Xuyên Việt Chi Phong Lưu Bỉ Vương

Chương 17: Bảo hộ ngươi, không đáng ngại...




"Vương gia, Thu Hàm kia đã trúng khổng tước linh độc, không bằng chúng ta lại đối nàng hạ độc, đưa nàng vào chỗ chết."

"Không thể, xú nha đầu kia bị thương, hoàng cung hiện tại đề phòng nghiêm ngặt. Nói vậy tiểu tử Vũ Văn Hiên kia cũng đã có phòng bị, nếu là mạo muội hạ độc, Vũ Văn Hiên nhất định truy ra tới cùng, đối với chúng ta rất là bất lợi." Vũ Văn Hạo vuốt râu nói.

"Dạ. Hết thảy nghe theo Vương gia phân phó." Hắc y nhân cúi đầu chắp tay tỏ vẻ thần phục.

"Đúng rồi, chuyện ta giao cho ngươi hiện nay làm như thế nào?"

"Hết thảy sự tình đã muốn chuẩn bị xong, chỉ chờ Vương gia ra lệnh một tiếng."

"Hảo, ngươi lui ra đi. Chú ý chặt chẽ hành động của tiểu tử Vũ Văn Hiên kia." Đối với chất nhi vừa trở về không bao lâu này Vũ Văn Hạo vẫn là phòng bị nhiều hơn. Tiểu tử này tuy rằng thoạt nhìn vô tâm vô phế nhưng cũng không phải là thứ vô dụng.

"Dạ, thuộc hạ cáo lui." Hắc y nhân chạy đi.

"Hàm tỷ, đến, uống thuốc này có thể tạm thời ổn độc định khổng tước linh trong cơ thể ngươi." Vũ Văn Hiên đỡ Thu Hàm ngồi dậy, làm cho nàng dựa vào chính mình, Vũ Văn Hiên một tay cầm chén thuốc, một tay lấy thìa uy nàng uống.

"Thuốc này đều là ta tự mình giám sát, chỉ sợ tặc nhân chưa từ bỏ ý định còn hạ độc." Vũ Văn Hiên lấy một thìa thuốc ở bên miệng thổi thổi, đút cho Thu Hàm.

"Xú tiểu tử, ngươi vì cái gì đối xử ta tốt như vậy? Ta còn lấy độc phấn từng đùa bỡn qua ngươi." Thu Hàm muốn nghe nàng chính miệng nói ra câu trả lời.

"Hắc hắc, thiên tính như thế. Ta đối với mỹ nữ nhất là giống ngươi như vậy mỹ nữ luôn tốt như vậy. Hơn nữa ngươi cũng là Hoàng nãi nãi với mẫu hậu chọn làm vợ ta, đối với nữ nhân của mình tốt là đương nhiên."

"Ai," Thu Hàm thở dài, ngoan ngoãn uống hết thuốc.

Hắc Lâm sơn.

"Nặc nhi a, Nặc nhi, Nặc nhi" Thiên Cơ tử kêu vài tiếng mà Lăng Nặc hoàn toàn không có phản ứng.

"Khụ khụ, Nặc nhi" Thiên Cơ tử cao giọng gọi đồ đệ còn đang ở ngẩn người.

"Nga, sư phụ, người đã tới." Lăng Nặc rốt cục phát hiện Thiên Cơ tử đã đến.

"Nặc nhi, vi sư nhận được bồ câu đưa tin của sư đệ ngươi, nói là có người trúng độc khổng tước linh. Vi sư tuổi lớn, ngươi liền thay sư phụ đi một chuyến lên kinh thành đi. Nhớ lấy theo dược liệu cần dùng."

"Sư phụ, ta..." Lăng Nặc nghĩ muốn cự tuyệt.

