Nghiêm Thu ngồi trong phòng tân hôn, cùng tiểu ca nhi Lý gia nói chút chuyện nhà cửa. Hỏi một chút tình huống trong nhà huynh ấy, lại nói một chút về tình huống bên này của Chiêu Phúc, dù sao cũng chỉ là khách sáo vài câu. Mấy người Thạch Hoài Sơn đều cho là chuyện phân gia này, xác định phải đợi sau khi Chiêu Phúc kết hôn được một thời gian ngắn mới đưa ra, hơn nữa bây giờ cũng chưa thân quen lắm với tiểu ca nhi Lý gia, Nghiêm Thu đương nhiên không dám cùng huynh ấy nói chuyện này.
Nhưng sự thật chứng minh, có một số việc xảy ra, là do tính bất ngờ của nó…
Tiểu nhi tử của Thạch Khang Toàn, a Khánh. Bởi vì không kiếm được pháo để đốt, vẫn luôn mất hứng.
Lúc này ăn cơm, bởi vì nó là tiểu hài tử, không thể ngồi cùng bàn ở ngoài. Các ca nhi cũng đều không thể ngồi bàn ngoài, mang theo hài tử ở trong phòng ăn một mâm nhỏ. Ăn cũng không ngon như mâm của các hán tử bên ngoài, đồ ăn ngon, thức uống tốt phải đưa cho các hán tử trước.
A Khánh lại càng không vui, nhìn a cha nó cùng người khác nói chuyện cũng không rảnh đế ý nó, liền thùng thùng chạy đến trong viện, kéo tay áo Thạch Khang Toàn, “A phụ, ca cũng đã kết hôn xong rồi, hắn khi nào thì dọn ra ngoài ở?”
Tiếng hài tử này không nhỏ, mọi người ở hai bàn đều nghe thấy. Trong lúc nhất thời, tất cả đều yên tĩnh lại, chằm chằm nhìn Thạch Khang Toàn. Đây là ý tứ gì? Sẽ không có ai cảm thấy tiểu hài tử nói bậy, nếu trong ngày thường người lớn chưa nói qua lời này, hài tử nhỏ như vậy sao có thể biết cái gì gọi là phân gia.
Thạch Khang Toàn hồ đồ hơn nữa cũng biết, chắc chắn không thể vào ngày Thạch Chiêu Phúc kết hôn này, cứ thế đưa ra việc phân gia nha, cái này là làm cho người trong thôn chú ý đến hắn sao? “Nói bậy cái gì?! Phân cái gì gia!” Ông ta tát a Khánh một cái, cũng không dùng sức, “Trở về phòng cùng a cha ngươi ăn cơm đi!”
A Khánh cũng không hiểu a phụ nó nghĩ gì, chỉ cảm thấy không phải đã nói rõ ràng, ca nó thành thân rồi sẽ phân gia sao, tại sao lại không phân nữa?! A Khánh ngồi bẹp xuống đất ăn vạ, vùng và vùng vằng, gào khóc ngao ngao. “Ta muốn phân, muốn phân. Ta muốn ở phòng của hắn!”
Nhiều người nhìn như vậy, Thạch Khang Toàn tức giận quá chừng, nhanh chóng giữ chặt cánh tay a Khánh, muốn kéo nó đứng dậy, “Ngươi làm cái gì?! Đứng dậy! Mau đứng dậy, không được kêu gào!”
Tề quân Thạch Khang Toàn ở trong phòng cũng nghe thấy tiếng, đi ra nhìn thử, thấy nhi tử của mình ngồi trên mặt đất khóc ni, đỡ lấy bụng chạy chậm lại, “Đây là làm sao vậy? Đừng ngồi trên mặt đất a, cả người đều là đất cát.” Nói xong bèn vừa kéo vừa lôi đem a Khánh xốc dậy, ôm vào trong ngực, một bên dỗ dành nó, một bên phủi đất cát trên người nó.
Thạch Khang Toàn rốt cục tìm được nơi có thể trút giận, “Ngươi xem lại ngươi, sao không trông nó cho cẩn thận! Đi ra làm trò, có xấu hổ hay không?!”
Tề quân Thạch Khang Toàn bỗng nhiên bị chửi, trong lòng mất hứng, nhưng nhiều trưởng bối có mặt như vậy ni, cũng không dám cãi lại, mang theo a Khánh đứng ở một bên.
Hai bàn tiệc đầy người xem diễn xong rồi, thôn trưởng mới lên tiếng nói: “Khang Toàn a, thế nào đây? Ngươi đây là tính toán muốn phân gia sao?”
