Cuộc chiến giữa hai giao thủ cũng không có chiêu thức hoa lệ, dưới tình huống thể lực ngang nhau, tốc độ, sức mạnh, kỹ xảo chiến đấu quyết định thắng lợi cùng sinh tử.
Trưởng hộ vệ cùng Diên Thiệu Bách chiến đấu sinh tử, hộ vệ phủ thành chủ đương nhiên không thể mặc bọn họ đơn độc giao chiến, có lẽ bọn họ không đánh bại được Diên Thiệu Bách, nhưng chế tạo thêm phiền phức, làm cho hắn trong lúc hoảng loạn lộ ra kẽ hở, để cho đội trưởng mình một đòn giết chết đối thủ vẫn là có thể.
Diên Thiệu Bách thấy tình huống không đúng, tạo một chiêu giả kéo dài khoảng cách với trưởng hộ vệ, đến khoảng cách 1.5 giây, biến ra Đạt Mã, dưới tình huống trưởng hộ vệ căn bản không kịp phòng hộ, dùng góc độ xảo quyệt lần thứ hai bắn giết một tên chiến sĩ cấp bảy.
Lần thứ hai tổn thất một đội viên khiến trưởng hộ vệ chịu kích thích trở nên mù quáng, hắn cao tiếng rống giận, “Lui về phía sau, không được tham chiến!”
Chiến sĩ cấp bảy bồi dưỡng không dễ, đến nơi nào cũng đều khiến người lấy lễ tiếp đón, có thể tạo được một khoảng trời riêng, mà tại trên chiến trường này, mới vừa mới đối mặt liền chết ba người!
Ba người! Coi như là phủ thành chủ cũng sẽ vì con số này mà đau sót!
Hôm nay không giết Diên Thiệu Bách, khó trừ nỗi thống hận trong lòng!
Chiến sĩ cấp bảy nhận mệnh lệnh nhanh chóng rút đi khỏi chiến trường, Diên Thiệu Bách làm sao chịu thả bọn họ đi. Hắn muốn để tất cả những người này lưu lại toàn bộ, chuyện Mạc Hoài Song có thể chế tạo thạch giáp vượt cấp sẽ không thể giấu nổi. Trước mắt thực lực của Cửu Bác không đủ, không gánh vác được nguy hiểm như vậy.
Nghĩ đến, tốc độ của Diên Thiệu Bách nhanh hơn hai phần, hắn có thể đạt đến vị trí cấp tám hàng đầu thế giới lúc hai mươi sáu đã có thể tưởng tượng được thiên phú đến mức nào.
Huống hồ hắn mười một tuổi đã gia nhập đoàn lính đánh thuê, trong mười lăm năm vì có thể sống sót ở trên ranh giới sinh tử mà chém giết không biết bao nhiêu người, bản năng chiến đấu đã sớm khắc vào cốt nhục của hắn.
Không cần suy nghĩ, bản năng sẽ chỉ cho hắn góc độ công kích cùng thời cơ tốt nhất.
Ba phút, dưới sự truy kích của một vị chiến sĩ cấp tám, Diên Thiệu Bách vẫn đâu vào đấy tiêu diệt ba vị chiến sĩ cấp bảy còn dư lại.
Nhìn đồng bạn từng người một ngã xuống trước mặt mình, dù cho tố chất tâm lý của trưởng hộ vệ rất mạnh mẽ, cũng vẫn như cũ không ngăn được toàn thân phát lạnh.
Có thể dưới sự che chở của chiến sĩ cấp tám hạ kích giết chết ba tên chiến sĩ cấp bảy, như vậy giá trị vũ lực tuyệt đối là một khái niệm khác!
Diên Thiệu Bách không quan tâm suy nghĩ trong lòng của trưởng đội trưởng hộ vệ, sau khi thu thập một đám giun dế, giơ kiếm nhảy vọt tới trước mặt trưởng hộ vệ.
Kim loại giao nhau, trong khoảng khắc đã qua hơn mười chiêu, Diên Thiệu Bách càng đánh càng hăng, thiên phú chiến đấu hoàn toàn bày ra.
