Dương Dật sau khi gặp hết hai cái xương sườn, ăn hết một quả lê thì thực sự cảm thấy hơi mệt, vì thế hắn liền rụt rụt vào trong lòng Trần Tĩnh, hai mí mắt díp lại. Ở trong ngực y cọ qua cọ lại tìm lấy một vị trí thoải mái, nghe tiếng tim đập hữu lực của y, rất nhanh liền ngủ mất.
Ăn được vài miếng thịt nướng thì Trần Tĩnh đột nhiên nhớ ra con gà ăn mày bọn họ vẫn chưa đụng đến, đang định hỏi Dương Dật có muốn ăn hay không thì đã nhìn thấy hắn dựa vào ngực mình ngủ ngon lành rồi.
Trần Tĩnh để dao xuống, cẩn thận đem áo ngoài của mình cởi ra đắp lên người Dương Dật sau đó mới lại tiếp tục công cuộc lấp đầy bao tử.
Bên ngoài trời vẫn mưa liên tục, hoàn toàn không có chút dấu hiệu dừng lại nào, Trần Tĩnh nhìn khuôn mặt bị ánh lửa chiếu lên đỏ bừng của người trong lòng, đây là người mà y yêu nhất trên đời. Trước kia, y chưa từng nghĩ đến mình lại có thể trải qua quãng thời gian vui vẻ như vậy, có hài tử, có phu quân, có một gia đình hoàn mỹ. Có lẽ sau này trong nhà sẽ còn có thêm một hai đứa nhỏ nữa, y sẽ sủng ái phu quân, còn phu quân sẽ đi sủng ái hài tử, thật tốt đẹp biết bao.
Có lẽ tư thế nằm không được thoải mái, Dương Dật ở trong lòng Trần Tĩnh giật giật, y vội vàng thả lỏng tay ra để hắn có thể ngủ ngon hơn một chút.
Mãi đến khi chạng vạng tối, mưa rút cuộc cũng ngừng, bởi vì là mùa hè nên y chỉ mặc mỗi một bộ y phục, mà bộ y phục duy nhất đó lại đắp trên người Dương Dật, cho nên hiện tại Trần Tĩnh cứ lõa thể như vậy mà ôm lấy hắn.
Hai hàng lông mi thật dài của Dương Dật nhẹ nhàng rung động, hắn vừa mở mắt liền thấy Trần Tĩnh đang nhìn chằm chằm đống lửa thất thần, ***g ngực màu đồng cổ hiện ra ngay trước mắt.
Dương Dật nuốt nuốt nước miếng, xoay người nằm sấp xuống, thè lưỡi liếm lấy khỏa đậu đậu vẫn còn sưng đỏ bên trên.
Bị đầu lưỡi mềm mềm ẩm ướt liếm lấy chỗ kia, Trần Tĩnh liền hồi phục tinh thần. Có lẽ là do chỗ đó vốn đã bị thương một chút cho nên đặc biệt mẫn cảm, bây giờ Dương Dật lại làm như vậy vì thế từng đợt từng đợt khoái cảm lại lần nữa từ đáy lòng nổi lên.
“Tỉnh rồi à? Có khát không? Khát thì ăn một quả lê đi.” – Trần Tĩnh xoa xoa cái đầu vẫn còn đang chăm chỉ bận rộn gặm cắt trước ngực mình nói.
Thời điểm Dương Dật liếm đến mức trong miệng đều là mùi rỉ sắt của máu tươi mới chịu buông ra khỏa đậu đậu bị mút đến đỏ tươi ấy, cắn một miếng lê tươi giòn mọng nước được Trần Tĩnh đưa tới bên miệng.
“Mau mặc y phục lại đi.” – Cuối cùng Dương Dật cũng hồi phục lại tinh thần, quần áo đều đắp lên người hắn, chả trách lúc tỉnh dậy lại thấy chính là ***g ngực mê người của Trần Tĩnh.
Dương Dật ngồi lên tảng đá mà Trần Tĩnh vừa ngồi lúc nãy. Trần Tĩnh đứng dậy, mặc xong quần áo rồi mới cảm thấy chân tay mới có chút linh hoạt trở lại, ngồi một tư thế trong thời gian dài như vậy khiến chân tay y tê rần hết cả.
“Cắn một miếng đi, ngọt lắm.” – Dương Dật đem gần nửa quả lên đưa tới trước mặt Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh nhìn nhìn quả lê chỉ còn lại chút thịt quả, y cắn xuống một cái hết toàn bộ phần thịt quả.
