Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan

Chương 20




Đã qua hai ngày, thời tiết cuối cùng cũng nắng ráo sáng sủa hơn, nhà Dương Dật lại lần nữa đem tinh mễ ra phơi nắng. Chỉ lần phơi thêm một nắng này nữa là coi như xong, không cần phải phơi thêm nữa. Vết thương trên tay Dương Dật cũng đã kết vảy, đợi cho chúng nó bong ra là khỏi.

Hắn hai ngày nay đều mất ngủ nghiêm trọng, trong đầu không ngừng hiện ra những hình ảnh kia. Dương Dật vẫn luôn tự nhủ rằng không được nghĩ đến giấc mơ đó nữa, nhưng mà không thể, hắn bây giờ cứ nằm xuống giường là lại lật qua lật lại, không tài nào ngủ được. Buổi tối, lúc Trần Tĩnh đi lắm, hắn lại còn cố ý rình trộm, có điều bị y phát hiện. Chờ đến lúc hắn có thể nhìn thì Trần Tĩnh đã mặc xong quần áo, cái gì cũng không thấy được. Mà ở trước ngực của y cũng chẳng có hình vẽ gì gì.

“Phu quân sao còn chưa ngủ?” – Trần Tĩnh bị Dương Dật làm cho mất ngủ, y rõ ràng cảm nhận được hai ngày nay phu quân có tâm sự, hôm nay sắc mặt cũng không được khá lắm.

“Không ngủ được. Ta muốn sờ sờ tiểu bảo bảo.” – Dương Dật nói xong thò tay vào trong áo Trần Tĩnh, vuốt cái bụng đã nhô ra của y. Nhóc con kia có lẽ đã ngủ rồi, ngay cả một chút động tĩnh cũng không có.

“Ngươi ngủ đi, đừng quan tâm đến ta. Đợi một lúc nữa mệt mỏi sẽ ngủ được thôi. À, đúng rồi, Trần Tĩnh, ngươi ngủ bên trong đi, ta muốn nằm ở bên ngoài.” – Dương Dật nói.

Trần Tĩnh không có biện pháp từ chối Dương Dật đành phải nằm vào giữa. Nhóc Béo vốn dĩ đang ngủ yên lành, từ khi Trần Tĩnh đến nằm gần, nó liền quấn lấy y.

Làm việc cả ngày trời, lại còn đang mang thai dĩ nhiên là rất mệt và buồn ngủ. Trần Tĩnh vừa vỗ vỗ lưng Tiểu Bảo mấy cái, để nó tìm một vị trí thoải mái tiếp tục ngủ, vừa nghĩ có lẽ nên tìm một chút công việc gì đó để phu quân làm. Nếu không, cứ đến tối lại không ngủ được thế này, hai ngày nay sắc mặc hắn kém đi nhiều lắm.

Dương Dật đem tay sờ loạn trên người Trần Tĩnh, đến lúc xác định y đã ngủ, hắn cẩn thận từng li từng tí ngồi dậy thắm đèn lên.

Trần Tĩnh vốn đã ngủ rồi, nhưng thởi điểm Dương Dật đứng dậy đốt đèn liền tỉnh lại. Y cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, mãi đến khi Dương Dật lấy tay đem y phục của mình xốc lên. Bởi vì giường của bọn họ không lớn, cho nên để chừa không gian cho Dương Dật nằm, Trần Tĩnh ngay từ đầu đã nằm nghiêng ôm lấy Tiểu Bảo. Bình thường y nằm ở bên ngoài cũng là vì có thể nằm sát mép giường để chừa chỗ trống cho hai cha con hắn trở mình.

Vừa định gọi Dương Dật, bỗng hai mắt y mở to rồi lại khép chặt lại, y cảm giác được Dương Dật đang kéo vai áo y ra, ngón tay chạm vào một vị trí ở phía sau bả vai, đó là sự thật mà cả đời này Trần Tĩnh không muốn đối mặt.

Cho đến cuối cùng, Trần Tĩnh cũng không vạch trần Dương Dật. Khó trách tối hôm nay lúc y tắm rửa, Dương Dật cứ lét lút đứng ở bên ngoài. Chẳng lẽ phu quân đã nhớ ra cái gì đó. Khoảng thời gian này đối với y giống như là một giấc mơ tuyệt đẹp, nếu như có thể, Trần Tĩnh thực sự không muốn tỉnh lại.

Dương Dật cẩn thận quan sát thứ trên lưng Trần Tĩnh.

