Xuyên Việt Chi Luyện Thạch Giả

Chương 37: Bức cung




Trong phòng quản lí bởi vì có năm vị giám khảo tồn tại, bầu không khí liền ngưng trệ giống như trên người bị một ngọn núi lớn đè xuống.

Hai vị  khác trong phòng nhìn những vị “học sinh mũi nhọn”, tại bầu không khí không cần nói này liền nghiêm túc quan sát dữ liệu, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở.

Tình huống của Mạc Hoài Song so với hai người bọn họ khá hơn một chút, dù sao tuổi thực sự của hắn lớn hơn một chút, coi như trải qua nhiều chuyện hơn, lại nói con người của hắn tại trước mặt đối thủ đều giả mạnh, cho nên cho dù thực sự có cái gì cũng sẽ không thể hiện ở trên mặt, chỉ có thể cố gắng bày ra khí thế “Hắn cường mặc hắn cường, gió mát thổi qua núi”.

Nội dung kiểm tra cũng không phức tạp, cho nên tiến hành rất nhanh.

Năm vị giám khảo sau khi kết thúc kiểm tra liền dựa vào chỉ số mà chấm điểm, người dẫn chương trình tại hiện trường sau khi nhận được tín hiệu liền báo tên người dự, số điểm họ đạt được cùng với thứ hạng của họ cho khán giả.

Sau khi bắt đầu kiểm tra, tầm mắt của Mạc Hoài Song liên tục nhìn chằm chằm váo màn hình, lúc này hắn cũng không có lòng để ý đến bầu không khí ngột ngạt trong phòng quản lí, đôi mắt đầu bị người trên màn ảnh hấp dẫn.

Bởi vì nhân viên phụ trách khảo nghiệm có một người là Diên, Thiệu, Bách!

Thời điểm nhìn thấy hắn sau khi bị thạch giáp bao phủ liền tiêu sái giơ lên đạt mã công kích, Mạc Hoài Song chợ cảm thấy như có hàng trăm con chuột nhỏ không ngừng cào cấu tâm can của hắn, hận không thể xông lên phía trước đem người hung hăng sờ từ đầu đến chân hai cái mới đã nghiền.

Đáng tiếc hắn cũng biết người trước mắt này thuộc về loại chỉ có thể nhìn không thể ăn được, cho nên sau khi yên lặng chảy nước miếng đối với người trong màn ảnh, Mạc Hoài Song thu hồi tâm tư tiếp tục quan sát đánh giá kiểm tra, năm vị giám khảo chấm điểm vẫn khá là khách quan công bằng, kỳ thực cũng không có gì khiến cho bọn họ có thể không công bằng, dù sao đây cũng không phải giải thi đấu thể thao kiếp trước, tiêu chuẩn đánh giá rất quan trọng, dữ liệu khảo nghiệm đều được bày ra kia, cho điểm tổng hợp hơi thái quá cũng rất dễ dàng gây ra sự phẫn nộ của dân chúng, đối với năm vị giám khảo này cũng không tất yếu phải tìm cái loại phiền toái này cho mình.

Sau khi ở trong phòng theo dõi nguyên một ngày, Mạc Hoài Song đã có lý giải đại khái đối với trình độ chế giáp của thế giới này.

Những người có niềm tin tham gia vào cuộc thi lần này chắc chắn đều có chút bản lĩnh, mà coi như như là có chút bản lĩnh, dữ liệu của thạch giáp khi chế ra cũng không cao hơn nhiều với thạch giáp tiêu chuẩn.

Hầu hết thời gian vẽ ra thạch giáp đều gần mười hai tiếng, thời gian bao phủ toàn thân cũng cần đến gần bảy, tám giây, thời gian biến hóa sử dụng trên dưới năm giây, yêu cầu sức chịu đựng của cơ thể cơ bản cùng đẳng cấp với nhân viên chế tác, lực công kích cơ bản cao hơn đẳng cấp người chế tác cao hơn khoảng hai, ba tầng, giá trị phòng ngự cũng là một trị số không có gì quá đặc biệt.

Lúc này Mạc Hoài Song ngược lại có nhận thức hoàn toàn mới với truyền thừa của Cổ Kiếm, trên thế giới này truyền thừa của hắn cũng có thể được coi là số một số hai, khó trách lúc trước hắn coi thường mình. Bất quá, cũng coi hắn vận may của hắn kém, gặp được “Truyền thừa” càng trâu bò hơn mình, mọi người thắng bằng bản lĩnh của mình, hắn bị giẫm đạp là đáng đời!

