Xuyên Việt Chi Phong Lưu Bỉ Vương

Chương 48: Đồ vô sỉ!!




"Tỉnh?" Vũ Văn Hiên nhìn thấy nàng tỉnh lại, quan tâm hỏi.

"Ta đây là ở nơi nào?" Tỉnh Dao muốn ngồi dậy, lại cảm thấy cả người vô lực.

"Đừng lộn xộn, ngươi trúng độc, bất quá ta đã cho ngươi ăn giải dược." Vũ Văn Hiên đè nàng lại, không cho nàng đứng dậy.

"Trúng độc? Như thế nào có khả năng? Ta rõ ràng lấy ngân châm thử qua đồ ăn, đều là không có vấn đề." Tỉnh Dao không quá tin lời nàng nói, nhưng là tình trạng hiện tại không thể không tin.

"Là ngươi!" Tỉnh Dao thông minh như vậy, như thế nào hội đoán không được là Vũ Văn Hiên giở trò quỷ.

"Oan uổng a!! Nhưng mà nói cho cùng thì ta cũng có một phần trách nhiệm. Ta chỉ hạ mê dược với ngươi mà thôi. Chỉ muốn dọa ngươi một chút, ai bảo ngươi dọc theo đường đi cứ ngược đãi ta." Vũ Văn Hiên nói cực kỳ ai oán, tỏ vẻ như chính mình là cực kỳ đáng thương.

"Vậy tại sao ta lại trúng độc?" Tỉnh Dao trừng mắt hỏi, trong ánh mắt biểu lộ ra ngươi nếu dám nói láo, xem ta có lột da của ngươi không.

"Sự tình là như vậy...#&$&/*/*#&&$/*@##$&^*#*&@^$*... Cơ bản chính là như vậy."[ Vũ Văn Hiên hoa chân múa tay giải thích]

"Hảo, tạm thời tin ngươi một lần." Tỉnh Dao hiện tại không tin cũng không có biện pháp, đã biết trạng thái cơ thể mình rõ ràng chính là trúng độc, coi như xú tiểu tử kia là cái quân tử, không có bỏ đá xuống giếng. Nếu nàng biết Vũ Văn Hiên đang tính toán cái gì, nàng chắc hẳn sẽ thay đổi ý nghĩ của mình...

________________

"Thế nào Vương gia vẫn là không muốn trở về?" Thu Hàm hỏi một ảnh vệ luôn đi theo Vũ Văn Hiên.

"Đúng vậy, Vương phi, Vương gia nói người muốn vào tận hang ổ của bọn chúng cho nên tạm thời không trở về phủ. Vương gia cho thuộc hạ chuyển lời với hai vị Vương phi rằng người hiện tại rất an toàn, thỉnh hai vị Vương phi yên tâm. Vương gia còn nói đợi diệt được bọn chúng tự nhiên hội trở về." Ảnh vệ kính cẩn nói.

"Ai, được rồi, ngươi đi xuống đi, phái thêm người bảo vệ tốt Vương gia!" Thu Hàm phất tay làm cho hắn lui ra. Nếu là hỗn đản nói không muốn trở về thì có muốn bắt nàng trở về cũng không được. Dựa theo tính tình của nàng thì có tám chín phần là coi trọng cái nữ sát thủ kia rồi. Ai, Thu Hàm bất đắc dĩ lắc đầu, ôm nữ nhi đi tìm Lăng Nặc nói chuyện phiếm.

"Hàm tỷ, ảnh vệ truyền đến tin tức sao?" Lăng Nặc thấy Thu Hàm vừa vào cửa liền hỏi.

"Tin tức là có, chính là hỗn đản không muốn trở về. Muội muội a, chúng ta phải chuẩn bị tâm lý thật tốt!"

"Chuẩn bị tâm lý gì a?" Lăng Nặc tiếp nhận hài tử trong lòng nàng, khó hiểu hỏi.

"Chính là chuẩn bị tâm lý có thêm một cái tỷ muội." Thu Hàm ngồi xuống, Lăng Nặc cũng ôm tiểu hài tử ngồi xuống theo, trong lòng ngũ vị tạp trần.

"Hàm tỷ ý tứ chính là... nàng..." Thu Hàm hiểu được của nàng ý tứ, gật gật đầu.