Dưới ánh nhìn chăm chú của nhiều người như vậy, muốn giấu cũng giấu không được, Thạch Khang Toàn dứt khoát nói rõ: “Là có tính toán như vậy. Trong nhà huynh đệ nhiều, thành thân rồi, cũng phải phân gia thôi!”
Thôn trưởng gật gật đầu, “Việc này quả thật là đúng, vậy ngươi tính toán chia thế nào?”
Tề quân Thạch Khang Toàn tự biết đuối lý, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Thôn trưởng a, chuyện phân gia này là việc riêng của nhà chúng ta, cũng không phiền ngài lo lắng đi?”
Lời này nói, phi thường không để mặt mũi cho thôn trưởng. Thạch Khang Toàn mắng: “Chúng ta hán tử nói chuyện, nào có chỗ cho ca nhi ngươi xen vào?!” Có thể đắc tội thôn trưởng và mấy vị trưởng bối này sao?
Thôn trưởng ánh mắt cũng chưa nâng, chỉ nói: “Lời này cũng không sai. Theo lý, chuyện nhà của các ngươi ta cũng không xen vào. Chỉ có điều, Thạch gia thôn ta tính ra cũng đều là người đồng tông đồng tộc, Chiêu Phúc đây cũng là chất tử (cháu) của ta. A cha ruột của hắn mất sớm, ta đây là thúc thúc, trưởng bối của nó không giúp một chút, như vậy không phải là để cho mấy người không biết xấu hổ khi dễ chết sao?”
Người không biết xấu hổ trong câu này là đang nói ai, ở đây trong lòng đều rất rõ ràng. Tề quân Thạch Khang Toàn tức giận không chịu được, nhưng không dám tiếp tục nói nhiều nữa. Đang ngồi ở đây, chính là có vài vị trưởng bối trong tộc, vào thời điểm nhất định tiếng nói so với thôn trưởng còn có tác dụng hơn. Việc này nếu để cho bọn họ phán cho một cái tội lắm mồm, nhẹ cũng phải bị nhốt lại một, hai tháng.
Thạch Khang Toàn trừng tề quân của hắn một cái, khiến hắn đừng tiếp tục nói thêm nữa, rồi mới hướng thôn trưởng nói: “Là thế này. Ngài cũng biết hiện tại tề quân của ta lại mang thai, phân gia cũng phải lưu một phần cho đứa nhỏ này. Nhà của ta tổng cộng có 12 mẫu, dự định chia cho Chiêu Phúc ba mẫu, cũng đủ cho hắn dùng để sinh sống.”
“Vậy căn nhà này cùng gia sản ni?”
“Căn nhà làm sao chia được, chia hắn một căn phòng sao? Đến lúc đó ở ngay trong sân, không phải cũng giống như chưa phân gia. Về phần gia sản, ai, trong nhà thật sự không có tiền gì! Xếp đặt hôn sự này cho hắn, cũng đã tiêu không ít tiền.”
“Ta như thế nào nghe nói, ngươi chỉ cho hắn 200 đồng tiền sính lễ. Tiệc rượu này cũng đều là nhà Hoài Sơn lo liệu đấy!”
“Việc này… này không phải thật không có tiền sao!”
“Nhà không chia được, tiền cũng không có, theo ta thấy mấy mẫu đất kia chia nhiều một chút, chia khoảng năm mẫu.” Thôn trưởng không đợi Thạch Khang Toàn đáp ứng, quay đầu hỏi nhóm tộc lão[1] bên cạnh, “Các ông cảm thấy thế nào?”
Một vị tộc lão dằn mạnh quải trượng nói: “Khang Toàn a, ngươi người này thật sự là càng ngày càng hồ đồ a! Cứ như vậy chèn ép nhi tử ruột thịt của mình? Ngươi đây không phải khiến hắn hận thù sao! Cẩn thận già rồi hối hận không kịp a.” Ba tuổi nhìn biết được lúc già, tiểu nhi tử này của Thạch Khang Toàn, vừa nhìn liền biết không phải là người có thể làm được việc. Sợ là sau này Thạch Khang Toàn phải ăn khổ rồi!
Một vị tộc lão khác ngay cả nói mấy lời với Thạch Khang Toàn cũng lười nói, chỉ nói: “Chúng ta đều già rồi, chuyện trong thôn này, đều do thôn trưởng ngươi quản đi.” Tuổi lớn, có thể nhìn thấu mấy chuyện này. Rất nhiều người đều nói mạng này là do trời định, nhưng không biết là, mạng này cũng do bản thân mình định a. Người này muốn làm, trời cũng ngăn không được a.
