Xuyên Việt Chi Luyện Thạch Giả

Chương 5: Gây tai hoạ




“Bởi vì ngươi không có linh trấn, những đồ hình này trong mắt người có linh trấn đều là chết.” Nói xong lão nhân giống như nhớ tới cái gì liền an ủi, “Yên tâm đi, ta còn chưa nghe thấy có người vì vẽ mà chết, nhiều lắm chỉ là choáng váng thôi.” Sau đó liền tiếp tục vô tình xem bản điện tử.

Mạc Hoài Song trầm mặc tại chỗ hai giây, sau đó liền đi ra ngoài mua cơm.

Cách cửa hàng bán nước chính là một khách sạn nhỏ, diện tích không lớn, kinh doanh thức ăn nhanh. Mùi thịt tỏa ra bốn phía từ cửa hàng, từng bát từng bát thịt được bày lên quầy để khách nhân lựa chọn.

Mạc Hoài Song liền đi qua xem, các món đều được niêm yết giá khác nhau từ 5 điểm thông dụng đến 50 điểm thông dụng, bất quá hầu hết chỉ là thịt, từ 5 điểm thông dụng đến 50 điểm thông dụng đều là thịt. Năm mươi hắn đương nhiên không ăn nổi, cho nên Mạc Hoài Song liền chọn 5 điểm thông dụng.

Vợ của lão bản làn da có chút ngăm đen, bộ dáng cường tráng nhanh nhẹn múc một bát lớn đưa cho Mạc Hoài Song, vừa làm vừa nói, “Ngươi làm việc ở chỗ Thủy lão bản kia đi, hắn cấp cho ngươi phí ăn uống tiêu chuẩn là hai mươi, ngươi có thể ăn được hai suất 10 điểm.”

Mạc Hoài Song lễ phép cười cười, không nói gì.

Vợ lão bản đưa bát cho hắn, thuận tay cầm một cái thìa đặt vào bát, “Loại thịt của độc giác thú cấp một này cũng chỉ là để ăn no, vị không tốt, nếu không cậu lấy thịt cấp một trộn với thịt cấp hai, mới hết 10 điểm.”

“Cám ơn.” Mạc Hoài Song kiên định tiếp bát.

Ngồi vào ghế của cửa hàng, Mạc Hoài Song cầm lấy thìa nhìn nhìn — lúc này mới múc ra một miếng thịt rồi bỏ vào miệng.

Nhai nhai hai cái, chất thịt thô cứng khiến cho mồm miệng vừa mỏi vừa đau.

Tay Mạc Hoài Song dừng lại một chút, mắt nhìn vào nồi khác trên quầy, tầm mắt cuối cùng rơi vào loại thịt giá 50 điểm.

Nếu như hắn ăn loại thịt này, chỉ sợ một thời gian rất dài hắn sẽ chịu tra tấn của thịt độc giác thú cấp một.

Cơm nước xong, Mạc Hoài Song lấy khăn lau miệng, tiếp tục trở về làm việc. Lúc này đây, Mạc Hoài Song không có vẽ đá tạo ra nước, mà đem một đồ án vẽ ở trên mặt bàn kim loại.

Đồ hình màu đen im lặng ở trên bàn, không có xoay bàn, cũng không có cảm giác mê muội.

Mạc Hoài Song mím môi, dựa theo cách nói của Thủy lão nhân, đây là tượng trưng của linh trấn, xem ra phá linh tề cũng không có hoàn toàn phá hủy thiên phú của hắn, hắn còn có thể trở thành luyện thạch giả!

Nghĩ vậy, Mạc Hoài Song nhất thời nhiệt tình mười phần. Hắn muốn sống yên ổn ở thế giới cường giả vi tôn này, thế lực của bản thân là không thể thiếu, mà chăm chỉ chính là hòn đá tảng.

Buổi tối, Mạc Hoài Song về nơi nghỉ ngơi thì thấy Ô Hàng mang theo hai cái hộp cơm, nhìn thấy hắn, Ô Hàng cười lộ răng đưa một hộp cho hắn.

