Xuyên Về Thời Niên Thiếu Của Bạn Trai

Chương 39: Mọc lan tràn




Edit: Yann

Beta: Kim Hằng

---

Nước M, Kladari.

Phố đèn đỏ.

Một người phụ nữ mặc áo trễ ngực, quần đùi ngắn rách, trên chân đeo một đôi giày cao gót ở giữa trung tâm múa cột.

Tư thế nóng bỏng, rõ ràng không phải loại vũ nữ rẻ tiền mà là người có kiến thức về vũ đạo.

Người đàn ông mặc tây trang đỏ đang hút xì gà, híp mắt nhìn người phụ nữ trên đài, nói: "Người trên đài kia có lai lịch gì?"

Người đàn ông vạm vỡ phía sau dường như là vệ sĩ, mắt nhìn thẳng, giọng nói không có cảm xúc: "Nhị phòng của Cố gia thành phố H nước Z."

Người đàn ông bên cạnh mặc áo sơ mi hoa văn sặc sỡ, đeo vòng vàng trên cổ cầm ly rượu, khinh thường nói: "Nhị phòng của Cố gia cái gì chứ, tên Cố Khải kia chẳng qua là do Cố gia nhận nuôi, lúc trước được lão thái thái của Cố gia nuôi chung một nhà, kết quả lại không biết tốt xấu, muốn hãm hại con trai ruột của người ta, ngược lại còn lăn lộn đến làm cho bản thân phải ngồi tù, đứa con gái duy nhất bây giờ cũng phải nhảy nhót ở đây."

Người đàn ông mắt lé nhìn hắn, có chút hài hước: "Anh biết chuyện của Cố gia rõ ràng quá nhỉ?"

Tên áo sơ mi híp mắt, vẻ mặt hận thù: "Làm sao tôi có thể không rõ ràng? Trước đó vài ngày từ thành phố H đi tranh hàng lậu, định mượn đường Cố gia, kết quả tên Cố Thành kia quả không ngu ngốc, trực tiếp báo cảnh sát, hại ông đây lỗ sạch vốn, còn làm cho hai người anh em phải vào cục cảnh sát." Nói xong bưng chén rượu uống một hơi cạn sạch, rõ ràng rất hận Cố Thành.

Người đàn ông mặc tây trang nhướng mày: "Tôi không tin lão Thiết anh lại chịu thiệt như vậy?"

Lão Thiết cười đen tối: "Vẫn là người anh em hiểu tôi, nghe nói Cố Thành có một đứa con gái rất xinh đẹp, trước đó vài ngày không phải còn xuất hiện trên TV sao, so với người trên đài kia còn đẹp hơn nhiều. Thành phố H là địa bàn của Cố gia, tôi đương nhiên sẽ không hành động mà chỉ cho mấy người anh em đi theo dõi, chờ cô ta rời khỏi thành phố H, để bọn họ trói lại rồi ném vào rừng sâu, Cố Thành kia chỉ sợ sẽ phát điên, ha ha ha ha..."

Sân bay thành phố H.

Cố Nguyễn không mang theo hành lý, chỉ mang theo chiếc ba lô nho nhỏ, vành nón che khuất hơn phân nửa khuôn mặt.

"Bảo bảo, em đã tới rồi, anh đang ở đâu thế?"

"Thật xin lỗi Nguyễn Nguyễn, trên đường bị kẹt xe, anh đã tới cửa rồi, em tìm chỗ không nắng chờ anh một lát." Giọng nói thiếu niên lộ ra một tia nóng nảy, bên tai vẫn còn tiếng còi ầm ĩ.

Cố Nguyễn đè vành nón, trấn an: "Không cần nóng nảy, anh bảo tài xế lái chậm thôi, an toàn quan trọng hơn."

"Cái gì mà tài xế, người lái xe là anh Hàn của em." Giọng nói của Mục Tinh Hàn đột nhiên phát ra, anh lớn hơn Tư Cẩn và Cố Nguyễn một tuổi, đã có bằng lái, Tư Cẩn tuy rằng có thể lái xe, nhưng vừa mới thành niên nên chưa kịp lấy bằng.

"... Làm phiền anh Hàn rồi." Cố Nguyễn không nghĩ tới là Mục Tinh Hàn, có chút bất ngờ.

Tư Cẩn lại có chút bất mãn: "Nếu không phải số liệu của cậu bị sai thì tôi cũng không đón Nguyễn Nguyễn chậm như vậy."

Nếu không phải Mục Tinh Hàn đang lái xe thì anh nhất định phải đánh anh ta một trận, rõ ràng là anh ta một hai trước khi ra cửa phải tắm rửa sạch sẽ, một thân quần áo mới mới chịu ra cửa thì đến nỗi đến trễ sao? Còn trách anh.

