Xuyên Về Viễn Cổ Chủng Điền Ký

Chương 30: 30: Cây Đu Đủ




Không mất bao lâu Lâm Diệp liền nghe thấy động tĩnh phía sau, cô quay lại nhìn, Dương đang xách giỏ tre nhanh chóng chạy về phía bọn họ.

“Tôi đã hái hết toàn bộ hạt cỏ rồi.

” Dương hơi thở hổn hển vì chạy quá nhanh, ánh mắt hắn sáng lấp lánh nhìn Lâm Diệp như đang vẫy đuôi đợi khen ngợi.

Lâm Diệp không khỏi nhếch môi và buông lời khen ngợi: “Dương, anh giỏi quá!”Dương cố nén khóe miệng nhếch lên và nâng cằm nói: “Chút hạt cỏ này thì có là gì, khi nào có thời gian tôi sẽ tìm thêm nhiều hạt cỏ cho cô!”“Ừ, cảm ơn anh.

” Lâm Diệp vươn tay về phía giỏ tre: “Đưa giỏ cho tôi.

”“Không cần đâu.

” Dương tránh đôi tay cô và nói: “Cô yếu như vậy, cứ để tôi xách cho.

”“Đúng đó.

” Vân phụ họa nói: “Dương mạnh lắm, cô cứ để nó xách đi.

”Lâm Diệp: “! ” Đây là mẹ ruột sao?So với Dương mà nói thì Lâm Diệp người nhỏ sức yếu, nếu như hắn không muốn để cô xách giỏ tre thì cô sẽ không thể nào lấy được, cộng thêm cô thấy hắn xách cũng nhẹ nhàng nên cũng không kiên quyết lấy lại.

Bình thường những giống đực trong đội săn bắt cũng sẽ giúp những giống cái mà mình có thiện cảm đi khiêng đồ nên hành động của Dương cũng không quá gây sự chú ý nhưng vẫn không tránh khỏi bị bầy người bên cạnh trêu chọc.

Một giống đực trạc tuổi Vân cười hì hì trêu chọc Dương: “Không ngờ Dương còn giúp giống cái xách đồ, hiếm thấy đó nha.

”Những giống đực có độ tuổi trạc nhau ở bộ lạc sớm đã biết phối giống với những giống cái có tình cảm, chỉ có Dương là thú nhân còn độc thân.

Khó khăn lắm mới nhặt được một giống cái bé nhỏ về nhưng so với điều kiện phối giống cao to vạm vỡ có chút không phù hợp lắm.

Hai vành tai của Dương hơi đỏ bừng lên nhưng trên mặt lại tỏ vẻ thản nhiên và bình thản nói: “Mặc kệ tôi.

”Sau đó đeo giỏ tre bước nhanh về phía trước, hắn muốn đuổi theo tiểu đội săn bắn ở phía trước.

Những thú nhân giống cái ở phía sau phát ra tiếng cười nói thân thiện, Dương càng bước đi nhanh hơn nữa.

Trên khuôn mặt Lâm Diệp vẫn giữ nụ cười nhưng trong lòng lại đang ngờ vực, tại sao họ cứ muốn ghép đôi cô và Dương chứ? Có phải bởi vì đó giờ cô ở trong hang động của Dương nên mới tạo cho họ loại cảm giác sai lệch này?Điều quan trọng nhất chính là Dương có thái độ như thế đối với cô.

Trong lòng Lâm Diệp có chút buồn phiền, chỉ có điều bây giờ không phải là thời cơ tốt để nghĩ về những chuyện này, cô lắc lắc đầu bỏ đi những suy nghĩ đó và tiếp tục chuyên tâm lên đường.

Đến địa điểm thu thập thì Lâm Diệp mới biết loại quả họ muốn hái chính là đu đủ.

Những thú nhân này xem tất cả các loại trái đều gọi là quả, bởi vì lúc đu đủ chín thì sẽ có màu vàng nhạt trên vỏ, khi cắt đôi bên trong là màu vàng đậm nên những đám thú nhân này đã gọi đu đủ là ‘quả vàng”.

