Xuyên Về Thời Niên Thiếu Của Bạn Trai

Chương 30: Trấn nhỏ




Edit: Kim Hằng

- ---

Cố Nguyễn đã gặp phải một cơn ác mộng, trong mơ cô dường như đã trở lại khi Tư Cẩn bị bệnh triền miên.

Cô cũng không được sống lại, Cố gia cũng không còn, bà nội Cố đã chết, Tư Cẩn nằm trên giường bệnh đến một lời cũng khó nói ra.

Cái chết đang cách anh rất gần, gần đến mức nhắm mắt là có thể chạm vào nó.

Trong mơ, cô nắm tay Tư Cẩn, lạnh lẽo không có độ ấm.

Giấc mơ lặp lại những cảnh tượng khiến người ta tuyệt vọng ấy...

Tư Cẩn đã nói xong những lời đó.

Anh đã chết.

Cô tự sát.

Chuyện sống lại này càng như một giấc mơ, cô giãy dụa, nhưng không thể tỉnh lại.

Cuối cùng, cô trong mộng đã chết.

Cố Nguyễn đột nhiên mở mắt ra, thở hổn hển, trên mặt và toàn thân đều là mồ hôi lạnh.

Cô bò dậy khỏi giường, không cần biết Tư Cẩn có thể bị quấy rầy hay không, cô muốn ôm anh, cô muốn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh, hơn thế nữa, cô càng muốn chắc chắn rằng tất cả họ đều đang tồn tại.

Cô vội vàng đẩy cửa phòng Tư Cẩn ra, Tư Cẩn nghe được âm thanh thì quay người lại.

Anh kinh ngạc: "Nguyễn Nguyễn?"

Cố Nguyễn nhanh chóng bổ nhào vào lòng ngực của anh, hai tay gắt gao ôm chặt lấy eo anh, sợ hãi cùng hoảng sợ, nhỏ giọng khóc nức nở: "Bảo bảo, em gặp ác mộng."

Tư Cẩn nhẹ nhàng vỗ lưng cô an ủi: "Không sao, tất cả đều là mơ, tỉnh lại sẽ không sao nữa, có anh ở đây rồi."

Cố Nguyễn gần như tham lam mà hấp thu độ ấm trên người anh, mũi hít vài cái, lưu luyến vô hạn: "Em muốn ngủ với anh."

Nằm trên giường, Cố Nguyễn xoa mặt Tư Cẩn một lúc, rồi lại véo cánh tay Tư Cẩn một lúc, chờ đến khi cô bình tĩnh lại, mới phát hiện ra rằng cô đang ngủ trong lòng ngực của Tư Cẩn.

Nhưng tay chân của Tư Cẩn đều rất quy củ, không động vào bất cứ thứ gì không nên động vào.

Cô nhớ tới dáng vẻ tĩnh mịch hiu quạnh khi đứng trước cửa sổ ban nãy của Tư Cẩn, cảm thấy đau nhói: "Bảo bảo, vừa rồi anh đang nghĩ gì vậy?"

"Không có gì, chỉ là anh nghĩ về những chuyện trước kia nên ngủ không được."

Cố Nguyễn nghĩ đến người ba tồi và người mẹ chưa từng thấy của anh, liền cảm thấy buồn bực, gian nan nâng đầu lên cọ cằm anh, "Bảo bảo, đừng khổ sở, anh còn có em mà."

"Em sẽ rất rất tốt với anh, sẽ bù đắp lại tất cả những chuyện xấu mà những người đó làm với anh."

"Được không?" Giọng nói của Cố Nguyễn cực kỳ mềm mại, khó tránh khỏi có phần ái muội.

Tư Cẩn nhẹ giọng cười rộ lên, có chút hương vị mê hoặc chúng sinh: "Được."

Cố Nguyễn cùng anh dán rất gần, có thể cảm nhận được sự rung động của lồng ngực anh.

Còn có một thứ gì đó nóng rực cọ vào đùi cô.

Cố Nguyễn: "......"

Cái gì cô cũng chưa làm hết mà.

