Xuyên Về Viễn Cổ Chủng Điền Ký

Chương 26: 26: Tranh Chấp




Đáng tiếc không thể ngâm mình trong ôn tuyền quá lâu, đoán chừng thời gian gần đủ, cô mới lưu luyến không rời bước ra khỏi ôn tuyền trì.

Lâm Diệp trở về với một thân nhẹ nhàng khoan khoái, lúc này Tinh cũng đã đi ra, Dương có lẽ cũng đã sớm trở về rồi.

Đúng như dự đoán, lúc cô trở về đã nhìn thấy Dương đứng trước cửa sơn động đi tới đi lui.

"Dương, anh đang làm gì đấy?" Cô kỳ quái hỏi.

Dương nhìn thấy Lâm Diệp lập tức nhanh chân bước tới trước mặt cô, cô đã gội đầu sạch sẽ, mái tóc đen dài bung xõa phía sau, cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại càng dịu dàng ôn nhu.

Cơn gió nhẹ thổi phất phơ, hắn giống như có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người cô.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô: "Cô, cô tới khe nước nóng tắm rửa sao?""Đúng đấy, tắm rửa sạch sẽ thoải mái hơn nhiều.

" Lâm Diệp vừa nói chuyện với hắn vừa phơi quần áo, hôm nay cô mới tới rừng tre chặt mấy cây gậy trúc về làm sào phơi đồ, sau này quần áo có thể phơi lên trên mà không cần trải lên tảng đá.

"Ồ.

" Dương đi từng bước từng bước rập khuôn theo chân cô: " A ba a ma tôi gọi cô tới ăn thịt nướng.

""Nhanh như vậy đã nướng chín rồi?" Lâm Diệp kinh ngạc hỏi.

Cô nhớ là khi cô đi tắm thì thú nhân đi săn bắn của bộ lạc vẫn còn chưa về đây.

"Không phải, mới vừa phân thịt ra thôi.

" Dương nói: "A ma tôi muốn gọi cô tới xem thử phương pháp nướng thịt có đúng hay không.

""Được, không thành vấn đề.

"Cha của Dương làm tộc trưởng nên phải ở vị trí giữa bộ lạc, cho nên bọn họ phải đi qua rất nhiều sơn động của thú nhân.

Dọc theo đường đi bọn họ nhận được vô số ánh mắt tò mò.

Trước đây tuy là Lâm Diệp đã tới nơi này một lần, nhưng khi đó tâm trạng của cô không ổn, không có tâm tư đánh giá hoàn cảnh xung quanh, lần này cuối cùng cũng coi như có thể thoải mái quan sát một chút.

Núi này căn bản đều là núi đá, thú nhân đều sống trong sơn động, những sơn động này đều do thiên nhiên hình thành, cũng có cái do người tạo nên.

Bây giờ đã đến giờ ăn tối, trước mỗi sơn động đều đốt một đống lửa chuẩn bị nướng thịt.

Ánh lửa bập bùng lấm ta lấm tấm, những thú nhân nói chuyện lớn tiếng cùng nhau, tạo nên không khí sinh hoạt vô cùng náo nhiệt.

Tộc trưởng đang đứng ở trước cửa sơn động nhìn chung quanh, nhìn thấy Lâm Diệp đến thì ông ta vui vẻ đứng vẫy tay về phía cô.

"Lâm Diệp cô đến rồi, vẫn đang chờ cô đấy!"Xung quanh có không ít sơn động, từ lúc Lâm Diệp bắt đầu xuất hiện, có không ít thú nhân đã chú ý tới cô, vào lúc này thấy tộc trưởng đối với cô nhiệt tình như vậy đều vô cùng kinh ngạc.

Tại sao tộc trưởng lại nhiệt tình với một giống cái ngoại lai như vậy?Lâm Diệp bước nhanh về phía bọn họ chào hỏi: "Tộc trưởng, Vân, chào buổi tối.

"Cô nhìn những miếng thịt để trên phiến đá: "Những miếng thịt này đều xử lý xong rồi đúng không?""Đúng đấy.

" Vân kéo Lâm Diệp đến bên cạnh, nói: "Tôi đã dựa theo lời cô nói hôm qua chuẩn bị kỹ càng những gia vị này, tiếp sau đây thì nên làm thế nào?"Bà ấy lấy muối và nhục quế (một vị thuốc đông y) giã thành bột, tía tô cũng cắt nhỏ, nhưng lại không biết nên rắc bao nhiêu gia vị lên miếng thịt.