“Ngươi cố ý!” – Dương Dật nhìn phần còn lại của quả lê kêu lên, sau đó ném phần tâm lê còn lại ra khỏi động.
Trần Tĩnh cười cười không nói gì, thái độ của Dương Dật như vậy trong mắt y chính là dễ thương nhất.
Gà ăn mày vẫn còn nóng, lúc Dương Dật còn đang ngủ, Trần Tĩnh đã đá khối bùn đó vào lại giữa đống lửa.
“Trần Tĩnh, thịt con gà này dai thật.” – Dương Dật gặm đùi gà nói. Mặc dù gà bị nướng quá lâu nên đã hơi mất nước, nhưng mà hương vị vẫn rất ngon.
Mãi đến khi trời tối hai người mới về đến trong thành, còn chưa bước vào cửa nhà Dương Dật đã nghe thấy tiếng tiểu ca nhi oa oa khóc lớn, hơn nữa, ngay cả Tiểu Bảo cũng kêu gào ầm ĩ. Trần Tĩnh và Dương Dật hai người liếc nhau một cái, có chuyện gì xảy ra vậy, sao cả đám lại gào khóc thế này?
Buông dây cương đang nắm trong tay ra, con ngựa này có thể tự mình tìm được đường về, y kéo lấy Dương Dật hướng thẳng đến Trường Thắng Các, nơi ở của phụ thân mình.
“Phụ thân, a mỗ, Tiểu Bảo và tiểu ca nhi xảy ra chuyện gì rồi?” – Trần Tĩnh vừa vào đến sân đã hỏi.
“Cha! Cha! A mỗ! Tiểu Bảo nhớ hai người!” – Vừa nghe thấy thanh âm của Trần Tĩnh, tiểu gia hỏa mập mạp hai chân ngắn ngắn tròn tròn chạy ra, trên mắt còn vương vài giọt lệ.
Nhìn tiểu gia hỏa nước mắt lưng tròng, Dương Dật cảm thấy rất đáng thương. Tên tiểu tử này đã thật lâu rồi không có khóc nháo, giờ lại như vậy khiến hắn cảm thấy có chút đau lòng.
“Sao tự nhiên lại khóc chứ?” – Dương Dật ôm lấy Tiểu Bảo hỏi.
“Cha với a mỗ không thấy đâu, các ngươi không được bỏ rơi Tiểu Bảo với đệ đệ.” – Tiểu Bảo lập tức ủy khuất cáo trạng.
Vừa nghe thấy câu trả lời của Tiểu Bảo, Trần Tĩnh liền cười lắc đầu. Từ trước đến giờ y và Dương Dật chưa từng rời đi Tiểu Bảo quá lâu, buổi sáng trước khi ra ngoài rõ ràng đã nói với nó, vậy mà tiểu tử này lại không nhớ chút nào.
“Làm sao có thể chứ. Tiểu Bảo và đệ đệ đều là tâm can bảo bối của cha, cha sao có thể cam lòng bỏ rơi Tiểu Bảo và đệ đệ được?” – Dương Dật xoa xoa cái đầu nhỏ đang oa trong ngực mình nói.
Trần Tĩnh cùng Dương Dật vừa mới về thì Quân An Quân Hạo đang khóc lớn rất nhanh liền chuyển thành nhỏ giọng nức nở.
“Rút cuộc thì hai người các ngươi cũng trở về rồi. Hai tiểu ca nhi ban ngày vẫn còn rất ngoan, vừa đến tối thì lập tức đòi cha với a mỗ, tìm không thấy thì oa oa khóc lớn. Cái đứa nhỏ Tiểu Bảo kia cũng thật là, đã không giúp ta dỗ đệ đệ thì thôi, lại cùng với bọn chúng nó khóc. Phụ thân ngươi bị bọn nó nháo đến mức bỏ trốn luôn rồi.” – Triệu Phượng Nghi thở phì phì nói. Bạn già của ông cũng thật là, luyện binh thì rất lợi hại, đến lúc đối phó với ba tiểu quỷ trong nhà thì lại bó tay. Thực ra, chuyện luyện binh với chuyện dỗ hài tử là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, lão gia tử nằm không cũng trúng đạn, đúng là có chút oan uổng.
Nhóc béo nằm trên giường nhỏ nhích qua nhích lại. Cha nó đúng là càng ngày càng học xấu, cứ một mực nhéo nhéo mặt nhỏ của nó, lỡ như bị sưng lên thì ngày mai nó làm sao dám ra ngoài gặp người kia chứ. Nghĩ đến đó, nhóc con lại tức đến thở phì phì.
