“Phi, phi, phi, cha, tất cả đều là tại ngươi, hại ta giờ cũng tự mình gọi mình là Nhóc Béo rồi.” – Tiểu Bảo bất mãn nói.
Hắn đem giỏ trúc đựng nho đổ ra liền nhìn thấy dưới đáy toàn bộ đều là dưa chuột. Khó trách, quả nhiên cái món kia đúng là dưa chuột muối. Loại này chính là thứ ăn với cơm mà hắn thích nhất.
“Ngươi vốn chính là Nhóc Béo mà, lại còn sợ cha gọi như vậy sao.” – Dương Dật đây là sau khi nghe Tiểu Bảo nói liền cười đáp.
Trần Tĩnh nhìn Dương Dật đột nhiên phát hiện băng bó trên đầu của hắn đã bị gỡ xuống, liền lo lắng hỏi: “Phu quân, ngươi sao lại đem băng trên đầu tháo xuống, miệng vết thương gặp gió sẽ bị đau đầu mất.”
“Đầu ta tốt lắm, không cần phải đeo nữa, ta cảm thấy thứ đó có mùi nên đã đem giặt rồi.” – Dương Dật nói. Cái thân thể này vô dụng đến mức nào vậy trời, không thể ra nắng thì thôi, giờ lại còn không thể ra gió. (=.=)
Trần Tĩnh mặc dù lo lắng, nhưng lại thấy hai ngày nay thân thể phu quân y xác thực đã khá hơn một chút, đến giữa trưa ra ngoài nắng cũng không bị say nắng nữa nên y cũng thấy hơi yên lòng.
“Trần Tĩnh, nhà chúng ta có cái bình gốm nào không? Phải là bình gốm thật sạch ấy.” – Dương Dật hỏi. Hắn nhìn thấy nho liền muốn nhưỡng một ít rượu nho.
“Có, nhưng mà bình gốm sạch thì đều khá nhỏ.” – Trần Tĩnh nghi hoặc nói.
Rất nhanh, y đã đem hai cái bình gốm ra. Hai cái bình đúng là rất nhỏ, cao chỉ khoảng hai mươi cm, miệng bình có thể miễn cưỡng nhét vào một bàn tay, ở giữa phình ra, đến đáy thì nhỏ dần lại.
“Trần Tĩnh, ngươi có còn quả chua không?” – Dương Dật hỏi, chỗ nho ở đây đại khái chỉ đủ để làm một bình gốm nhỏ thôi.
Trần Tĩnh dù không biết phu quân y muốn gì, nhưng mà mặc kệ là hắn làm chuyện gì đi nữa y cũng đều sẽ ủng hộ: “Dưới chân núi phía sau mọc nhiều lắm, nếu phu quân muốn, ta sẽ đi hát về nhiều một ít.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.
Dương Dật nghe Trần Tĩnh nói còn có rất nhiều liền an tâm, như vậy không phải là hắn có thể nhưỡng ra rất nhiều rượu sao.
Trần Tĩnh thấy Dương Dật đem tất cả quả chua bỏ vào chậu gỗ, có vẻ là muốn rửa chỗ quả chua này, y liền đem hết dưa chuột trong giỏ trúc cũng đổ ra ngoài. Đem chúng bỏ vào một cái thùng gỗ khác, múc nước từ trong chum ra đổ vào, trước cứ ngâm dưa trong này một lúc cho tươi, hiện tại y còn phải đi nấu cơm, hai người kia chắc cũng đã đói bụng rồi.
“Nhóc Béo mau mau tới đây cùng rửa cái này với cha.” – Dương Dật nhìn thấy Nhóc Béo đang đuổi theo mấy con gà rừng con dưới trời nắng liền gọi.
Nhóc Béo nhìn mấy con gà rừng con chạy toán loạn trong sân, cảm thấy bắt chúng thật sự quá khó khăn, vẫn là đi giúp cha rửa quả chua tốt hơn.
Rất nhanh nho đã được rửa sạch để vào trong rổ trúc, chờ đến khi tất cả đều khô có thể đem đi ủ rượu.
“Ai nha, Trần Tĩnh hôm nay đem phu quân đi dạo phiên trợ đấy ư.” – Trầm a mỗ vừa ra khỏi cửa đã thấy một nhà ba người bọn họ cùng nhau hướng đến phiên chợ mà đi.
