Xuyên Việt Chi Phong Lưu Bỉ Vương

Chương 50: Dao động




  "Vương gia, thuộc hạ đã điều tra rõ ràng đó là dư đảng của Vũ Văn Hạo quấy phá. Thuộc hạ cũng đã dựa theo Vương gia phân phó phái rất nhiều binh lính âm thầm mai phục tạiphụ cận hang ổ của bọn chúng. Chỉ cần Vương gia hạ lệnh thuộc hạ có thể lập tức mang binh tiến vào Ám Vũ các."

"Hảo, cứ án binh bất động một thời gian nữa, còn có đem tất cả ngân phiếu và bạctrên người ngươi cho ta, ta có việc cần dùng gấp." Vũ Văn Hiên hơi chút suy tư một chút rồi nói.

"Dạ, Vương gia." Ảnh vệ đưa bạc cùng ngân phiếu cho Vũ Văn Hiên rồi lặng yên lui ra.

Vũ Văn Hiên nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ, mày chậm rãi nhíu lại.

 "Rốt cuộc nên bắt tiểu sát thủ kia thế nào đâu!!" Vũ Văn Hiên không khỏi có chút đau đầu.

_____________

Ám Vũ các

"Tỉnh Dao sao lại chậm trễ như thế, thời gian dài như vậy vẫn không có đem người mang về đây?" Ngô Sóc bưng chén tràtrên bàn uống một ngụm, lẩm bẩm.

Có phải Tỉnh Dao đã bị tiểu tử kia hạ độc thủ hay không? Không đúng a, nếu là như thế Tỉnh Dao sẽ có mật báo truyền về đây rồi. Tiểu tử kia đến tột cùng là muốn giở trò gì? Ngô Sóc trong lòng thầm nghĩ...

_______________

Vũ Văn Hiên cầm tiền ảnh vệ lưu lại mua một bộ quần áo đẹp, đem chính mình thu thập sạch sẽ, anh tuấn tiêu sái đi qua phòng Tỉnh Dao.

"Thế nào a? Có phải cảm thấy bổn vương tuấn nhã phi phàm hay khônga?" Vũ Văn Hiên đối Tỉnh Dao tề mi lộng nhãn hỏi.

"Thiết." Tỉnh Dao ném cho nàng một ánh mắt khinh bỉ.

"Ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi" Vũ Văn Hiên ngồi đối diện Tỉnh Dao,   thập phần nghiêm túc nhìn nàng.

"Hỏi đi!" Tỉnh Dao biết cho dù mình không đồng ý, thì Vũ Văn Hiên cũng sẽ hỏi ra.

"Ngô Sóc là gì của ngươi?"

"Ngươi... Như thế nào biết nghĩa phụ?" Tỉnh Dao kinh ngạc nhìn Vũ Văn Hiên, cũng lỡ lời hỏi ra.

"Nguyên lai Ngô Sóc là nghĩa phụngươi. Ngươi cũng biết Ngô Sóc giúp Vũ Văn Hạo làm ra bao nhiêu chuyện thương thiên hại lí. Ta biết ngươi là một cô gáithiện lương, hiện tại mặc kệ ngươi tin hay không tin cũng tốt, ta đều nói, nghĩa phụngươi không phải người tốt, ngươi nếu khăng khăng một mực thì sẽ tự hủy mình." Vũ Văn Hiên hảo tâm nhắc nhở nàng dừng cương trước bờ vực.

"Không cho phép nói xấu nghĩa phụ ta. Ta từ nhỏ là được người nuôi lớn. Nghĩa phụ dạy ta đọc sách, viết chữ, còn dạy ta võ công. Ta không cho phép bất luận kẻ nào nói nghĩa phụ như vậy." Tỉnh Dao giận dữ, lớn tiếng nói.

"Ta cũng không có nói oan cho hắn a! Ta nói là sự thật. Nghĩa phụ ngươi dạy ngươi đọc sách, dạy ngươi võ công nhưng lại không có dạy ngươiđạo lý làm người, không có dạy ngươi phân rõ thiện ác thị phi. Vậy từ khi chúng ta ở chung đến nay, ngươi cảm thấy ta có phải là loại ngườitội ác tày trờitheo như lời nghĩa phụ ngươi nói không?"

"Ta... không biết... " Tỉnh Dao có chút dao động. Trong khoảng thời gian ở chung, Tỉnh Dao thật sự phát hiện Vũ Văn Hiên không phải người xấu, chính là có một chút vô liêm sỉ cùng vối háo sắc mà thôi. Thử hỏi nếu hắn là một người xấu thì sẽ âm thầm giúp đỡ người nghèo khổ, khắp nơi trừng trị tham quan ô lại sao?

Còn có chính là, nghĩa phụthật sự không phải người tốt giống như Vũ Văn Hiên nói hay không?  Tỉnh Dao cúi đầu không nói, Vũ Văn Hiên cũng không nhìn thấy biểu tìnhcủa nàng, nhưng Vũ Văn Hiên biết lòng nàng đang dao động.

___________________

"Hàm tỷ, ngươi nói hỗn đản có phải hay không ở bên ngoài chơi đùa vui vẻ, không muốn trở lại a?" Lăng Nặc thập phần u oán hỏi Thu Hàm.