“Ngươi cái tên nhóc này, đã làm ca ca rồi, lúc đệ đệ khóc không chịu giúp đỡ dỗ chúng nó thì thôi lại còn khóc cùng. Xấu hổ hay không xấu hổ hả? Có xấu hổ không?” – Dương Dật không nặng không nhẹ nhéo nhéo khuôn mặt béo béo của Tiểu Bảo, cảm giác mềm mềm thật thoải mái. Đến giờ hắn mới thông suốt vì sao Trần Tĩnh lại cứ thích nhéo má, lại còn xoa đầu mình, bởi vì, chính hắn cũng thích nhéo má Tiểu Bảo, thích sờ đầu của nó. Cái loại xúc cảm đó đúng là đã hết sức, lưu luyến quên đường về luôn.
Cuối cùng, cả người Tiểu Bảo đều chui vào trong chăn, lại còn dùng chăn phủ lên trên mặt, cương quyết không cho cha khi dễ. Với lại, nó cảm thấy mình khóc nháo như vật rất mất mặt, lại còn để cho a ma, gia gia, đệ đệ, a mỗ và cha nhìn thấy, đúng là mắc cỡ muốn chết.
“A Dật, đừng có khi dễ Tiểu Bảo nữa.” – Trần Tĩnh đi tới, thấy Dương Dật đang đùa giỡn Tiểu Bảo liền nói.
“Tiểu ca nhi ngủ rồi sao?” – Nghe được thanh âm của Trần Tĩnh, Dương Dật lập tức quay lại hỏi.
Trần Tĩnh gật gật đầu, hai nhóc con này ngủ cũng không thực sự an ổn, hai bàn tay nhỏ cứ nắm chặt lấy đối phương.
“Tiểu Bảo đã ngủ chưa thế? Cha cũng đi ngủ đây.” – Dương Dật nói với Tiểu Bảo đang chui kín trong chăn.
Tiểu Bảo xoay người một cái, quay mông về phía cha nó, nó giận rồi đấy, cho dù nó có khóc cha cũng không được phép cười nó đâu.
Nhìn Tiểu Bảo quay lưng về phía cha mình, Trần Tĩnh rất không phúc hậu cười rộ lên.
Đêm nay Dương Dật ngủ đặc biệt ngon, ước chừng là do ban ngày vận động quá độ nên mệt mỏi, cả đêm hắn ngoan ngoãn rúc vào trong ngực Trần Tĩnh, ngủ ngon lành, không mộng mị.
Ngày hôm sau, ngoại trừ Trần Tĩnh ra thì cả nhà đều dậy muộn, Dương Dật xoa xoa đầu mình một cái cho tỉnh lại nhìn quanh. Trong phòng im ắng, Trần Tĩnh đã rời giường từ bao giờ, ở phía đối diện, ba tiểu gia hỏa vẫn còn đang khò khè ngủ.
Ăn xong điểm tâm sáng, Dương Dật đi gọi ba đứa tiểu quỷ vẫn còn đang ngủ dậy. Mặc dù vẫn muốn ra ngoại đi chơi tiếp, nhưng do thể lực chưa khôi phục nên vẫn phải ở nhà nghỉ ngơi.
Bởi vì dậy muộn cho nên bụng Tiểu Bảo đói đến kêu vang, Dương Dật còn chưa nói gì nó đã từ mình chạy đi kiếm cơm. Nhìn tiểu gia hỏa há miệng húp từng ngụm cháo lớn, Dương Dật cười rộ lên.
“Quân An,Quân Hạo, các ngươi cũng phải như ca ca, ăn nhiều thì lớn lên mới khỏe mạnh mập mạp được.” – Dương Dật vừa đút tiểu ca nhi ăn cháo vừa nói. Bây giờ cho chúng nó ăn chút cháo, sau đó cho ăn canh trứng, điểm tâm lại cho cho uống sữa dê.
Thời điểm Dương Dật cho hài tử ăn xong Trần Tĩnh mới trở về, sắc mặt của y phi thường không tốt. Dương Dật cảm thấy có chút kỳ quái, sắc mặt đó của y hắn đã từng thấy qua, đó chính là vào thời điểm bị lạc mất Tiểu Bảo.
“Trần Tĩnh, có chuyện gì xảy ra? Sao sắc mặt ngươi lại kém như vậy?” – Dương Dật ôm lấy Quân Hạo.