Thạch Khang Toàn hiển nhiên sẽ không nghe lọt tai lời khuyên, chỉ đang lo tính toán chuyện phân gia này, “Năm mẫu?! Này thế nào được? Thôn trưởng, ngươi cũng không thể thiên vị thế.”
Thôn trưởng nhìn hắn ta một cái, đột nhiên hỏi: “Tiểu ca Lý gia kết hôn cùng Chiêu Phúc này, bao nhiêu tuổi a?”
Thạch Khang Toàn tâm liền lộp bộp một cái, nhìn xem Thạch Chiêu Phúc cùng Thạch Hoài Sơn, cũng không thấy hai người bọn hắn có biểu tình gì, trong lòng càng không yên, chẳng lẽ chuyện giấu diếm tuổi đó nhanh như vậy đã bị biết rồi?
Các tộc lão bên cạnh cũng buồn bực ni, sao đang nói nói lại bỗng nhiên chuyển đề tài rồi? Hỏi Lý gia Tiểu ca bao nhiêu là có ý gì?
Đáng nhẽ, chuyện tiểu ca nhi Lý gia lớn hơn Chiêu Phúc 5 tuổi, nếu là để quang minh chính đại, nhiều lắm bị người trong thôn bàn tán một chút, cũng sẽ không có chuyện gì lớn. Nhưng bây giờ một khi đã giấu diếm, vậy tính chất sẽ không giống như vậy nữa.
Thạch Khang Toàn không khỏi hối hận, lúc trước sao lại nghe lời tề quân của hắn, giấu diếm tuổi cái gì?! Hắn là a phụ Chiêu Phúc, không cần biết tiểu ca nhi Lý gia bao nhiêu tuổi, hắn cho phép làm hôn sự này, vậy liền làm! Tội gì làm điều thừa, làm cho hiện tại đâm lao phải theo lao!
Nhìn thấy ý tứ này của thôn trưởng, xem ra đã biết chuyện giấu diếm tuổi này, nếu việc này để lộ ra cho các tộc lão biết, vậy người đầu tiên bị chất vấn sẽ là tề quân của hắn. Không cần nói cái khác, dù chỉ vì trong bụng tề quân hắn có hài tử ni, hắn cũng không thể mặc kệ, “Bằng không như vậy, chia cho Chiêu Phúc bốn mẫu thêm 200 đồng tiền?” Thạch Khang Toàn cân nhắc nói.
Thôn trưởng hừ hừ mũi vài tiếng, “Ta không ý kiến, Hoài Sơn, ngươi cảm thấy thế nào?” Này theo hai người bọn họ buổi sáng thương lượng không sai biệt lắm.
Thạch Hoài Sơn nói: “Thôn trưởng làm chủ là được.” Ý ở ngoài lời, chính là coi như vừa lòng.
“Vậy cứ như thế đi, chút nữa đem khế ước cầm đến ta lo liệu việc sang tên cho.”
Thạch Khang Toàn gật gật đầu, từ đầu tới đuôi cũng không nghĩ qua, Thạch Chiêu Phúc phân gia ra ngoài ở, sẽ nghỉ ngơi ở đâu?
Người ở đầy sân đều thở dài, tâm không khỏi đều nghiêng về phía Thạch Chiêu Phúc. Phía trên gánh một a phụ như vậy, mạng cũng đủ khổ.
Thạch Chiêu Phúc lạnh mắt nhìn a phụ cậu cò kè mặc cả cùng thôn trưởng. Ngày đại hỉ của cậu, cũng là ngày phân gia.
Bất kể nói thế nào, đám cưới này xem như đã hoàn thành.
Ngày hôm sau, tề quân Thạch Khang Toàn liền thúc giục ông ta, mau làm xong việc sang tên, để Thạch Chiêu Phúc bọn hắn cút đi sớm một chút.
Thạch Chiêu Phúc cầm khế ước, dẫn tề quân mới vào cửa của mình, đến nhà Thạch Hoài Sơn.
Người bên ngoài không biết hai huynh đệ nói gì, chỉ là qua một ngày, Thạch Chiêu Phúc cùng tề quân của cậu còn có a cha Lý gia, ngồi xe la của Lưu Tam thúc, quay về Đỗ gia thôn.
Điều này làm cho người cả thôn không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, ngày hồi môn[2] cũng không đúng nha. Lại nói a cha Lý gia cũng đã cùng theo qua, còn hồi cái gì môn?
Việc này còn chưa có làm rõ ràng ni, lại từ làng nhà trưởng thôn truyền ra tin tức, Thạch Chiêu Phúc đem bốn mẫu đất được chia đều sang tên cho đại ca Thạch Hoài Sơn của cậu!