Cảm thấy Tư Cẩn vui hơn nhiều, Cố Nguyễn hơi cong khóe môi, con ngươi lộ ra một chút ấm áp, giơ di động nghe bọn anh nói chuyện.

Một bên nhìn phương hướng chạy của xe.

Một chiếc xe không tính là cân xứng dừng lại trước mặt, xe mới vừa dừng ổn định, thiếu niên quen thuộc từ trên xe đi xuống dưới, mới không gặp nhau mấy ngày, mỗi ngày đều gọi video, nhưng cô lại cảm thấy anh gầy đi rất nhiều nhưng nhìn cũng có tinh lực.

"Nguyễn Nguyễn, anh rất nhớ em." Tư Cẩn ôm người vào trong ngực, đầu dán ở hõm vai cô gái, mang theo quyến luyến vô hạn.

Bị hơi thở ấm áp bao vây, Tư Cẩn cảm thấy thực sự đã được sống lại.

Cô biết làm mấy việc về IT, AI này rất mệt mỏi, nhưng nó chỉ là ấn tượng chung, ở trước mặt cô, Tư Cẩn chưa bao giờ bày ra bộ dáng mệt mỏi, suy sụp, cho dù về muộn cũng phải rửa mặt sạch sẽ, quần áo mới tinh.

Chờ lên xe, cô mới chân chính nhìn thấy bộ dáng của "Lập trình viên".

Mục Tinh Hàn đã hoàn toàn thả bay mình, nếu nói lúc anh ta đi học vẫn mang hình tượng giáo thảo, làn da trắng nõn, trời sinh lại mang theo loại khí chất suy sút, là loại hình mà nữ sinh đặc biệt yêu thích.

Hiện tại, anh ta chính là lập trình viên đích thực.

Trong xe mở điều hòa, cho nên anh ta mặc một chiếc áo đen sọc đỏ, quay lại chào hỏi với Cố Nguyễn, lúc này Cố Nguyễn mới thấy được mặt của anh ta, râu mọc lún phún không biết bao lâu rồi chưa cạo, đôi mắt đào hoa phù nề do thức khuya, quầng thâm mắt rồi cả trên trán còn mọc mụn.

Quá chân thật.

Cô hít một hơi khí lạnh, nhanh quay đầu lại, cẩn thận quan sát khuôn mặt bạn trai nhà mình, còn tốt, ngoại trừ quầng thâm mắt, môi hơi nứt nẻ vì ngủ không tốt nên đang ngây ngốc.

Đột nhiên cô có một suy nghĩ kinh khủng, không dám trực tiếp hỏi, vạn nhất nếu là thật, sợ chạm đến đến nỗi đau của Mục Tinh Hàn, cô lén chọc chọc Tư Cẩn rồi gửi WeChat: "Anh ấy chia tay cùng Đàm Thanh Thanh sao?"

Tư Cẩn mê mang nhìn cô, tựa hồ không thể lý giải vì sao cô lại hỏi vấn đề này, nhưng vẫn ngoan ngoãn mà đánh chữ: "Không có."

Không có là được, cô bỏ di động xuống, từ trong túi lấy ra bình nước đưa cho Tư Cẩn: "Uống nước."

Tư Cẩn không cảm thấy khát nhưng vẫn nhận lấy uống một ngụm lớn, bộ dáng nhu thuận làm Mục Tinh Hàn ở phía trước muốn ê răng, yên lặng xoay kính chiếu hậu đi.

Hừ, anh ta lại không phải không có bạn gái, chờ lát nữa anh ta cũng đi tìm Thanh Thanh, cũng muốn uống nước, cũng muốn ôm ấp hôn hít nâng lên cao.

Vì sắp đưa sản phẩm ra thị trường, trong ngoài công ty đều bận tối mày tối mặt, Tư Cẩn nói muốn về nhà cùng cô, cô không đồng ý, trực tiếp bảo Mục Tinh Hàn chạy đến công ty.

Địa chỉ công ty cách đại học B không xa, bởi vì muốn tiện tới công ty nghiên cứu, cho nên quy mô rất lớn, trên tường viết tên công ty ——

Tư Cố.

Cố Nguyễn đột nhiên liên tưởng đến một câu từ trong 《 cổ tương tư khúc 》:

"Chỉ duyên cảm quân một hồi cố,

Sử ta tư quân triều cùng mộ."

Đây cũng là bảo bối của anh.

Cố Nguyễn bị anh nắm tay, đi qua mấy chục người đang cắm mặt vào máy tính cuối cùng cũng vào được văn phòng của anh.

Văn phòng không lớn, bố trí cũng đơn giản, trên bàn lớn xếp đầy tư liệu, tuy rằng rất chỉnh tề, nhưng có lẽ bởi vì quá nhiều, nhìn qua có chút hỗn độn, khác hoàn toàn chiếc bàn hồi trung học của Tư Cẩn.

