùng sức ôm lấy nàng.

“Ngốc tử, hiện tại mới nghĩ ra.” Tỉnh Dao nâng tay lên, ôm eo Vũ Văn Hiên.

“Hắc hắc". Vũ Văn Hiên vui đến mức chỉ biết cười ngây ngô.

“Dao nhi, ngươi nói ngươi từ khi nào thì bắt đầu thầm mến ta. Có phải từ lúc mới gặp ta đã bị phong thái của ta thuyết phục hay không?” Vũ Văn Hiên nói xong nhìn Tỉnh Dao, nhưng là không có thu được kết quả mong muốn.

“[ ⊙ o ⊙] a ! Thiên a! Ngươi da mặt thật sự là quá dầy, ta nhất thời có loại tưởng muốn nôn vào mặt ngươi đây.” Tỉnh Dao trả lời như tạt gáo nước lạnh vào mặt Vũ Văn Hiên.

“[⊙o⊙]…” Vũ Văn Hiên nhất thời đóng băng.

“Không sao, ta biết ngươi da mặt mỏng, ngại nói thẳng, trong lòng ta hiểu được thì tốt rồi.” Vũ Văn Hiên ôm Tỉnh Dao, còn tự an ủi chính mình.

“Ngươi thực hết thuốc chữa, sao da mặt có thể dày như vậy a? Rõ ràng là không biết xấu hổ!” Tỉnh Dao vuốt vuốt thịt bên hông Vũ Văn Hiên, nhẹ nhàng bắt lấy, sau đó xoay tròn một vòng.

“A, mưu sát chồng!” Trong xe ngựa truyền ra tiếng Vũ Văn Hiên kêu thảm thiết, xa phu cũng lắc đầu. Thái tử điện hạ thật đáng thương thế nhưng bị nữ nhân khi dễ, thực uất ức đi...

Về đến vương phủ.

“Làm sao vậy?” Thu Hàm thấy Vũ Văn Hiên mặt mày ủ rũ đi theo sau Tỉnh Dao, hiếu kỳ hỏi.

“Nàng khi dễ ta!” Vũ Văn Hiên chạy đến bên người Thu Hàm, làm bộ ủy khuất cáo trạng.

“Nga, Tỉnh Dao muội muội như thế nào khi dễ ngươi?” Thu Hàm vừa thấy liền biết nhất định là hỗn đản này làm chuyện xấu nên bị giáo huấn.

“Nàng nhéo hông ta, ngươi xem.” Vũ Văn Hiên nói xong liền tháo thắt lưng,  cho Thu Hàm xem chỗ bị nhéo bên hông.

“Được rồi, được rồi, bị nhéo cũng là ngươi tự chuốc lấy.” Thu Hàm giữ lấy cánh tay đang chuẩn bị cởi áo kia.

“Cha, đau, thổi thổi...” Vũ Văn Sưởng là thập phần giống lão cha nàng nên chạy lại bênh vực.

“Ân, vẫn là nữ nhi thương cha nhất. Đến, cha hôn một cái.” Vũ Văn Hiên ôm lấy nữ nhi đang giữ chặt vạt áo của mình, ở trên mặt nàng hung hăng bẹp một ngụm.

“Bẩn, phi phi.” Vũ Văn Sưởng phản đối, một cái tát liền chụp ở trên mặt Vũ Văn Hiên.

“A, ta như thế nào hội bẩn, ngươi cũng xem thường lão cha, bất hiếu nữ a!” Vũ Văn Hiên đem nữ nhi nhét lại vào trong lòng Thu Hàm rồi buồn bực đi. Mấy vị mỹ nhân đều bị cha con bọn họ hỗ động, chọc cười vui vẻ...

______________________

“Ai...”

“Làm sao vậy? Không ngủ được? Sao lại thở dài?” Thu Hàm nghiêng người ngẩng đầu lên nhìn Vũ Văn Hiên hỏi.

“Không có gì, càng ngày càng cảm giác được trọng trách nặng hơn.”

“Có phải là vì chuyện phụ hoàng lập ngươi làm thái tử mà buồn rầu hay không? Phụ hoàng nếu lập ngươi làm thái tử tự nhiên là biết rõ năng lực của ngươi a.” Thu Hàm khuyên nhủ.

“Nhưng mà ta không muốn làm hoàng đế. Ta chỉ muốn cùng các ngươi tự tại tiêu dao du sơn ngoạn thủy, an nhàn mà sống qua một đời. Lục đệ còn nhỏ, bây giờ ta chỉ có thể bồi dưỡng hắn trước, chờ đến lúc hắn có thể một mình chống đỡ triều cục, rồi sau đó thoái vị nhường ngôi cho hắn.”

“Vậy nếu phụ hoàng truyền ngôi cho ngươi trước thì sao?” Thu Hàm ôn nhu vuốt hai bên lông mày đang cau lại của nàng, muốn nàng thả lỏng.

“Nếu vậy ta cũng chỉ có thể thuận theo. Sau đó ta còn phải diệt trừ hết gian thần cuùng nịnh trong triều, trải tốt đường cho lục đệ, cũng chính vì chúng ta sau này.” Vũ Văn Hiên bắt lấy tay Thu Hàm, hôn lên mộtcái.

“Ân, mặc kệ như thế nào chúng ta đều sẽ ủng hộ quyết định của ngươi.” Thu Hàm gối đầu lên ngực Vũ Văn Hiên nói.

“Hoàn hảo còn có mấy người các ngươi. Thật tốt! Cưới được mấy thê tử hiền lương thục đức, ta thật không biết phải thắp hương mấy đời mới có được diễm phúc này.”

“Được ngươi yêu thương, chúng ta cũng thực vui vẻ a. Lão công, bất luận khi nào bất luận ngươi làm gì chúng ta cũng sẽ luôn ở bên cạnh ngươi.” Thu Hàm vừa nói vừa ngoạn ngoạn dây áo trước ngực Vũ Văn Hiên.

“Ân, nếu ngủ không được chúng ta không bằng làm một chút... vận động đi?” Vũ Văn Hiên xoay người để Thu Hàm nằm dưới thân.

“Đừng náo loạn, hôm nay không được!” Thu Hàm ngăn lại, Vũ Văn Hiên khó hiểu nhìn nàng.

“Hôm nay ta... nguyệt sự vừa đến, cho nên...”

“Nga, vậy ngủ thôi! Bất quá hôn một chút thì có thể đi?” Vũ Văn Hiên lấy tay Thu Hàm đang che miệng mình, hôn xuống một cái, rồi sau đó ôm lấy giai nhân ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.