*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vạn Thụ Lâu
YÊU CÓ NGHĨA LÀ ĐỐI XỬ VỚI MỘT AI ĐÓ TỐT HƠN TẤT CẢ MỌI NGƯỜI, TỐT HƠN VỚI CẢ CHÍNH BẢN THÂN MÌNH.
MENU
Skip to content
Trang chủ Đã hoàn thành Đang tiến hành About Password
[XVCLTG] CHƯƠNG 1
☆, Đệ 1 chương: Lỗ vốn
Thời điểm Mạc Hoài Song lấy lại được ý thức, từ đầu đến chân đều cảm thấy rất nặng, giống như bị trói thành một khối vậy, ép tới mức hắn thực sự khó thở, ngay cả mí mắt đều cảm thấy nặng nề không mở ra được.
Hắn dùng hết sức lực toàn thân hít vào một hơi, lại phát hiện không khí có thể đi vào phế quản của mình đều ít đến đáng thương, hít thở không thông làm cho hắn cảm thấy được chính mình có thể không sống được bao lâu.
Đã chết đến nơi, hắn thực sự hận chết lòng hiếu kì của mình.
Thời điểm vừa nãy ở nhà quét tước vệ sinh, hắn thấy một mặc điêu khắc hoa loa kèn hình tam giác, vì thế thấy cái mình thích liền thèm, vô cùng tiện tay lấy đi.
Cái này hay rồi, lần này liền đem mình biến thành cái dạng sắp chết này, mệt chết người!
Hiện tại ngẫm lại, Mạc Hoài Song thật sự cảm thấy biết vậy đã chẳng làm, hắn không nên thủ tiện lấy đi cái diêu linh kia, vật kia tà môn như vậy, xung quanh đều có một đống bụi lại chỉ có mình nó sạch sẽ giống như mới được lau qua.
Nếu như được làm lại, hắn tuyệt đối sẽ làm như không phát hiện ra nó!
Không! Hắn nhất định sẽ không đi lau dọn gầm giường!
Ngay tại thời điểm Mạc Hoài Song ra sức hút không khí, hối hận khó chịu, hận không thể đánh mình hai cái tát, hai cái thành âm xa lạ truyền vào lỗ tai hắn.
“U, phế vật này còn chưa có chết đâu, thật sự có thể vượt qua một giờ sau khi tiêm vào phá linh tề.” Âm thanh của nam nhân có chút bén nhọn, nói xong hắn lại than thở một câu, “Sắp chuẩn bị nhặt xác.”
“Có thể là thiên phú của bản thân hắn quá kém, phá linh tề cũng không có dụng rõ ràng, cho nên có thể vượt qua đi.” Thanh âm này trầm thấp hơn một chút.
Ba chữ “Phá linh tề” chui vào lỗ tai của Mạc Hoài Song, giống như chốt mở của thân thể, nhất thời một vài đoạn trí nhớ nhỏ nhặt xuất hiện trong óc Mạc Hoài Song, theo trí nhớ đi ra còn có cảm xúc không cam lòng cùng phẫn nộ.
Lồng ngực Mạc Hoài Song không ngừng phập phồng, cố gắng bình ổn cảm xúc không thuộc về mình này, tiêu hóa những trí nhớ tuyệt đối không thuộc về mình này.
Bên tai, hai thanh âm xa lạ vẫn còn tiếp tục.
“Tam ca, ngươi có biết sao tiểu tử này lại đắc tội thành chủ hay không?” Thanh âm bén nhọn kia rất hiếu kì dò hỏi.
“Hỏi nhiều như vậy để làm gì, đem chuyện thành chủ phân phó làm tốt là được.”
“Ta không phải tùy tiện hỏi, khẳng định cũng không phải chuyện nghiêm trọng gì, nếu không thành chủ cũng sẽ không nói nếu có thể sống liền thả hắn đi.”
Thanh âm thấp một chút nghe thấy hắn nói như vậy, ngữ khí liền hèn mọn lên, “Không đầu óc, phá linh tề là loại đồ vật gì? Người dùng sau này sẽ biến thành phế nhân, ngươi ngẫm lại xem nơi của chúng ta là nơi nào, ngươi nghĩ với khuôn mặt kia của hắn, ngẫm lại xem mấy ngày sau của hắn, không phải là chết còn tốt hơn so với sống sao?”
Thanh âm bén nhọn không có nói nữa, tiếp theo tiếng bước chân dần dần xa của hai người truyền vào lỗ tai của Mạc Hoài Song.
