Xuyên Việt Chi Phong Lưu Bỉ Vương

Chương 41: Âm thầm làm việc




“Ta nói, ngươi còn muốn như vậy cho tới khi nào, ngươi có thấy ghê tởm hay không a?” Lăng Nặc thật sự là nhìn không được Vũ Văn Hiên.

“Làm sao vậy a? Ta thì thế nào? Ta còn cảm thấy thực đẹp đây, làm nữ nhân cũng chính là một mỹ nhân a!” Vũ Văn Hiên vuốt vuốt mặt, làm một bộ dáng quyến rũ động lòng người.

“Ách, ngươi ghê tởm chết ta đi” Lăng Nặc chịu không nổi nàng giả bộ quyến rũ như vậy.

“Ta như thế nào ghê tởm , ngươi không thấy ta đẹp sao? Ngươi xem này, muốn ngực...” Nói xong Vũ Văn Hiên lấy tay nâng nâng "bộ ngực" của mình. “Có ngực, muốn lưng, có lưng...” Lại sờ sờ eo chính mình. “Muốn eo cũng có eo... thật sự là khuôn mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ a. Làm cho người ta nhìn đến sẽ đối ta muốn khi dễ đây.” Vũ Văn Hiên không để ý Lăng Nặc biểu tình đang muốn nôn, mắt trợn trắng,  tiếp tục tự kỷ. Nàng cho tới bây giờ mới cảm thấy chính mình là không thua kém người ta, cũng có dáng chuẩn chữ S a!

“Ta kính nhờ ngươi đừng tự kỷ như vậy được không? Lại còn khuôn mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ... ta thấy là khuôn mặt ma quỷ, dáng người thiên sứ mới đúng.” Lăng Nặc nhịn không được muốn đánh đánh nàng.

“Ách?” Vũ Văn Hiên buồn bực, chính mình chạy đến trước gương, nhìn trái nhìn phải đều cảm thấy chính mình thực hoàn mỹ, như thế nào liền thiên sứ dáng người? Nàng tưởng tượng đến bộ dáng thiên sứ, đỉnh đầu một cái vòng vàng nhỏ, trên lưng một đôi cánh nhỏ, tay cầm một cái cung tiễn, một cái tiểu thí hài không có mặc quần áo, rồi lại đem bộ dáng chính mình so sánh với thiên sứ. Ách, thật đúng là chịu không nổi đâu, chính mình không mặc quần áo kia sẽ rất tiêu hồn a! [(@@) Hiên ca tự kỷ level max :v]

“Làm sao vậy? Ta cảm thấy thực hoàn mỹ a!” Vũ Văn Hiên nhìn mình trong gương. Dáng người cao gầy, tóc dài đen như mực, tay áo phiêu phiêu. Nhưng là nàng xem nhẹ trang điểm trên mặt mình. Trong thơ có nói, "hoạ mi sâu cạn hợp thời vô", Vũ Văn Hiên vẽ mi cũng là rất kỹ thuật, sâu cạn cũng là có, chẳng qua là một cái lông mi họa thật sự thô, thực đen hơn nữa lại ngắn, bên kia cũng vẽ nhưng thật ra dài ngắn không đều, một chút cũng không có cảm giác đối xứng. Trên mặt thì phấn cũng là bôi rất dầ. Nàng còn vẽ lông mày và môi, bất quá hai cái này nàng cũng vẽ thật sự khó coi. Lông mày thì vẽ đậm đen như mực, môi thì đen thâm như trúng độc. Thực sự nàng không có khiếu trang điểm, khi còn là người ở thế kỷ hai mươi mốt cũng không có kinh nghiệm trang điểm, vốn từ một người tuấn tú lại đem chính mình vẽ thành người không ra người, quỷ không ra quỷ. Từ xưa đến nay chưa từng có người lãng phí chính mình như vậy, Vũ Văn Hiên chính là người đầu tiên.

