Xuyên Việt Chi Phong Lưu Bỉ Vương

Chương 3: Dám không thu nhi tử ta? Không sợ ta trả thù ngươi?




Thiên Cơ tử cưỡi ngựa không ngừng chân tiến đến kinh thành,"Nương nương, có vị Thiên Cơ tử tiên sinh cầu kiến" Tỳ nữ tiến đến thông báo.

"Nga, thỉnh Thiên Cơ tử tiên sinh vào đi!" Liễu phi ôm hài tử hống.

"Thảo dân tham kiến nương nương." Thiên Cơ tử vào cửa quỳ xuống hành lễ.

"Sư huynh không cần giữ lễ tiết, mời ngồi. Nói vậy sư huynh cũng biết dụng ý tiểu muội mời ngươi đến." Liễu phi không dài dòng, nói thẳng vào chuyện chính.

"Ta như thế nào hội không biết, là chuyện ngươi muốn ta dạy võ công cho tiểu oa nhi trong lòng ngươi, lúc trước sư phụ dạy chúng ta võ công, ngươi không chịu học tốt, chỉ có bản lĩnh chỉnh người là giỏi, tiểu sư muội, nói như thế nào ngươi cũng đã là nương người ta, cũng không thể cùng trước kia giống nhau bướng bỉnh, ngươi a từ nhỏ liền,,,," Thiên Cơ tử bắt đầu nói không dứt.

"Khụ khụ khụ, sư huynh, tiểu muội mời ngươi tới là dạy hài tử ta bản lĩnh, không phải cho ngươi đến dạy ta, như thế nào nhiều năm như vậy tật xấu này của ngươi cũng không sửa a, nhiều lời như đàn bà vậy. Được rồi, nói chuyện chính đi." Liễu phi đả kích hắn.

"Chuyện chính gì a?" Thiên Cơ tử nháy ánh mắt giả khờ.

"Hừ, sư huynh, đứa nhỏ này của ta là nữ nhi, nhưng nàng thật sự đã lấy vương tử thân phận viết nhập tông điệp, sư huynh ngươi nên biết phải làm sao bây giờ đi?" Liễu phi đi thẳng vào vấn đề.

"A, này,,, có điểm khó làm," Thiên Cơ tử cắn móng tay.

"Khó làm hay là ngươi không nghĩ giúp a, sư huynh, ngươi không dạy hài tử ta, sẽ không sợ ta trả thù ngươi?" Liễu phi mắt hạnh trừng trừng nhìn Thiên Cơ tử.

"Sợ, ta đáp ứng ngươi là được. Bất quá hài tử nhỏ như vậy cũng không thể hành lễ bái sư a." Thiên Cơ tử thân nhìn qua hài tử trong lòng Liễu phi.

"A, lớn lên nhìn thật đẹp, có vẻ giống sư muội nhiều một chút, so với sư muội dễ nhìn hơn, lấy nam hài tử thân phận, lớn lên sẽ thành tai họa thế nào a, câu cửa miệng nói hồng nhan họa thủy, quả nhiên không giả a." Thiên Cơ tử nhìn tiểu hài tử đang ngủ say nói.

"Sư huynh, ngươi bớt dong dài. Ta đã vì ngươi an bài phòng khách. Ngươi hãy ở lại trong hoàng cung đi, Hoàng Thượng bên kia cũng đã cho phép. Được rồi, sư huynh ngươi có thể đi nghỉ ngơi. Còn có tiểu đồ đệ ngươi mang đến ta cũng cho ngươi an bài tốt rồi." Liễu phi muốn đuổi người đại sư huynh dong dài này rời đi.

"Bỏ đi! Chính là ngươi muốn đuổi lão già ta đi chứ gì. Ngươi yên tâm ta sẽ cho hài tử ngươi lấy thân phận hoàng tử trưởng thành." Thiên Cơ tử vuốt vuốt chòm râu, trong lòng đã muốn có chủ ý.

Tiểu oa nhi trong lòng Liễu phi đã sớm tỉnh, nàng giả bộ ngủ nghe hai người nói chuyện, này mẹ mỹ nữ cũng không đơn giản a, nghe ngữ khí của nàng tựa hồ là muốn ta tương lai làm hoàng đế a, ai, ta trời sanh tính không màng danh lợi, không muốn tranh giành với ai, mẹ mỹ nữ a ngươi như thế nào đem thân sinh hài tử của người là ta hướng vào hố lửa kia a, tiểu Vũ Văn Hiên nhắm mắt lại trong lòng thầm thở dài.

