Vài dòng editor gửi đến các bạn đọc, xin hãy đọc lưu ý này!!!!
Gần đây mình có phát hiện truyện mình edit bị repost lậu tràn lan trên mấy trang web đọc truyện để kiếm tiền, quá đáng hơn là không hề xin phép hay ghi nguồn, bất chấp việc mình đã cảnh báo ở đầu trang chủ. Sở dĩ mình không cho phép repost là vì đây là truyện dịch chui chưa xin per của tác giả, việc sử dụng chất xám của người khác để kiếm chác mà chưa trải qua sự đồng ý của họ là vi phạm đạo đức, do đó mình chỉ edit phi lợi nhuận và đăng duy nhất tại wordpress và s1.truyenhd.com riêng ( dành cho những bạn thích đọc offline). Vì muốn mọi người có được trải nghiệm đọc tốt hơn nên mình đã không set pass cũng như edit bằng hình ảnh nhưng thứ nhận lại thiệt đáng buồn. Hi vọng những bạn nào đang có ý định hoặc đã repost truyện trên wp mình xin hãy dừng ngay hành động này lại. Xin hãy giữ lại chút chuẩn mực đạo đức cơ bản và hành xử văn minh hơn. Mình cũng xin lỗi vì đã làm ảnh hưởng đến trải nghiệm đọc những reader khác khi phải viết ra những dòng này ở đây và cũng chân thành cảm ơn các bạn dành thời gian đọc dòng thông báo này, cảm ơn các bạn thời gian qua đã luôn ủng hộ mình >3<
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Ba tháng sau, đoàn người rốt cuộc đến Hồng quốc.
" Đứng lại, đang làm gì đó?"
Xuyên Tinh Toa vừa mới dừng lại rất nhiều hoàng vệ đã bao quanh bọn họ. Có vết xe đổ của Khánh quốc, Hồng quốc đề phòng vô cùng nghiêm mật. Cho dù chỉ một chút gió thổi cỏ lay cũng bị bọn họ theo dõi sát sao.
Đối với người xa lạ Hồng quốc kiểm tra vô cùng cẩn thận, thà giết lầm một trăm cũng không bỏ qua một.
Chỉ cần có chút tin tức không xác định, lập tức giết không tha.
Toàn bộ hoàng thành Hồng quốc đều là tiếng oán than dậy đất. Phản loạn đã xảy ra hai lần nhưng đều bị hoàng thất cường lực trấn áp.
Dân chúng lại lần nữa cảm nhận được uy nghiêm của hoàng thất.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, ảnh hưởng do Khánh quốc bị lật đổ đã biến mất vô tung vô ảnh. Hoàng thất phảng phất như đã khôi phục lại vinh quang ngày xưa.
Đương nhiên, đó chỉ là tình huống mặt ngoài mà thôi.
Hoàng thành ở các quốc gia đã sớm ám lưu dũng động, các đại thế gia cũng bắt đầu bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Trong lòng hoàng thất phảng phất như nghẹn một đoàn tà hỏa, nhu cầu cấp bách là cần một nơi để phát tiết, lúc này nếu như ai đụng phải, hẳn là phải chết không nghi ngờ.
Nhưng chuyện này đối với Tạ Uẩn mà nói thì lại không sao cả.
Bị bao vây bên trong, Tần Tùy không rõ nguyên do khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Khánh hoàng sớm đã nắm rõ tiền căn hậu quả, sắc mặt âm trầm như có thể vắt ra nước, nhìn Hồng quốc hiện tại hắn tựa như thấy chính mình đã từng.
Cảnh Lan cũng có chút lo lắng nhưng y không thể làm mất uy danh của nhi tử được. Nhi tử cùng nhi tế vẻ mặt bình tĩnh, ngay cả hai tôn tử cũng trấn định tự nhiên, y rất nhanh liền bình tâm lại, ôm tiểu tôn tử không buông tay.