Đối thoại kỳ lạ, trí nhớ không thuộc về mình, cảm xúc kì lạ làm cho lòng của Mạc Hoài Song không nhịn được sợ run, một loại cảm xúc không ổn nảy sinh dưới đáy lòng.
Hắn ra sức hô hấp, không ngừng cổ vũ mình nhất định phải sống, sống sót đem tất cả những điều này làm rõ.
Sau khi Mạc Hoài Song cố gắng hô hấp một nghìn lần, hắn đột nhiên cảm thấy trên người mình nhẹ hơn nhiều, hô hấp cũng trở nên thuận tiện hơn, khí lực cũng bắt đầu trở về tứ chi.
Vì tỏ vè chính mình cảm thấy không phải là ảo giác, Mạc Hoài Song nhanh chóng mở hai mí mắt nặng nề của mình.
Đập vào mắt chính là trần nhà bằng đá, mà không phải là sàn gác trắng đã ố vàng mà hắn muốn nhìn!
Mạc Hoài Song nhìn thẳng trần nhà không chớp mắt, chậm rãi giơ tay lên trước mặt.
Da tay rất trắng, ngón tay thon dài, xương cốt đều đều, hiển nhiên không còn là tay của hắn, tay hắn trước kia có một vết sẹo, đó là do trước đây hắn bướng bỉnh, bị thanh sắt làm cho bị thương lưu lại.
Mạc Hoài Song buông tay, quay đầu nhìn về phía ánh sáng.
Phòng ở bằng đá, cửa làm bằng hợp kim xa hoa, tất cả đều vô cùng ăn khớp với trí nhớ không thuộc về mình.
Ở trong trí nhớ, “Hắn” chính là ở cái phòng này, tại cái giường này, bị khóa lại thành hình chữ “X”, mạnh mẽ tiêm vào “phá linh tề”.
Mặc kệ hắn không cam làm cùng giãy dụa như thế nào, dù cho đau khổ cầu xin, đều chỉ có thể trơ mắt nhìn thủ vệ thành phủ mặc chế phục màu đen đem phá linh tề màu vàng chậm rãi rót vào thân thể mình.
Mà “Hắn” cũng không hiểu được sao mình lại có thể lọt vào được loại đãi ngộ này! Điều duy nhất hắn biết được chính là thân nhân cùng bằng hữu của mình là người đem mình đẩy vào tuyệt lộ này.
Đúng vậy, là thân nhân cùng bằng hữu của hắn!
Là bằng hữu duy nhất của hắn trên thế giới này, cũng là bằng hữu tốt nhất, đem thuốc làm chậm tiêm vào thân thể hắn.
“Mợ” của hắn sau khi thấy hắn bị tiêm thuốc không thể động đậy, liền nước mắt nước mũi kể khổ mấy năm nay dưỡng dục hắn hết bao nhiêu tiền, kể rõ hắn năm đó chỉ là con trai của một quả phụ không thể nuôi nổi con.
Con nói lần này thành chủ coi trọng hắn là do phúc khí hắn tu luyện được mấy đời, làm cho hắn hảo hảo đi theo thành chủ hưởng phúc, không cần tiếp tục quay lại liên lụy mẹ con bọn họ.
Nói thật, Mạc Hoài Song “nhớ lại” liền không biết nói gì, nữ nhân kia rốt cuộc da mặt dày đến mức nào mới có thể nói những lời như vậy.
Ở trong trí nhớ ngắn ngủi của “hắn”, rõ ràng mẫu thân hắn trước khi chết đã ủy thác cho họ một số liền lớn làm phí nuôi nấng.
Sau khi nữ nhân kia nhìn thấy liền ra vẻ vui mừng, đối lập với gương mặt tái nhợt của “Mẫu thân” hắn.
Mấy năm nay, ăn uống cùng tiêu dùng của “nhà”, còn có học phí “luyện thạch” của con trai nàng đều là dùng chi phí nuôi nấng này.
Nói cái gì mà nuôi hắn không dễ dàng gì, bất quá chỉ là muốn bán hắn lấy thêm càng nhiều ưu đãi!
Người này nếu từ bỏ da mặt, đã không có lương tri như vậy liền thật sự không biết có thể làm ra được chuyện gì!
Mạc Hoài Song thở dài một hơi, đè đầu, bất đắc dĩ chấp nhận được thân phận xuyên qua của mình đồng thời, âm thầm quyết định về sau tìm cơ hội đem những người không biết xấu hổ này nếm thử chút lợi hại, báo lại ơn cho mượn “thân thể” này.
Ý tưởng này mới xuất hiện, trong lòng Mạc Hoài Song cảm thấy nhẹ nhõm hơn, giống như có cái gì hoàn toàn biến mất.