Trưởng hộ vệ có thể ngồi vững vàng vị trí hôm nay, năng lực chiến đấu đương nhiên cũng không kém, dưới tình huống Diên Thiệu Bách có thể ỷ vào ưu thế của thạch giáp trong lúc hắn không thể phân tâm đánh giết chiến sĩ cấp bảy, nhưng nếu muốn đem người này chém xuống ngựa cũng không phải là chuyện có thể hoàn thành trong một khoảnh khắc.
Sau khi giao thủ mấy chục chiêu, trong lòng Diên Thiệu Bách còn bận tâm Mạc Hoài Song vẫn còn ở dưới nước, lúc thu chiêu liền xuất hiện một sơ hở ở trước ngực.
Trưởng hộ vệ thấy hàng là sáng mắt, một cái “Đa tần” hướng về phía trái tim của Diên Thiệu Bách. Đại kiếm đâm thủng phòng ngự của thạch giáp, cảm giác thân kiếm đâm vào thịt khiến cho trưởng hộ vệ hưng phấn lên.
Cùng lúc đó, Diên Thiệu Bách dùng tốc độ nhanh hơn dùng một cái “Đa tần” cắt vỡ yết hầu của trưởng hộ vệ.
Máu tươi phun ra từ yết hầu, nhận thức được tử vong trong nháy mắt tràn đầy đại não của trưởng hộ vệ, cũng là nhận thức được điều này, làm cho sự điên cuồng trước khi chết của hắn càng hiện rõ, khí lực hoàn toàn rót vào đại kiếm, muốn đem thân kiếm đẩy mạnh thêm một tấc vào trong thân thể Diên Thiệu Bách.
Cho dù là chết, hắn cũng phải kéo Diên Thiệu Bách theo!
Đáng tiếc nguyện vọng của hắn đã định trước là phải thất bại, tay bị khí lực lớn hơn nữa nắm lấy, không tiến được thêm chút nào.
Tại thời khắc tử vong bao phủ kia, thần trí trưởng hộ vệ liền sáng tỏ, cái kẽ hở kia chỉ là mồi do người này dùng tính mạng để đánh cược, so xem ai động tác nhanh hơn, hơn nữa hiển nhiên trận đánh cược này hắn đã thua, trận này được kết thúc bởi động tác đánh bạc, bị mang đi còn có sinh mệnh của hắn.
“Người điên –” lúc trưởng hộ vệ ngãn xuống vẫn còn há mồm lẩm bẩm, có thể là do bị cắt đứt yết hầu làm cho hắn cuối cùng cũng không phát ra được bất kì âm thanh nào.
Giải quyết được đám người phủ thành chủ, Diên Thiệu Bách cũng không quan tâm đến vết thương trên người, vội vàng hướng về phía mặt sông hô to, “Song Song, tới!”
Trả lời hắn là một mảnh tĩnh mịch.
Tức thì, một loại khủng hoảng không biết tên tràn ngập trong tâm trí Diên Thiệu Bách, một loại dự cảm xấu bắt đầu lan tràn trong lòng hắn.
Trong đầu hắn ầm một tiếng, cái gì cũng không nhìn cuống quít nhảy xuống nước, chỉ thấy Mạc Hoài Song nhắm chặt mắt ôm lấy trụ đá, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, cả người Diên Thiệu Bách nhất thời bối rối, tay không nhịn được run lên.
Nếu như hắn chậm hơn một bước, chậm hơn một bước…
Cái ý niệm này, khiến cho toàn thân Diên Thiệu Bách ứa hồ hôi lạnh, hắn ra sức bơi tới, đem Mạc Hoài Song ôm lấy khỏi trụ đá, ôm người ra khỏi mặt nước, hướng về phía bờ đi tới.
Lúc này, nhiệt độ của Mạc Hoài Song cao đến dọa người, tim đập cũng vô cùng yếu ớt.
Diên Thiệu Bách hít một hơi thật sâu, cưỡng chế mình nhất định phải bình tĩnh, dựa theo những gì được học trước đây, dưới tình huống không có thuốc chữa trị bắt đầu tác động vào trái tim Mạc Hoài Song.
