Xuyên Việt Chi Luyện Thạch Giả

Chương 14: Đến




Độc giác thú cấp bảy bị cắn đau đến rống to, nhưng cũng không khó để nghe ra trong tiếng kêu của nó vẫn có một loại phấn khởi khiến cho tim người ta đập nhanh.

Phấn khởi thì phấn khởi nhưng nó cũng không thể tùy ý Mạc Hoài Song cắn chỗ yếu hại của mình, không chút khách khí vươn lợi trảo xuyên qua bả vai của Mạc Hoài Song, ý đồ khiến cho hắn chịu đau mà mở miệng ra.

Mạc Hoài Song cắn được làm sao chịu mở miệng, thân thể bị xuyên qua đau đớn tra tấn tinh thần của hắn, cũng bởi vì loại đau đớn này khiến cho đáy lòng Mạc Hoài Song muốn phát tiết đau đớn, hắn lại cắn sâu thêm một phân vào thịt độc giác thú, dòng máu tanh hôi không ngừng tràn vào yết hầu của Mạc Hoài Song,  nhưng hiện tại hắn không quản được nhiều như vậy.

Sau khi tin tưởng mình đã cắn đến cuối yết hầu, Mạc Hoài Song không chút do dự cắn răng lại, dùng hết sức mình xé ra.

Độc giác thú cấp bảy hiển nhiên cũng ý thức được nguy hiểm, thời điểm Mạc Hoài Song kéo ra kia nó liền huy lợi trảo xuống dưới.

Mạc Hoài Song đã sớm có chuẩn bị, hai chân lấy đà một cái như chân con thỏ đem độc giác thú cấp bảy đá ngược về phía sau.

Tuy rằng động tác của hắn rất nhanh, nhưng độc giác thú cũng không phải loại dễ sống chung, nhanh chóng giơ chân lên đá một cước.

Tuy chỉ là đá nhẹ, nhưng nửa khuôn mặt của Mạc Hoài Song liền khắc sâu năm cái móng vuốt, huyết nhục mơ hồ.

Mà độc giác thú cấp bảy bị mạnh mẽ ắn đứt khí quản  kia  sau khi tung ra một cước cuối cùng này liền run rẩy lùi về phía sau.

Bên Diên Thiệu Bách, hắn thừa dịp độc giác thú nôn nóng để lộ ra sơ hở trước ngực, độc giác thú mặc dù sức chiến đấu hung hãn, nhưng dù sao cũng không phải người, thấy thời cơ tốt liền phi qua muốn đem người giết chết

Nói thì chậm, ngay khi độc giác thú bổ vào người, Diên Thiệu Bách cúi người một cái, thân hình ngửa ra sau, giơ kiếm thực hiện “Cao tần”, độc giác thú lao đến theo quán tính không kịp tránh thoát, mũi kiếm không ngừng đâm xuyên qua bụng của nó.

Bên trong quang cảnh bẩn thỉu đầy máu tươi, Diên Thiệu Bách lại vô cùng sạch sẽ đứng giữa đất trời, lông tóc vô thương.

Mạc Hoài Song nằm ngửa đầu lên trời, đầu hướng về phương hướng Diên Thiệu Bách tác chiến, không ngừng thở phì phò, lúc hai mắt người giao nhau, cánh tay phải vẫn còn lành lặn của hắn giơ ngón cái lên.

Sau hắn lại nghĩ đến mình đang ở dị thế, hắn giương miệng hít một hơi, đổi thành đem nắm tay phải đặt trước trán.

Diên Thiệu Bách nhìn Mạc Hoài Song, cánh tay chậm rãi nâng lên giơ ngón cái lên, khuôn mặt trước mắt mặc dù bị máu tươi vấy bẩn làm cho không nhìn thấy sắc thái, nhưng mắt phượng mỉm cười vẫn vô cùng hút hồn, làm cho lòng người không thể quên đi thời khắc này, khắc sâu vào đáy lòng.

Nhìn thấy tư thế này của Diên Thiệu Bách, Mạc Hoài Song khẽ cười ra tiếng, tiếng cười theo gió, nhộn nhạo trong đất trời.

Giờ khắc này, giữa hai người tựa hồ có gì đã thay đổi.

Sau khi Diên Thiệu Bách dựng thẳng ngón cái xong, không có trì hoãn rất nhanh liền kiểm tra đội viên của mình bị độc giác thú đánh trúng, đem chất lỏng đựng trong túi đổ vào miệng họ.