Hình vẽ trên lưng y giống hệt với hình vẽ mà hắn đã nhìn thấy trong mơ. Mọi bí mật đều nằm ở cái hình vẽ này. Hiểu rõ điều đó, tâm sự trong lòng Dương Dật cũng được nhổ đi, ngoan ngoãn nằm lại trên giường ngủ.

Mà đêm nay, người mất ngủ đổi lại là Trần Tĩnh. Y không biết làm thế nào để giải thích chuyện của mình.

Nguyên bản y và phu quân sống với nhau không phải là vô cùng ân ái, nhưng mà cũng coi như tạm được. Phu quân đôi khi tính cách trẻ con một chút, nhưng mà trong mắt Trần Tĩnh phu quân y giống như một đứa trẻ cần được dỗ dành, chỉ cần chiều theo thì hắn cũng rất dễ thân cận.

Sau khi sinh Tiểu Bảo ra, phu quân càng ngày càng vui vẻ. Bởi vì thân thể của hắn không được tốt, công việc đồng áng vẫn do một tay y lo liệu, mà hài tử chính là để cho a mỗ và phu quân trông chừng. Hắn cũng vô cùng yêu thương Tiểu Bảo. Đó chính là gia đình mà y muốn, là nơi khiến y một mực bảo hộ. Đối với y mà nói, có được cuộc sống gia đình như vậy thực sự không dễ dàng gì. Nhưng mà từ sau khi phu quân ở đâu đó có được một quyển sách vẽ rất nhiều đồ án, thì mọi chuyện đều thay đổi. Bên trong quyển đồ án đó có lai lịch về hình vẽ trên vai y, từ sau khi biết đến nó, gia đình đã không thể nào yên bình được nữa. Cũng bởi vậy mà Tiểu Bảo phải nhận lấy nghi vấn và quở trách, ngay cả a mỗ rất thương yêu Tiểu Bảo cũng không còn ôn hòa với nó nữa.

Nghiêm trọng nhất chính là, từ sau khi biết chuyện này, a mỗ lâm bệnh nặng sống không được hai tháng đã đi, nửa tháng sau đó phu quân cũng đập đầu ở trước mộ bia của a mỗ.

Chuyện này, nguyên bản Trần Tĩnh vẫn muốn trốn tránh. Y không muốn nói ra, mặc dù biết rằng phu quân đã bắt đầu hoài nghi mình. Cuộc sống như thế này, bây giờ có thể thêm ngày nào thì sẽ cố gắng kéo dài thêm ngày đó.

“Phu quân, ngươi đang làm gì đó?” – Trần Tĩnh để cái rổ trong tay xuống, gọi một tiếng khiến Dương Dật thiếu chút nữa thì kêu lên. Vừa rồi thật là hù chết hắn, hại hắn đang đứng trên ghế suýt chút thì ngã xuống.

“A, ngươi về rồi à? Ta có làm gì đâu, chỉ là thấy trong nhà bụi bẩn nhiều nên muốn lau cho sạch thôi.” – Dương Dật chớp chớp mắt nói.

“Không phải. Cha gạt người. A mỗ, cha đang tìm một quyển sách bên trong có rất nhiều hình vẽ.” – Tiểu Bảo ngay lập tức bán rẻ cha nó.

“Nhóc Béo không được nói.” – đợi Dương Dật ngăn cản thì đã chậm, Nhóc Béo vừa vặn nói xong rồi.

“Không phải cha đã nói với ngươi là không được nói cho a mỗ nghe sao?” = Dương Dật lấy tay nâng nâng trán nói. Đúng là quá sơ suất, tiểu hài tử quả nhiên không thể nào giữ được bí mật.

“Trần Tĩnh, ta, ta chỉ là muốn tìm sách đọc thôi, không có gì đâu.” – Dương Dật lúng túng giải thích, có điều, hắn cảm thấy lời giải thích của mình bất quá chẳng có chút tác dụng gì.

Trần Tĩnh chỉ im lặng nhìn Dương Dật, bàn tay thô ráp của y vuốt ve khuôn mặt hắn, chạm vào phiến môi đầy đặn, cẩn thận từng li từng tí hôn lên trán hắn, lan xuống mi mắt, mãi cho đến mũi và cuối cùng là miệng.

“Chính là quyền sách này.” – Trần Tĩnh kiễng chân, rất dễ dàng đã lấy xuống quyển sách mà Dương Dật đã tìm hơn nửa ngày.

Dương Dật đầu đầy hắc tuyến nhìn quyển sách mà Trần Tĩnh chỉ đơn giản nhón chân một cái đã lấy được, đúng là thân cao thì cái gì cũng tốt, hắn cảm thấy sâu sắc bị tổn thương rồi, hắn muốn cao lên, muốn cao lên nữa.