Cố Nguyễn biết anh rất bận, bảo Tư Cẩn không cần lo cho cô, mau đi làm việc đi, Tư Cẩn không quá nguyện ý nhìn cô, chậm rì rì ngồi ở trước bàn làm việc.

Cố Nguyễn kéo ghế ngồi đối diện Tư Cẩn. Tùy tiện tìm quyển sách mở ra xem, bất quá tầm mắt vẫn dừng ở trên mặt anh.

Tư Cẩn biết cô vẫn đang nhìn mình, loại cảm giác được cô nhìn chăm chú làm cho anh cảm thấy sung sướng, chỉ là ánh mắt cô phảng phất mang theo độ ấm, mặt anh dần dần đỏ lên.

Vì tránh cho không bị xấu hổ, anh đành phải nâng lên mắt, vừa lúc đối diện với tầm mắt của cô.

Đôi mắt cô lớn, con ngươi rất sáng, lúc bình thường nhìn người khác đều không có cảm tình. Sẽ làm người ta cảm thấy có chút tan rã, nhưng lúc cô nghiêm túc mà nhìn chăm chú vào cái gì đó, sẽ làm người khác cảm thấy đắm đuối thâm tình.

Tư Cẩn không tự chủ được mà xoa xoa đôi mắt cô, ánh mắt ôn nhu thành kính, giây tiếp theo lại hơi hơi nhăn mi, thu hồi tay, nhìn phấn mắt dính trên đầu ngón tay.

Cảm thấy có chút không ổn, lần trước đi dạo phố bị Cố Nguyễn cười nhạo qua, anh bù lại đã học được một ít kiến thức về mấy thứ con gái yêu thích, cái trên tay anh bây giờ hình như gọi là —— phấn mắt.

Quả nhiên, giây tiếp theo, Cố Nguyễn đứng lên chạy đến chỗ túi xách cầm gương soi, cô cực khổ trang điểm hai giờ đồng hồ, phấn mắt cũng bị anh xoa hỗn loạn, hoàn toàn không còn đường cứu.

Cô ai oán mà trừng mắt nhìn anh, đột nhiên phản ứng lại mắt mình bây giờ không khác gì gấu trúc, đành phải cầm túi đi trang điểm lại.

Tư Cẩn ngây người nhìn chằm chằm phấn trên tay mình, đột nhiên có người gõ cửa, tiến vào chính là một nữ nhân viên trẻ tuổi, trên đôi mắt cũng trang điểm khá giống Cố Nguyễn.

Nghe xong báo cáo, Tư Cẩn gật đầu, lần đầu tiên hỏi cô ấy chuyện ngoài công việc.

"Nếu... Có người làm hỏng lớp trang điểm của cô, cô sẽ làm gì?"

"Đương nhiên là phải đánh chết tại chỗ, bằng không còn giữ lại ăn tết sao?" Nữ nhân viên dường như đã trải qua chuyện này, không cần nghĩ ngợi mà thuận miệng trả lời.

Sau đó mới nhớ tới mình đang đối mặt với ông chủ cao lãnh, rụt cổ: "Tư tổng, ngài cứ coi như tôi chưa nói gì cả, tôi còn có công việc, tôi đi ra ngoài trước đây."

Cách âm ở nhà vệ sinh không được tốt lắm, cuộc nói chuyện của Tư Cẩn và người phụ nữ kia cô nghe rành mạch, cười đến lúc tháo trang sức còn muốn rớt, chạy nhanh cầm một miếng bông tẩy trang đắp lên mắt.

Cô rửa sạch bọt nước trên mặt, vớt nước lên đơn giản rửa qua, cầm một cây son môi đi ra ngoài, xụ mặt ra vẻ tức giận.

"Xem chuyện tốt anh làm đi."

"Anh không phải cố ý." Tư Cẩn nhéo bút máy, không biết nêm ứng phó với trường hợp này ra sao.

Cố Nguyễn nhìn chằm chằm đôi môi khô ráo của anh, lại nhìn khuôn mặt ôn thuận của anh.

"Ngẩng đầu."

Tư Cẩn nghe lời ngẩng đầu lên, ra dáng đã biết sai, Cố Nguyễn chậm rãi tới gần, Tư Cẩn cho rằng giây tiếp theo cô sẽ chủ động hôn môi anh, hầu kết khó nhịn mà lăn lăn, hơi híp mắt.

Kết quả trên môi bị dán đồ vật dính nhớ, anh nhíu mi, vươn tay muốn gỡ xuống.

"Đừng nhúc nhích, sắp xong rồi."