Cùng lúc này so với những người bị trọng thương đã hôn mê thì thương thế của Mạc Hoài Song cũng không nặng lắm, hắn chịu đựng đau đớn đứng dậy muốn đứng lên hỗ trợ.

Diên Thiệu Bách đưa tay ngăn cản, thuận tay đưa cho hắn một lọ chất lỏng, mở ra “Uống ngay.”

Mạc Hoài Song nhận lấy, một cảm giác lạnh lẽo từ yết hầu chảy xuống dạ dày. Ba giây sau một cảm giác nóng rực chạy khắp toàn thân, nơi bị thương bắt đầu đau đớn giống như bị rút gân lột da, cái loại cảm  giác đau đớn này khiến hắn hận không thể lăn lộn trên đất.

May mắn loại cảm giác đau đớn này không lâu lắm, sau năm phút miệng vết thương lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng khép lại, Mạc Hoài Song giật giật cánh tay phải, bả vai bên này chính là bị con súc sinh kia chặt đứt, hiện tại cánh tay đã có thể chuyển động linh hoạt, toàn toàn không giống như đã bị thương, giống như trừ bỏ có chút choáng váng do mất máu quá nhiều, hắn thật là hoàn hảo như lúc ban đầu.

Cũng trong năm phút này, Diên Thiệu Bách đem tất cả đoàn viên đem lên xe thiết giáp, may mắn bởi vì có loại thuốc thần kì này, đoàn đội cũng được phục hồi nhanh chóng.

Xử lí xong đoàn viên, Diên Thiệu Bách lấy một đống dụng cụ xuống từ một chiếc xe thiết giác khác cùng với một cái túi da lớn.

Diên Thiệu Bách đem dụng cụ cắm vào mạch máu của độc giác thú, ba mươi giây sau con độc giác thú này không còn một giọt máu dư thừa nào.

Ba con độc giác thú Diên Thiệu Bách dùng hết hai cái túi da, cuồng hóa một túi, không cuồng hóa để vào một cái túi da khác.

Sau khi làm xong tất cả chuyện này, hắn ngồi xổm trước con độc giác thú bị Mạc Hoài Song giết chết xem xét miệng vết thương.

“Sao ngươi làm được?” Diên Thiệu Bách ngẩng đầu hỏi.

“Cắn a.” Mạc Hoài Song lau máu trên mặt, giống như không sao cả nói, vừa nói ra hắn cũng cảm thấy không đúng nhìn về phía Diên Thiệu Bách.

Diên Thiệu Bách dùng đại kiếm khoáy sâu vào miệng vết thương, làm cho miệng vết thương thoạt nhìn giống như bị kiếm đâm thủng.

Làm xong ngụy trang Diên Thiệu Bách thu hồi thạch giáp, bình tĩnh nhìn về phía Mạc Hoài Song, “Nhớ kĩ,độc giác thú này là ta giết.”

Mạc Hoài Song trịnh trọng gật đầu. Sau khi hắn trả lời câu hỏi của Diên Thiệu Bách cũng nhớ tới tình cảnh khi con dao sắc bén dùng hết sức đâm vào người nó, nó vẫn lông tóc vô thương không hao tổn chút nào, hắn cắn một hơi liền có thể xuyên qua phòng ngự của độc giác thú này, việc này nếu như truyền ra ngoài—

Mạc Hoài Song không khỏi rùng mình một cái, trong đầu không khỏi nhớ tới vị thành chủ kia.

Xem ra người nọ muốn bắt hắn không phải là vô cớ, thân thể hắn nhất định có bí mật rất lớn!

Sau khi Diên Thiệu Bách cùng Mạc Hoài Song đạt được nhất trí về vấn đề độc giác thú, vô cùng thoải mái khiêng độc giác thú lên xe.

Mạc Hoài Song lại bất giác phát hiện một vấn đề, “Ta hình như uống rất nhiều máu của độc giác thú.”

Diên Thiệu Bách dừng bước nhìn hắn, “Sau đó?”

“Ta sợ ý chí của máu độc giác thú công kích ta?” Tuy rằng hiện tại giống như không ý tứ này.

“Sẽ không, ý chí của máu độc giác thú phải dùng giác (sừng) của chính độc giác thú đấy ngâm hai mươi bốn giờ mới có thể thức tỉnh, trước đó nó không có gì nguy hại.”

“Vậy sau khi thức tỉnh thì sao? Loại máu của độc giác thú cấp bảy này không phải tất cả mọi người đều có thể đụng vào đúng không, vạn nhất có người đụng phải thì sao?”