"Muội muội, hỗn đản kia cá tính như thế nào ngươi cũng biết, chúng ta chỉ có thể chấp nhận, bởi vì chúng ta cũng không nguyện ý nhìn đến hỗn đản không vui có phải hay không? Tuy rằng tâm nàng chia làm mấy phần, nhưng là tỷ tỷ tin tưởng trong lòng nàng đều có vị trí của chúng ta." Thu Hàm tuy rằng cũng không vui vẻ, nhưng suy cho cùng nàng so với Lăng Nặc lớn tuổi hơn, làm tỷ tỷ tự nhiên là phải an ủi muội muội.

"Ai..." Lăng Nặc cũng thở dài, nàng có thể có biện pháp gì nữa , chỉ có thể chờ đợi....

_______________

"Ai, ngươi có đói bụng không?" Vũ Văn Hiên cắn một ngụm bánh bao, hỏi Tỉnh Dao.

"Ta không đói bụng." Tỉnh Dao hờ hững đáp.

"Nga, vậy ta đây chính mình ăn." Vũ Văn Hiên vừa cắn bánh bao, vừa lấy ra một khối thịt bò không biết từ nơi nào.

"Ngươi???, làm sao lại có thịt bò?" Tỉnh Dao kỳ quái, mới lúc nãy còn ắn bánh bao, lúc này trong tay liền xuất hiện một khối thịt bò?

"Ở bên đó a, từ phía sau bao hành lý lấy ra." Vũ Văn Hiên lại cắm đầu ăn tiếp.

"Ngươi!!!" Tỉnh Dao thập phần chán nản, thịt bò này rõ ràng là nàng mua để làm lương khô mang theo dọc đường, cố ý không cho Vũ Văn Hiên biết nên đã vụng trộm bỏ vào một cái hộp bỏ trong xe ngựa, không nghĩ tới vẫn là bị nàng lấy được.

"Bổn vương biết ngươi là sợ bổn vương ăn bánh bao rất ủy khuất, hảo ý của ngươi bổn vương rất cảm kích, ngày khác trở lại trong phủ, bổn vương nhất định khoản đãi!" Vũ Văn Hiên thập phần mặt dày nói.

"Ai đối với ngươi có hảo ý? Đây là lương khô của ta, ai cho ngươi ăn?" Tỉnh Dao không có cách nào tiếp tục nhìn nàng mặt dày, đưa tay qua giật lại thịt bò trong tay nàng.

"Này cũng ăn được mấy khẩu , ngươi làm người tốt thì làm cho trót, để ta ăn hết đi!" Vũ Văn Hiên giơ cao thịt bò, tránh né nàng.

"Ngươi rất vô lại, không đúng, là rất vô sỉ!" Tỉnh Dao nghiến răng nghiến lợi nói.

"Cám ơn đã khích lệ, khuyết điểm của ta chính là ưu điểm quá nhiều, còn ưu điểm của ta chính là không có khuyết điểm. Có thể nhận thức bổn vương thật sự là phúc ba đời của ngươi a!" Vũ Văn Hiên hiện tại đã là vô sỉ đến không thể hình dung.

" Đồ lưu manh, vô lại, vô sỉ!!!" Tỉnh Dao thở khì khì, ngồi xuống trừng nàng. Người này như thế nào có thể vô sỉ cộng thêm mặt dày đến loại tình trạng này, quả thực nhân thần cộng phẫn, ăn của ta, uống của ta không nói lại còn thích chọc tức ta!

Xe ngựa giữ nguyên tốc độ chạy đi, bọn họ vẫn là trước khi trời tối đi tới một trấn nhỏ đến không thể nhỏ hơn, may mắn còn không có cửa thành còn không có đóng, bằng không lại phải ăn ngủ dã ngoại.

"Hoàn hảo, đến một cái trấn nhỏ có thể tìm cái lữ điếm nghỉ ngơi một chút, bằng không lại phải ở ngoài trời, ngươi nói ta với ngươi cô nam quả nữ không phải sao, vạn nhất ta là nói vạn nhất a, Tỉnh Dao cô nương ngài cầm lòng không đặng, đem ta khi dễ, ta biết làm thế nào cho phải a?" Vũ Văn Hiên lại nổi hứng muốn đùa giỡn Tỉnh Dao.