“Tôi đã ăn, cảm ơn.” Mạc Hoài Song nói xong liền lấy ra một bình kim loại nhỏ từ tay áo, “Nước tinh khiết, cho ngươi.”

Ô Hàng không khách khí nhận lấy: “Cảm ơn a.”

“Không có việc gì.” Mạc Hoài Song nói xong liền lên lầu thông khí, đồng thời đemvật dụng hàng ngày mà mình tiêu hết lương hôm nay để mua bày ra.

Nơi này kim loại cùng các vật phẩm đều rất tiện nghi, một cái thảm thật dày chỉ cần có 25 điểm, nhưng một chút nước tinh khiết lại là 10 điểm. Số tiền còn lại liền mua bàn chải đánh răng, kem đánh răng, một cái cốc kim loại, hai cái chậu cùng nửa số tiền thưởng.

Trước khi rửa, Mạc Hoài Song ở trong phòng tắm tràn đầy tro bụi lau rửa người một chút.

Ô Hàng thấy thế vô cùng không thể hiểu nổi chậc chậc hai tiếng, nhún vai.

Đến nửa đêm, trong lúc hai người đang mơ mộng đẹp, kim tuyến trong cơ thể Mạc Hoài Song lại điên cuồng công kích diêu linh, diêu linh vẫn bất động như núi, sau khi tổn thất một đám binh lực, kim tuyến liền lặng lẽ rút lui.

Ngày hôm sau, Mạc Hoài Song vẫn như cũ tỉnh lại trong đơn đau giống như bị nghiền nát toàn thân, đứng dậy dùng chút nước còn thừa hôm qua rửa mặt sau đó đến cửa hàng tiếp tục vẽ.

Dùng sức người vẽ đá khó tránh khỏi sai lầm, đặc biệt dưới tình huống đầu óc mê muội, ngày hôm qua lúc tam tầm hắn đã làm hỏng ba viên đá, bị khấu trừ mười điểm tiền lương.

Cho nên hôm nay khi vẽ, Mạc Hoài Song vô cùng cẩn thận,hắn hiện tại nghèo đến nỗi không có vốn để phạm sai lầm.

Sau khi vẽ xong ba viên, cảm giác mê muội lại xuất hiện.

Dù cho đầu óc choáng váng, nhưng tâm tình của Mạc Hoài Song lại vô cùng tốt, càng ngày cảng cảm thấy cảm giác mê muội chậm lại, cũng không chừng tác dụng của phá linh tề đã chậm lại, thiên phú của nguyên thân có thể tự chữa trị được!

Căn cứ vào việc này, Mạc Hoài Song càng cảm thấy được chính mình không thể lười biếng.

Mười giây sau, Mạc Hoài Song đã có thể vẽ cả ngày mà không còn cảm giác mê muội, đương nhiên vẽ sai là không thể tránh khỏi, nhưng hắn vẫn luôn cố gắng khống chế sai lầm ở trong khoảng 10%.

Thủy lão nhân đối với năng lực tạo ra nước cường đại của Mạc Hoài Song vô cùng vừa lòng. Tuy rằng kì quái tại sao một người bình thường lại có thể đạt được tốc độ của luyện thạch giả cấp một có linh trấn, nhưng vẫn bỏ đi hai chữ “Học đồ” trên đầu Mạc Hoài Song, lương hàng ngày cũng tới 80 điểm.

Con số này so với thu vào của nhân sĩ thượng tầng trong miệng Ô Hàng vẫn còn cách rất xa, nhưng đủ để Mạc Hoài Song có thể sinh sống được, ít nhất hắn có thể thả tâm mua một phần thịt độc giác thú cấp ba trị giá 50 điểm thông dụng.

Mùi vị vẫn còn kém xa so với thịt lợn, đương nhiên so với thịt của độc giác thú cấp một tốt hơn nhiều lắm.

Sau khi ăn chán chê một phần, Mạc Hoài Song lau miệng về chỗ ở. Ô Hàng đang ôm bản điện tử ngồi xem tin tức, thấy hắn trở về liền vẫy tay chào hỏi.