Cố Nguyễn đỏ mặt định tránh sang một bên thì Tư Cẩn ôm chặt cô hơn, giọng anh trầm khàn gợi cảm: "Nguyễn Nguyễn, đừng nhúc nhích, để anh ôm em một lúc sẽ ổn thôi, anh sẽ không làm em đau."

Cố Nguyễn không dám nhúc nhích, nửa ngày mới nghẹn ra một câu, cô đỏ mặt: "Em có thể giúp anh." Ngừng một chút lại nói, "Dùng tay."

Bọn họ còn quá nhỏ.

Trong giọng nói của Tư Cẩn mang theo sự đè nén thống khổ, như thể anh không nghe thấy Cố Nguyễn nói gì, gương mặt anh chôn ở cổ Cố Nguyễn, khi nói chuyện mang theo hơi thở cực nóng: "Nguyễn Nguyễn, anh yêu em, anh sẽ nỗ lực để trở nên tốt hơn, xin em đừng rời xa anh."

Cố Nguyễn cả kinh, sợ là bà nội Cố đã nói gì đó với anh.

"Em sẽ không rời xa anh, chúng ta sẽ ở bên nhau, sẽ luôn ở bên nhau."

Ngữ khí của Cố Nguyễn ôn nhu mà kiên định, giống như trấn an, càng giống như một lời thề.

Đối với Tư Cẩn, cũng đối với chính mình.

*

Ngày hôm sau, Cố Nguyễn thức dậy rất sớm, năm nay cô bận rộn với cuộc thi khiêu vũ đến nỗi quên cả việc đến nhà bà ngoại để xem hai cụ.

Mẹ của Cố Nguyễn bởi vì khi sinh cô đã mất máu quá nhiều mà qua đời, hai cụ vì đau thương cho con gái của mình nên dọn đến một trấn nhỏ ở vùng sông nước.

Họ đối với Cố Thành cũng không quá hài lòng, nhưng rất yêu thương đứa cháu gái nhỏ Cố Nguyễn này, vì vậy Cố Nguyễn sẽ đến đó một thời gian vào mỗi kỳ nghỉ hè và nghỉ đông.

Năm trước ông ngoại có gọi điện cho cô, nhưng cô quá bận rộn với việc tập huấn nên không có thời gian để về.

Cô dựa vào thành giường, nhìn Tư Cẩn vẫn đang ngủ say, trong lòng vô cùng ôn nhu, hơn nữa, cô đã tìm được anh, cô rất nóng lòng muốn đưa anh đến cho tất cả người thân của cô xem.

Tư Cẩn mở mắt ra, dáng vẻ mê mang mới tỉnh rất đáng yêu.

Cố Nguyễn mỉm cười: "Bảo bảo, dậy đi, hôm nay đi cùng em để thăm ông bà ngoại, được không?"

Tư Cẩn cử động, vòng tay qua ôm lấy vòng eo thon nhỏ của Cố Nguyễn, áp mặt vào bụng nhỏ của cô, giọng đờ đẫn: "Được."

Sau đó nói tiếp, giọng điệu có chút ủy khuất: "Bà ngoại em, có thể cũng sẽ không thích anh hay không?"

Cố Nguyễn thở dài trong lòng, Tư Cẩn quá nhạy cảm, bà nội Cố lại vì cô mà suy nghĩ, cô cũng không thể nói là bà làm sai được.

Đành phải ôn nhu trấn an anh: "Sẽ không đâu, hơn nữa bà nội cũng không phải không thích anh mà."

Cô nhéo vành tai trắng nõn của anh, Tư Cẩn sợ ngứa, khó nhịn được mà động đậy, Cố Nguyễn buông ra: "Bảo bảo nhà em tốt như vậy, làm sao có người lại không thích được cơ chứ."

"Chỉ có em mới cảm thấy anh tốt." Ở phương diện này, Tư Cẩn vẫn là tự ti.

Ba anh chán ghét anh, mặc kệ anh, hơn nữa còn đánh đập, mắng chửi anh.

Mẹ anh cảm thấy anh là vết nhơ của bà, bà chỉ mong rằng mình chưa từng sinh ra anh.