“Chào Trầm a mỗ.” – tiểu gia hỏa không cần nhắc nhở, thấy người đã bắt đầu chào hỏi.
“Lại đây cho ta nhìn một cái, Tiểu Bảo ngươi lại béo ra đó nha.” – Trầm gia a mỗ cực kỳ yêu thích đứa nhỏ này. Hắn rất thích trẻ con, là một ca nhi vậy mà lặn lội đường xa đến tận nội thành để thăm cháu ngoại, cho nên đặc biệt yêu thích Nhóc Béo.
“Ân, phu quân ta muốn đến phiên chợ xem thử.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.
“Cũng nên ra ngoài nhiều một chút. Dương Dật à, ngươi xem ngươi hai ngày nay ra ngoài đi qua đi lại, sắc mặt so với trước kia tốt hơn nhiều lắm.” – Trầm gia a mỗ vừa cười vừa nói.
“Trầm a mỗ ngươi lại chê cười ta rồi, nhưng mà ta đích thực đã khá hơn rất nhiều, tất cả đều là công lao của Trần Tĩnh.” – Dương Dật vừa cười vừa nói.
“Ngươi đứa nhỏ này xác thực là đã thay đổi. Được rồi, được rồi, các ngươi mau đi đi, ta đây không quấy rầy vợ chồng son các ngươi nữa.” – Trầm a mỗ cười cười đi mất.
Hai người đi chưa được bao lâu thì gặp cả nhà thôn trưởng. Trần Tĩnh vốn không phải người trong thôn, mà nhà Dương Dật cũng là hơn mười năm trước mới đến đây, nguyên bản Dương gia là một gia đình rất khá. Nhưng vì sau khi cha của Dương Dật qua đời, thân thể hắn lại không tốt, a mỗ của hắn lại không biết kinh doanh, đành mang tất cả của cải trong nhà bán đi. Chính vì vậy Trương Tú Nhi vốn có hôn ước với Dương Dật mới đổi ý gả cho người khác.
Về sau, a mỗ của Dương Dật cứu được Trần Tĩnh, sau khi Trương Tú Nhi xuất giá vài ngày, thấy y sức khỏe tốt, lại chịu được cực khổ, liền dứt khoát cưới hắn cho Dương Dật.
Dù sao nhi tử nhà mình thân thể không tốt, căn bản là không thể nuôi được gia đình, cho dù cưới ca nhi về cũng là để người ta đến chiếu cố. Nếu như không thừa cơ đem Trần Tĩnh trở thành người một nhà, a mỗ của Dương Dật thật sự không biết có ca nhi nào thấy tình trạng gia đình hắn lại nguyện ý giả cho Dương Dật, cái người tay không thể làm, vai không thể vác.
“Là Tĩnh ca nhi à. Dương Dật ngươi cuối cùng cũng chịu ra khỏi nhà rồi. Cũng nên đối xử tốt với ca nhi nhà mình, đừng luôn khi dễ hắn.” – Trần a mỗ nhà trưởng thôn vừa cười vừa nói. Nếu không phải nhờ ca nhi lợi hại này, Dương Dật hai năm trước đã sớm bỏ mạng vì độc xà. Cũng bởi chuyện này mà trong thôn không ai dám trắng trợn khi dễ một nhà ba người Dương Dật. Mà đương nhiên, Trần Tĩnh cũng không phải dễ bắt nạt. Nếu người khác khiến y thiệt thòi một chút, y cũng cười cười cho qua, nhưng nếu có ai bắt nạt phu quân y, xì xào to nhỏ nói xấu phu quân y cái gì, Trần Tĩnh sẽ tìm mấy người đó, kể cả là cùng hán tử đánh nhau y cũng dám. Chính vì vậy người trong thôn sau này cũng chỉ dám ở sau lưng Dương Dật mà nói lung tung, cũng không dám đến trước mặt hắn nói nữa.
“Ta yêu hắn còn không kịp, sao lại đến khi dễ hắn chứ.” – Dương Dật vừa cười vừa nói.
“Trần a mỗ ngươi cũng đi phiên chợ à?” – Trần Tĩnh cười hỏi.