"Đi thôi. Ngươi mỗi ngày đều mất hồn mất vía như vậy cũng không phải cách a. Từ khi tiểu tử kia đi rồi ngươi liền thất hồn lạc phách. Đi tìm nàng để thấy rõ tâm mình đi. Hiên nhi tuy rằng hồ nháo bất hảo một chút nhưng vi sư nhìn ra nàng là thật sự thích ngươi. Vi sư già rồi không quản nhiều như vậy." Thiên Cơ tử trìu mến sờ sờ đầu đồ đệ. Đứa nhỏ này từ nhỏ vốn không có thân nhân, là hài tử số khổ. Hiên nhi a, ngươi tiểu hỗn đản này cần phải đối Nặc nhi thật tốt, vi sư đem nàng giao cho ngươi. Thiên Cơ tử quyết định đem Lăng Nặc phó thác cho Vũ Văn Hiên.

"Ân, sư phụ, ta chuẩn bị dược liệu. Ngày mai lên đường đi kinh thành." Lăng Nặc nghĩ nghĩ vẫn là đáp ứng. Nàng quả thật cũng là rất nhớ Vũ Văn Hiên.

_____________________

Vũ Văn Hiên ngồi ở thư phòng, nghe ảnh vệ báo lại tình hình hiện nay. Môn sinh, vây cánh của Vũ Văn Hạo phần lớn nhậm chức ở quân doanh. Nếu là mạo muội trừ bỏ hắn tất nhiên sẽ làm quân tâm bất ổn. Xem ra còn phải tính toán kỹ hơn. Vì cái gì cho ta sinh ra tại triều đại này, lại còn sinh ra ở hoàng gia? Diêm vương, phán quan các ngươi hai cái quỷ không lương tâm, thiếu đạo đức. Ta nguyền rủa các ngươi mỗi ngày đến dì cả mụ, mỗi ngày bị quỷ áp, mỗi ngày đi đường đều giẫm phân chó. Vũ Văn Hiên trong lòng cuồng mắng Diêm vương cùng phán quan.

"Thiếu chủ, chúng thuộc hạ còn tra được hiện tại Vũ Văn Hạo bốn phía sai người chế tạo vũ khí, còn âm thầm chiêu binh mãi mã, như là có mưu đồ tạo phản." Ảnh vệ nói thêm

"Này ta biết, phụ hoàng đã sớm nói cho ta, các ngươi còn muốn thu thập càng nhiều tội chứng của Vũ Văn Hạo. Tốt nhất là có thể làm cho hắn chết luôn một lần đi. Người này không thể lưu." Vũ Văn Hiên trên giấy viết một chữ sát nói.

"Dạ. Thiếu chủ."

"Các ngươi lui ra đi, cũng không còn sớm các ngươi phải chú ý nghỉ ngơi, có tinh thần tốt mới có khí lực đi làm." Vũ Văn Hiên nhìn đến nhóm ảnh vệ trên mặt mỏi mệt, nàng vẫn nên là một lãnh đạo tốt đi!

"Tạ thiếu chủ quan tâm, thuộc hạ cáo lui." Nhóm ảnh vệ rời đi.

Đúng rồi, thời điểm này phải luôn phòng ngừa Vũ Văn Hạo lại phái người đến ám sát. Ta còn là nên ở bên người bảo hộ Hàm tỷ thật tốt. Vũ Văn Hiên ném xuống bút lông trong tay đứng lên đi đến phòng Thu Hàm.

"Hàm tỷ còn chưa ngủ sao?"Vũ Văn Hiên đi tới cửa nhìn đến đèn còn sáng nên bước vào. Thu Hàm tựa vào đầu giường đọc sách.

"Còn chưa ngủ.," Thu Hàm nhìn thấy nàng đến, buông sách trong tay nói.

"Hàm tỷ, thương thế của ngươi như thế nào?"

"Không có gì đáng ngại, chính là cảm thấy cả người mệt mỏi." Thu Hàm trúng phải độc cực kỳ khó chịu. Nếu là mạnh mẽ sử dụng nội lực, độc khí sẽ công tâm mà chết.

"Là ta bảo hộ bất lực, cho nên ta quyết định đêm nay liền ngủ nơi này bên người bảo hộ ngươi. Thế nào có phải thực cảm động hay không?" Vũ Văn Hiên chọn mi nhìn Thu Hàm.