Trần Tĩnh cũng đem tiểu Quân An ôm lấy, ngồi xuống, một nhà năm khẩu đều ngồi trên ghế trúc. Dương Dật lại cầm lấy một cái quả cầu gỗ có hai cái tua hồng, bên trong lại có lục lạc, cứ lăn một vòng sẽ phát ra tiếng vang, là một trong những món tiểu ca nhi rất thích đùa với chúng nó.
“A Dật, hai ngày này ngươi và hài tử đừng ra ngoài, trong quân đã có người bị nhiễm thiên hoa (aka bệnh đậu mùa) rồi.” – Trần Tĩnh nói. Sáng sớm hôm nay y đến chỗ phụ thân vấn an, kết quả vừa vặn nghe được Lâm quân y báo cáo lại trong doanh đã có hai người mắc thiên hoa. Mặc dù biết rằng mấy người có chích ngừa qua đậu bò đều không bị nhiễm, nhưng mà Trần Tĩnh vẫn không muốn Dương Dật và hài tử đến gần.
Dương Dật nghe xong thì sửng sốt một chút. Làm sao có thể? Rõ ràng bọn họ đều đã chích ngừa rồi, như thế nào lại còn phát thiên hoa?
“Sao có thể như vậy được? Tất cả đều đã chích ngừa đậu bò, không có khả năng phát thiên hoa mới đúng chứ.” – Dương Dật phục hồi tinh thần lớn tiếng kêu lên, nếu như vậy thì việc hắn để hài tử chích ngừa liền thành công cốc rồi.
Nhìn thấy Dương Dật phản ứng lớn như vậy, Trần Tĩnh nở nụ cười. Tuy rằng chuyện này thực sự không phải chuyện đáng vui vẻ gì, bất quá, nhờ có A Dật chích bệnh đậu bò lên cho bọn họ thực sự đã cứu được rất nhiều người. Sắc mặt y khó coi như vậy là vì Trần Tĩnh tức giận những kẻ không chịu chích ngừa đậu bò kia. Nếu như lúc đó tất cả đều chích ngừa thì sẽ không có người bị nhiễm.
“Đừng lo lắng, hai binh sĩ bị thiên hoa kia đều không có chích ngừa. Bọn hắn cho rằng làm như vậy không hữu dụng. Cũng may là trong quân đại bộ phận đều làm theo. Gian phòng mà bọn họ ở sau khi bọn họ nhiễm thiên hoa, có mười người khác không chích ngừa như bọn họ hai canh giờ sau cũng bị lây, còn bảy tám người nghe lời quân y, tất cả đều chích ngừa thì hiện tại không hề có phản ứng nhiễm thiên hoa. Nếu như mấy người đã chích ngừa đó vẫn không bị thiên hoa thì coi như biện pháp của ngươi phi thường hữu dụng. Ta đã nói với phụ thân chuẩn bị báo cáo lên trên, rất nhanh sẽ để toàn bộ con dân Nam Nhạc làm theo. A Dật, ngươi đã làm được một chuyện vô cùng tốt.” – Trần Tĩnh cười nói với Dương Dật, hiện tại còn phải theo dõi mấy người ở cùng với người nhiễm thiên hoa. Nếu như bọn họ đều không làm sao thì phụ thân y có thể báo cáo được rồi. Kỳ thực, trong lòng Trần Tĩnh và Lâm Lộ cũng đã xác định tám người kia nhất định sẽ không nhiễm thiên hoa.
“Thật sự sao? Ta đã nói phương pháp kia hữu dụng mà. Đúng rồi, Trần Tĩnh, nếu như muốn nhanh chóng thì chỉ cần cắt một vết thương nhỏ trên cánh tay, sau đó đem bệnh đậu bò xoa lên một chút là được. Trần Tĩnh, ngươi nói thử xem, ta làm được một chuyện tốt lớn như vậy, hoàng đế của các người có phải cũng nên cho ta chút phần thường hay không?” – Dương Dật hưng phấn hỏi. Biện pháp này thực hiện được khiến cho càng nhiều người có thể sống sót, trong lòng Dương Dật bây giờ đặc biệt vui vẻ.
“Ngươi muốn phần thưởng gì nha?” – Trần Tĩnh cười hỏi lại. Tuy rằng biết đây là công lao của Dương Dật, nhưng y lại không muốn đem chuyện của hắn báo cáo. Y không muốn hắn bị thương tổn. Mặc dù biết mình quá mức ích kỷ, nhưng y không muốn có bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào phá hỏng hạnh phúc gia đình mình.