Thời gian cực nhanh, tiểu Vũ Văn Hiên đã muốn ba tuổi , hôm nay đúng là ngày nàng bái sư. "Hiên nhi, quỳ xuống kính trà cho sư phụ con đi!" Liễu phi chỉ Thiên Cơ tử đang ngồi ngay ngắn ở ghế trên chờ thu đồ đệ.

"Nga," Tiểu Vũ Văn Hiên chạy đến trước mặt Thiên Cơ tử quỳ xuống, tay nhỏ bé run rẩy bưng một chén nước trà,"Sư phụ mời uống trà."

"Ngoan, hảo, sư phụ nhận trà của ngươi." Thiên Cơ tử là thật tâm thích tiểu đồ đệ này, nhìn nàng lớn lên càng khiến người ta thấy thích, thiên tư thông minh, ngộ tính cao chính là mầm tốt.

"Hoàng Thượng giá lâm" Tiếng thông báo truyền đến, Vũ Văn Long cũng đến xem nhi tử bái sư.

"Tâm Nhi, không cần hành lễ, nhi tử bái sư bái như thế nào?" Vũ Văn Long nhìn về phía Vũ Văn Hiên còn quỳ trên mặt đất.

"Nhi tử, Đã muốn bái xong rồi." Liễu phi tiếc nuối nói, ý tứ chính là thực đáng tiếc ngươi không thấy được.

"Nga, có Thiên Cơ tử tiên sinh dạy tiểu nhi, trẫm thật cao hứng. Ngày khác Hiên nhi lớn lên trẫm thoái vị cho Hiên nhi kế thừa ngôi vị hoàng đế, ta thấy Hiên nhi đứa nhỏ này nhất định là một vị minh quân." Vũ Văn Long là càng xem nhi tử càng tốt, cũng là tổ tông Vũ Văn gia phù hộ sinh được một cái vĩ đại hài tử như vậy.

"Hoàng Thượng quá khen, thảo dân tài sơ học thiển, điện hạ thập phần thông minh, thảo dân nhất định đem sở học cả đời truyền thụ cho điện hạ" Thiên Cơ tử chắp tay khiêm tốn, trên tay hắn có kim bài thấy hoàng đế cũng không cần phải quỳ lạy.

"Phụ hoàng, phụ hoàng, nhi thần muốn cùng sư tỷ cùng nhau học tập." Vũ Văn Hiên đứng lên lôi kéo vạt áo áo choàng của Vũ Văn Long.

"Nga, vì cái gì muốn cùng sư tỷ học tập a?" Vũ Văn Long ngồi xổm xuống ôm lấy nhi tử hỏi nàng.

"Sư tỷ có thể chiếu cố ta, hơn nữa sư tỷ xinh đẹp, tỳ nữ mẫu phi phái tới hầu hạ cũngkhông có xinh đẹp bằng sư tỷ." Vũ Văn Hiên giả vờ như là trẻ con nói xong, nhưng trong lòng có đánh tính toán nhỏ nhặt, Lăng Nặc sư tỷ, ngươi là lão bà ta đã định, không xem trọng sao được,.

"Ngươi cái tiểu sắc phôi." Vũ Văn Long nghe thấy nhi tử nói một phen buồn cười đứng lên, nhỏ như vậy đã biết cùng nữ hài tử xinh đẹp  cùng nhau ngoạn, lớn lên một chút chắc không cần lão tử quan tâm tới chuyện cưới vợ rồi, tiểu tử này, rất có phong phạm của hắn a!

"Phụ hoàng đều thú xinh đẹp nương tử, ta cũng muốn cùng phụ hoàng giống nhau thú xinh đẹp nương tử" Vũ Văn Hiên ôm cổ Vũ Văn Long, vẻ mặt thực nghiêm túc nói.

"Hảo, có chí khí, phụ hoàng ủng hộ ngươi, tiểu tử cố lên. ha ha ha" Vũ Văn long nghe thấy nhi tử nói còn có biểu tình kia thì cười ha hả.

"Phụ tử các ngươi thật là! ,,,, Hiên nhi, lại đây, đi tìm sư tỷ chơi đi. Phụ hoàng còn có chuyện cùng với sư phụ nói, không được khi dễ tiểu sư tỷ có nghe hay không?" Liễu phi nhưng là biết hài tử của nàng chính là một tiểu quỷ, trong cung tiểu thái giám tiểu cung nữ người nào không bị chỉnh qua, cung nữ lớn lên xinh đẹp một chút đều bị này tiểu sắc phôi đùa giỡn qua. Nàng thập phần không biết nói gì, nàng nhưng là tận mắt nhìn thấy hài tử đùa giỡn tiểu cô nương, thật không biết làm cho hài tử lấy hoàng tử thân phận lớn lên là tốt hay là xấu.