" Vị đại nhân này." Tạ Uẩn chắp tay hành lễ, thái độ hiền hòa cười nói: " Chúng ta qua một bên nói chuyện được không. Ngươi yên tâm, người nhà của ta đều ở đây. Các ngươi người đông thế mạnh, ta không dám giở chiêu trò gì. Chỉ là...thân phận của ta không tiện tiết lộ, còn phải nhờ ngươi hỗ trợ chuyển đạt, nhìn xem mọi người nói thế nào?"
Thủ lĩnh hoàng vệ nhíu mày, có chuyện gì mà không thể nói trước công chúng, một hai cứ phải lén lút.
Nhưng mà...
Thần sắc Tạ Uẩn lạnh lùng, trên người phát ra uy áp.
Thống lĩnh hoàng vệ âm thầm đề phòng, nhanh chóng đánh ra tín hiệu liên lạc, chỉ vào hai gã hoàng vệ bên cạnh, nói: " Các ngươi qua đi, nghe thử xem hắn muốn nói gì."
Tạ Uẩn trào phúng liếc hắn một cái, biết ngay Võ Vương thượng giới là đồ nhát gan mà.
Ba người đứng một bên, Tạ Uẩn đánh ra một đạo kết giới cách âm. Sau đó mọi người liền thấy thần sắc của hai gã hoàng vệ biến đổi lớn, chốc thì gật đầu chốc thì lắc đầu. TÓm lại là vô cùng khiếp sợ nhưng lại không có bất cứ địch ý nào.
Đoạn Chính Hào khẽ nhếch khóe môi, thuận tay cho Khánh hoàng cái tát, cảnh cáo nói: " thành thật chút."
Khánh hoàng sớm đã oán hận đến cực điểm, trong lòng thầm mắng Hồng quốc thật ngu xuẩn, thế nhưng lại để Tạ Uẩn giở trò ngay dưới mí mắt. Chỉ tiếc, hắn hiện giờ không có tu vi, lại bị tên Đoạn Chính Hào chết tiệt này giám thị nghiêm ngặt, ngay cả muốn đánh ra một cái ám hiệu cũng không làm được.
Cố Diễn thì tỏ vẻ im lặng là vàng, đãi ngộ so với Khánh hoàng mà nói, hắn thật sự quá hạnh phúc.
Khánh hoàng hận đến ngứa răng, đã sớm bị lăn lộn đến mức không còn trấn định như ngày xưa, trơ mắt nhìn Tạ Uẩn nói chuyện xong, hướng về phía thống lĩnh hoàng vệ cười đạm nhiên, nói: " Chuyện này rất trọng đại chờ khi đám người tới đủ rồi lại nói."
Thống lĩnh hoàng vệ muốn bắt người nhưng ước lượng một chút thực lực của hai bên, hắn quyết định vẫn là chờ đến khi viện quân đến rồi lại một lưới bắt hết mấy tên này.
Thực hiển nhiên, hắn không có cơ hội này.
Cuộc nói chuyện của Tạ Uẩn cùng hai gã hoàng vệ đã lén truyền lưu ra ngoài.
Tạ Uẩn trò cũ trọng thi, lại lần nữa xúi giục hoàng vệ.
Sau khi viện quân đến, Tạ Uẩn thoáng đợi một lát, kéo dài một chút thời gian chờ bọn họ nói chuyện với nhau xong. Đột nhiên liền bắt đầu làm khó dễ, nhất cử bắt giữ toàn bộ hoàng vệ thượng giới lại.
Vốn định giết chết người ngay tại chỗ luôn.
" Từ từ...."
Một Võ Hoàng vẻ mặt đờ đẫn đột nhiên ngăn cản.
Tạ Uẩn thấy hắn không nói gì trong lòng cũng hiểu rõ, cấm chế của Hồng quốc không cho bọn họ nói nhiều.
Lại lần nữa hấp thu Đạo Ấn Thạch, Tạ Uẩn khống chế dược viên không gian cũng càng thêm tự nhiên, giải trừ toàn bộ cấm chế cho mọi người.