“Thiếu chủ, đây là... tình báo chúng ta mới bắt được.” Ảnh vệ nhìn đến Vũ Văn Hiên, đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì cơ mặt bắt đầu co rúm, muốn cười lại không dám cười, sợ làm thiếu chủ nhà mình thương tâm.

“Nga, ta xem xem” Vũ Văn Hiên tiếp nhận thư ảnh vệ đưa qua.

“Lão gia hỏa này thật ra cũng không ngốc, còn tìm giúp đỡ. Hắn sẽ không biết nói cái gì là tai họa sắp đến sao?” Vũ Văn Hiên khiu mi.

“Thiếu chủ, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Ảnh vệ xin chỉ thị hành động bước tiếp theo.

“Các ngươi âm thầm liên hệ với người Vũ Văn Hạo từng tìm giúp đỡ. Nên làm như thế nào các ngươi đều biết đi? Vậy ta đi trước.” Vũ Văn Hiên nói xong liền xoay người, lưu lại nhóm ảnh vệ nhìn bóng dáng thiếu chủ tiêu sái rời đi.

“Lão đại, thiếu chủ của chúng ta thật sự là... Rất có ý tưởng , oa ha ha ha ha” Một người dẫn đầu cười, đón lấy vài người đều bắt đầu cười ha hả.

“Khụ khụ, được rồi, không cần cười. Thiếu chủ chúng ta giả thành cái dạng này là vì tránh né tay mắt của Vũ Văn Hạo, chúng ta ở sau lưng cười như vậy là không đúng.”

“Dạ, lão đại.” Vài người nghẹn cười.

“Tốt lắm, đều tự đi làm nhiệm vụ đi của mình.” Ảnh vệ đứng đầu làm cho mọi người giải tán. Hắn cũng đoán ra mọi người sau khi rời đi chắc chắn sẽ tìm chỗ cười to một hồi...

Vũ Văn Hạo nghĩ đến chính mình chuẩn bị hết thảy đều thực hoàn mỹ, hắn đem quân lính trong cung vụng trộm đổi thành người của mình, chờ thời cơ đến...

_________________

“Cửu vương gia!” Một cái hắc y nhân bịt mặt bỗng nhiên xông vào thư phòng của Vũ Văn Quyền, kiếm đặt tại trên cổ hắn.

“Ngươi là người nào?” Vũ Văn Quyền cũng là bình tĩnh tự nhiên,

“Ta là người như thế nào vương gia không cần biết, ta chỉ là nghĩ muốn nhắc nhở cho vương gia biết giúp Vũ Văn Hạo tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt. Tại hạ chỉ là mong vương gia suy xét lại.” Người bịt mặt đúng là ảnh vệ Vũ Văn Hiên phái đi.

“Hừ, bổn vương dựa vào cái gì phải tin tưởng ngươi?” Vũ Văn Quyền cũng không phải là cái loại người dễ bị hù dọa.

“Vương gia có từng nhớ rõ mối tình năm năm trước hay không? Nay cái hài tử kia đã muốn hơn bốn tuổi, vương gia chẳng lẽ không muốn gặp lại hài tử kia sao? Không nói đến hài tử kia rất thông minh lanh lợi, chỉ riêng hài tử đó là nhi tử duy nhất của vương gia, tại hạ nghĩ vương gia nhất định thực để ý sống chết của thân nhi tử đi!” Người bịt mặt trong lời nói lộ ra uy hiếp.

“Ngươi là muốn lấy sinh mệnh hài tử của bổn vương đến uy hiếp bổn vương sao? Nghĩ như vậy ngươi liền nhầm rồi, bổn vương chưa già mà, nhi tử tương lai nhất định sẽ có.” Vũ Văn Quyền trong lòng đương nhiên muốn gặp nhi tử của mình nhưng trên mặt biểu tình lại giả vờ như không chút nào để ý.

“Ha ha, vương gia... cái nữ nhân mà ngài yêu thương kia đã muốn hương tiêu ngọc vẫn, mà đến huyết mạch duy nhất của nàng vương gia đều chút không quan tâm. Cửu vương gia quả nhiên đủ tuyệt tình, vậy tại hạ không quấy rầy vương gia.” Người bịt mặt thu kiếm, chuẩn bị rời đi.

