Xuyên Việt Chi Ngoan Ngoãn Tiểu Phu Lang

Chương 52: Sau cơn mưa




Bên ngoài âm u, Lưu Hi bưng đèn dầu hỏa mở cửa đi ra ngoài, mới phát hiện bên ngoài mưa rất to, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng sấm, trong lòng thầm trách mưa to như vậy mà bản thân cũng không sớm tỉnh lại, phu quân sợ là đã sớm xuống ruộng, nghĩ thế y vội vàng đi đến đình viện cùng cách gian, đồ vật trong đình viện đã được thu vào, toàn bộ đều được xếp gọn đặt ở cách gian, vài món còn được hong khô trên giường đất.

Lưu Hi lúc này mới mặc vào áo tơi, vội vàng mà đi ra cửa tìm phu quân,ai không biết còn tưởng y không muốn tới hỗ trợ, phu lang nhà người ta toàn bộ đều bận việc hết.

Trên đường nhỏ mưa xối ướt đã trở nên lầy lội khó đi, thỉnh thoảng còn gặp vũng nước lớn nhỏ sâu nông không đồng đều, mưa càng lúc càng lớn, Lưu Hi trên đường cũng không thể chú ý hết chỗ nào có " ổ gà", chỉ biết nhớ lại đoạn đường trong kí ức, vạt áo sạch vì đi mưa mà nhanh chóng bị đất làm bẩn. Nhưng y bất chấp hết, hiện tại y rất muốn xuống ruộng trợ giúp phu quân.

Thời điểm Lục Duy cùng Lục Duyên chuẩn bị trở về, toàn thân đều ướt đẫm, đang chuẩn bị chạy trở về tắm rửa một cái, vừa đúng lúc thấy Tiểu phu lang vội vàng chạy tới.

"Hi Nhi, sao ngươi lại tới đây?" Lục Duy vội vàng bước nhanh đi lên trước, nắm tay Tiểu phu lang, trời mưa lầy lội, đường thật sự khó đi,không cẩn thận liền bị trượt chân, đây cũng chính là nguyên nhân Lục Duyên không cho Tuấn ca nhi tới, Tuấn ca nhi vốn đang mang thai, nếu sơ ý ngã cũng không phải chuyện đùa, thế mà hắn không nghĩ tới tiểu phu lang sẽ tự thân vận động thế này.

"Phu quân, Duyên đại ca." Lưu Hi thấy phu quân trở về, thở dài nhẹ nhõm một hơi, cùng Lục Duyên chào hỏi, lúc này mới mở miệng nói: "Hi Nhi ngủ như chết, không biết trời mưa, lo lắng phu quân không thể lo liệu hết mọi việc." Hơi thở của tiểu phu lang vẫn còn chưa bình ổn sau một cuộc chạy đua dài nước rút trong mưa.

Lục Duy mỉm cười, đem Tiểu phu lang ôm vào trong ngực tiếp tục đi về phía trước, hắn cười nói: "Không có việc gì, là ta không nỡ kêu ngươi, một mình ta cũng làm xong cả rồi, không cần lo lắng."

"Đúng vậy, Hi Nhi không cần lo lắng, đối với mấy việc cỏn con này,hắn thực sự sẽ không để ý." Lục Duyên trêu chọc nói, "Được rồi, ta đây đi trở về, các ngươi đi đường cẩn thận."

Lục Duy sờ sờ cái mũi,sau khi cùng Lục Duyên từ biệt, lúc này mới dắt tiểu phu lang vào trong nhà, vừa đi vừa lải nhải: "Ngươi nói xem, mưa gió lớn như vậy một mình chạy ra đó làm gi, không kêu ngươi chính là nghĩ ngươi sẽ không ra, nếu ngươi ngã người đau lòng còn không phải ta sao, tiểu ngu ngốc."