Tạ Uẩn thế mới biết, bởi vì hoàng cung Khánh quốc bị diệt vong, những người thượng giới được cử xuống đây được phát thêm mỗi người một cái lệnh bài để lại trong cung. Chỉ cần bọn họ vừa chết hoặc là phát sinh bất luận thứ gì ngoài ý muốn, lệnh bài sẽ biểu hiện ra ngay. Bởi vậy, hiện tại không thể giết bọn họ được.
" Đê tiện..."
" Các ngươi dám tạo phản...."
Cảnh Nhiên nhíu mày, hung hăng uy hiếp: " Còn nói nữa cắt lưỡi các ngươi luôn."
"...."
Người vừa rồi kêu gào liền câm như hến nhưng cũng có vài người ngoại lệ. Người nọ đúng là một ngạnh hán tử. Nhưng sự thật lại chứng minh ngạnh hán tử thông thường đều sẽ không có kết cục gì tốt đẹp.
" Ta liều mạng với các ngươi...."
" Phanh...."
Còn không đợi hắn tự bạo, Tạ Uẩn đã một chân đá hắn bay ra ngoài, phong bế đan điền hắn, không phế tu vi nhưng lại đánh gãy toàn bộ kinh mạch tay chân hắn.
Tiếp theo, Tạ Uẩn lại phong bế tu vi những người khác. Thấy ánh mắt phẫn nộ của bọn họ hắn chỉ nhàn nhạt cười nói: " Đừng trách ta, là hắn không nghe lời tự bạo trước. Các ngươi yên tâm, Khánh hoàng vẫn còn đang sống khỏe sống tốt, các ngươi cũng sẽ không chết, chờ ta xong xuôi chuyện ta liền đưa các ngươi trở về. Đừng có nháo nữa, lại nháo ta cũng dám bảo đảm tay chân các ngươi đều còn nguyên vẹn đâu."
Đám hoàng vệ thượng giới an tĩnh lại, sôi nổi trợn trừng mắt giận dữ nhìn Khánh hoàng, trong lòng vẫn luôn cảm thấy Khánh hoàng phản bội bọn họ. Bằng không, Khánh quốc sao lại thất bại thảm hại, bọn họ sao có thể thua nhanh như vậy được.
Khánh hoàng oán hận trong lòng, hiểu rõ Tạ Uẩn đây là đang kéo thù hận cho hắn. Đáng tiếc, hắn hiện tại không dám lên tiếng phản bác.
Tạ Uẩn giao toàn bộ đám người cho Đoạn Chính Hào trông giữ.
( truyện được đăng duy nhất tại luutinhvu2512.wordpress.com)
Một hồi kế hoạch phản loạn hủy diệt hồng quốc cứ thế lặng lẽ vô thanh vô tức triển khai.
Tư vi trong lòng Cảnh Lan quả thực là ngũ vị tạp trần, cho dù y cảm thấy nhi tử dù có thế nào cũng là tốt. Nhưng nhi tử dù sao cũng đã gả chồng, tương lai sau này sẽ cùng Tạ Uẩn sinh hoạt cả đời. Ban đầu y còn lo lắng, Cảnh gia dạy dỗ nhi tử quá ngoan độc, quá tâm cơ, sợ Tạ Uẩn tâm hoài khúc mắc. Ai ngờ Tạ Uẩn cùng nhi tử đều là cá mè một lứa. Loại cảm giác phức tạp này, tóm lại có chút khó có thể miêu tả.
Thật sự là, ấn tượng đầu tiên Tạ Uẩn để lại cho y là quá hoàn mỹ, tao nhã hữu lễ, phong độ nhẹ nhàng, bản lĩnh cao cường, có thể nói chính là điển phạm của quân tử. Ai ngờ...
Trong lòng Cảnh Lan rất vui vẻ, so sánh với một người quân tử, y tình nguyện nhi tử gả cho một người biết yêu thương mình.