Vũ Văn Hiên thân thể chỉ có ba tuổi, nhưng là đầu nàng đã có kí ức mười tám tuổi. Nàng đối với chuyện chính mình xuyên qua cũng nhận mệnh. Dù sao nơi này cũng nhiều cô nương xinh đẹp như vậy cùng chính mình ngoạn, cũng sẽ không nhàm chán. Chính là rất tưởng niệm bà nội. Cũng may nơi này hoàng thái hậu cũng rất thương chính mình.

"Sư tỷ, sư tỷ, ngươi tới theo ta ngoạn." Vũ Văn Hiên chạy tới chỗ Lăng Nặc.

"Tam hoàng tử, tiểu tổ tông, chậm một chút. Đừng chạy a!" Lão thái giám theo ở phía sau cẩn thận che chở.

"Không được đi theo ta." Vũ Văn Hiên bỗng nhiên dừng lại xoay người chóng tay lên eo nhỏ, tay kia chỉ vào lão thái giám.

"Tam hoàng tử, lão nô là sợ điện hạ ngài chạy ngã." Lão thái giám cuối thấp đầu cùng Vũ Văn Hiên nói chuyện,.

"Hừ, ta sẽ tự cẩn thận. Không được đi theo ta, sư tỷ, ta đến đây!" Nói xong lại lắc lắc thân mình béo ú của mình chạy đi.

"Tiểu tổ tông ngài chậm một chút, chậm một chút a, lão nô theo không kịp ngài!" Lão thái giám vội vã chạy theo. Hắn cũng là gần bảy mươi tuổi, hầu hạ qua tam đại hoàng đế. Này tiểu tổ tông lại làm hắn không bớt lo. Nhớ năm đó đương kim hoàng thượng trước đây cũng không có chạy trốn như vậy. Ai, nhìn Vũ Văn Hiên chạy xa, lão già cũng chạy nhanh theo, vạn nhất tiểu tổ tông này xảy ra chuyện gì, thì cái đầu hắn chắc chắn sẽ mất a.

"Sư tỷ, sư tỷ," Vũ Văn Hiên lập tức tiêu sái tiến vào trong phòng Lăng Nặc. Lăng Nặc đang ở trong phòng cùng cung nữ tỷ tỷ học làm nữ hồng.

"Nga, là Hiên nhi a, sao chạy nhanh như vậy a?" Lăng nặc nhìn đến Vũ Văn Hiên ngừng tay đang thêu lại.

"Sư tỷ, theo giúp ta ra ngoài ngoạn, ở đây rất nhàm chán." Vũ Văn Hiên lôi kéo Lăng Nặc sẽ ra ngoài.

"Đợi đã, Hiên nhi muốn đi đâu ngoạn a?" Lăng Nặc lôi kéo Vũ Văn Hiên.

"Đi chơi bóng cao su đi, phụ hoàng vừa sai người làm cho ta." Vũ Văn Hiên nhớ tới món đồ chơi mới nhận được.

"Vậy được rồi, không thể ngoạn lâu lắm, còn có bài học không có làm xong đâu." Lăng nặc bỗng nhiên nhớ tới đến sư phụ cho xuống bài học kia. Này tiểu quỷ hình như còn không có làm.

"Vậy được rồi, đi thôi, đi ngoạn trước."

"Ân" Lăng nặc theo Vũ Văn Hiên cùng đi ngoạn.

"Hoàng Thượng, thảo dân chờ tam hoàng tử được năm tuổi, sau đó dẫn hắn đi Hắc Lâm sơn học tập. Trong cung sống an nhàn sung sướng, hoàn toàn không thích hợp luyện võ." Thiên Cơ tử đưa ra ý tưởng muốn dẫn Vũ Văn Hiên rời đi hoàng cung.

"Tiên sinh vì sao có cách nói này?" Vũ Văn long trong giọng nói có điểm không muốn.

"Hoàng Thượng, thảo dân mang hoàng tử điện hạ rời đi là muốn bồi dưỡng hoàng tử chịu khổ nhọc. Còn nữa, thảo dân nếu là đối hoàng tử điện hạ hơi nghiêm khắc, Hoàng Thượng thân là phụ thân chắc chắn không muốn, cưng chiều hoàng tử như vậy việc học khó có thành tựu." Thiên Cơ tử nói ra nguyên do, kỳ thật là hắn có tính toán khác.