Lâm Diệp ngồi xổm xuống giúp Vân ướp miếng thịt rồi nói với cô ấy: "Rắc bao nhiêu gia vị là căn cứ theo khẩu vị của bản thân mình quyết định, làm mấy lần thì có thể căn được lượng này.

"Vân ở một bên vừa nghe vừa gật đầu.

Vốn là thịt phải ướp muối một khoảng thời gian thì mới có thể ngấm vị, thế nhưng bọn họ cũng đã rất đói, cho nên sau khi rắc gia vị bọn họ mới vội vàng chuẩn bị nướng thịt.

So với dùng than nướng thịt, bọn họ lại càng thích dùng bùn bọc lấy thịt rồi nướng lên, ăn tươi ngon giống như tối hôm qua.

Các thú nhân bên cạnh dùng khuôn mặt khó hiểu nhìn bọn họ dùng lá chuối bọc thịt rồi chát bùn loãng lên.

Đây là đang làm gì thế, thịt tươi ngon không ăn lại dùng bùn chát lên không phải rất lãng phí sao?Có một thú nhân thực sự không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, tiến lên hỏi: "Tộc trưởng, mọi người đang làm gì thế?""Nướng thịt đó.

" Vừa nghĩ tới sắp có thịt nướng thơm phức để ăn, tâm tình tộc trưởng cực kỳ tốt.

Thú nhân kia không tin: "Thịt bị trát bùn lên rồi thì làm sao nướng được?""Ngược lại! Ngược lại có thể nướng được đó!" Tộc trưởng cũng không biết giải thích thế nào, ông ta chỉ biết rằng sau khi nướng xong thịt ăn rất ngon là được.

Không lấy được đáp án, thú nhân không thể làm gì khác hơn là sờ mũi rời đi.

Một lát sau, có một thú nhân trung niên đeo một chuỗi hàm răng mãnh thú trên cổ, trên mặt xăm đồ án kỳ quái đi tới.

So với Dương và tộc trưởng, vóc người của tên thú nhân này gầy hơn một chút.

Ông ta nhìn chằm chằm bọc bùn bên trong đống lửa một hồi, cười lạnh nói: "Không ngờ tộc trưởng của chúng ta hiện tại không thích ăn thịt mà thay đổi thành thích ăn bùn.

"Lâm Diệp có chút kỳ quái, theo như cô biết, thú nhân vô cùng tôn trọng tộc trưởng, tên thú nhân là ai, lại dám không khách khí với tộc trưởng như thế?Dương kéo Lâm Diệp sang một bên giải thích: "Tên thú nhân này là thầy vu của bộ lạc chúng ta, có thể gọi trời, hắn vẫn luôn muốn cướp vị trí tộc trưởng của a ba tôi.

""Ồ.

"Sinh hoạt ở bộ lạc Miêu tộc mấy ngày, cô cũng có chút hiểu rõ một vài chuyện ở nơi đây, “thầy vu” thực ra chính là bác sĩ trong bộ lạc, cũng được thú nhân tôn kính.

Chỉ có điều quyền lợi của thầy vu không lớn như tộc trưởng, những sự vụ lớn nhỏ đều do tộc trưởng quyết định, thầy vu chỉ phụ trách thú nhân bị thương hoặc sinh bệnh, không có quyền nhúng tay vào sự tình của bộ lạc.

So với việc làm một thầy vu không hề có thực quyền, Thiên càng muốn có được quyền lực trong tay tộc trưởng.

Lâm Diệp đối với suy nghĩ của Thiên cảm thấy rất kinh ngạc, mấy ngày nay cô nhìn qua những thú nhân, các thú nhân đều là người chất phác lương thiện, thú nhân muốn tranh quyền đoạt lợi giống như Thiên đúng là cực kỳ hiếm thấy, thậm chí có thể nói là kỳ hoa trong tộc thú nhân.

Chỉ có điều các thú nhân có vẻ vẫn chưa nảy sinh ra âm mưu quỷ kế, dù cho là người có tâm tư khá nặng thì bình thường Thiên gặp tộc trưởng cũng chỉ có biện pháp nói móc ông ta một chút, nói mấy câu không đến nơi đến chốn mà thôi, cũng chưa ngấm ngầm làm gì mờ ám.

Cũng chính bởi vì vậy, tộc trưởng và thầy vu mới có thể sống chung hòa bình nhiều năm như vậy.

Các thú nhân đều biết thầy vu và tộc trưởng bất hòa, lúc này thấy Thiên đến thì lại tìm tới, dồn dập hưng phấn đi tới vây xem.

Lâm Diệp: "! ".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.