“Trần Tĩnh, ngươi tức giận sao?” – Dương Dật cúi đầu nói.

“Không, ta sẽ không bao giờ giận dữ với ngươi.” – Trần Tĩnh vuốt vuốt tóc Dương Dật, cảm giác vẫn mềm mại thoải mái như vậy.

“Không được sờ đầu của ta. Ta nếu không cao lên thì nhất định đó là lỗi của ngươi, do bị ngươi sờ nhiều đến cao không nổi. Ta muốn cao lên, không muốn thấp hơn so với ngươi.” – Trần Tĩnh sờ sờ một hồi liền sờ trúng chỗ đau của Dương Dật, mà cũng có thể là do hắn bị y phát hiện nên thẹn quá hóa giận nói vậy thôi.

“Là lỗi của ta, ta không nên lớn lên cao như vậy, làm hại phu quân thấp đi.” – Trần Tĩnh bị Dương Dật hờn dỗi, bật cười trêu chọc hắn. Chẳng hiểu vì sao y cảm thấy từ sau khi phu quân bị thương ở đầu, tính cách càng ngày càng đáng yêu. Kỳ thực, phu quân so với những hán tử khác cũng không phải là thấp, chỉ là y thực sự hơi cao mà thôi.

“Phu quân, ngươi đã nghĩ ra gì đó có phải không?” – Trần Tĩnh hỏi, đã không thể dấu diếm thì cũng không cần phải gạt hắn nữa.

“Ta cũng không phải là hoàn toàn nhớ được, chỉ là mấy hôm trước gặp ác mộng. Ta vốn không muốn đi tìm hiểu, nhưng mà trong đầu ta luôn hiện ra hình ảnh bản thân đánh ngươi đến máu tươi đầy đầu. Trần Tĩnh, rút cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Ngươi nói cho ta biết được không? Nếu không, ta không thể nào yên tâm mà ngủ ngon được.” – Dương Dật nói một hơi, hắn tuyệt đối không muốn làm Trần Tĩnh mất hứng.

Trần Tĩnh nhớ tới ngày đó lúc Dương Dật tỉnh lại trên đầu ướt đẫm mồ hôi, mà chính y là người đã lau cho hắn. Nhìn thấy hắn hai mắt mở to mang theo thủy quang, y cảm thấy bao nhiêu lo lắng của mình đều là dư thừa.

“Để đến tối ta nói cho ngươi nghe, chuyện này Tiểu Bảo nghe được sẽ không tốt.” – Trần Tĩnh lại gần bên tai Dương Dật nói.

Hơi nóng phả vào lỗ tai mẫn cảm khiến Dương Dật cảm thấy như có một luồng điện chạy qua thân thể mình, hai lỗ tai thoáng cái đã đỏ hồng.

“A mỗ, ngươi cắn lỗ tai của cha khiến tai cha biến thành màu đỏ rồi.” – Nhóc Béo vừa nhìn thấy lỗ tai của cha mình đỏ lên lập tức ồn ào nói.

Dương Dật nguyên bản mặt sắp đỏ lên, hiện tại thoáng một cái cũng đỏ hồng.

“Được rồi, phu quân, vừa rồi số bình sứ chúng ta đặt ở thôn bên cạnh đã được đưa đến, tất cả đều đặt trong sân. Chúng ta như thế nào đổ rượu vào đây?” – Trần Tĩnh hỏi.

Dương Dật vừa nghe tới mấy cái bình đã được đưa đến thì vô cùng cao hứng, rút cuộc cũng có thể đem rượu đã làm tốt đóng lại.

Hắn đem số bình sứ rửa sạch rồi xếp lại vào trong giỏ trúc đem vào nhà. Bây giờ cũng đã có thể bắt đầu chuẩn bị nút gỗ. Ngày mai hắn muốn đi lên trấn mua một ít vải đỏ để bao cái nút lại.

Bên trong giỏ trúc có tổng cộng hai mươi lăm cái bình sứ, lúc đặt bình Trần Tĩnh đã đưa cho lão bá làm gốm năm quan tiền, cho nên lần này hán tử đưa đồ đến cũng không có đòi tiền.

“Trần Tĩnh, ngày mai chúng ta đi lên trấn được không? Ta muốn mua một ít vải đỏ nhưng lại không biết đường đi. Bụng của ngươi bây giờ đã lớn như vậy rồi, về sau nếu có cái gì cần mua hoặc bán thì cứ để ta đi là được. Thân thể ta bây giờ cũng khá nhiều rồi, cũng nên giúp một số việc nhà.” – Dương Dật nói với Trần Tĩnh đang làm sủi cảo.