Năm giờ chiều, kiểm tra kết thúc. Nguyên Quân Đường đang theo dõi nhận xét liền nháy mắt đứng dậy đi ra ngoài.

Lần này Mạc Hoài Song cũng không tiện giả ngốc, đành phải mặt không đổi sắc cùng hai người khác đồng thời đứng lên, nhưng tâm lý hết sức không muốn.

Thời khắc này, hắn hoàn toàn thanh tỉnh, tại thế giới cường giả vi tôn này, nếu như không có thực lực liền ngay cả bốc đồng chán ghét một người đều không làm được.

Đồng thời trong lòng hắn cảm thấy may mắn là, kiêu ngạo như Diên Thiệu Bách lại hướng về nữ nhân trước mắt này cúi đầu, Mạc Hoài Song nhất thời cả người cảm thấy không thoải mái, thậm chí so với giết hắn còn cảm thấy khó chịu hơn.

Tầm mắt của hắn nhìn về phía màn hình đã đen thui, giống như xuyên thấu qua màn hình nhìn về phía nam nhân đã chiếm một góc trong lòng hắn, thời khắc này hắn so với bất kì thời điểm nào đều có thể rõ ràng tâm ý của mình, hắn không muốn nhìn thấy nam nhân này hướng về phía bất kì người nào hạ thấp đầu, không muốn chút nào.

Cho nên, ánh mắt Mạc Hoài Song trở nên sâu xa, vì có thể chân chính ưỡn ngực ngẩng cao đầu làm người, vì có thể bảo vệ nam nhân trong lòng hắn kia, hắn nhất định phải biến cường đến mức mạnh hơn bất kì ai.

Ánh mắt Nguyên Quân Đường nhìn thẳng đi ra khỏi phòng quản lí, lúc sắp bước ra khỏi cửa liền nháy mắt dừng lại. Nhìn như tùy ý mở miệng, “Trong phòng quản lí có quá nhiều người.” Ngữ điệu thanh lãnh.

Hiệu trưởng Minh Giáp nghe vậy nhất thời quay đầu lại trừng mắt Mạc Hoài Song một cái, hai “học sinh mũi nhọn” khác cũng tràn đầy căm tức nhìn Mạc Hoài Song.

Mạc Hoài Song xoa xoa mũi, bất đắc dĩ cười cười. Tâm lý đối với ấn tượng về Nguyên Quân Đường lại ngã xuống một nấc thang, không khách khí dán lên cái mác tính toán chi li cùng ngạo mạn cho Nguyên Quân Đường.

Đương nhiên nếu Nguyên Quân Đường đã lên tiếng, Mạc Hoài Song cũng sẽ không mặt dày mà ở lại.

Đối với hắn mà nói có thể trở về phòng quản lí hay không không đáng kể, nếu như hắn muốn xem kiểm tra liền sớm rời giường đến sân huấn luyện của trường học xem liền được. Hơn nữa Mạc Hoài Song cũng không cảm thấy loại nhìn kiểm tra này có ý nghĩa gì.

Dù sao nguyên đồ bảo mật, ai cũng không có bản lĩnh thông qua dữ liệu kiểm tra lấy ra nguyên đồ, cái gọi là xem so tài kỳ thực cũng là lí giải thực lực của mỗi truyền thừa, thuận tiện xem náo nhiệt mà thôi.

Còn đối với hai người này, Mạc Hoài Song đều không có hứng thú xem hiện trường. So với đứng mệt chết trên sân huấn luyện, còn không bằng sau đó xem chiếu lại trên internet.

Sau mười ngày, thi đấu thạch giáp cấp năm cuối cùng cũng kết thúc, ba người đứng đầu cũng đã được xác định.

Đúng hạng một là một vị thiếu nữ tên là Cơ Đan, mới có mười ba tuổi, luyện thạch giả cấp 5.1, thời gian chế giáp sử dụng là mười giờ, thạch giáp màu trắng, thời gian bao phủ toàn thân là 3 giây, thời gian tiến hóa vũ khí cũng là 3 giây, sức chịu đựng của cơ thể cần thiết là 5, lực công kích 599144, lực phòng ngự là 52123, lực công kích vượt lên tầng tám.