“Đợi đã, ngươi muốn cái điều kiện gì mới đáp ứng đem nhi tử trả lại cho bổn vương?” Nghe được tin tức người mình vẫn thương nhớ đã muốn qua đời, Vũ Văn Quyền rất là khổ sở, hắn đương nhiên muốn bảo trụ huyết mạch duy nhất mà nàng lưu lại.

“Rất đơn giản, là lúc Vũ Văn Hạo liên lạc muốn vương gia khởi binh, vương gia chỉ cần phản chiến là có thể. Sau khi Vũ Văn Hạo đền tội, tại hạ tất sẽ đem tiểu vương gia trả về quý phủ.” Người bịt mặt sớm nói.

“Hảo, bổn vương đáp ứng ngươi, hy vọng ngươi cũng nói được thì làm được, bằng không đừng trách bổn vương không lưu tình.” Vũ Văn Quyền lúc này rất băn khoăn an nguy của thân nhi tử. Tuy rằng hắn biết người bịt mặt này sẽ không thương tổn hài tử của mình, nhưng hắn không biết người này là do hoàng đế phái tới hay vẫn là người khác, cho nên hắn xử sự càng muốn thập phần cẩn thận.

“Vương gia yên tâm đi, chỉ cần Vũ Văn Hạo đền tội xong, tại hạ nhất định đem tiểu vương gia trả về đến. Trong lúc này tại hạ nhất định lấy tánh mạng bảo hộ tiểu vương gia an toàn.”

“Hảo, bổn vương đã muốn đáp ứng ngươi. Mời ngươi trở về đi, còn có phải chiếu cố nhi tử của bổn vương.”

“Vương gia yên tâm, tiểu vương gia trước mắt đang ở một cái địa phương thực an toàn.” Người bịt mặt nói xong liền nghênh ngang xuất môn ly khai.

[ tác giả có chuyện nói: Vì cái gì không mở cửa sổ bay ra đâu? Bởi vì đại đa số người sắm vai thích khách là có môn không đi, đều thích nhảy ra cửa sổ, mà vì lập dị cho nên tác giả an bài thích khách đi ra bằng cửa chính.]

(Editor: một trong những lý do chọn edit truyện này là ta thích sự bá đạo của tác giả. :v)

Sau khi người bịt mặt đi rồi, Vũ Văn Quyền từ trong ngăn bàn lấy ra một bức hoạ cuộn tròn, mở ra. Trong tranh là một cái giai nhân. Tuy chỉ là họa nhưng cũng không giấu được nét phong tư tuyệt đại quyến rũ động lòng người, là điển hình cho khí khái tao nhã của mỹ nhân cổ đại. Người vẽ tranh cũng đem mỹ nhân phong tư vẽ đến rất tự nhiên trên giấy, có thể thấy được người vẽ tranh đối nàng tình thâm mấy phần. Vũ Văn Quyền nhìn người trong tranh, trên ánh mắt lộ ra nhu tình thắm thiết.

“Đều do ta không tốt, vì dã tâm của chính mình mà xem nhẹ, vắng vẻ mẫu tử các nàng, để nàng ôm nỗi hận mà chết. Nàng yên tâm, bổn vương cho dù liều cả tánh mạng cũng muốn đem nhi tử của chúng ta cứu về.” Vũ Văn Quyền cầm bức họa khóe mắt chảy xuống mấy giọt nước mắt. Ai nói nam nhi không có rơi lệ, đó là chỉ vì chưa gặp chuyện mình thương tâm thôi...

Tác giả có lời muốn nói: Ai, thật sự là mệt a! Đi công tác, theo không kịp tốc độ, mọi người thông cảm a!!!

Editor: Xin lỗi mọi người vì thời gian trước đã bỏ bê truyện vì phải đi học. Từ giờ sẽ cố gắng mỗi tuần ít nhất một chương. Cảm ơn các bạn đã đọc và cmt ủng hộ nha!!! Thân ái!! :)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.