"Ha ha, hảo muội muội, ngươi cần lo lắng, tiểu hỗn đản kia nhất định sẽ trở về a! Làm sao vậy, có phải muội nhớ nàng hay không?" Thu Hàm trêu ghẹo Lăng Nặc.

"Không phải, nàng đi lâu như vậy vẫn không trở lại, ta là có chút lo lắng." Lăng Nặc ngượng ngùng nói không nhớ Vũ Văn Hiên, bất quá trên mặt đỏ ửng đã bán đứng tâm tưchính mình. Thu Hàm thấy Lăng Nặc như vậy, chỉ cười mà không nói...

Nhắc tới tương tư cũng không phải là hai nàng đơn phương. Vũ Văn Hiên an ổn ngồi ở trong xe ngựa nhìn ra phong cảnh bên ngoài, một câu cũng không nói. Tỉnh Dao cũng thấy kỳ quái, tên vô lại này hôm nay như thế nào im lặngnhư vậy.

"Uy, vô lại, ngươi suy nghĩ cái gì đâu?" Tỉnh Dao nhịn không được mở miệng hỏi.

"Không có gì, nhớ nhà, tưởng niệm thê tử cùng nữ nhi của ta." Vũ Văn Hiên thần sắc có chút ảm đạm.

"Nga." Tỉnh Dao không nghĩ tới cả ngày thích nháo, thích gây sự như Vũ Văn Hiên cũng có một mặt như vậy. 

"Di, ngươi sao lại nhìn ta như vậya? Có phải hay không bị phong thái của bổn vương hấp dẫn?" Nháy mắt Vũ Văn Hiên lại trở về với bộ dáng lưu manh.

Tỉnh Dao phiên cái xem thường cho nàng, quay đầu đi không thèm nhìn. Người này căn bản là không thể khen, bởi vì nàng phi thường tự kỷ, mỗi ngày đều tự đem chính mình khoa trương đến không chịu nổi. Tỷ như, mỗi ngày ta đều bị vẻ anh tuấn soái khí của mình thuyết phục. Hay là: ai, bực này phong thái giống như ta thật sự là thế gian ít có. Hay tỷ như thời điểm Vũ Văn Hiên rời giường rửa mặt chải đầu, nàng nhìn gương còn có thể nói: ta thật sự là rất soái, trách không được dọc theo đường đi bao nhiêu nữ tử đều mê muội ta a. Ngày nào cũng bị những lời nói không biết xấu hổ của Vũ Văn Hiên hun đúc, Tỉnh Dao đã sớm miễn dịchđối với sự tự kỷ của Vũ Văn Hiên, chỉ là vừa rồi trong khoảng thời gian ngắn thích ứng không được với bộ dángyên lặng của nàng thôi.

"Ai, ta nói Tỉnh Dao a! Những lời ta đã nói với ngươi, ngươi có cẩn thận suy xét qua hay không?" Vũ Văn Hiên nghĩ đến mấy ngày trước đây đã nói, thực lòng mong Tỉnh Dao sẽ nghe lời mình mà thức tỉnh.

"Cái gì?" Tỉnh Dao biết Vũ Văn Hiên muốn nói gì nhưng vẫn giả bộ hồ đồ.

"Ta biết ngươi hiểu được. Những năm gần đây ngươi khẳng định cũng giết không ít người, người nào đáng chết, người nào không đáng chết ngươi khẳng định hiểu được. Đã đến nước này, chính ngươi ngẫm lại đi, Vũ Văn Hiên ta tuy rằng không dám nói chính mình quang minh lỗi lạc, nhưng cũng không phải hạng tiểu nhânvô sỉ, đối với tham quan ô lại bổn vương tuyệt không nương tay, đối trung thần lương tướng bổn vương cũng là lấy lễ đối đãi. Ta nói thật, với thân thủ của ngươi tuyệt đối không được bắt được ta, ta là nguyện ý theo ngươi trở về nguyên nhân có hai cái, muốn nghe hay không?"

"Là gì?" Tỉnh Dao tò mò nhìn Vũ Văn Hiên.

"Thứ nhất, ta muốn tìm được kẻ đứng sau ngươi để diệt trừ. Thứ hai, ta thích ngươi." Vũ Văn Hiên không chút nào che dấu mục đích của mình, tiêu sái nói ra hết.

Tỉnh Dao bị câu nói ta thích ngươi  của nàng làm cho chấn động, nói không nên lời.

"Ngươi.... xem như ta chưa từng nghe thấy. Ngươi không cần nói nữa." Tỉnh Dao lấy lại tinh thần không muốn lại tiếp tục nói chuyện này.

"Vì cái gì không nói? Ta thích ngươi chính là thích ngươi. Một người mà ngay cả cảm tình trong lòng cũng không dám thừa nhận, không có dũng khíthổ lộ với người mình thích thì sẽ có lỗi với chính mình a. Cho dù đối phương hội cự tuyệt như vậy thì mình cũng không có tiếc nuối. Ta không ép ngươi phải thích ta, ta thích ngươi với ngươi mà nói không có quan hệ. Nếu có tạo thành áp lực cho ngươi, làm thấy phiền phức, như vậy thực xin lỗi!" Vũ Văn Hiên vỗ vỗ vai của nàng, ý bảo nàng không cần đem lời nói của mình để ở trong lòng,

Nhưng là những lời này như thế nào hội không làm cho nội tâm Tỉnh Dao bị dao động đâu...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.