“Hoàng kim ngàn lượng gì gì đó là được. Nhà chúng ta hiện tại lại nghèo như trước rồi. Nhưng mà không có hoàng kim thì bạc trắng nhiều chút cũng được, như thế ta có thể nuôi ngươi và hài tử thật tốt.” – Suy nghĩ của Dương Dật và Trần Tĩnh đều không cùng một đường thẳng. Trần Tĩnh là lo sợ Dương Dật đạt được phong thưởng về sau có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Còn Dương Dật thì, hắn chỉ nghĩ đến việc có tiền, sau đó cấp Trần Tĩnh và hài tử một cuộc sống tốt hơn.
Trần Tĩnh xoa xoa đầu Dương Dật, có lẽ việc này y cứ gạt hắn là tốt nhất, nhưng mà, Trần Tĩnh lại không muốn như vậy, đến lúc biết được sự thực, hắn nhất định sẽ rất thương tâm.
“A Dật, có một chuyện ta muốn nói với ngươi. Chuyện chích ngừa thiên hoa lần này ta muốn để Lâm Lộ đến lĩnh công, có điều cũng sẽ vẫn đề tên ngươi vào, ý là, ngươi phát hiện ra sự việc sau đó nói cho Lâm Lộ, Lâm Lộ lại đem cách này áp dụng vào quân đội là tốt nhất. Ta không muốn ngươi bị hoàng thượng biết đến.” – Trần Tĩnh ăn ngay nói thẳng.
Vừa nghe những lời Trần Tĩnh nói, Dương Dật rút cuộc hiểu được y không muốn có người khác cứ nhìn chằm chằm mình vì thế trong lòng thật cao hứng. Tuy rằng làm như vậy thực sự khiến người ta khó chịu, có điều, chỉ cần có thể cùng y vui vẻ sống qua ngày, những thứ khác đối với hắn đều là chuyện nhỏ không phải sao.
“Vậy là hoàng kim với vạn lượng bạc trắng của ta không có nữa, có điều, chỉ cần một nhà chúng ta đều vui vẻ khỏe mạnh thì ta cũng cảm thấy đủ rồi.” – Dương Dật vừa cười vừa nói. Hắn biết, có một số thứ, nếu như dính đến hoàng quyền thì có thể sẽ phát sinh những sự việc không thể ngờ được. Dương Dật hắn vẫn thích trải qua cuộc sống lười nhác vô ưu vô lự hơn.
“Hoàng kim thì không thể, bạch ngân dù không có vạn lượng, nhưng ngàn lượng thì không thành vấn đề. Ở bên dưới bàn trang điểm nhà chúng ta có một ngăn kéo, bên trong có để ngân phiếu mấy ngàn lượng, ngươi muốn mua cái gì thì cứ vào đó lấy là được.” – Trần Tĩnh cười xoa xoa đầu Dương Dật, phu quân của y đúng là rất thích tiền.
“Ta muốn chính mình kiếm được tiền nuôi ngươi và hải tử. Ta nhìn giống cái dạng ăn cơm chùa lắm sao chứ.” – Dương Dật nhìn nhìn tay chân mảnh khảnh của mình nói, dáng người đã ở thế hạ phong rồi, chẳng lẽ cả đời hắn lại phải ăn bám nữa sao, như vậy thực đúng là tổn hại đến tôn nghiêm nam nhân của hắn mà.
Trần Tĩnh nghe những lời Dương Dật nói thì nở nụ cười, dù có nuôi hắn cả đời y cũng tuyệt đối không để ý.
Trải qua mười ngày thí nghiệm của Lâm Lộ, xác định phương pháp của Dương Dật là an toàn và có thể sử dụng, ông lập tức báo cáo lên Trịnh lão tướng quân. Khi biết được chuyện Trần Tĩnh muốn Trịnh lão tướng quân báo cáo công trạng cho mình, ông có chút ngoài ý muốn, dù sao đây cũng là biện pháp mà Dương Dật nghĩ ra, ông chỉ bận rộn phần áp dụng mà thôi, bây giờ lại nói như vậy có chút…
Bất quá, Lâm Lộ cũng có thể hiểu được tâm tình của Trần Tĩnh, nếu như chuyện này công trạng của Dương Dật nhỏ, thì cuộc sống của bọn họ sẽ không có biến hóa lớn. Ngược lại, đem toàn bộ sự tình báo cáo lên trên, về sau gia đình nhỏ vốn bình yên của bọn họ sẽ bị người ngoài làm ảnh hưởng. Chỉ là không biết việc này Dương Dật có biết hay không thôi.