Ba ngày sau....
Hoàng thất Hồng quốc hoàn toàn hủy diệt, Cảnh Lan chính mắt chứng kiến được thủ đoạn của nhi tử cùng nhi tế.
Hoàng cung Hồng quốc chó gà không tha.
Những hoàng vệ trước đó bọn họ đã bắt trái lại trở thành người còn sống duy nhất của hoàng thất Hồng quốc.
Thấy hoàng thất bị giết, đồng bào bị giết, trong lòng những người này không biết là vui hay là hận. Vui sướng vì bọn họ thế nhưng vẫn giữ được mạng sống trong lần phản loạn này, còn thống hận vì thủ đoạn của đám người Tạ Uẩn quá ngoan độc. Thế nhưng lại giết sạch toàn bộ mọi người, bọn chúng không sợ gặp báo ứng sao?
Tạ Uẩn tỏ vẻ, thượng giới còn không sợ báo ứng, bọn họ chỉ là phản kích lại thôi, ở đâu ra báo ứng mà nói.
Hoàng thất Hồng quốc không còn nữa.
Những người này đau lòng không thôi. Có thể tưởng tượng ra, thiếu đi tài nguyên ở đại lục Hằng Võ, tông môn sẽ giận dữ thành cái dạng gì.
Sau khi hoàng thất Hồng quốc diệt vong, Tạ Uẩn không hề tham gia vào những công việc kế tiếp. Tất cả tù binh đều giao cho Đoạn Chính Hào cùng Tần Chấn trông coi, dư lại những người khác thì cùng hắn đi đến mật địa hoàng thất.
Tạ Uẩn thu được một tin tức không hề tốt. Lý Nhược Hư quả nhiên phát hiện tác dụng của Đạo Ấn Thạch. Trước đó Hàn quốc phát sinh phản loạn, Lý Nhược Hư đục nước béo cò, hủy hoại mật địa hoàng thất.
Bởi vậy nên Tạ Uẩn mới vội vã triển khai hành động hủy diệt Hồng quốc.
Đạo Ấn Thạch ở hai nước Triệu, Hàn hắn đã không còn trông cậy vào nữa. Nhưng khối Đạo Ấn Thạch ở Hồng quốc này, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Cảnh Lan bừng tỉnh như mộng, y đã từng oán hận Đạo Ấn Tuyền sâu sắc, lại không nghĩ rằng bên dưới Đạo Ấn Tuyền thế nhưng lại cất giấu bí mật như vậy.
Tạ Uẩn không hề chậm trễ thời gian, đoàn người đi vào mật địa hoàng thất.
Trước lạ sau quen, sau khi Tạ Uẩn hấp thu nước suối xong, Phương Hằng cùng Tạ Tranh đã triển khai công kích.
Đạo Ấn Thạch vừa ra, đất rung núi chuyển.
Đắm chìm trong pháp tắc huyền diệu khó giải thích, tu vi của mọi người nhanh chóng dâng lên.
Tạ Uẩn sau khi tấn giai cửu tinh Võ Vương thân thể đạt tới trình độ bão hòa. Đạo Ấn Thạch đã không còn nhiều tác dụng gì đối với hắn. Trong lòng hơi suy tư một chút, Tạ Uẩn liền hiểu rõ. Đại lục Hằng Võ không hoàn thiện, pháp tắc của Đạo Ấn Thạch chỉ sợ cũng không hoàn thiện.
Trong lòng không có tiếc nuối quá lớn. Nếu không so sánh với Lý Nhược Hư sủng nhi của thiên đạo, tốc độ tấn giai của hắn đã khiến rất nhiều người theo không kịp.
An tĩnh ngồi chờ trong chốc lát, không trung vang lên tiếng sấm sét, có người bắt đầu độ kiếp.
" Ầm ầm ầm..."