“Xương cốt cùng với bề ngoài của nó cũng có thể ngăn cản loại ý chí này, sau khi giác của nó kích thích máy sẽ được ngâm vào trong nước, dùng loại nước ngày ngâm qua đồ vật có thể ngăn cách ý chí của độc giác thú.”

“A.”

Diên Thiệu Bách giải thích rõ rang rồi khiêng độc giác thú để lên trên nóc xe.

Mạc Hoài Song tiến vào xe thiết giáp xem tình huống của mọi người.

Sau tầm mười phút, người hôn mê nhẹ lục tục tỉnh lại, đem các thành viên ở xe khác an bài lại một lần nữa.

Mạc Hoài Song nhìn từ khi bước lên xe, dừng xe chiến đấu đến khi khởi hành lại chỉ là hai mươi phút, mà trong hai mươi phút ngắn ngủi này ngoại trừ Diên Thiệu Bách, bao gồm cả hắn tất cả mọi người đều dạo một vòng quỷ môn quan, bởi vậy có thể thấy được ngành lính đánh thuê này phiêu lưu đến mức nào.

Bất quá cùng với phiêu lưu lớn chính là lợi nhuận vô cùng lớn, theo như lời của Diên Thiệu Bách, ba con độc giác thú kia ít nhất có thể bán được bốn triệu!

Bốn triệu, Mạc Hoài Song tự động chuyển hoán thành nhân dân tệ, hai mươi phút, bốn triệu! Khó trách thánh lính đánh thuê lại trở thành được đặc biệt cấp cho duy nhất, ba phần trăm lợi nhuận có thể làm cho người ta mạo hiểm bất chấp cả hình phạt treo cổ, bốn triệu quả thật đủ để khiến cho vô số người liều mạng trở thành lính đánh thuê.

Có thể là trên xe thiết giáp có thi thể của độc giác thú cấp bảy có tác dụng dọa sợ, trên đường tuy có gặp qua hai con độc giác thú cấp bảy, nhưng chúng chỉ đứng xa xa mà không dám công kích.

Chờ đến khi ra khỏi địa bàn của độc giác thú cấp bảy tiến vào địa bàn của độc giác thú cấp ba, đoàn độc giác thú kéo dài sau đuôi xe không ngừng tru lên, rục rịch, nhưng không có chủ động công kích, cảnh tượng kia thật giống như đang xếp hành chờ đợi lãnh đạo kiểm duyệt.

Trên xe tất cả đoàn viên cũng dần dần tỉnh lại, không ít người nhìn thấy cảnh tượng này đều líu lưỡi, đây chính là hiện tượng kỳ lạ chưa từng nghe qua. Diên Thiệu Bách thấy tất cả đoàn viên sau khi tỉnh lại liền hạ lệnh cấm khẩu đối với tất cả đoàn viên về sự kiện hôm nay.

Bởi vì sự kiện “Treo đầu dê bán thịt chó” người thuê yêu cầu tuyệt đối giữ bí mật, cho nên trong hành động lần này những người Diên Thiệu Bách mang tới đều là tâm phúc tuyệt đối trung thành với mình, hắn vừa mở miệng, việc này tự nhiên dừng ở đây, không ai nhắc lại.

Bất quá ánh mắt mọi người nhìn về phía Mạc Hoài Song lại thay đổi, nơi này ai cũng không phải người ngu ngốc, tự nhiên đều nhìn ra sở mục tiêu cuối cùng của tất cả độc giác thú là ai, chính là không biết trên người người này có chỗ nào kì lạ đáng giá độc giác thú không muốn sống quyết giành được như vậy.

Dưới ánh mắt đánh giá của mọi người, Mạc Hoài Song cố gắng bảo trì trấn định, nhưng dù sao hắn vẫn là người bình thường, sau ba phút đồng hồ, dưới ánh mắt muốn đem hắn nghiên cứu từ trong ra ngoài của mọi người, cả người bắt đầu không được tự nhiên.

Diên Thiệu Bách hợp thời chuyển hướng đề tài, “Ta tuyên bố từ giờ trở đi Mạc Hoài Song trở thành thành viên chính thức của Cửu Bác, lệ thuộc tiểu đội của Vu Thấu.”

Đối với quyết định này của Diên Thiệu Bách mọi người không có ai dị nghị, biểu hiện của Mạc Hoài Song lúc chiến đấu cùng độc giác thú cấp bảy mọi người đều biết, có thể ở trong chiến hỏa liều chết cứu đội hữu bị thương có đủ tư cách trở thành đoàn viên của bọn họ.