"Mà Hi nhi cũng vội vàng muốn giúp phu quân, sẽ không bị ngã đâu" Lưu Hi nhỏ giọng nói, nếu đổi lại là phu quân nhà khác đã sớm mắng y làm việc không tốt, thật may là phu quân của y mới có thể lo lắng cho y đến như vậy.

"Ta biết Hi Nhi lợi hại, nhưng trời mưa đường cũng không dễ đi, ngươi không thấy Tuấn ca nhi cũng không được ra cửa sao? Lần sau muốn tới ta sẽ kêu ngươi, được chứ? Không nghe lời liền phạt ngươi làm mấy chuyện xấu hổ." Lục Duy nửa dỗ dành nửa uy hiếp nói.

"Vậy, lần sau phu quân nhớ kêu Hi Nhi." Lưu Hi nhẹ nhàng gật đầu, y không muốn phu quân một mình vất vả, nếu phải làm chuyện xấu hổ cũng không sao cả, dù sao y cũng đã làm nhiều rồi, phu quân mỗi đêm đều cùng y làm mấy chuyện đó mà, chính là...chính là có chút mệt nha.

Tiểu phu lang đang âm thầm tự cổ vũ chính mình, dù bản thân có mệt đến mấy cũng không thể mệt đến phu quân.

"Tiểu ngu ngốc, người khác thì hận còn muốn được ra ngoài, còn ngươi, bị cấm mà còn vui vẻ đến vậy sao" Lục Duy cười khẽ, nhéo nhéo lòng bàn tay Tiểu phu lang, hắn làm sao không biết tâm tư Tiểu phu lang, chỉ là không muốn y vất vả như vậy, trước kia hắn không có trực tiếp tham dự vào đời sống của y đã là tiếc nuối, từ sau khi sống chung, hắn chỉ muốn mỗi ngày đem y sủng trong lòng bàn tay.

"Phu quân, ngươi đã trở lại, việc trong ruộng đã xong rồi sao?" Tuấn ca nhi chờ ở cửa, nhìn Lục Duyên trở về vội vàng tiến lên hỏi.

"Không phải đã bảo ngươi không cần ra ngoài sao? Đi chân trần trên đất không tốt cho ngươi, việc trong ruộng ta cùng Lục Duy đã an bài ổn thỏa, không cần lo lắng." Lục Duyên nhìn phu lang của mình chờ ở cửa, trong lòng cũng thấy ấm áp, nhìn y bụng lớn còn phải đứng đợi, cũng không quá yên tâm, vội vàng đem người đỡ vào nhà.

"Không sao, ta sẽ cẩn thận." Tuấn ca nhi cười nói.

Trận mưa bão này đối với người trong thôn mà nói, chỉ là một trận bão nhỏ bình thường, cho nên sau khi đã an bài ổn thỏa việc trong ruộng, các thôn dân nên làm gì liền làm đó, mấy việc thời tiếc này không một chút nào ảnh hưởng đến sinh hoạt của bọn họ.

Lục Duy nắm tay Tiểu phu lang về đến nhà, sau khi ăn cơm chiều xong, lại dạy Tiểu phu lang luyện chữ một hồi, hiện tại Tiểu phu lang đã có thể viết ra "Sống chết có nhau, cùng người thề ước. Nắm lấy tay người, cùng nhau đầu bạc", có đôi khi hứng thú, ban ngày thời điểm không có việc gì làm cũng sẽ tự mình luyện viết, thành quả luyện chữ của y, hắn cũng không suư tầm được một xấp rồi.

Sau khi luyện xong, phu phu Lục Duy theo thói quen nằm trong ổ chăn nói chuyện phiếm, bọn họ đã quen với việc trước khi ngủ phải tâm sự cùng nhau.

"Hôm nay ngủ lâu như vậy, hiện tại còn ngủ được sao?" Lục Duy duỗi tay đem nhân nhi kéo vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng vỗ về lưng y, cười nói.

"Phu quân mệt thì mau nghỉ ngơi, Hi Nhi một hồi nữa sẽ ngủ." Lưu Hi nằm nghiêng, thân thể trắng nõn dính sát vào thân thể cao lớn của hán tử, đầu nhỏ cũng ngoan ngoãn mà dựa sát vào phu quân.