Mạc Hoài Song vốn theo chủ nghĩa duy vật sau khi trải qua sự kiện nhập hồn này, vô cùng tin tưởng “Hắn” thật sự đi rồi, mang theo hứa hẹn của hắn đi rồi.
Mạc Hoài Song càng thêm khắc sâu nhớ kĩ hứa hẹn đối với nguyên thân này, chỉ đợi về sau có cơ hội liền thực hiện.
Về phần vốn để thực hiện hứa hẹn này, Mạc Hoài Song hoàn toàn dựa vào diêu linh có hình dáng kì lạ kia.
Hắn ngồi dậy, cẩn thận tìm kiếm trên người mình có xuất hiện thêm đồ án kì lạ nào hay không, dựa vào kinh nghiệm xem tiểu thuyết của hắn, bình thường loại chuyện xuyên qua kì dị này đều sẽ có bàn tay vàng.
Kết quả đem chính mình nhìn từ đầu đến đuôi một lần, Mạc Hoài Song căn bản cũng không phát hiện ra chỗ kì dị nào.
Cười tự giễu, Mạc Hoài Song đứng dậy đi ra ngoài.
Kỳ thật hắn đối với thế giới mình phải đối mặt cũng không biết gì, trí nhớ nguyên thân lưu lại cho hắn cũng không nhiều lắm, trừ bỏ từ “luyện thạch” kì lạ này, hầu hết đều là cừu hận bản thân, thậm chí ngay cả hậu quả nghiêm trọng sau khi tiêm vào phá linh tề cũng không có giải thích cụ thể nào.
Nhưng thật ra sau khi hắn nghe được đoạn đối thoại kia của thủ vệ cũng hiểu được đại khái, nhưng hắn lại không cho rằng mình là phế nhân, tay chân của hắn vẫn còn nguyên sao có thể coi là phế vật?!
Hắn cũng không tin không có thiên phú hắn liền không sống nổi, cho dù hắn làm cu li cũng có thể nuôi sống chính mình, cùng lắm về sau nhường nhường nhịn nhịn làm việc, tận lực không cần gây chuyện.
Vả lại hắn hiện tại nói như thế nào cũng là một thân thể tự do, chuyện này khẳng định không phải là phương thức xuyên qua kém nhất! Hơn nữa hắn lại có thể hiểu được ngôn ngữ nơi này, không tính là đãi ngô xuyên qua kém nhất!
Thời điểm hắn mở cánh cửa kia ra, hai thủ vệ canh giữ hai bên đều quay đầu nhìn hắn.
Thanh âm bén nhọn kia nói, “Có thể sống sót coi như vận khí của người tốt, nhanh chóng cút đi! Thành chủ nhân từ, xóa bỏ ân oán với ngươi.”
Mạc Hoài Song trào phúng cười. Cũng mệt hắn nói được như vậy, thành chủ nhân từ? Vô cớ hủy thiên phú của người khác, vậy thế nào mới được gọi là không nhân từ?
Thanh âm bén nhọn là phần tử trung thành với thành chủ, thấy vẻ mặt trào phúng trên mặt Mạc Hoài Song, lập tức đá vào chân Mạc Hoài Song, làm cho hắn lập tức khụy xuống.
Đầu gối truyền đến đau đớn cùng khuất nhục khi quỳ gối, làm cho Mạc Hoài Song hoàn toàn có cái nhìn mới đối với thành chủ bá đạo, hắn đứng dậy muốn đánh trả.
Kết quả còn không đợi hắn có động tác, một tên còn lại đã bị một loại vũ khí giống như thương đã đạp vào đầu hắn, áp lực lớn đến nỗi đầu hắn liền áp tới trên vai.
Mạc Hoài Song cắn chặt môi, cố gắng hít thở, dùng sức áp chế phẫn nộ của mình, làm cho mình không cần xúc động.
Đây là lần đầu tiên hắn bị người đá một cái liền quỳ gối xuống, cũng là lần đầu tiên bị người dùng vũ khí chỉ vào đầu uy hiếp, nhưng điều hắn có thể làm chỉ là nhẫn nại nhẫn lại.
Giờ khắc này ý chí hăng hái tràn ngập đầu óc Mạc Hoài Song, khiến cho ánh mắt hắn nhìn vô cùng sáng ngời.
Thiên phú bị hủy hoại thì sao, chỉ cần hắn còn sống, chỉ cần hắn có đầu óc, khuất nhục hôm này hắn nhất định sẽ hoàn trả lại!