Cùng với từng tiếng sét ầm ầm, Tạ Uẩn có chút vui sướng. Hai đứa nhỏ nhà hắn rốt cuộc cũng tấn giai Võ Tướng, đi đến thượng giới cũng có thể xuất đầu được.
Cảnh Lan đắm chìm trong pháp tắc, tu vi lại lần nữa tấn giai Võ Vương.
Trong lòng Cảnh Nhiên rất vui mừng, vẫn luôn đau lòng cha đã ăn không ít khổ, đã từng không chỉ tự đoạn kinh mạch mà còn bị giam giữ ba mươi năm. Hiện giờ có thể tìm lại được tu vi, thật đúng là một chuyện đại hỉ.
Mọi người độ kiếp xong, Tạ Uẩn lại lấy Đạo Ấn Thạch đi.
Cảnh Nhiên lần nữa bố trí trận pháp, che giấu mật địa thật kín đáo. Chuyện Tạ Uẩn lấy đi Đạo Ấn Thạch, có thể che giấu bao lâu thì hay bấy lâu. Lý Nhược Hư cho dù có lẻn vào Hồng quốc thì cũng không cách nào phá trận được. Hắn cũng chỉ có thể âm thầm ảo não, lại không chắc được rằng Đạo Ấn Thạch có còn ở đó hay không.
( truyện được đăng duy nhất tại luutinhvu2512.wordpress.com)
...
Buổi tối....
Tạ Uẩn và Cảnh Nhiên lại lẻn vào hoàng cung thu linh mạch.
Làm xong hết thảy mọi chuyện, phu phu hai người không ở lại lâu, đoàn người lại lần nữa khởi hành bay đến Hàn quốc.
Tạ Uẩn muốn xác định một chút. Đạo Ấn Thạch ở Hàn quốc có phải thật sự đã bị Lý Nhược Hư lấy đi rồi hay không.
Mặt khác, hắn đã đáp ứng với Khánh hoàng sẽ đưa hắn trở về thượng giới từ Hàn quốc. hai bên đã lập lời thề, cũng không thể vì tư lợi mà bội ước được. Về phần sau khi trở về thượng giới, Khánh hoàng có bảo mệnh được hay không còn phải dựa vào bản lĩnh của hắn.
Còn một chuyện nữa, căn cứ theo tin tức do hoàng vệ Hồng quốc báo lại, Phương lão gia tử cũng đang ở Hàn quốc. Lần trước hoàng cung Hàn quốc bị trúng độc nghe đồn là do Phương lão gia tử cầm đầu, đánh hoàng thất Hàn quốc đến hoa rơi nước chảy.
Sau khi Tạ Uẩn biết được tin này, trong lòng không biết nên nói gì. Đồng thời hắn cũng nghĩ thông suốt, có được là vận mất đi là mệnh*. Lý Nhược Hư là sủng nhi của trời, hắn có thể đoạt thực từ miệng hổ đã là đại tiện nghi rồi, hà tất còn lòng tham không đủ. Dù sao dược viên không gian cũng đã thành hình.
*Ý ông Uẩn là: Có được thì là do may mắn, mất đi là do mệnh đã định sẵn.
Điều nuối tiếc duy nhất là không gian quá nhỏ, chỉ gần được mười mẫu đất.
Nhưng không gian có lực lượng pháp tắc của Đạo Ấn Thạch, linh mạch đã cắm rễ xuống đất, đã hình thành nên linh khí tuần hoàn, cũng đủ cho hắn đào tạo các loại thực vật. Sau này cho dù dừng chân ở hoàn cảnh không có linh khí hắn cũng không cần sợ, dược viên không gian chính là linh khí dự trữ của hắn.
Đương nhiên, linh mạch vẫn là càng nhiều càng tốt. Trong lòng Tạ Uẩn có một loại dự cảm, sau khi đi đến thượng giới không gian của hắn vẫn còn cơ hội để trưởng thành, linh mạch càng nhiều, sau này không gian biến lớn, mới không cần lo lắng linh khí không đủ.