“Ừ, đi đến đó mua chút muối.” – Trần a mỗ vừa cười vừa nói, lại nghĩ, Dương Dật này chẳng lẽ đổi tính rồi sao? Một thời gian trước, hắn qua nhà Dương Dật vẫn còn thấy tiểu tử này cầm gậy đánh Trần Tĩnh, thậm chí còn mắng cả đứa nhỏ ngoan ngoãn Tiểu Bảo.
Hai người vừa tới chợ, liền thấy người đến người đi, rất náo nhiệt.
“Trần Tĩnh, thật náo nhiệt nha.” – Dương Dật cảm thán nói. Rõ ràng bình thường trong thôn cũng chẳng nhìn thấy được bao nhiều người, mà hiện tại cái phiên chợ ở đầu thôn này lại náo nhiệt như vậy. Nơi đây là một khoảng đất trống tầm ba bốn trăm mét vuông, từ thôn đi ra hết tầm năm phút đi bộ, một bên là rừng cây, một bên là dòng suối rộng tầm 2 đến 3 mét.
“Đến đây đa số là người trong thôn chúng ta, cũng có một số người trên núi và thôn bên cạnh đến mua đồ dùng.” – Trần Tĩnh giải thích.
“Trần Tĩnh, bên này có bình gốm này. Lão bá, cái bình gốm này bán thế nào?” – Dương Dật chỉ vào một cái bình gốm cao tầm ba mươi bốn mươi cm hỏi.
“Vị ca nhi này thật thanh tú nha, cái bình gốm này của ta rất tiện, đựng cái gì cũng được, chỉ cần 5 văn tiền.” – Vị lão bá niên kỷ không nhỏ vừa cười vừa nói.
“Lão bá, đây là hán tử nhà ta.” – Trần Tĩnh thấy lão bá kia nhận nhầm liền nói.
Thấy vậy, lão bá bán bình gốm liền sững sờ, cần thận nhìn lại Dương Dật, lại nhìn Trần Tĩnh, liền không thể không thừa mắt mình có vấn đề, giữa ban ngày ban mặt lại đi nhận nhầm ca nhi với hán tử.
“Ta thật là già đến mờ cả mắt rồi.” – Lão bá bán bình gốm nói.
“Lão bá, cái vạc nhỏ này bao nhiêu tiền?” – Trần Tĩnh chỉ vào một cái vạc nhỏ dùng để đựng nước tầm năm mươi cm nói.
“Cái này là 50 văn tiền, nếu các ngươi mua, lão đầu tử ta sẽ đem cái bình gốm nhỏ kia tặng cho các ngươi.” – lão bá vừa cười vừa nói.
“Lão bá, cái bình nhỏ kia có thể bán rẻ một chút không? Chúng ta cần mua khá nhiều bình nhỏ, có thể bán 3 văn tiền được không? Cái vạc nhỏ này ta cũng lấy. Mười cái bình gốm nhỏ và vạc tổng cộng là 80 văn được chứ?” – Trần Tĩnh nói.
Sau khi trả tiền chỗ bình gốm và vạc gửi lại ở đấy, chờ đến lúc bọn hắn quay lại mới mang về.
“Cha, có mứt quả kìa, ta muốn mứt quả, ta muốn mứt quả!!!” – Nhóc Béo nhìn thấy một chỗ bán đầy mứt quả, lập tức kêu lên. Nếu là ngày trước, nó nhất định sẽ không dám nói như vậy với Dương Dật, nhưng là mấy ngày nay hắn đối với nó rất sủng ái, liền khiến tiểu gia hỏa làm nũng với mình.
Nhóc Béo được Dương Dật ôm lấy, một tay cầm mứt quả ăn, một tay túm lấy quần áo trên vai hắn, thời điểm trở về liền vô ý bôi bôi tay bẩn lên áo cha mình.
Trần Tĩnh đi mua một ít muối và đường, sau đó lại đến sạp thịt heo mua một ít thịt ba chỉ.
“Mấy cái xương heo này bán thế nào? Còn cả chỗ lòng heo này nữa.” – Dương Dật chỉ vào mấy thứ bị chủ quán ném trong cái sọt hỏi, trong đó có một ít xương ống và xương sống lưng đã bị lóc gần hết thịt, còn có một ít lòng heo khá sạch sẽ.