Đúng hàng thứ hai là một vị thiếu niên tên là Diêu Tấn, xuất thân từ truyền thừa Lam Minh, luyện thạch giá cấp 5.8, thời gian sử dụng chế giáp là 10 giờ rưỡi, thạch giáp màu xanh, giống với màu sắc thạch giáp lúc Cổ Kiếm chế tạo, thời gian bao phủ toàn thân là 5 giây, tiến hóa vũ khí 3 giây, sức chịu đựng của cơ thể là 5.1, lực công kích là 58014, sức phòng ngự là 53156, lực công kích vượt tầng bảy.

Đứng thứ ba là một vị thiếu niên xuất thân từ truyền thừa Dữ Nang, cấp 5, thời gian sử dụng chế giáp là mười một tiếng, thạch giáp màu xanh lam, thời gian bao phủ toàn thân là bảy giây, thời gian tiến hóa vũ khí là năm giây, sức chịu đựng của cơ thể cấp 5, lực công kích là 56014,sức phòng ngự là 50225, lực công kích vượt tầng sáu.

Sau khi Mạc Hoài Song nhìn video kiểm tra của ba người này, nhớ đến tư liệu về thánh giáo. Cái giáo này có thể phát triển đến quy mô bây giờ không thể bỏ qua giáp nguyên đồ mà bọn họ nắm giữ.

Hai tay Mạc Hoài Song để vào đầu gối dựa vào ghế, tâm lý không khỏi sinh ra một tia nghi vấn, Nguyên Quân Đường được coi là một tồn tại rất có tiềm năng tiếp cận cấp chín, lời đồn này là từ đâu đến? Nếu như nàng là một tồn tại có khả năng tiếp cận cấp chín, hơn nữa nàng có thể vượt cấp, vậy thạch giáp nàng chế ra mạnh đến mức nào? Thế giới này ai có thể trang bị loại thạch giáp này? Hơn nữa giáp nguyên đồ là cố định, thánh giáo thành lập nhiều năm như vậy, sao lại chỉ có một Nguyên Quân Đường, trong này có cái bí mật gì, hoặc là Nguyên Quân Đường giống như hắn đã sửa lại nguyên đồ? Nếu như vậy, sao thánh giáo lại có thể nhịn được không ép nàng giao ra?

Mạc Hoài Song càng nghĩ càng nhiều nghi vấn, cuối cùng không nhịn được đi tìm Diên Thiệu Bách. Cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, hắn muốn giẫm đạp Nguyên Quân Đường, vậy thì phải thăm dò hết mọi chuyện liên quan đến nữ nhân này.

Kết quả chờ đến khi Mạc Hoài Song mở cửa phòng Diên Thiệu Bách mới phát hiện người không ở đây, dùng máy liên lạc cũng không bắt máy.

Nghĩ đến Diên Thiệu Bách dù sao cũng có công việc của bản thân, Mạc Hoài Song nhún vai một cái, lấy ra đá năng lượng tinh luyện nguồn năng lượng, thuận tiện chờ Diên Thiệu Bách trở về.

Loại đồ chơi như thạch giáp này không phải là thần khí chế tạo một lần liền có thể sử dụng vĩnh viễn. Thời điểm mới hoàn thành chế tác, bản thân thạch giáp sẽ mang một ít năng lượng, nhưng nếu như sau này muốn dùng thì phải cung cấp nguồn năng lượng. Phương thức bổ sung năng lượng rất đơn giản, chỉ cần lấy nguyên hạt của thạch giáp để cạnh nguồn năng lượng là được, nó sẽ căn cứ vào nhu vầu của bản thân mà lấy ra lượng năng lượng cần thiết cho việc bổ sung cùng tự chữa trị.

Nếu như thạch giáp bị tổn thương quá 20% sẽ đánh mất công năng tự chữa trị, vượt qua 50% sẽ tự động hóa thành giáp nguyên thạch ban đầu, hơn nữa thời điểm người điều khiển mất đi ý thức, nó sẽ tự động bong ra thành từng mảng thành nguyên hạt thạch giáp, trí năng khá cao.

Ngay tại thời điểm Mạc Hoài Song bố trí nguyên liệu cho thạch giáp, Diên Thiệu Bách chính là đang chạy về một khu nhà hướng bắc của thành Minh Giáp.

Đến nơi, sau khi Diên Thiệu Bách nhìn hai bên không có người, đề phòng bất trắc mà gõ cửa hai lần.

“Lão đại.” Tông Tần một đầu tóc nâu ngắn, mở cửa gật đầu bắt chuyện.

Diên Thiệu Bách lắc mình tiến vào.