“Ừ, ngươi và Tiểu Bảo cũng đã rất lâu không vào trong trấn rồi. Nhân tiện ngày mai chúng ta mang hai bình rượu cho Tần đại ca xem luôn.” – Trần Tĩnh nói. Nguyên bản y có chút dè chừng phu quân, nhưng mà hiện tại thật sự cảm thấy phu quân thay đổi rất nhiều, có lẽ, sự tình sẽ chuyển biến khác đi.

Buổi tối, Nhóc Béo ngủ rất sớm, Dương Dật lật xem quyển sách, thì ra bên trong này viết về lai lịch của rất nhiều loại hình xăm. Những hình xăm này đều được xăm trên người dùng để phân biệt gia nô, quân nô, một số người phạm pháp và nô lệ.

“Trần Tĩnh, hình vẽ trên người ngươi chính là hình xăm của quân nô sao? Nhìn rất giống cái này.” – Dương Dật chỉ vào một hình vẽ trên trang sách nói.

Trần Tĩnh gật gật đầu, y cả đời này suýt nữa bị hủy vì cái hình xăm đó. Y không biết vì sao mình phải trở thành quân nô, những ký ức trước kia đều đã quên sạch. Nếu như không phải được một lão quân nô trong quân doanh che chở, Trần Tĩnh cũng sẽ không có cuộc sống như bây giờ.

“Trần Tĩnh, quân nô là như thế nào? Ngươi ở nơi đó làm những gì? Làm sao có thể thoát ra được? Thời điểm ngươi tới nhà của ta, là do a mỗ cứu được đúng không? Nói vậy thì ngươi đã phải chịu khổ nhiều rồi?” – Dương Dật liên tiếp hỏi.

Nhìn Trần Tĩnh trầm tư, Dương Dật đột nhiên nghĩ đến, quân nô, quân nô, trong tiểu thuyết thì không phải quân nô chính là quân kỹ đó sao? Chẳng lẽ Trần Tĩnh chính là quân kỹ? Khó trách tại sao Dương Dật kia lại hận y như vậy. Hắn có phải là không nên hỏi hay không, bí mật này tốt nhất hãy để nó vùi thật sâu vào trong lòng đất đi.

“Trần Tĩnh, ta không hỏi nữa. Ngươi không muốn nói thì đừng nói, chúng ta về sau sẽ không nhắc đến chuyện này nữa có được không? Ngươi nhất định phải chịu rất nhiều khổ, sau này, ta sẽ đối xử thật tốt với ngươi.” – Dương Dật gập quyển sách lại, vội vàng nói.

“Phu quân, ngươi đang nghĩ đi đâu vậy? Kỳ thực, đúng ra cũng không sai biệt lắm với suy nghĩ của ngươi, ta đáng lý ra phải bị xăm lên mình nô ấn của quân kỹ. Nhưng mà không biết vì sao, thời điểm ta mở mắt ra, nốt ruồi mang thai đã được che lại. Về sau, ta cùng với lão quân nô sống cùng một chỗ, cùng nhau chăm sóc cho ngựa của tướng quân, quét dọn chuồng ngựa, trước học sau làm. Lão quân nô đối với ta rất tốt, hơn nữa hắn cùng với tướng quân hình như có chút quan hệ, cho nên ta ở đó không có người nào dám đụng đến, nếu có thì bọn họ cũng không phải là đối thủ của ta. Ta khí lực lớn, lớn lên lại không giống quân nô, bọn họ cũng không dám làm xằng làm bậy, dù sao bị một quân nô đánh ngã cũng chẳng phải chuyện hay ho gì.” – Trần Tĩnh dừng một chút lại nói tiếp.

“Về sau, lão quân nô cùng ta trốn thoát. Lão nói cho ta biết, ta không có bị uống tuyệt dục dược, chính lão đã trộm đổi dược của ta. Ta có thể gả cho hán tử, cũng có thể có hài tử đáng yêu. Sau đó bị phát hiện, chúng ta nhảy sông tự vẫn, từ đó liền thất lạc.” – Trần Tĩnh một hơi nói hết. Nếu như không có lão quân nô đem nốt ruồi mang thang trên trán y dấu đi, y ở trong quân đội ba năm, căn bản là chạy không thoát kết quả bị những nam nhân kia chà đạp, làm bẩn. Lão quân nô là một hán tử chân chính, còn y lại là một hán tử giả.

“Trần Tĩnh, ngươi nhất định phải chịu khổ rất nhiều. Có điều, nếu như ngươi không có bị… cái kia… thì tại sao ta lại muốn đánh ngươi?” – Dương Dật có chút khó hiểu hỏi. Không phải mang nhiều nón xanh thì sao Dương Dật kia lại đối xử với Trần Tĩnh như vậy?