"Ân, tiên sinh nói cũng là có lý. Được rồi, trẫm đáp ứng ngươi. Kia tiên sinh khi nào cho hoàng nhi trở về? Hoàng nhi là hy vọng tương lai của Lan Phong vương triều ta." Vũ Văn Long nói.

"Thảo dân hiểu được tấm lòng cha mẹ yêu thương con, mướn con mình có thành tựu. Thảo dân nhất định không phụ Hoàng Thượng kỳ vọng, định đem hoàng tử điện hạ giáo dục thành tài, mười tám tuổi nhất định làm cho điện hạ trở về." Thiên Cơ tử vuốt râu.

"Ân, tiên sinh đây là huyết ngọc trưởng mệnh khóa, thỉnh tiên sinh tạm thời vi hoàng nhi bảo quản, đợi hoàng nhi mười tám tuổi thì giao cho hắn. Không biết hoàng nhi lớn lên sẽ là cái dạng gì?" Vũ Văn Long vẻ mặt chờ mong, tưởng tượng bộ dáng hài tử lớn lên.

"Ha ha, Hoàng Thượng yên tâm. Tam hoàng tử hiện tại xem ra mặt mày tuấn tú lớn lên nhất định là thiếu niên tuấn tú phong nhã, nhất định không phải vật trong ao, ngày khác phi thiên hóa thành long. ha ha, Hoàng Thượng, thảo dân đi trước. Cáo từ." Thiên Cơ tử cười lớn rời đi.

"Hoàng Thượng, còn có chuyện gì lo lắng?" Liễu phi ôm lấy cánh tay Vũ Văn Long.

"Không có, hoàng nhi là có khí khái quân vương, so với Đạt nhi, Tuấn nhi vĩ đại hơn nhiều. Trẫm chỉ là lo lắng bọn họ huynh đệ tương tàn a. Từ xưa hoàng gia vô tình, vì tranh đế vị mà huynh đệ cốt nhục tương tàn này nơi nào, lúc nào cũng có a. Nhớ ngày đó trẫm cũng là,,,, Nếu không có thất hoàng đệ tương trợ, trẫm cũng không làm đến vị trí này. Tiên hoàng nguyên bản muốn thất hoàng đệ kế vị, đáng tiếc thất đệ không thích trói buộc, chỉ thích hưởng thụ thú vui nhân gian. Lấy tài năng của thất đệ chắc chắn có thể làm tốt hơn so với trẫm. Trẫm cũng đã rất lâu không gặp thất đệ a." Vũ Văn Long nhớ tới đồng bào thân đệ Vũ Văn Phong.

"Thất vương gia không muốn bận tâm việc triều đình, cho nên thất vương gia sống tự tại tiêu dao cùng thất Vương phi du ngoạn thiên hạ. Thật là làm cho người ta hâm mộ!" Liễu phi tuy là chưa gặp qua Vũ Văn Phong, nhưng cũng nghe nói qua chuyện của hắn tích, chỉ thích sống an nhàn, không muốn giang sơn, thất vương gia Vũ Văn Phong.

"Hiên nhi, nếu có thất đệ tương trợ chắc chắn như hổ thêm cánh. Hy vọng Hiên nhi có duyên cùng thất đệ gặp mặt." Vũ Văn long ôm bả vai ái thê cảm thán vạn phần.

"Đợi Hiên nhi trưởng thành, việc học có thành tựu, trẫm đem hoàng vị cấp Hiên nhi, trẫm cũng mang ngươi du ngoạn thiên hạ, sống tiêu dao tự tại qua ngày."

"Hoàng Thượng lời ấy thật sao?" Liễu phi vẻ mặt chờ mong.

"Đương nhiên, quân vô hí ngôn." Nhìn ái phi ánh mắt chờ mong , Vũ Văn Long ôm sát nàng,"Tâm nhi, ta đáp ứng ngươi, sau khi Hiên nhi kế thừa đại thống, ta liền mang ngươi ra cung du sơn ngoạn thủy." Vũ Văn Long nâng niu cằm Liễu phi.

"Ân, ta tin tưởng ngươi, ta biết Long ca là sẽ không lừa Tâm Nhi." Liễu phi nghe hắn không hề tự xưng là trẫm, mà là ta, thì biết hắn sẽ không nuốt lời.

"Tâm Nhi, cuộc đời này có ngươi, phu phục hà cầu"*.

*phu phục hà cầu: mãn nguyện, không mong muốn gì hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.