“Những thứ này đều không thể ăn, vị tiểu ca này nếu muốn thì cứ lấy về cũng được.” – chủ quán cười nói với Dương Dật. Vị ca nhi này trông thật thanh tú, nhưng mà hắn đã bán thịt heo ở đây được hai năm rồi, sao lại không biết đó là ca nhi nhà nào nhỉ.
“Mau đem nước miếng của ngươi lau đi, hắn là phu quân ta.” – Trần Tĩnh trừng chủ quán thịt một cái. Y thường xuyên đến đây mua thịt, cùng chủ quán chỗ này khá thân thiết.
“Hắn là hán tử nhà ngươi sao? Các ngươi thực là xứng đôi. Hắn tuấn tú như vậy khó trách ngươi muốn giấu không cho ra ngoài, sợ người người khác câu dẫn mất a.” – Chủ quán vừa cắt thịt heo vừa cười nói.
Trần Tĩnh thấy Dương Dật muốn lấy mấy thứ kia, tiến lại cái sọt lấy lòng heo bỏ vào giỏ trúc trước, sau đó lại chọn lấy một cái xương sống còn tươi và hai khúc xương đùi.
Hai người ở phiên chợ dạo qua một vòng, Trần Tĩnh thế nhưng lại không nhìn thấy Tần đại ca, có lẽ hôm nay bận việc gì đó nên không tới. Mua cho Nhóc Béo một cái trống lắc. Thời điểm hai người trở lại chỗ bán bình gốm lấy đồ thì gặp con trai lão bá tới đón ông về, lão bá cảm thấy có chút áy náy vì nhìn lầm hán tử nhà người ta thành ca nhi liền để con của mình giúp bọn họ đem mấy cái bình gốm Trần Tĩnh đã mua về.
“Rốt cục cũng về đến nhà, đi lâu như vậy, ta cảm thấy mệt muốn chết rồi.” – Dương Dật ngồi lên ghế nói.
Nhóc Béo đến bây giờ vẫn còn liếm mứt quả, tiểu tử kia định liếm hết đường bọc bên ngoài mới cam lòng ăn thịt quả bên trong.
“Nhóc Béo ăn nhanh lên một chút, mứt quả sắp chảy hết cả ra rồi.” – Dương Dật hướng Nhóc Béo nói.
Nhóc Béo hiện tại đã không còn sợ Dương Dật, nó nhìn xâu mứt quả le cái lưỡi đỏ au nho nhỏ liếm lấy một cái, thấy đường kẹo không có chảy xuống, lại tiếp tục sự nghiệp liếm mứt quả của mình. Tay còn lại cũng không rảnh rỗi, bàn tay nhỏ xíu cầm lấy cái trống lắc Dương Dật cho nó chơi.
“Haizz… tiểu tử này, ngươi càng ngày càng khó bảo.” – Dương Dật thấy Nhóc Béo không đem lời mình nói để vào đầu liền nói. Kỳ thật, tất cả lực chú ý của nó hiện tại đang đặt vào tiếng vang từ cái trống lắc phát ra.
Đúng lúc này Trần Tĩnh đem một chén trà giải nhiệt đến cho Dương Dật. Hắn ra ngoài cả buổi thực sự là đã rất khát liền cầm lấy uống mấy ngụm lớn. Uống nước xong, Dương Dật thoải mái nằm lên ghế trúc.
“Ngươi nếu mệt thì đi vào giường nằm một lúc, nằm ở ngoài này sẽ bị cảm lạnh đấy.” – Trần Tĩnh nhìn Dương Dật như không có xương nằm phịch ở ghế trúc nói.
“Ta không mệt, chỉ là muốn nghỉ một lát thôi.” – Dương Dật nói.
“À, Trần Tĩnh, ngươi đem mấy cái xương đùi chặt làm đôi, còn cái xương sống kia thì chặt thành khúc bằng nửa ngón tay, lát nữa chúng ta sẽ làm canh xương hầm.” – Dương Dật nói. Hắn biết với tình trạng của mình hiện tại này của mình, đem mấy cái xương đó đi chặt là không thể. Lúc từ chợ về, hắn chỉ ôm mỗi Nhóc Béo mà thân thể đã mỏi nhừ, mũi cũng cay cay, cái thân thể này đúng là không thể dùng được, nhất định phải đem đi luyện tập cho thật tốt, ngày mai còn phải đi hái nho nữa. Số nho hôm qua toàn bộ đã bị hắn cho bào bình nhỏ nhưỡng rượu rồi.