Mạc Hoài Song cười cười với hắn, ngồi bên cạnh cùng nhau xem tin tức. Đã nhiều ngày, thông qua bản điện tử của Ô Hàng hắn cũng có hiểu biết tổng quát về thế giới này. Đồ án mà mọi người đeo trên lưng được gọi là dấu hiệu của binh đoàn. Ở thành lính đánh thuê, chỉ cần là lính đánh thuê thì phải in lại dấu hiệu đoàn đội tương ứng của mình trên quần áo. Lính đánh thuê tự do như Ô Hàng đồ án in trên quần áo đều là phong cách cá nhân, cùng đoàn đội lính đánh thuê không có quan hệ gì.

Buổi tối, Mạc Hoài Song vẫn giống như nằm ngủ trên giường, sau khi có tiền, hắn đem đệm trên giường mình cũng thay đổi, không thể không nói, buổi tối ngủ thoải mái hơn nhiều.

Mà thời điểm hắn bắt đầu ngủ say, một thanh âm thống khổ vang lên. Tiếng kêu làm cho hắn tỉnh lại. Đứng dậy liền thấy Ô Hàng bọc một tấm thảm cuộn mình bên giường bộ dáng vô cùng thống khổ.

“Ô Hàng, làm sao vậy?” Mạc Hoài Song chạy nhanh đến bên giường hắn khom người sờ sờ trán hắn.

Không nóng, nhưng thân thể lại không nhịn được run rẩy.

“Đau…” Một thanh âm khàn khàn phát ra từ miệng  Ô Hàng, “Vết thương cũ…”

“Phải làm sao bây giờ?”

“Giúp…ta…mua…thuốc…giảm….đau?”

“Chờ.”

Mạc Hoài Song nói xong liền lấy một bộ áo khoác lông trong tủ quần áo của mình ra, lấy tiền rồi chạy ra ngoài.

Nhưng mà, ngay tại thời điểm hắn đi ra khỏi phòng ngủ kia, trên mặt Ô Hàng vốn đang vô cùng thống khổ liền nở một nụ cươi quỷ dị.

Hắn đã sớm điều tra qua, vị đội trưởng ca ca đừng trong top 20 kia của Cư thiếu trở về thành giao nhiệm vụ. Đội trưởng này chán ghét nhất chính là người khác chơi nam nhân, Cư thiếu cũng không giám trực tiếp cùng ca hắn đối địch. Tiểu bại hoại kia bị đuổi về là chuyện chắc chắn, vừa lúc nãy, hắn chính là nghe thấy âm thanh của tên bại hoại Dịch Chấp kia ở dưới tầng.

Mạc Hoài Song không biết Ô Hàng đánh chủ ý ì, vì muốn tiết kiệm năng lượng nên hắn sờ soạng xuống dưới tầng, hắn dựa theo ánh sáng từ ngoài đường đi đến cửa.

Mở cửa, Mạc Hoài Song nhìn thấy hai nam nhân hận không thể biểu diễn đông cung sống ở ngoài cửa, nhất thời tiến thoái lưỡng nan.

Cuộc sống về đêm của thành lính thuê muôn màu muôn vẻ, điểm này Mạc Hoài Song đã sớm nghe được. Chính là khi tận mắt thấy người không biết xấu hổ đứng ở trước cửa biểu diễn đã vượt qua hạn cuối của hắn.

“Có thể tránh một chút không?” Mạc Hoài Song nhắc nhở hai người đang hôn đến quên trời quên đất kia.

Cư thiếu sắc mặt rất không tốt buông ra môi của Dịch Chấp, quay đầu nhìn về phía người quấy rầy chuyện tốt của hắn, chuẩn bị cho hắn biết điều một chút, tay ở trong quần của Dịch Chấp vẫn không quên khiêu khích loạn chuyển ở bên trong.

Một thanh âm thối nát phát ra theo thần tình xinh đẹp mê ly của Dịch Chấp.

Sắc mặt Mạc Hoài Song đen lại, hai người này còn có biết xấu hổ hay không?!

Ngay tại thời điểm ánh mắt Cư thiếu dừng lại trên mặt Mạc Hoài Song, cặp mắt bị rượu làm cho mê muội nhất thời sáng lên.