Chỉ có Nguyễn Nguyễn mới cảm thấy anh tốt, che chở anh như châu như báu, nhưng anh chỉ là thứ không ai muốn.

Lúc ăn sáng, Cố Nguyễn nói với Cố Thành và bà nội Cố về việc đi đến trấn nhỏ, hai vị trưởng bối đương nhiên sẽ không phản đối.

Cố Thành hỏi: "Có muốn ba đưa hai đứa đến đó không?"

Cố Nguyễn lắc đầu: "Không cần đâu ạ, chúng con sẽ ngồi xe, coi như đi du lịch."

Cố Thành cũng không ép buộc, vừa qua năm mới, công việc của công ty cũng nhiều, những ngày nay ông đều rất bận rộn, xác thật không có thời gian.

"Vậy thì hai đứa nhớ chú ý an toàn."

Cố Nguyễn và Tư Cẩn chuẩn bị ba lô và mang theo một ít đồ ăn, Cố Nguyễn còn tìm thấy một chiếc máy ảnh từ phòng chứa đồ và treo nó trên cổ, thực sự có vẻ như đang đi du lịch.

Thời tiết hôm nay cũng tốt, tháng đầu tiên hiếm có ngày nào ấm áp như vậy, hai người khoác lên mình chiếc áo khoác cặp mua vào mùa đông.

Dù sao thì họ cũng không vội, chỉ nhờ người tài xế trong nhà chở đến chỗ chờ xe buýt.

Có lẽ vào thời gian này có rất nhiều người muốn đi thăm bạn bè và người thân nên trên xe cũng có khá nhiều người.

Họ tìm một góc ở cửa để đứng, Tư Cẩn bao bọc Cố Nguyễn trong lòng ngực mình, còn anh thì cầm lấy tay cầm để giữ thăng bằng.

Xe buýt lắc lư, Cố Nguyễn đứng không ổn định, Tư Cẩn đưa tay ôm eo cô: "Cẩn thận."

Bọn họ dán rất gần, Cố Nguyễn có thể ngửi thấy mùi nước giặt của Tư Cẩn, còn có mùi hương riêng của anh.

Khí chất của Tư Cẩn lạnh lùng, cơ thể lúc nào cũng khô ráo, mồ hôi cũng không có mùi quá hôi.

Hơi thở của anh giống như chanh, thơm và tươi mát, Cố Nguyễn rất thích.

Người rất nhiều, thân xe lay động sẽ luôn bị đụng phải người khác. Tư Cẩn khẽ cau mày, khuôn mặt xinh đẹp của anh không đáng yêu như thường ngày mà lại rất lạnh lùng.

Có chút giống như lần đầu tiên Cố Nguyễn nhìn thấy anh ở kiếp trước, lạnh lùng và xa cách.

Tuy rằng một người là thiếu niên tươi trẻ, một người là đàn ông xanh xao và ốm yếu, nhưng vẫn có điểm giống nhau.

Cố Nguyễn đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, ngữ khí mềm mại kêu anh: "Bảo bảo."

Tư Cẩn cúi đầu xuống, cái lạnh giữa lông mày và mắt anh nhanh chóng tan biến, ngưng tụ thành sự ấm áp và mềm mại độc nhất vô nhị khi đối mặt với cô: "Làm sao vậy? Có phải em khó chịu không?"

Cố Nguyễn ừ một tiếng, Tư Cẩn nắm lấy tay cô, đưa người về phía mình, để phần lớn sức nặng của Cố Nguyễn đều đặt lên người anh: "Em cố nhịn một lát, sắp đến rồi."

Cố Nguyễn dán vào lòng ngực anh, nhiệt độ và hơi thở quen thuộc khiến cô cảm thấy an toàn, cô không quan tâm lắm đến sự ồn ào ở xung quanh.

Họ đến nhà ga và mua hai vé hành khách đến thị trấn W. Không có cổng soát vé tự động và họ cần phải xếp hàng để lên tàu.

Họ xếp ở cuối hàng, thấy vẫn còn nhiều người, Cố Nguyễn thì thầm với Tư Cẩn: "Anh ở đây xếp hàng, em đi toilet một lát."