"Ngươi??? Không biết xấu hổ, ai hội đối với ngươi như vậy?" Tỉnh Dao không còn gì để nói.

"Kia không thể nói trước được, bổn vương gia vốn là ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, khí vũ hiên ngang, nếu là thật sự bị như vậy, ta sẽ làm thất vọng hai vị phu nhân trong nhà a! Từ xưa đến nay nam tử thất tiết kết cục là thê thảm cỡ nào a!" Vũ Văn Hiên cảm thán.

"Ngươi?????" Tỉnh Dao đã muốn không có cách nào cùng người kia nói chuyện. Nàng qua vài ngày ở chung đã rút kết được tật xấu người này: tự đại, tự kỷ, vô sỉ, không biết xấu hổ, là người thập phần lỗ mãng, thập phần vô lại, thập phần ghê tởm a!

Nàng lớn như vậy đều không có gặp qua người như thế, nếu không có mệnh lệnh của nghĩa phụ, chỉ sợ nàng đời này cũng không biết đến có một người như vậy...

"A... thật sự là rất thư thái!" Vũ Văn Hiên nằm trên giường của khách điếm cảm thán.

"Vương gia!" Ảnh vệ hiện thân ở trong phòng.

"Ân? Nhanh như vậy liền đuổi tới nơi này. Người trong nhà ta dạo này như thế nào" Vũ Văn Hiên ngồi dậy hỏi.

"Hết thảy mạnh khỏe, hai vị Vương phi thập phần lo lắng cho Vương gia, còn thỉnh Vương gia nhanh chóng hồi phủ." Ảnh vệ đương nhiên không dám nói thêm cái gì.

"Ân, ta đã biết, ta cũng thập phần tưởng niệm các nàng. Ngươi mang theo mật lệnh của ta trở về, thỉnh phụ hoàng phái ra năm ngàn tinh binh đến Phú An huyện đợi mệnh, nhớ phải lặng lẽ tiến hành." Vũ Văn Hiên đem thủ lệnh đã viết trước đó giao cho ảnh vệ.

"Dạ, Vương gia, thuộc hạ cáo lui." Ảnh vệ là một khắc không dám ở lâu, ai biết vị Vương gia cổ quái này lại ra chiêu gì đến ép buộc bọn họ.

"Đi đi." Vũ Văn Hiên phất tay cho hắn lui ra, dù sao cũng không có chuyện gì làm, đi tìm mỹ nhân tâm sự vậy.

Ra khỏi phòng, thong thả đi qua phòng Tỉnh Dao, vừa muốn gõ cửa chợt nghe đến trong phòng có tiếng nước. "Di, chẳng lẽ nàng đang tắm?!" Vũ Văn Hiên đứng ở cửa lầm bầm, điếm tiểu nhị hồ nghi nhìn nàng.

"Nhìn cái gì vậy, hơn phân nửa đêm không ngủ mà chạy đi làm trộm a?" Vũ Văn Hiên hạ giọng rống điếm tiểu nhị, điếm tiểu nhị thập phần ủy khuất rời đi. Hắn cũng chỉ là đi lòng vòng xem có khách nhân nào cần thêm chút thức ăn khuya hay không mà còn bị nhân rống thật sự là thập phần ủy khuất. Chẳng lẽ người kia chính là đạo tặc hái hoa gần đây mọi người hay nói, nếu là vậy cô nương trong phòng chẳng phải là thập phần nguy hiểm a? Nhưng mà tốt nhất vẫn là đừng động vào, bảo trụ mạng nhỏ của mình quan trọng hơn.

Vũ Văn Hiên xoay người trở lại trong phòng mình, từ cửa sổ nhảy ra, bay đến trên nóc phòng Tỉnh Dao, nhẹ nhàng lấy lên một tấm ngói. Di, như thế nào không ai, chẳng lẽ vị trí không đúng, đổi một khối thử xem. Vũ Văn Hiên lại nhẹ nhàng lấy ra một tấm ngói khác. Tìm được rồi, ha ha, thật đúng là đang tắm. Không tệ, thật đúng là đẹp mắt a!