“Ngốc quá, ta là quân nô, nếu như bị người ta phát hiện sẽ bị bắt trở về. Con của chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng, thân phận cũng thấp đi một bậc.” – Trần Tĩnh xoa xoa tóc Dương Dật nói, y càng ngày lại càng thích sờ đầu phu quân.

“Vậy phải làm sao bây giờ? Có cách nào đem cái hình xăm quân nô đó xóa đi không?” – Dương Dật trong lòng lập tức lo lắng nói. Hiện tại hắn có thể hiểu rõ vì sao Dương Dật kia lại đối với Trần Tĩnh như vậy, nguyên nhân chính là Nhóc Béo. “Hắn” sợ nếu như chuyện của Trần Tĩnh bị phát hiện thì Nhóc Béo cũng sẽ chịu liên quan.

Có lẽ, “hắn” không thích Trần Tĩnh, nhưng mà thực sự rất yêu thương Nhóc Béo. Rất có thể Dương Dật kia không biết phải đối mặt với chuyện này thế nào, cho nên mới biến thành nóng nảy như vậy. Dù sao thân thể này cũng chỉ mới mười chín tuổi. Một đứa trẻ mười chín tuổi ở kiếp trước có thể làm gì ngoài rúc vào trong lòng cha mẹ làm nũng chứ.

“Không có cách nào đâu. Nhưng mà ta là ca nhi, sẽ không có ai lại cởi quần áo của ta ra để kiểm tra cả. Vả lại, quân kỹ thì không có cách nào sinh dục, cho nên chỉ cần cần thận một chút là sẽ không có ai nghi ngờ hết.” – Trần Tĩnh nói.

“Không được, ta nhất định phải nghĩ biện pháp, nhất định phải làm cho nó biến mất, nếu không ta không thể yên tâm được.” – Dương Dật nói. Điều này liên quan đến cuộc sống hạnh phúc của cả nhà bọn hắn đấy.

“Không có việc gì. Đã nhiều năm như vậy đều không sao. Được rồi, ngươi nên ngoan ngoãn đi ngủ đi. Ta nói những chuyện này cho ngươi không phải là để ngươi phiền não. Mau ngủ đi, đã mấy ngày nay ngươi không ngủ đàng hoàng rồi.” – Trần Tĩnh nói xong thì thổi tắt ngọn nến.

“Nếu thực sự có một ngày bị phát hiện, ngươi chỉ cần nói ngươi không biết gì hết, tất cả đều là ta giấu diếm lừa gạt. Như vậy ngươi và hài tử nhất định sẽ không có việc gì.” – Trần Tĩnh trước khi ngủ lại dặn dò một câu. Kỳ thực, quyển sách kia thật ra rất hiếm, chỉ những đại gia đình mới có, mà những người bình thường căn bản là không biết đến. Mà cái kia chính là phu quân tình cờ nhặt được ở trên đường, đó vốn là kiếp nạn của y.

“Được rồi, ngươi ngủ đi. Trần Tĩnh, về sau ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt thật tốt, không, hiện cũng muốn muốn thật tốt thật tốt đối xử với ngươi. Ta phải nghĩ biện pháp kiếm tiền nuôi gia đình. Ngày mai mấy việc lặt vặt trong nhà cứ giao cho ta, nhớ là sáng mai phải gọi ta dậy sớm, ta còn phải làm…” – Dương Dật chưa nói hết lời thì đã bắt đầu phát ra tiếng ngáy rất nhỏ, đã hai ngày nay hắn không được ngủ ngon giấc. Hiện tại tảng đá lớn trong lòng đã được dời đi, dĩ nhiên là rất nhanh ngủ mất.

Trần Tĩnh nhìn cái người đang ngủ say sưa kia, thực sự không có cách nào có thể nắm bắt được suy nghĩ của hắn, càng lúc càng giống một đứa trẻ. Bất quá, như vậy rất tốt không phải sao? Lão quân nô nói rất đúng, y cũng có thể có một gia đình hạnh phúc, chỉ cần y dám thử truy cầu. Có lẽ quá trình sẽ có gian nan, có đau khổ, khúc triết, nhưng mà để có thể đạt được hạnh phúc thì tất cả đều là đáng giá.

Sủi cảo

Lảm nhảm: Thân phận đầu tiên của Trần Tĩnh đã đc hé mở rồi nhóe

Sẽ còn điều gì chờ cả gia đình bọn họ ở phía trước, mời tiếp tục đón xem


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.