Nơi này mọc rất nhiều cây đu đủ, trông rất khác với cây đu đủ thường thấy, những cây này cực kỳ cao lớn, mỗi cây đều cao năm sáu mét.

Đu đủ là cây nhiệt đới, tính ôn hòa nhưng nghe nói nơi này bước vào mùa đông sẽ có tuyết rơi, thường thì nhiệt độ thấp đối với sự phát triển của cây đu đủ sẽ có ảnh hưởng nhưng những cây đu đủ này hình như hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng chút nào.

Không chỉ là cây đu đủ, những loại thực vật tính ôn hòa khác cũng như thế, dường như tuyết rơi mùa đông ảnh hưởng không nhiều lắm.

Vì đã nhìn thấy nhiều điều kỳ lạ rồi nên Lâm Diệp cũng không cảm thấy lạ lùng.

Những cây đu đủ dại mặc dù không có ai chăm lo nhưng vẫn phát triển rất tốt, một cây cho ít nhất hơn một trăm cân đu đủ.

Đám thú nhân thấy những trái đu đủ này đều rất vui mừng, đối với họ mà nói thì thu hoạch rất bội thu.

Mọi người trèo lên cây đu đủ hái trái, những thứ khác Lâm Diệp không biết chứ trèo cây cũng biết đôi chút, ở hạng mục này cô không hề thua thiệt.

Sau khi hái đu đủ xong họ định ở đây nghỉ ngơi một chút mới trở về, sẵn tiện ăn vài miếng đu đủ! đây chính là phúc lợi khi thu thập ở bên ngoài.

Sau khi Lâm Diệp nghỉ ngơi đủ bèn đi xung quanh nhưng nhìn mãi cũng không có phát hiện nào mới.

Cô đứng dậy tiến lên phía trước vài bước, Dương đi theo phía sau cô và nói: “Cô muốn đi đâu thế?”Lâm Diệp hơi ngơ ngác và trả lời: “Tôi chỉ đi vài vòng xung quanh thôi.

” Ở nơi hoang dã này cô cũng không dám đi quá xa, chỉ ở trong phạm vi tầm mắt của họ mà thôi.

Dương nghiêm túc nói: “Đừng có đi lung tung, nguy hiểm lắm.

”Hắn nghĩ ngợi một lúc bèn nói: “Cô muốn đi đâu, tôi sẽ đi với cô.

” Thân là một giống đực ưu tú, hắn muốn cố gắng thỏa mãn ước nguyện của giống cái.

“Ừ, cảm ơn.

” Vì sự an toàn, Lâm Diệp gật gật đầu.

Mặc dù mới bước vào tiết đầu thu nhưng ở trên núi vẫn rất mát mẻ, nơi này cây cối mọc xanh mướt khắp nơi, nhìn từ phía xa, màu xanh ngọc bích đẹp đến mức nao lòng.

Cô và Dương bước chầm chậm về phía trước, hai người cũng ít khi giao tiếp với nhau.

Từ sau khi đám thú nhân cái chọc ghẹo cô và Dương thì Lâm Diệp cảm thấy mối quan hệ giữa hai người cô có chút ngại ngùng.

Lúc này xung quanh không có ai cả, cô có nên thừa cơ hội này mang nghi vấn hỏi rõ không? Nếu không trong lòng mỗi khi nghĩ đến chuyện này cũng chút bồn chồn.

Mặc dù thường xuyên đơn độc ở với giống cái bé nhỏ nhưng bây giờ Dương vẫn cảm thấy rất kỳ.

“Dương! ”“Lâm Diệp! ”Hai người đồng loạt mở miệng nói chuyện.

Dương cười khúc khích, xoa xoa đầu và nói với cô: “Cô nói trước đi.

”Lâm Diệp vừa định mở miệng nói chuyện nhưng ánh mắt lại lướt qua phía sau lưng Dương.

Hình như cô nhìn thấy vài loài thực vật quen thuộc.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.