Xuyên Việt Chi Phong Lưu Bỉ Vương

Chương 5: Tự thân vận động




Lăng Nặc thấy bây giờ cũng đã muốn tới giữa trưa, mà Vũ Văn Hiên lại không biết chạy đi đâu. Bất đắc dĩ, người làm sư tỷ như nàng lại phải đi kêu Vũ Văn Hiên trở về ăn.

"Hiên nhi, Hiên nhi, ngươi lại chạy đi đâu?" Lăng Nặc một đường đi tới gọi.

Vũ Văn Hiên đang ở cầm búa chặt cây, về phần chặt cây làm gì lập tức sẽ biết,"Búa hướng thân đại thụ trên chém tới a, chém vài cái thụ không đoạn làm sao bây giờ, có thể làm sao bây giờ, đón lấy khảm" Vũ Văn Hiên xướng vài câu hát tự nàng nghĩ ra.

"Hiên nhi ngươi chặt cây làm cái gì a?" Lăng Nặc nghe được tiếng nàng ca hát, đi về hướng nàng thì thấy nàng đang chặt cây, không khỏi tò mò.

"Ta là thanh niên a, mỗi ngày đều là luyện công học dược lý, rất nhàm chán. Ta muốn vận động một chút. Nga, đúng rồi, sư tỷ, lúc trước có mua một ít da, bây giờ còn không?" Vũ Văn Hiên hỏi, làm bóng cao su mà không có da sao được.

"Còn, để làm gì a?" Lăng Nặc từ nhỏ đã biết sư đệ có nhiều ý tưởng kỳ quái, lần này lại không biết làm gì.

"Nga, một hồi cho ta dùng, ta muốn làm bóng cao su."

"Bóng cao su? Dùng làm gì?" Lăng Nặc nhìn hắn đầu đều là đầy mồ hôi, xuất ra khăn tay luôn mang bên người giúp hắn lau mồ hôi.

"Để chơi a. Ngươi không biết đâu, này chơi rất vui. Chờ ta làm xong ta dạy cho ngươi chơi." Vũ Văn Hiên cũng phối hợp nghiêng đầu qua cho nàng lau.

"Ngạch, ngươi đều lớn như vậy mà còn mê chơi. Để ý sư phụ biết lại đánh ngươi." Lăng Nặc thực không biết nói gì, người này cũng đã 15 tuổi mà cả ngày chỉ biết nghĩ ra nhiều trò để chơi.

"Không có việc gì. Chỉ cần sư tỷ không nói, ta không nói, lão già kia như thế nào sẽ biết. Hơn nữa, ta lại không có chặt cây của hắn a." Vũ Văn Hiên dùng sức chém mấy búa vào thân cây.

"Sư tỷ, ngươi tránh ra một chút, cây sắp ngã." Vũ Văn Hiên nói xong lại bổ lên một búa. Thân cây bắt đầu lay động. "Chi,,, răng rắc". Cây bị đốn ngã. "Mệt chết ta, chặt gần một buổi sáng rốt cục nó cũng bị chặt đứt. Sư tỷ, ta đói bụng, hôm nay ăn cái gì a?" Vũ Văn Hiên cởi bỏ đai lưng bên ngoài ngoại sam, đưa lên mặt lau mồ hôi.

"Có khăn tay đây, lớn như vậy mà còn lôi thôi." Lăng Nặc đối với nàng là không biết làm thế nào.

"Không có việc gì, chỉ cần sư tỷ không chê ta là tốt rồi. hắc hắc, đi thôi, trở về ăn cơm đi, buổi chiều ta lại đến đem cây trở về." Vũ Văn Hiên ưỡn nghiêm mặt cười rộ lên.

"Ai, như thế nào được a, này nếu cưới tức phụ mà còn như vậy, đến tức phụ còn muốn không cần ngươi." Lăng Nặc sỉ lên trán nàng vài cái.

"Tức phụ không cần ta, sư tỷ muốn ta là được. Đi thôi, ta đều đói bụng." Vũ Văn Hiên lôi kéo Lăng Nặc đi về nhà.

Vũ Văn Hiên nhẹ nhàng đem cửa phòng của mình đẩy ra, ló đầu vào xem sư phụ có trong phòng chờ nàng hay không. Thấy trong phòng không có người, hoàn hảo sư phụ không ở trong, liền yên tâm nghênh ngang đi vào. "Khụ khụ, Hiên nhi, từ sáng đến giờ con đã chạy đi đâu?" Thiên Cơ tử quả nhiên đang chờ nàng, bất quá Thiên Cơ tử là đứng ở phía sau cửa, cho nên nàng không phát hiện.