Trong màn đêm, dưới vầng sáng màu da cam của đèn đường, gương mặt vốn xinh đẹp của ms lại càng giống như ngọc thạch, mịn màng mà mê người.

Nháy mắt Cư thiếu rút tay ra khỏi nơi kia của Dịch Chấp, đẩy người bên cạnh ra, đừng ở trước mặt Mạc Hoài Song, vươn bàn tay một giây trước còn ở nơi kia của người khác nắm lấy cằm của Mạc Hoài Song.

Mạc Hoài Song nhíu mày chán ghét đẩy bàn tay bẩn thỉu kia của hắn ra, thập phần không để cho hắn mặt mũi đạp từng bước đến cửa hàng vật dụng hàng ngày mua thuốc cho Ô Hàng.

Cư thiếu đối với sự cự tuyệt của Mạc Hoài Song không dể trong lòng, hắn đi theo từng bước của Mạc Hoài Song, vươn tay ngăn lại đường đi của hắn

Dịch Chấp bị đẩy lảo đảo đứng ở một bên, ánh mắt tràn đầy oán độc nhìn chằm  chằm Mạc Hoài Song. Bản chất có mới nới cũ của Cư thiếu hắn rất rõ ràng, lúc trước hắn chính là nhờ vào điểm này mà bám lên người hắn, hiện tại tiểu tiện nhân này vừa xuất hiện, Cư thiếu sẽ đối với hắn như thế nào hắn đều rõ, dưới tình huống căn phòng ở thành thị cấp một vẫn còn chưa tới tay,loại sự tình này sao hắn có thể đáp ứng được?!

Dịch Chấp đứng ở phía sau Cư thiếu, ánh mắt oán độc của hắn Cư thiếu không nhìn thấy được, nhưng Mạc Hoài Song lại xem được nhất thanh nhị sở, hắn nhất thời cảm thấy khó chịu ninh mi, hai người này thật sự là bọ hung gặp cứt chó!

Nghĩ như vậy, Mạc Hoài Song lại càng không kiên nhẫn đẩy cánh tay chắn trước mặt mình đi nhanh về phía trước.

Mấy năm nay Cư thiếu ỷ vào tên tuổi của ca hắn, đã quen hoành hành ngang ngược ở tầng chót, Mạc Hoài Song không ngừng cự tuyệt trước mặt hắn làm cho hắn cảm thấy thân phận của mình như bị người khác quét đi, trong lòng không khỏi tức giận.

Hắn trầm mặt xuống, “Dừng lại cho lão tử, đừng có mà cho mặt còn không biết xấu hổ, biết lão tử là ai không?”

Trong lòng Mạc Hoài Song nhất thời bị tức đến nỗi nở nụ cười, quản ngươi là ai? Chính ngươi cũng không muốn mặt, còn muốn người khác nhường mặt mũi cho!

Cư thiếu thấy hắn giống như không có nghe thấy mình nói gì liền tiếp tục bước về phía trước, tiền lên ngăn người lại.

Trong mắt Dịch Chấp vừa chuyển, nhất thời muốn tiến lên hỗ trợ, đồng thời tay nắm quyền hướng về phía bụng Mạc Hoài Song.

Mạc Hoài Song vừa thấy tình huống không đúng, lắc mình né tránh, tay cũng không khách khí vung quyền về phía người Dịch Chấp.

Vừa nãy thấy ánh mắt âm ngoan của người kia liền biết người này sẽ tính kế hắn. Hắn mặc dù không muốn gây chuyện, nhưng cũng không muốn để người khác vô cớ cưỡi lên đầu mình.

Thực lực của Dịch Chấp không mạnh, nhưng tốt xấu gì cũng là một chiến sĩ, nắm tay của Mạc Hoài Song ngay trước mắt mình, lắc mình né qua.

Đúng lúc này, Cư thiếu chậm hơn một bước so với Dịch Chấp liền không kịp tránh hứng trọn quyền này.

Hai dòng máu tươi từ trong lỗ mũi của hắn chảy ra, dưới đèn đường, Dịch Chấp đứng cách đó không xa nhất thời vui sướng khi người gặp họa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.