"Hi nhi ngốc, nếu ngày mai không mưa sẽ mang ngươi lên trấn đi dạo, mua thêm chút giấy cùng ăn vặt." Lục Duy cúi đầu ở trên trán nhân nhi in lại một nụ hôn, chỉ nghe được hô hấp nhẹ nhàng của y.

Lưu Hi trộm ngước mắt, phát hiện phu quân đã ngủ rồi, chính mình cũng an tâm mà nằm ở trong ngực hắn cọ cọ, mà tại sao lại ngủ không được nha, ngày thường chỉ cần ở bên cạnh phu quân y có thể ngủ cả một ngày!.

Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi tí tách tí tách, mưa bắt đầu nhỏ dần, chân trời cũng dần dần ló dạng, cuối cùng trời cũng trong xanh, dự định hôm nay sẽ là một ngày nắng đẹp đây!

"Hi Nhi, sao thế?" Lục Duy đứng ở đình viện chờ Tiểu phu lang, bất quá lần này hắn không có xách theo túi tiền, mà là cõng cái sọt, bên trong là dược liệu hắn muốn đem bán,có rễ sô đỏ, cây gai thảo, long quỳ, đương nhiên còn có một bao Cam Lãm, đây là giúp Tiểu phu lang làm buôn bán.

"Ai, Hi Nhi lập tức tới liền." Lưu Hi tay chân nhẹ nhàng mà đem một ít rau xanh ném vào trong ổ cho con thỏ, thấy bọn nó thích thú ăn, lại thêm chút nước, lúc này mới rửa tay đi ra.

"Phu quân, một hồi mua thêm chút vải vóc được không?" Lưu Hi dựa vào phu quân, ngồi ở trên xe bò, xe bò có chút xóc nảy, ngồi không quá thoải mái, bất quá trong mắt Tiểu phu lang lại rất có thần thái.

"Phải làm quần áo sao?" Lục Duy cười nói, đây là lần đầu tiên tiểu phu lang chủ động muốn hắn mua gi đó, có chút tò mò.

"Ân, nếu ngày thường có rảnh Hi nhi có thể làm thêm vài bộ quần áo." Lưu Hi nhẹ nhàng cười nói:"Phu quân mặc quần áo mới rất đẹp."

Lục Duy không nghĩ tới cái lý do này, việc tiểu phu lang lần đầu tiên chủ động xin cũng là vì hắn, có điểm dở khóc dở cười, bất quá nếu là Tiểu phu lang yêu cầu tự nhiên hắn cũng muốn thỏa mãn.

"Có thể, một lát liền đi mua." Lục Duy cầm tay Tiểu phu lang, nhẹ cười:"Ngươi cũng nên tự làm thêm cho bản thân vài bộ đi, ta cảm thấy Hi Nhi mặc quần áo mới cũng rất đẹp, đương nhiên đẹp nhất vẫn là không mặc."

Câu cuối cùng kia là nói khẽ bên tay y, tiểu phu lang vốn đang bình tĩnh bỗng nhiên vì câu nói của hắn mà hoảng loạn nhìn xung quanh, lỗ tai cùng khuôn mặt đều đỏ bừng vì xấu hổ, nếu như bị người khác nghe được sẽ rất xấu hổ đó.

"Ai, không phải sao?" Lục Duy buồn cười mà nhìn y, quả nhiên thú vui tao nhã của hắn chính là trêu đùa tiểu phu lang.

Lưu Hi tu quẫn mà dúi đầu vào trong lòng ngực phu quân, giọng nhỏ như muỗi: "Phu quân đừng nói nữa, Hi Nhi xấu hổ, trở về lại nói được chứ?"

Tiểu phu lang chủ động, Lục Duy thuận thế ôm y, câu môi cười: "Được, không nói, Hi Nhi không xấu hổ, ngẩng đầu lên, rất nhanh đã tới rồi."