"Sư phụ, chào buổi trưa. Người có đói bụng không?" Vũ Văn Hiên giả vờ ngoan ngoãn, hành lễ ân cần thăm hỏi sư phụ.

"Hảo. Này mặt trời vừa lên ngươi chạy đi đâu mất, sao bây giờ ngươi cả người đều bẩn như vậy?" Thiên Cơ tử lấy hai căn ngón tay khều khều vai áo Vũ Văn Hiên, vẻ mặt ghét bỏ nói.

"Ta đi đốn cây, sư phụ ta còn mang về cho ngươi một thứ đây." Vũ Văn Hiên nghiêm trang nói.

"Nga, ngươi muốn đưa cho vi sư thứ gì?" Thiên Cơ tử cũng muốn biết nàng mang cái gì về.

"Ngươi xem, sư phụ, ta đem về cho ngươi điểu đản*, ha ha" Vũ Văn Hiên không biết từ nơi này lấy ra một cái điểu đản đưa tới trước mặt Thiên Cơ tử, một lời nhưng hai ý nói.

*điểu đản: trứng chim, phát âm gần giống với từ ngu ngốc*

Thiên Cơ tử một đầu hắc tuyến, tiểu tử này,,, rất,,, làm cho hắn tức giận ,"Ngươi cái điểu đản hài tử, xem ta có đánh ngươi không." Thiên Cơ tử sống hơn 50 tuổi sao lại không biết đứa nhỏ này nói là có ý khác, hảo tiểu tử dám mắng sư phụ điểu đản, chán sống rồi!

"Sư phụ, lão nhân gia ngài anh minh thần võ, tạm tha ta đi!" Vũ Văn Hiên bắt lấy tay Thiên Cơ tử, dùng sức tránh rốt cục thoát được ma trảo.

"Sư phụ, ngài cứ đứng ở trong phòng ta ngốc đi, ta đi ăn cơm. Sư tỷ nói hôm nay nấu món ta thích nhất Ngọc mễ chúc cùng với hồng thiêu cá chép." Vũ Văn Hiên dùng vận tốc ánh sáng bỏ chạy, không đi chắc sẽ bị lão già đó nhéo rớt lỗ tai.

"Xú tiểu tử, ngươi trở lại cho ta. Ngươi điểu đản tiểu tử này, ta vốn không nên đáp ứng nương ngươi làm sư phụ ngươi. Tiếng thơm cả đời như ta sao ngươi, cái hỗn đản đồ đệ như vậy." Thiên Cơ tử nhảy dựng lên mắng to.

Vũ Văn Hiên nhớ tới cái cây mình đã chặt kia, vội vàng ăn mấy đũa lại muốn chạy đi. "Ai, ngươi còn không có ăn xong đâu, như thế nào muốn đi?" Lăng Nặc biết hắn là muốn đi xem cái cây kia.

"Sư tỷ chừa chút cho ta, ta đi trước đem cây của ta mang trở về. Còn chậm nữa ta sợ tiều phu trên núi sẽ mang đi, thật vất vả mới chặt đứt nó." Vũ Văn Hiên lưu lại một câu rồi chạy phóng đi như gió.

Vũ Văn Hiên vất vả đem cây kia kéo trở về, lại đi tìm công cụ chặt bỏ nhánh cây chỉ để lại thân cây. "Cái này gọi là chậm mà chắc, ta cũng chậm, chậm rãi mài" Vũ Văn Hiên vừa lòng nhìn thân cây trụi lủi. Sau đó bắt tay vào làm cho nó ra đúng dạng đã nghĩ trước.

"Này có búa, mà không có đinh với cái bào a. Lúc này đại cái gì đều không có đi. Ngày mai lôi kéo sư tỷ đi mua, bằng không không chơi được rồi." Nghĩ thầm như vậy, tiếp đó nàng lại phân loại gỗ. Hoàn hảo này gỗ đủ dùng không cần lại đi chặt. "Hảo. Trước đem vào phòng cất lại đã!" Vũ Văn Hiên kéo gỗ về phòng.

"Sư tỷ, sư tỷ, ngày mai ngươi có rảnh không?"

"Chuyện gì a? Ngày mai ta rảnh." Lăng Nặc cầm trong tay sách thuốc.

"Nga, ta nghĩ muốn sư tỷ theo ta cùng nhau xuống núi mua vài thứ, cái đinh cùng cái bào, còn có một vài vật phẩm linh tinh nữa."

"Hảo, ngày mai ta và ngươi cùng nhau xuống núi." Lăng nặc suy nghĩ một chút ngày mai cũng không có chuyện gì nên đáp ứng.