Sau khi vào cửa liền thấy trong phòng có một chiếc ghế dựa kim loại, trên ghế đang trói một nam nhân thấp bé, trong miệng nam nhân nhét một miếng da lông, đầy mặt hoảng sợ kêu không ngừng, toàn thân không ngừng phát run.

Sau người đó là hai nam nhân vóc dáng vạm vỡ, thấy Diên Thiệu Bách tiến vào liền thẳng người, “Lão đại.”

“Thế nào?” Diên Thiệu Bách hỏi.

“Ta nghe trộm hắn nói, sau đó đem người mang lại đây.” Tông Tần hướng về nam nhân vóc dáng nhỏ chép miệng.

Ánh mắt Diên Thiệu Bách ra hiệu cho Tông Tần tra hỏi, sau đó ngồi xuống chiếc ghế salon trong phòng khách.

Tông Tần nhận được tín hiệu liền cười hì hì với nam nhân vóc dáng nhỏ, nụ cười không khỏi có chút âm u, lại cho người khác có cảm giác ngay giây tiếp theo sẽ bị đánh một quyền đến chết.

Vóc dáng nhỏ kinh hoàng bất an hơi co người lại, ý đồ để cho mình có thể nhỏ hơn một chút.

“Ngươi biết chúng ta muốn nói gì đúng không?” Tông Tần hướng về phía hắn nhe răng một chút, “Muốn nói không?”

Tông Tần vừa dứt lời, đội viên của Cửu Bác đúng sau lưng vóc dáng nhỏ liền nhanh chóng sờ lên sau gáy hắn uy hiếp, tinh tế vuốt nhẹ, giống như đang suy nghĩ một khắc sau có nên vặn gãy hắn hay không.

Toàn thân tóc gáy vóc dáng nhỏ dựng lên, cả người liền cứng ngắc, trong đôi mắt tràn đầy thần sắc khẩn cầu, trong miệng không ngừng nha nha, sợ mình chết không nhắm mắt.

“Ta đến đến ba, nếu như ngươi không gật đầu đừng trách người phía sau vặn gãy cổ ngươi.” Thanh âm Tông Tần rất chậm, rõ ràng từng chữ, rơi vào tai vóc dáng nhỏ chẳng khác gì sét đánh bên tai.

Hắn biết được đám người kia thần thông quản đại, hơn nữa nhất định đã nhìn hắn rất lâu, không phải không có cách đạt được mục đích mà không bị người không biết quỷ không hay. Hắn không phải là người có cốt khí,  trước mắt tử vong, hắn sẽ thỏa hiệp, hắn thật sự rất muốn lấy đồ ra, nhưng là… Nghĩ đến tính mạng người nhà đang nằm trong tay Mạc Khúc Ngang, hắn không dám.

“1—— ”

Vóc dáng nhỏ đầy mặt khẩn cầu nhìn Tông Tần, thấy hắn không có phản ứng,ánh mắt nhu nhược liền chuyển đến trên người Diên Thiệu Bách.

“2—— ”

Thời điểm Tông Tần vừa dứt lời, cổ tay vẫn luôn đặt tại cổ vóc dáng nhỏ liền khẽ động một chút, cảm giác nghẹn thở trong nháy mắt khiến cho vóc dáng nhỏ biết, mới bắt đầu còn có không gian để thở, thế nhưng theo lục tay tăng dần, ngón tay cái cùng với ngón trỏ dần dần hợp lại, không khí tiến vào ngày càng ít, miệng lại bị lấp đầy, đôi mắt của vóc dáng nhỏ bắt đầu sung huyết.

Hắn ra sức dãy dụa, ý đồ muốn thoát khỏi ràng buộc, nhưng đáng tiếc hết thảy chỉ là phí công, tử vong dưới tình huống hắn có thể nhận biết được từng chút từng chút áp sát.

Ngay tại thời điểm hắn cho rằng mình chắc chắn phải chết, bắt đầu tuyệt vọng, chỉ nghe thấy một thanh âm vâng lên, “Ta còn chưa đếm đến ba a.”

Trong nháy mắt áp lực ở cổ liền biến mất, lượng lớn không khí đi vào, vóc dáng nhỏ không quản đến miệng bị bịt, liều mạng hô hấp, cảm giác thoát chết trong gang tấc khiến cho nước mắt của hắn soạt rớt xuống.

“Làm lại đi, ta muốn đếm đến ba.”

Ngay tại thời điêm vóc dáng còn chưa có vui mừng xong khi mới trở về từ cõi chết, âm thanh lần thứ hai vang lên, lần này như ác ma.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.