Lại có người nói, đây là Thạch Chiêu Phúc ở trong thôn không có chỗ ở, thật sự không còn cách nào khác, đành phải lấy ruộng đất đổi chút bạc cùng Thạch Hoài Sơn, mang theo tề quân quay về Đỗ gia thôn sinh sống. Người ta ở Đỗ gia thôn vừa có nhà vừa có ruộng, tốt hơn nhiều so với ở Thạch gia thôn.
Trong lúc nhất thời, việc này ở trong thôn truyền ra. Đều nói đây là tề quân Thạch Khang Toàn khi dễ con riêng, đem người ta ép buộc tới phải ở rể!
Tề quân Thạch Khang Toàn tức giận không chịu được, người này (Chiêu Phúc đó) chạy đến Đỗ gia thôn, việc trong ruộng ai làm a?! Hắn ta càng nghĩ càng giận, nhịn không được chửi ầm lên, kết quả động thai khí, sinh non.
A Khánh thấy a cha nó chảy máu, bị hù đến khóc không ngừng, cũng không dám đi qua đỡ.
Còn may mà Thạch Khang Toàn từ bên ngoài trở về, nhanh chóng chạy đi tìm người đỡ đẻ.
Vật vã cả nửa ngày mạng, sinh được một tiểu tử. Thân thể yếu đuối chút, coi như là lớn nhỏ bình an.
Đem hài tử tắm rửa sạch sẽ, người đỡ đẻ phát hiện mí mắt đứa nhỏ này bị lõm xuống, khóc xong cũng không mở ra. Trong lòng cảm thấy không thích hợp, dùng ngón tay út nhẹ nhàng vén lên mí mắt hài tử, hù hắn ngao một tiếng. Đứa nhỏ này, không có nhãn cầu!
“Ngươi mau nhìn xem nhi tử này của ngươi đi, không có nhãn cầu a!” Người đỡ đẻ tay run run đem hài tử đưa cho Thạch Khang Toàn.
Thạch Khang Toàn nghe vậy té ngồi trên mặt đất, hài tử cũng không dám đỡ lấy. Không nhãn cầu? Thiên hạt!?[3] Như vậy sau này có thể sống như thế nào? Cho dù là kẻ điếc người câm, làm việc cũng là không thành vấn đề. Nhưng lại bị mù, vậy làm việc thế nào?
Lại có chuyện mới để buôn (bát quái) trong thôn truyền ra, nhi tử mới sinh của Thạch Khang Toàn, có mắt vô tròng, là một thiên hạt! Có người thở dài, cảm thấy hài tử thật đáng thương. Có người giễu cợt, cảm thấy đây là báo ứng.
Lúc những lời đồn cùng bàn tán truyền đến truyền đi trong thôn, vụ xuân đã sắp bắt đầu rồi.
Thạch Hoài Sơn cùng Nghiêm Thu cũng chẳng quan tâm nghe mấy lời bàn tán đó, trong tay hai người hiện tại có bảy mẫu. Thạch Chiêu Phúc sang tên qua là bốn mẫu, cách con sông nhỏ gần hơn một chút. Hai người liền tính toán lấy bốn mẫu đất này làm ruộng thực nghiệm — trồng lúa nuôi cua.
Trước khi trồng lúa, trước hết phải xới tơi đất trồng cho mềm xốp. Sau đó lấy một mẫu trong đó làm ruộng mạ, sau khi gieo hạt giống thóc, ở trên mặt đất rải một lớp xác vỏ lúa mạch. Kế tiếp chính là đợi đến khi mạ nảy mầm, chờ mạ dài chừng tám phân là có thể tiến hành cấy mạ.
Thời gian chờ đợi này, Thạch Hoài Sơn lại cày ruộng thành từng luống. Không phải theo lệ thường một luống 9 tấc (=90cm), mà là xen kẽ một luống 6 tấc cùng một luống 12 tấc với nhau.
Nhà Thạch Hoài Sơn gióng trống khua chiêng xới đất trồng lúa như vậy, dẫn tới người cả thôn trông ngóng, lời nói gì cũng đều có.
./.
[1] Người già trong tộc
[2] Sau khi gả đi, ngày thứ ba người chồng sẽ đưa vợ về chào hỏi và đưa quà cho bên nhà vợ. Nên mọi người trong thôn mới nói không đúng ngày, hơn nữa a cha Lý Tố đã theo qua đây, không cần hồi môn nữa.
[3] Mọi người chắc cũng hiểu là bị mù ha, ta nghĩ đây là cách gọi riêng cho người không có nhãn cầu.