"Hảo, cám ơn sư tỷ, quyết định vậy đi. Ta phải đi tắm trước, bận rộn một ngày nên người đầy mồ hôi đây!"

"Ân. Đi tắm đi, quần áo để lại ta giặt cho ngươi."

"Nga, hảo. Cám ơn sư tỷ , ta đi tắm." Vũ Văn Hiên nói xong đi đến phòng tắm. Lúc nàng tắm còn đang suy nghĩ dùng cái gì bỏ thêm vào bóng cao su làm cho nó có co dãn, nơi này tài nguyên liệu thiếu thốn tới đáng thương a!

Sáng sớm hôm sau Vũ Văn Hiên phải đi kêu Lăng Nặc xuống núi,"Được rồi được rồi, nhìn ngươi sốt ruột kìa. Đi thôi!"

"Sư tỷ, đi nhanh một chút a!" Vũ Văn Hiên nóng vội muốn mua đồ nên tốc độ đi so với lăng nặc nhanh rất nhiều.

"Ai" Lăng Nặc lắc đầu bất đắc dĩ cười cười cước bộ cũng nhanh hơn. Không tới một cái canh giờ bọn họ đi xuống núi, đến chợ.

"Lão bản, ta muốn mua đinh cùng cái bào."

"Có đây. Công tử muốn mua cái đinh loại nào a?," Lão bản đem cái bào đưa cho nàng rồi hỏi.

"Muốn loại dài và thô một chút, ta đóng tấm ván gỗ rất dày." Vũ Văn Hiên khoa tay múa chân diễn tả độ dày của tấm ván gỗ.

"Nga, loại này ngươi xem được không?" Lão bản xuất ra loại đinh dài thường để đóng quan tài.

"Đinh quan tài? xem như cũng được đi. Cho ta một bao." Nàng mua xong liền chạy tới chỗ Lăng Nặc.

"Sư tỷ, ta mua được rồi." Vũ Văn Hiên đã mua hết những thứ mình cần.

"Ân, sư đệ, theo ta đi mua một ít vải vóc. Ta thấy quần áo của sư phụ cùng ngươi đều rách, ta muốn may hai bộ mới cho hai người." Lăng nặc bỗng nhiên nghĩ đến.

"Hảo. Đi thôi, sư tỷ ta muốn quần áo màu trắng." Vũ Văn Hiên nghĩ đến chính mình một thân áo trắng, tay áo phiêu phiêu, bộ dáng tiên phong đạo cốt. khẳng định sẽ rất đẹp đi!

"Cái gì, ta không có nghe sai đi, ngươi muốn màu trắng? Thiên a! ngươi ăn mặc sạch sẽ được sao?" Lăng Nặc không phải muốn nói nàng. Chỉ với tính tình như trẻ con suốt ngày không chịu ngồi yên của nàng thì đừng nói sạch sẽ, không phá hư quần áo đã là tốt lắm rồi!

"Ách, sư tỷ, ở trong lòng ngươi ta liền lôi thôi như vậy sao? Ta thật sự là thương tâm a! Ngươi làm tổn thương ta mà còn cười sao?" Vũ Văn Hiên nói xong còn xướng lên.

"Đừng đùa giỡn nữa! Đi nhanh lên!"

"Hảo, sư tỷ mở miệng chính là lên núi đao xuống biển lửa, tiểu đệ quyết không chối từ." Vũ Văn Hiên đứng lên.

"Ba hoa, đi thôi!" Lăng Nặc Lôi kéo nàng đi đến tiệm vải.

"A, sư tỷ, ngươi có thể đến quán trà nhỏ bên kia chờ ta một lát không? Ta muốn đi mao xí một chút."

"Ai, được rồi. Ngươi đi đi! Ta qua bên kia chờ ngươi, đi đường cũng khát ta sẽ kêu bình trà uống uống đi. Ngươi nhanh lên a!"

"Nga."

Vũ Văn Hiên lừa Lăng Nặc nói muốn đi mao xí, kì thực là nàng đi qua gian hàng đồ trang sức. "Lão bản, ta muốn mua này cây trâm này." Vũ Văn Hiên cầm lấy một cây trâm có khảm một viên trân châu hồng nhạt.

"Hảo, mười lăm lượng bạc, tiểu ca." Lão bản đem cây trâm bỏ vào trong hộp đưa hắn.

"Hảo, cám ơn lão bản." Vũ Văn Hiên cao hứng đem trâm cằm chặt trong lòng bàn tay. Đây chính là vật muốn tặng cho sư tỷ, cần bảo hộ thật tốt a.

Sờ sờ hộp đựng trâm trong lòng, Vũ Văn Hiên vui vẻ hướng quán trà nhỏ kia đi đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.