Nghe thấy tiếng chặt xương cốt từ phòng trong, Dương Dật đi vào lập tức nhìn thấy số xương đã được chặt chỉnh tề liền cảm khái, người này đúng là quá mức nghe lời hắn a. Cái xương sống kia chặt mỗi khối đều đều tăm tắp, xếp lại với nhau hết sức chỉnh tề.
“Phu quân, chúng ta định ăn thức này thật sao? Ở đây mọi người chẳng ai ăn cái này cả.” – Trần Tĩnh hỏi. Y thì không sao cả, nhưng ở đây không ai ăn mấy thứ này nên từ lâu cũng nhập gia tùy tục.
“Ừ. Thứ này trước tiên đem hầm lên là có thể ăn. Dùng để nấu mì hay trực tiếp dùng làm canh ăn cũng đều rất là bổ dưỡng.” – Dương Dật nói xong liền nhờ Trần Tĩnh đi đặt một nồi nước, hắn đem tất cả chỗ xương đã được chặt tốt bỏ vào.
Chuẩn bị xong hết thày, Dương Dật lại để cho Trần Tĩnh nhóm bếp đun với lửa to. Sau đó lại để Trần Tĩnh múc đầy một nồi nước, hắn cầm theo số lòng heo và năm thìa muối đi ra con rạch bên cạnh xử lý. Nhóc Béo vẫn như cũ toàn bộ lực chú ý đều đặt vào cái trống lắc.
Hắn ngồi lên hòn đá, nơi mà Trần Tĩnh thường ngồi giặt quần áo, chỗ này bây giờ có khá nhiều nước. Dương Dật nghe Trần Tĩnh nói, thời điểm mùa khô bắt đầu phải đi ra dòng suối lớn mới có nước giặt quần áo, vì thế y đã đào một con rạch dẫn nước vào. Nguyên bản ban đầu con rạch này chỉ là dòng suối nhỏ rộng khoảng 50 đến 60cm được y đào sâu xuống 1m cũng đào rộng ra tầm 1m, ở bên dưới kê một tảng đá ngăn dòng nước lại, cho nên nước đọng lại cũng không ít, bình thường dùng để giặt quần áo hoặc rửa các thứ linh tinh rất thuận tiện.
Dương Dật hôm nay rút cục cũng được vào thôn thăm một lần. Trong thôn người cũng không ít, trên dưới tầm ba trăm hộ, sống tập trung gần chân núi. Bình thường cũng không có nhiều người đi qua nhà bọn hắn. Hỏi Trần Tĩnh thì y nói hiện tại là mùa hè, phần ruộng phía nhà hắn trồng đa số là gạo thô, mà gạo thô là loại gạo kém nhất chỉ khi bất đắc dĩ mới có người ăn, bình thường chỉ cần làm cỏ là được, không cần phải chăm sóc tỉ mỉ như tinh mễ, cho nên người hướng ruộng bên này đi cũng rất ít chỉ cần cách ba ngày lại đi xem một lần cũng coi như là cần cù rồi.
“Cha, mau nhìn, có rắn, coi chừng bị rắn cắn!!!” – Dương Dật đang thất thần, bị gọi một tiếng mới hoàn hồn, nhìn lại thì thấy lúc hắn đem lòng heo cho vào trong nước rửa liền bị một đại đông tây có cái đầu đen sì cắn. Tại thời điểm thứ kia muốn nhả ra, hắn liền hướng về phía trên bờ ném mạnh, nếu Dương Dật đoán không lầm thì thứ kia nhất định có thể dùng nấu thành món mà hắn rất thích ăn. Nhưng mà… Dương Dật cũng nghĩ ngàn vạn lần không nên là rắn a.
Cái bình gốm nhà Dương Dật đại khái nhìn như thế này, mà kích thước nhỏ hơn chút
Cái này là mứt quả, hay còn gọi là kẹo hồ lô
Thịt ba chỉ nè
Mặc dù mấy cái thứ này cũng chã cần chú thích, cơ mà tự nhiên có hứng nên tìm hình vậy thôi.