“Tam ca” thấy hắn không có động tác, giống như bị giáo huấn xong, thu vũ khí, đá hắn một cước, ý bảo hắn chạy lấy người.
Mạc Hoài Song mặt không chút thay đổi đừng thẳng dậy, dưới sự hướng dẫn của thanh âm bén nhọn đi ra phía ngoài cửa.
“Tam ca” đi theo phía sau, thấy bộ dáng cứng ngắc như máy kia của hắn liền cười nhạt.
Hắn ở phủ thành chủ mấy năm nay gặp không ít người từ thiên đường ngã xuống địa ngục, lúc ra bên ngoài người nào cũng cho là mình vẫn còn là đệ nhất thiên hạ, nhưng chờ đến lúc bọn họ thực sự ra bên ngoài, bọn họ tự nhiên sẽ hiểu được chờ bên ngoài rốt cuộc là vệnh mệnh nào.
Dư Kha là thành thị đặc biệt duy nhất thế giới, tuyệt đối không nuôi phế vật!
Mạc Hoài Song không biết vị “tam ca” kia suy nghĩ cái gì, sau khi hắn bước ra khỏi nhà đá, hắn chịu đựng tính tình quan sát bốn phía xung quanh, hắn chán ghét phủ thành chủ, những cũng không thể buông tha cơ hộ biểu biết về thế giới này.
Một loạt căn phòng thấp bé bằng đá, thoạt nhìn cự kì giống nhà tù, có nhà đá thoạt nhìn hình thù cổ quái, tóm lại liếc mắt một cái nhìn trừ bỏ đá ra vẫn chỉ là đá, làm cho người ta cảm giác không được tự nhiên cùng quái dị, thật giống như nơi này là khung cảnh kì quái vì du lịch nên mới được tạo nên.
Ngầng đầu nhìn, mặt trời đã hướng về phía tây, nhiệt độ không khí vẫn không thấp như trước, theo như cảm giác của thân thể, chắc cũng phải trên ba mươi lăn độ.
Tầm mười phút sau khi bị đuổi đi, tầm nhìn liền trống trải hơn, trước mặt xuất hiện một quảng trường lớn bằng đá, giữa quảng trường có một tòa nhà cao lớn, bồn hoa phía trước đường kính khoảng mười thước.
Trong bồn hoa là một cây thô khoảng nửa thước, cao chừng hai mươi mét, lại không biết là chủng loại cây gì.
Thân cây thẳng tắp hướng về phía trước, đừng sừng sững che trời. Vỏ cây màu nâu có rãnh rất sâu, giống như nhuốm màu sương gió. Chạc cây như cánh tay cường tráng vươn ra ngoài lan tràn, cơ hồ che khuất nửa không trung. Trên chạc cây, lá cây rậm rạp, đón gió phấp phới, phát ra âm thanh sàn sạt, giống như kể ra sinh mệnh lâu năm của nó.
Làm người ta kì quái chính là, dưới tàng cây tươi tốt như vậy lại không có một cái lá nào.
Nhìn thấy cái cây duy nhất của “Thạch đầu phủ” (phủ đá), Mạc Hoài Song không khỏi liếc lại thêm vài lần.
Âm thanh bén nhọn mang theo một tia hèn mọn nhìn hắn, ánh mắt kia giống như muốn nói — ngươi là con chuột thối đến từ nông thôn.
“Tam ca” không kiên nhẫn tiến lên đẩy hắn một chút, làm cho hắn nhanh chóng lăn đi. Giống như chỉ cần Mạc Hoài Song nhìn nó thêm chút nữa chính là làm bẩn nó vậy.
Đối với biểu tình kì quái của hai người, trong lòng Mạc Hoài Song khó hiểu nhưng cũng không để ở trong lòng, chỉ cho là di chứng của chó điên.
Nhưng thời điểm hắn bị thủ vệ đẩy ra khỏi cửa sau của phủ thành chủ, thế giới trước mắt lại lấy phương thức thuần khiết chân thật nhất, trực tiếp tác động đến tâm thần không hề được chuẩn bị trước của Mạc Hoài Song.
Một thế giới cuồng dã mà kì dị, đường đá không có chút khe hở nào, tiểu lâu xây bằng đá mang theo cảm giác nặng nề, cửa hàng chiêu bào bằng đá được mài đến tinh xảo, điêu khắc nhìn như cồng kềnh nhưng lại có một loại cảm giác hài hòa kì dị… Không có bùn đất, không có hoa cỏ, càng không có cây xanh, phóng khắp tầm mắt chỉ có đá làm cho người ta đau đầu!
Hết chương 1