Theo cường độ động tác của hắn, thân thể Mạc Hoài Song nhảy lên theo phản ứng tự nhiên, đồng thời từng ngụm nước cũng được phun ra ngoài.
Diên Thiệu Bách vừa thấy phản ứng, nhất thời gia tăng cấp cứu.
Lúc Mạc Hoài Song tỉnh lại, chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh mông mông lung lung, cả người đều mơ màng, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đầu đau nhức không nói lên lời, giống như bị đập đi rồi tạo lại.
Hắn hừ hừ mở mắt ra, trong tiềm thức phát hiện nơi này không phải là gian phòng của mình, lại cũng không phải là trong nhà mình, cũng không phải kí túc xá của nghiên cứu sinh.
Gian phòng không lớn, ước chừng ba mươi lăm thước vuông, bên trái giường là một cái tủ quần áo kim loại nhìn qua có vẻ rất có đẳng cấp, phía trước là một máy truyền hình mỏng khoảng chừng 40 tấc,giường phía dưới thân cũng rất thư thái, nằm phía trên cũng có cảm giác tứ chi thả lỏng.
Tất cả mọi thứ trong phòng đều vô cùng tốt, lấy thực lực kinh tế của mình đều không thể mua nổi.
Quan trọng hơn là, hắn nhất thời không hiểu được tại sao mình lại ở nơi này, loại cảm giác giống như đáp án ở ngay trước mắt, thế nhưng tinh lực cùng trạng thái trước mắt có hạn, không đủ trình độ đi tìm chân tướng.
Sau khi nhận thức được điều kiện tiên quyết, trong lòng Mạc Hoài Song liền thoải mái quyết định nếu đã đến rồi thì thoải mái ở lại, chờ đến khi bồi dưỡng đầy đủ tinh thần lại suy nghĩ về vấn đề này sau.
Sau khi Mạc Hoài Song mở mắt không lâu, cửa liền mở ra.
Nam nhân thân hình cao lớn bước vào cửa.
Mạc Hoài Song trợn tròn mắt, đầu óc cứng ngắc mà nhìn, tóc đen mắt đen, đường viền thâm thúy, lớn lên rất có mị lực cá nhân, khí thế rất thịnh, mười phần vị nam nhân, là loại hình hắn thích.
Nam nhân thấy hắn tỉnh rồi, trong mắt lộ ra ý cười chân thực, khóe miệng cũng không nhịn được nhếch lên, rơi vào trong mắt Mạc Hoài Song quả thực chính là bạo phát hormone, cả người giống như nam yêu tinh mê hoặc tâm thần mọi người.
Trong lòng hắn không hiểu sao nổi lên như trống, trong đầu oanh một tiếng như bị sét đánh, một loại cảm giác quen thuộc không rõ xông lên trong đầu, trực giác như đây chính là tình nhân mình đã tâm tâm niệm niệm đã lâu!
Bất quá, chuyện này cũng quá không hợp lý, nào có chuyện mới thấy một lần liền thích, Mạc Hoài Song mơ mơ hồ hồ nghĩ, trong lòng nhịn không được tràn đầy vui vẻ đem tất cả tầm mắt tập trung đến trên người nam nhân này.
“Song Song, người làm sao vậy?” Diên Thiệu Bách nhìn thấy ánh mắt ngơ ngác của Mạc Hoài Song, có chút lo lắng, lông mày không khỏi nhíu lại, cảm giác giống như hắn không quen biết mình vậy.
“A –? Ngươi biết ta?” Mạc Hoài Song có chút mờ mịt, hiển nhiên không nghĩ tới suất ca lại còn biết đến tên mình.
Diên Thiệu Bách nhất thời dừng bước, mày nhíu lại càng sâu, Mạc Hoài Song sử dụng một loại ngôn ngữ mà hắn chưa từng nghe tới, hơn nữa vẻ mặt của hắn rất chân thực, hắn thực sự không biết mình!