Tư Cẩn gật đầu, đứng một mình trong hàng, tầm mắt nhìn vào Cố Nguyễn đang đi.

Các đường nét của anh rất đẹp, là kiểu người chỉ cần cười là cực kỳ thu hút, nhưng anh hiếm khi có quá nhiều cảm xúc khi ở bên ngoài, khí chất sáng sủa và quyến rũ đó bị dập tắt bởi tính khí lạnh lùng và xa cách, thoạt nhìn anh giống như một thiếu niên lãnh cảm không thể khinh nhờn.

Da của anh cực kỳ trắng, trông đặc biệt sáng trong đám đông.

Thẩm Nam Chi cơ hồ chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra.

Ngón tay bà ta gắt gao siết chặt tấm vé trong tay, thần sắc ghen ghét, bà ta đều đã đến thành phố H rồi, sao tên tiểu tử này lại đi theo.

Bà ta nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn bước tới, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, người đàn ông bên cạnh phản ứng lại, nắm lấy cánh tay bà ta: "Chi Chi, em đi đâu vậy?"

Thẩm Nam Chi dùng sức hất tay người đàn ông ra: "Đừng động vào tôi."

Động tĩnh của họ khá lớn, mọi người xung quanh đều nhìn sang, Tư Cẩn cũng ngước mắt lên nhìn.

Thẩm Nam Chi cùng người đàn ông năm đó.

Dáng vẻ động tình của hai người họ năm đó như hiện ra trước mắt anh.

Trong phút chốc, sự bình tĩnh trong mắt anh tan vỡ, cảm giác buồn nôn quen thuộc lại trào ra, nghẹn trong lòng ngực đến mức đau rát.

Dà dày khó chịu cực kì, anh dùng lòng bàn tay ngăn lại, dời mắt sang chỗ khác.

Lại cho anh một ít thời gian, anh sẽ khắc phục được.

Nhưng mà sự thật không cho anh thời gian giảm sốc, Thẩm Nam Chi đã bước tới, thần sắc bà ta kiêu căng cùng chán ghét: "Mày tới thành phố H làm gì? Sao mày cứ như âm hồn không tan thế? Tao đã trốn đến đây rồi mà mày và ba mày vẫn không chịu buông tha sao?"

"Hai cha con mày quả thật ghê tởm y như nhau."

"Một đứa bị bệnh tâm thần như mày đáng ra nên bị bóp chết."

"Lẽ ra tao không nên sinh ra mày, nhìn thấy mày là tao cảm thấy muốn điên lên rồi."

Từng câu từng chữ của Thẩm Nam Chi đánh thẳng vào đầu anh, đầu anh đau như bị dao cắt, tầm nhìn có chút mờ mịt.

Anh chưa bao giờ hiểu tại sao Thẩm Nam Chi lại chán ghét anh đến như vậy, anh là con của bà mà, không phải nói hổ dữ không ăn thịt con sao?

Anh còn nhớ rõ Thẩm Nam Chi đã từng đặt tay lên cái cổ non nớt của anh, từng chút từng chút mà bóp chặt, dưỡng khí từng chút bị lấy đi, nếu không phải Tư Kình đột nhiên trở về, có thể anh sẽ phải chết?

Hằng năm bị Tư Kình bạo lực anh cũng chưa từng nghĩ đến cái chết, ít nhất Tư Kình vẫn để ý đến anh.

Nhưng Thẩm Nam Chi, ánh mắt của bà như đang nhìn một người xa lạ, không, có thể trong mắt bà, anh đến một con người cũng không phải.

Hóa ra đã nhiều năm như vậy, tim anh vẫn rất đau.

Toàn thân anh đau nhức, như thể bị chìm sâu trong bóng tối, vĩnh viễn không bò lên được.

"Đinh phu nhân có vẻ như rất có ý kiến với vị hôn phu của tôi thì phải?"

Một giọng nói quen thuộc vang lên, tinh thần của Tư Cẩn như hồi phục hơn phân nửa, chịu đựng nỗi đau thể xác do quá nhiều dao động cảm xúc, nhìn cô gái đang đứng trước mặt anh này.

Cố Nguyễn đau lòng muốn chết mà nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tư Cẩn.