Có lẽ Dương Dật sau khi biết được cũng chỉ cười cười cho qua, cũng có thể sẽ cùng Trần Tĩnh nháo một trận, đến lúc đó không biết cái nhà này sẽ xảy ra chuyện gì, Lâm Lộ đúng là không thể đoán được. Mà chuyện này, ông hoàn toàn không có cách nào cải biến. Đương nhiên là, ai mà chẳng muốn thăng chức nhanh, Lâm Lộ ông cũng không ngoại lệ. Dương Dật, hôm nay ta được ông trời cho hưởng số tốt của ngươi, sau này nếu ngươi xảy ra chuyện gì, chỉ cần Lâm Lộ ta có thể nhất định sẽ giúp đỡ, trong lòng ông âm thầm thề.
Nhìn thư con trưởng mình truyền về, trong lòng lão gia tử rất lo lắng, vì sao binh khí của Nam Nhạc và Đại Ngạo lại chênh lệch nhiều như vậy kia chứ? Ông nhớ rõ cách đây hai mươi năm, vũ khí của bọn họ và Nam Nhạc cũng chẳng khác nhau mấy. Hơn nữa, nhi tử ông cũng nói rõ, hắn khả năng không thể ngăn được thế tiến công của Đại Ngạo. Mà hiện tại, Đại Ngạo cũng chỉ là đến thăm dò Nam Nhạc mà thôi.
“Gia gia, gia gia làm sao vậy? Có chuyện gì mất hứng sao? Sao lại không cười?” – Tiểu Bảo ngồi ở trên đùi Trịnh lão gia tử hòi, bàn tay nhỏ nhỏ mập mạp kéo kéo khóe miệng nghiêm túc của ông.
“Không có gì, Tiểu Bảo mau đi xem xem đệ đệ có tỉnh hay không đi.” – Lão gia tử hiện tại tâm tình có chút trầm trọng, không có tâm tư chơi đùa với Tiểu Bảo.
Trần Tĩnh thấy Tiểu Bảo chạy ra ngoài, nhìn sắc mặt phụ thân không tốt lắm liền đoán chẳng lẽ chỗ ca ca lại xảy ra chuyện phiền toái gì rồi?
“Phụ thân sao vậy? Sắc mặt của người nhìn không được tốt.” – Trần Tĩnh hỏi.
“Là chuyện của Đại Ngạo quốc. Binh khí của Nam Nhạc chúng ta không thể nào chống lại được Đại Ngạo, trong thư ca ca ngươi có nói, đem binh khi hai nước chém vào nhau, chỉ cần ba lượt binh khí của chúng ta sẽ gãy, mà Đại Ngạo quốc nhiểu lắm chỉ bị mẻ một chút mà thôi. Như vậy làm sao có thể nghênh chiến được? Bây giờ chuyện cấp bách nhất chính là vấn đề chế tạo binh khí.” – Lão gia tử tâm tình trầm trọng đáp.
“Việc này đúng là phiền toái. Đại ca có lẽ đã báo cáo hoàng thượng rồi. Tin rằng hoàng thượng sẽ truyền chỉ cố gắng cải tạo binh khí. Vũ khí tốt ở nước ta thực sự rất ít, căn bản không có khả năng cấp cho nhiều binh sĩ sử dụng.” – Trần Tĩnh cũng thập phần lo lắng.
“Hay là thử nói với Dương Dật xem sao? Có lẽ tiểu tử kia sẽ nghĩ ra biện pháp gì đó không chừng. Tên nhóc rất được, thực sự là biết không ít chuyện tà môn ngoại đạo.” – Cứ nghĩ đến rượu nho, lại đậu hũ, lại chích ngừa đậu bò, lão gia tử không muốn thừa nhận cũng không thể không thừa nhận tiểu tử Dương Dật này rất không tệ, tuy rằng thân thể có kém một chút, ngay cả cưỡi ngựa cũng phải để ca nhi nhà ông đến ôm.
Trần Tĩnh nghĩ đến mất thứ đồ vật kỳ quái mà một năm nay Dương Dật làm ra, xác thực toàn bộ đều là đồ tốt, nói không chừng hắn có thể nghĩ được biện pháp gì đó cũng không chừng.