Lại nghĩ đến thân thể của Mạc Hoài Song, trong lòng Diên Thiệu Bách lại một mảnh mờ mịt, tính khả năng nhân cách người câm này trở về, trong lòng hắn nổi lên sát ý.
Ngón tay không nhịn được giật giật, không kìm được kích động muốn cưỡng bức nhân cách người câm trả Mạc Hoài Song lại.
Nhưng hắn đã từng rèn luyện trong bão táp, trước khi chắc chắn được mọi chuyện, hắn cưỡng chế cảm xúc của mình, ngồi xuống trước giường Mạc Hoài Song,
“Lời của ngươi ta nghe không hiểu, có thể nói cho ta ngươi nói cái gì không?”
Trong đầu Mạc Hoài Song mơ hồ một mảnh, ánh mắt vô tội thuần lương nhìn Diên Thiệu Bách, nỗ lực nghĩ, nghĩ… Cuối cùng rốt cuộc trong làn sương mù tìm được một chút thông tin.
“Ngươi là ai?”
Mặc dù trong lòng Diên Thiệu Bách có chuẩn bị, nhưng khi Mạc Hoài Song thực sự hỏi vấn đề này ra, vẫn làm cho trong lòng hắn có một loại cảm giác không tốt.
Hắn có thể tiếp nhận nhân cách người kia không quen biết hắn, nhưng từ tình huống trước mắt này, Mạc Hoài Song vẫn là Mạc Hoài Song, chỉ là hắn không biết mình. Cái nhận thức này khiến cho Diên Thiệu Bách cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng hắn không đem biểu tình ủ rũ này biểu hiện ở trên mặt, thần sắc bình tĩnh sờ sờ trán Mạc Hoài Song, vẫn còn rất nóng.
“Ta là Diên Thiệu Bách, có muốn uống nước không?”
Mạc Hoài Song mờ mịt gật gật đầu.
Động tác của Diên Thiệu Bách ôn nhu dìu hắn đứng dậy uống nước, Mạc Hoài Song có chút ngượng ngùng muốn tự mình đi, mà thân thể hắn mềm nhũn không nhấc lên được chút sức lực nào, cuối cùng vẫn là phiền toái Diên Thiệu Bách.
“Cảm ơn.” Sau khi Mạc Hoài Song uống hết nước, “Đây là nhà ngươi sao?”
Diên Thiệu Bách gật gật đầu.
“Tủ quần áo rất đẹp, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy tủ quần áo kim loại đó.” Mạc Hoài Song lấy lòng khen ngợi.
Ánh mắt Diên Thiệu Bách lóe lên, bất động thanh sắc hỏi, “Trước kia ngươi thấy đều là dạng gì?”
“Gỗ a.” Mạc Hoài Song nháy mắt nhìn Diên Thiệu Bách, bởi vì đang phát sốt, trên mặt mang theo một diễm sắc không bình thường, trong mắt hàm chứa thủy quang mê người.
Diên Thiệu Bách nhịn xuống xúc động muốn xoa xoa đầu hắn, châm chước hỏi, “Chuyện trước kia ngươi còn nhớ được bao nhiêu?”
Thông tin trong câu trả lời của Mạc Hoài Song không lớn, làm cho hắn căn bản không biết được vấn đề căn bản. Một người luôn sử dụng tủ gỗ làm sao có khả năng làm con riêng? Coi như là thánh nữ của thánh giáo, cũng không có tư cách này, hơn nữa khả năng dưới nước thuần thục như vậy Mạc Hoài Song học được từ nơi nào?
Những bí ẩn này quấy nhiễu Diên Thiệu Bách, nhưng hắn không vội. Bởi vì Mạc Hoài Song “mất trí nhớ”, nhất định sẽ nói cho hắn tất cả chân tướng.
Mạc Hoài Song hoàn toàn không biết mình sắp bị chọc thủng gốc gác có chút hư nhược nằm ở trên giường, dùng sức động đầu óc, nhiệt độ cao khiến cho hắn có chút mơ hồ, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, hắn mới tìm được một tia manh mối trong trí nhớ của hắn.