"Vị hôn phu?" Thẩm Nam Chi cao giọng.

Kể từ khi Thẩm Nam Chi kết hôn với Đinh Nghiễm, được Đinh Nghiễm chiều chuộng che chở ở nhà nên cũng không quen biết Cố Nguyễn.

Nhưng không có nghĩa là Đinh Nghiễm không biết, Đinh thị và Cố thị cũng có mối quan hệ khá thân thiết, tại cuộc họp thường niên năm nay của Cố thị, ông ta đã gặp qua Cố Nguyễn.

Lúc này, trên mặt ông ta lộ ra biểu tình một điều nhịn là chín điều lành: "Nguyễn Nguyễn à, dì Đinh có chút đường đột, nhưng thật ra bà ấy không có ác ý với...vị hôn phu của cháu đâu."

Cố Nguyễn nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng không nói gì.

Đinh Nghiễm lại cười một tiếng: "Nếu Nguyễn Nguyễn không vừa lòng, chú đây sẽ thay dì ấy nói xin lỗi với cháu được không?"

Đinh Nghiễm là một con cáo già, ông ta có thể nhìn ra được Cố Nguyễn rất bảo vệ Tư Cẩn.

Ông ta không dấu vết mà nhìn thoáng qua, trong lòng thở dài, hơn nữa đối với đứa trẻ kia, ông ta vẫn là hổ thẹn.

Ông ta yêu Thẩm Nam Chi sâu sắc, Thẩm Nam Chi cũng thích ông ta, cho nên bọn họ ở bên nhau.

Mặc dù Thẩm Nam Chi và Tư Kình ở bên nhau vì thù hận, đứa trẻ Tư Cẩn này cũng là do Tư Kình cưỡng bách bà mới có, nhưng đứa trẻ này vô tội, ông ta đã khuyên Thẩm Nam Chi rất nhiều lần, muốn bà xin lỗi đứa trẻ này, nhưng Thẩm Nam Chi hận Tư Kình, mỗi lần nhắc đến, Thẩm Nam Chi đều phát giận, ông ta cũng không dám nhắc lại nữa.

Xin lỗi? Thay bà ta xin lỗi?

Cố Nguyễn cười chế nhạo, cho dù là Thẩm Nam Chi đích thân quỳ xuống xin lỗi thì cô cũng sẽ không tha thứ, đằng này còn là Đinh Nghiễm thế cho bà ta.

Ông ta muốn làm gì? Muốn làm cho bọn họ cảm thấy ghê tởm sao?

"Không cần, lời xin lỗi của Đinh tổng nặng lắm, hai chúng tôi sợ nhận không nổi."

"Chúng tôi sợ giảm thọ."

Đinh Nghiễm hiếm khi bị một cô gái nhỏ châm chọc đến mức nói không nên lời, chỉ có thể nhịn một bụng tức.

Thẩm Nam Chi lại lên tiếng châm chọc: "Mày cho rằng bám được đùi vàng thì người ta có thể ở bên cạnh mày cả đời sao? Người Tư gia đều bị bệnh tâm thần, sớm muộn gì người ta cũng sẽ không chịu nổi mà quẳng mày đi thôi!"

Tư Cẩn lúc đầu cũng không có phản ứng gì nhiều, nghe những lời này, ánh mắt anh như kiếm sắc bén: "Không phải ai cũng vô tình vô nghĩa như bà đâu."

Thân thể Tư Cẩn run rẩy, Cố Nguyễn nắm lấy ngón tay lạnh lẽo của anh, ủ ấm nó trong lòng bàn tay cô, từng chút từng chút trấn an anh.

Cố Nguyễn nói: "Đinh tổng, tôi hi vọng ông có thể quản tốt người của mình một chút, Tư Cẩn có thể nào thì cũng là người của tôi, tôi không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương anh ấy. Hơn nữa, tôi cũng không hy vọng, sau này mỗi khi có người nhắc đến Tư Cẩn, sẽ biết anh ấy có một người mẹ như vậy. Đinh tổng là một người rất hiểu lí lẽ, mong ông nhớ kỹ những gì hôm nay tôi nói."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.