Từ trên nhìn xuống, Tỉnh Dao đang ngồi trong một cái mộc dũng to, nước ấm tản ra nhiệt khí làm da nàng hơi hơi phiếm hồng. Tỉnh Dao nhắm mắt lại tựa đầu lên thành mộc dũng, lưng dựa vào thành, nàng hưởng thụ ngâm mình trong nước ấm đuổi đi cảm giác mệt nhọc, lại không biết nàng đã bị người ở trên mái nhà thấy hết. Vũ Văn Hiên nhìn đến muốn chảy máu mũi a.

Tỉnh Dao thân là sát thủ, ở hoàn cảnh lạ lẫm tự nhiên là thập phần tỉnh táo, Vũ Văn Hiên hơi chút giật mình thì Tỉnh Dao đã muốn phát giác có người ẩn núp ở trên nóc, nàng nhanh chóng kéo quần áo trên bình phong quấn lên thân thể của mình, sau đó ra khỏi mộc dũng phát khởi nội lực đánh một chưởng lên phía trên, đánh bay hết ngói, Vũ Văn Hiên không kịp trốn liền té xuống phòng Tỉnh Dao.

"Là ngươi, cũng dám nhìn lén, ta giết ngươi" Tỉnh Dao nắm trường kiếm trong tay, sắc mặt lạnh lùng chứa sát ý.

"Đừng đừng... ta không phải cố ý, hơn nữa ngươi nếu cảm giác chịu thiệt, cùng lắm thì ta cởi quần áo cho ngươi xem lại được không?" Vũ Văn Hiên nói xong còn thực sự cởi quần áo.

"Lăn, ngươi cút cho ta!" Nghĩa phụ muốn bắt sống hắn, bằng không chỉ với hành vi này chính mình đã lập tức giết chết hắn rồi.

"Hảo, hảo, ta lăn, ta lăn." Vũ Văn Hiên thực không có chí khí, lăn đến cửa phòng, sau đó đứng lên mở cửa đi ra ngoài. Dù sao chiếm tiện nghi người ta là mình sai, không phải chỉ là lăn vài cái thì có cái gì, cùng lắm thì trừ bỏ Tỉnh Dao lại không ai thấy. Cái này gọi là đạo lý không cho lăn sàn thì không phải là tức phụ.

(@@ Câu này mình cũng không hỉu lắm, dịch đại thôi nha!)

Tỉnh Dao đợi Vũ Văn Hiên đi ra ngoài, liền khóc lên, tuy rằng nàng thân là giang hồ nữ nhi, nhưng là bị người xem hết thân mình cũng là vô cùng nhục nhã , nàng đã nghĩ, đợi hoàn thành nhiệm vụ nghĩa phụ giao sau liền tự sát vì trong sạch của mình.

Vũ Văn Hiên ở trong phòng nghe được tiếng khóc của nàng, trong lòng cảm thấy thập phần không vui. Ta thừa nhận chính mình là sắc một chút, nhưng là ta cũng không có làm gì nàng a. Ai, đem tiểu cô nương người ta lộng khóc, trong lòng nàng cũng rất khó chịu. Ngơ ngác ngồi thật lâu, càng nghĩ vẫn là cùng nàng đi giải thích đi, nữ hài tử mà, hống hống nàng thì tốt rồi. Nói gì cũng là cùng lão bà tương lai giải thích cũng không có cái gì to tát. Vũ Văn Hiên đứng lên mở cửa phòng, hướng phòng Tỉnh Dao đi đến.

"Ngươi đừng lại đây!" Trong phòng truyền ra thanh âm Tỉnh Dao hữu khí vô lực.

"Ha ha, tiểu mỹ nhân ngươi không cho ta qua thì ta không qua, nhu vậy ta thật mất mặt có phải hay không?" Lại xuất hiện một cái thanh âm hèn mọn.

Gần đây nghe đồn có dâm tặc hái hoa xuất hiện, chẳng lẽ tên dâm tặc này muốn nữ nhân của ta? Vũ Văn Hiên nhất thời nhiệt khí xông lên đầu, lấy chân đá văng cửa phòng.

******

Tác giả có lời muốn nói: Hắc hắc, ăn mừng năm mới, có chút không rãnh. Kế tiếp chính là đối mặt bận rộn tiêu sái thân phóng hữu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.