Những người bị thương được Mạc Hoài Song cứu đều nói lời cảm ơn với hắn, cũng chúc mừng hắn gia nhập Cửu Bác đồng thời cầu chúc hắn thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ lần này.

Làm đoàn viên chính thức của Cửu Bác, Mạc Hoài Song cao hứng nhất chính là hắn có tư cách tham gia lần “Chia của” này, đồng thời hắn tiền lương lúc làm nhiệm vụ của hắn từ hai ngàn tăng lên ba ngàn.

Mạc Hoài Song ngẩng đầu nhìn trần xe, tuy rằng nhìn không thấy thứ trên trần xe, nhưng chỉ cần nghĩ đến có thể lập tức bỏ tiền vào trong túi mình, tâm tình của hắn trở nên tốt hơn bao giờ hết.

Vạn Tự cách Dư Kha rất xa, sau khi đi suốt một ngày, đến đêm khuya, bọn họ mới tới cửa thành Vạn Tự.

Cửa thành Vạn Tự đóng cửa, thủ vệ thành sau khi nghe thấy loa từ xe thiết giáp liền mở đèn, sau khi nhìn thấy độc giác thú trên nóc xe liền nhanh chóng mở cửa thành cho vào. Có thể giết độc giác thú cấp bảy đương nhiên là dong binh đoàn cường đại, người như vậy bọn họ đương nhiên không thể trêu vào.

Sau khi vào Vạn Tự, Diên Thiệu Bách chỉ huy đoàn xe hướng về chỗ Cửu Bác ở Vạn Tự nghỉ ngơi vào hồi phục. Mạc Hoài Song đương nhiên bị Diên Thiệu Bách đưa đến phòng ở của hắn ở Vạn Tự.

Tường đá trắng, gia cụ đơn giản, điều khiến cho Mạc Hoài Song cao hứng chính là nơi này có hệ thống sưởi hơi, hắn đang lo lắng đêm nay phải ở thế nào a. Đám chiến sĩ nơi này đều giống như trâu mộng, mười độ đối với bọn họ mà nói không đáng quan tâm, nhưng tiểu thân thể của hắn đã bị đông lạnh đến nỗi không chịu nổi.

Vào phòng, Mạc Hoài Song sảng khoái thở dài, hoạt động thân thể một chút, ánh mắt Diên Thiệu Bách đầy ý cười hướng về phía phòng vệ sinh, “Tắm rửa đi.”

Mạc Hoài Song cảm kích gật đầu, trên người hắn đều là máu của độc giác thú, nhìn đều ngứa mắt, càng không nói đến chuyện nó dính lên người.

Đi vào buồng vệ sinh, làm cho hắn ngoài ý muốn chính là nơi này có vòi sen, hơn nữa lại còn phân làm nước nóng nước lạnh! Mạc Hoài Song tò mò đứng dưới vòi xen nhìn xem, nghiên cứu xem nếu như lúc tắm nước lại biến thành nước* thì làm sao bây giờ?

(* chỗ này có lẽ là phải biến thành đá mới đúng)

Chờ đến khi Diên Thiệu Bách lấy quần áo tiến vào, nhìn thấy chính là bộ dáng tràn đầy tò mò của hắn, Diên Thiệu Bách khẽ mỉm cười, cầm quần áo đặt trên giá ở một bên, “Biết dùng không?”

Mạc Hoài Song gật gật đầu.

“Vậy mau tắm đi. Có cái gì muốn hỏi thì hỏi.” Nói xong lại đi ra ngoài, cũng thuận tay đóng cửa lại.

Mà Mạc Hoài Song thì lại thư thư phục phục, đây chính là lần tắm rửa thực sự đầu tiên của hắn từ khi đến thế giới này.

Sau khi đi ra, Diên Thiệu Bách liền đưa hắn đến phòng ngủ, trên giường kim loại có trải một cái thảm lông, thoạt nhìn vô cùng thoải mái.

Không cần người nói, Mạc Hoài Song vô cùng tự giác nằm vào một bên, kéo cái chăn mềm mại đều lông qua, chuẩn bị ngủ.

Diên Thiệu Bách mỉm cười xoay người rời đi, đến khi hắn quay lại, hắn mặc một cái quần lót tiến tới kéo chăn lên tiến vào nằm cạnh Mạc Hoài Song.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.