Ngồi xe bao lâu, Lục Duy liền đùa giỡn tiểu phu lang bấy lâu, đùa đến không biết mệt, thật vất vả mới đến được trấn, lượng nhiệt trên mặt tiểu phu lang còn chưa kịp giảm, bị khi dễ bộ dáng đáng thương cực kỳ.

"Còn xấu hổ sao, không đùa ngươi nữa, xem này khuông mặt đều đỏ hết rồi." Lục Duy cười nói, dùng tay niết niết mũi y, ngữ khí sủng nịch.

"Có người nên xấu hổ." Lưu Hi nhỏ giọng nói, mới vừa rồi hán tử lái xe đều liên tiếp quay đầu lại, làm hại y không dám ngẩng đầu.

"Nói như vậy, thời điểm không có ai, ta làm gi cũng được sao?" Lục Duy nắm tay y, cùng y nghiền ngẫm từng chữ một, hoàn toàn không cảm thấy khi dễ phu lang là chuyện không tốt.

"Ân, có thể." Lưu Hi thực nghiêm túc mà đáp.

"Tiểu ngu ngốc, đi, trước tiên qua Lý đại phu đi bán dược." Lục Duy cùng Tiểu phu lang mười ngón tay đan vào nhau, tâm tình thực vui sướng mà đi vào trong.

Tiểu nhị của dược đường thấy Lục Duy, đều là người quen, thực nhiệt tình mà tiếp đón bọn họ, thuận tiện cũng gọi Lý đại phu.

"Lục Duy, lần này mang theo cái gì lại đây?" Lý đại phu cười nói, đôi tay vuốt chòm râu, thuận tiện nhìn thoáng qua phu lang bên cạnh hắn, tiểu tử này còn biết đau lòng vì người khác, đem Tiểu phu lang dưỡng đến trắng tròn như vậy, so với lần đầu tiên gặp thì sắc mặt y có chút tốt hơn.

"Tất cả đều ở chỗ này, Lý đại phu nhìn xem." Lục Duy đem cái sọt đưa cho ông.

Một bên tiểu nhị vội vàng kiểm kê, có ba cây rễ sô đỏ, một cân hoàng kỳ một cân đảng sâm, còn có cây gai thảo cùng long quỳ, đều là năm cân.

Lý đại phu nhìn dược liệu cũng thực vừa lòng, mỗi lần Lục Duy mang đến dược liệu đều rất chất lượng, không có lẫn lộn hàng giả, mấy mẻ dược liệu mới này chính là thứ mà rất nhiều người mong muốn có được.

Lục Duy lại muốn mua một vại đường đỏ cùng mấy cân táo đỏ, còn dư lại mười bảy lượng, lúc này mới thỏa mãn mang Tiểu phu lang rời đi, Lý đại phu còn nhắc hắn có thể đem dược liệu nhiều thêm chút, dược liệu mới có thể mua với cái giá tốt, làm thuốc mỡ thuốc bột cũng có thể phát huy công dụng. Lục Duy nghe xong cười đáp ứng, dù sao cũng phải lên núi thêm vài lần nữa, hơn nữa Tiểu phu lang cũng thực thích vào núi, cũng coi như tản bộ đi.

"Hi Nhi, chúng ta đến cửa hàng quả khô lần trước xem thử." Lục Duy dắt Tiểu phu lang đi ở trên đường, người phía sau tò mò mà nhìn những món hàng rong, mặt trên bày thương phẩm sắc màu rực rỡ.

"Ân." Lưu Hi nhẹ nhàng gật đầu, thu hồi ánh mắt tò mò.

"Vị tướng công này, muốn cùng phu lang mua chút gi sao? Cứ tự nhiên mà chọn đi." Ông chủ của cửa tiệm hoa quả khô thấy có khách, liền nhiệt tình hô.

___________________________________

CÒN 3 CHƯƠNG NỮA THÔI, CÙNG ĐẾM NGƯỢC NÀO!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.