"Cảm động cái rắm, ngươi với ta nam nữ khác biệt." Thu Hàm đối nàng trừng mắt.

"Ta là vì bảo hộ ngươi, ngươi yên tâm ta sẽ không chiếm tiện nghi ngươi. Nngươi ngủ giường, ta ngủ trên ghế dài này." Vũ Văn Hiên nhìn đến ghế vừa lúc cũng có thể ngủ một người.

"Như vậy không phải rất ủy khuất ngươi sao?" Không nghĩ tới hỗn cầu này còn có lúc khí khái như vậy.

"Không ủy khuất, ta cho người thu thập một chút là tốt rồi. Trong phòng còn chưa đủ ấm, người tới!" Vũ Văn Hiên kêu thị vệ gác bên ngoài.

"Điện hạ có gì phân phó?"

"Làm cho người mang thêm một cái ấm lô lại đây, còn có đem ghế này dọn dẹp cho ta một chút, trải thêm vài cái chăn."

"Dạ, điện hạ." Thị vệ lui ra kêu cung nữ nhanh chóng làm theo.

"Ngươi...thật sự muốn ngủ nơi này?" Thu Hàm muốn xác nhận một chút.

"Đương nhiên, ta muốn bảo hộ ngươi a! Ngươi là nữ nhân của ta." Vũ Văn Hiên thuận miệng nói ra, làm cho trong lòng Thu Hàm nổi lên gợn sóng. Hỗn cầu này, ta khi nào thì thành nữ nhân của ngươi? Còn nữa ta lớn hơn ngươi nhiều tuổi như vậy. Được rồi, ta thừa nhận ta là có điểm thích ngươi, cũng có thể đó là tỷ tỷ đối đệ đệ thích. Thật sự là đáng giận, ta là hơn ngươi đến mười tuổi, Thu Hàm ở trong lòng mãnh liệt khinh bỉ Vũ Văn Hiên. Thu Hàm chui vào ổ chăn cũng nhanh buồn ngủ. Vũ Văn Hiên đi qua dịch dịch chăn đắp cho nàng, sau đó đi đến một bên đi xem cung nữ phô đệm chăn cho nàng ngủ ở ghế.

"Nga, đúng rồi, các ngươi hai người lưu lại một người đi. Nếu ban đêm Hàm công chúa có muốn hầu hạ, các ngươi muốn tùy thời hầu hạ. Về phần chỗ ngủ địa ngươi chính mình tìm." Vũ Văn Hiên ngồi ở ghế dài đã được bày tốt đệm chăn, tùy ý cung nữ cởi đi giày cho nàng.

"Dạ, điện hạ. Tiểu Xuân sẽ lưu lại hầu hạ Hàm công chúa," Tiểu Xuân chủ động yêu cầu lưu lại, nguyên nhân rất đơn giản là nàng thích tam hoàng tử tuấn mỹ này. Đáng tiếc tam hoàng tử chưa từng liếc mắt nhìn qua nàng một lần.

"Nga, chính ngươi tìm chỗ ngủ hạ đi, Hàm công chúa có chuyện thì ngươi trước tiên đi ra hầu hạ."

"Dạ. Nô tỳ cáo lui." Tiểu Xuân đi ra giường nhỏ ở thư phòng được ngăn bởi một tấm màn để ngủ.

Vũ Văn Hiên thổi tắt đèn trên bàn, bỏ đi quần áo tiến vào ổ chăn muốn ngủ hạ. Bất quá nàng từng thời khắc đều đề cao cảnh giác, cho nên vẫn chưa ngủ trầm. Còn Thu Hàm một đêm mộng đẹp đến hừng đông.

Vũ Văn Hiên vì bảo hộ Thu Hàm chính mình làm chủ, ở trong phòng nàng ngủ lại. Thu Hàm tuy có dị nghị nhưng Vũ Văn Hiên là vì bảo hộ chính mình, cũng tùy ý nàng. Bất quá trong cung lời đồn rất nhanh liền truyền đi, thẳng đến truyền vào tai Hoàng thái hậu...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.