Cố Nguyễn nhìn sắc môi của anh đã hồng hào, vừa lòng.

Tư Cẩn yên lặng duỗi tay túm lấy tờ giấy, đang định lau, bị Cố Nguyễn đánh vào tay, ủy khuất mà xốc mi mắt: "Nguyễn Nguyễn, anh không thích."

Ngọt ngào, thơm thơm, nhưng không giống như đồ trang điểm của Cố Nguyễn.

Cố Nguyễn cúi đầu hôn một cái trên môi anh: "Thật sự không thích?"

Thiếu niên đỏ tai, gật đầu: "Hiện tại thích."

Thật giống hương vị của Cố Nguyễn.

Thật ngọt.

Điểm thi đại học cũng nhanh chóng được công bố, điểm của Tư Cẩn và Cố Nguyễn đều rất cao, có thể tùy tiện chọn chuyên ngành ở đại học B, Tư Cẩn dựa vào hứng thú, chọn máy tính, tuy rằng kiến thức trong lĩnh vực về kỹ thuật và sử dụng máy tính của anh hiện tại có thể xem như hàng đầu, nhưng thực lực thầy giáo trong trường học cũng rất mạnh, anh muốn tiếp tục học cao lên.

Nhưng thời gian trước cũng coi như nhẹ nhàng, chờ đến lúc đó học môn phụ như môn quản lý kinh tế, kinh doanh công ty cũng là một môn kỹ thuật.

Cố Nguyễn không thích gì cả, nghĩ đến công ty có khả năng thiếu mấy cái về pháp vụ, nên chọn chuyên ngành pháp luật.

Đối với Tư Cẩn mà nói, Cố Nguyễn chọn cái gì cũng không quan trọng, nửa đời trước của cô đã bị Cố Thành dưỡng thành công chúa, nửa đời sau ở trong tay anh, cũng không thể để cô vì sinh hoạt mà phiền não.

Chỉ cần cô thích, vui vẻ mới là quan trọng nhất.

Điểm của Đàm Thanh Thanh không được tốt lắm, nhưng cũng đủ điểm vào đại học B, vì muốn học cùng đại học B với Mục Tinh Hàn nên cô ấy lựa chọn ngành phục tùng điều hòa.

Sau đó đại học B cũng gửi giấy trúng tuyển cho học sinh khác, làm cô ấy hết sức nôn nóng.

Mục Tinh Hàn bận rộn không thể thường xuyên ở cạnh cô ấy, cho nên ngày hôm sau Cố Nguyễn đến thành phố B đã bị kéo đi dạo phố.

Tư Cẩn đối với việc này rất là ai oán, Cố Nguyễn vất vả lắm mới ở bên anh, kết quả vẫn bị người khác chặn cướp.

Các cô mua đồ xong, bao lớn bao nhỏ, vốn dĩ định gọi xe chuẩn bị trở về, Cố Nguyễn đột nhiên bảo Đàm Thanh Thanh chờ cô một chút.

"Làm sao vậy? Có thứ gì muốn mua sao?" Đàm Thanh Thanh bỏ túi đồ vào cốp xe, ngẩng đầu hỏi.

Cố Nguyễn cười: "Bên kia có tiệm bánh ngọt, tớ đi mua một cái bánh kem nhỏ."

Đàm Thanh Thanh bỡn cợt mà cười: "Dỗ học thần sao?" Cô ấy vẫn quen gọi Tư Cẩn là học thần.

Cố Nguyễn không cảm thấy có gì ngượng ngùng, bình tĩnh thừa nhận: "Anh ấy rất thích ăn đồ ngọt."

Đàm Thanh Thanh đóng cốp xe lại, bảo tài xế chờ các cô một chút, nắm tay Cố Nguyễn: "Tớ đi cùng cậu."

Còn chưa đi được hai bước, một chiếc chạy như bay đột nhiên dừng ở trước mặt hai người, chiếc xe mở cửa ra, một cánh tay mạnh mẽ vươn ra, túm chặt lấy Cố Nguyễn, Cố Nguyễn không kịp giãy giụa, đã bị túm vào trong, xe nhanh chóng khởi động, bay nhanh mà đi.

Đàm Thanh Thanh theo quán tính ngã trên mặt đất, lúc hai đầu gối chạm đất nước mắt liền rớt ra, cô ấy nỗ lực mở to mắt muốn nhìn rõ biển số xe.

Cô phát hiện, chiếc xe này, không có biển số xe.

Đây rõ ràng là lên kế hoạch từ lâu.

Cô ấy móc di động ra, vội vàng gọi điện thoại cho Mục Tinh Hàn, khóc không thành tiếng: "Tinh Hàn, mau nói cho Tư Cẩn, Cố Nguyễn, Cố Nguyễn đã xảy ra chuyện."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.