Edit: Kim Hằng
- --
Tư Kình cuối cùng cũng không uống chén trà kia, khuôn mặt giống Tư Cẩn vài phần kia của ông ta lộ ra ý cười: "Cố Nguyễn tiểu thư, không bằng chúng ta đến Nhất Phẩm Cư đi? Chú đây mời cháu."
Nhất Phẩm Cư là nhà hàng nổi danh ở thành phố B, điểm đặc biệt nhất ở đó chính là bữa sáng.
Cô và Tư Cẩn đã đi ăn một lần, hương vị thực sự rất ngon, nhưng đồ ăn nấu quá kỹ, để đợi đồ ăn được bưng ra cũng phải mất cả tiếng đồng hồ.
Nhưng Tư Kình hiển nhiên không phải đến để ăn sáng với cô, cô cũng không cần phải lãng phí thời gian với ông ta, nên lịch sự từ chối: "Tư tổng, không cần đâu, Tư Cẩn vẫn đang đợi ở nhà, ngài có chuyện gì muốn nói với tôi thì cứ nói ở đây."
Tư Kình nghe thấy cô nói vậy, liền nhịn không được nói: "Nguyễn Nguyễn à." Ông ta tự tiện thay đổi xưng hô, thấy Cố Nguyễn không có ý kiến gì mới nói tiếp: "Bây giờ cháu và Tư Cẩn đang yêu đương sao?"
Cố Nguyễn biết đây là một ván bài tình cảm, trong lòng thầm chế nhạo. Tư Kình có ý gì, ông ta nghĩ cô không biết quan hệ giữa ba con họ sao?
Cô thẳng thắn trả lời: "Đúng."
Tư Kình cười sâu hơn: "Vậy thì chúng ta cũng được coi là người một nhà rồi."
Cố Nguyễn cũng mỉm cười: "Đúng vậy, tôi và Tư Cẩn đúng là người một nhà." Có nghĩa là, cô chỉ nhận Tư Cẩn, không nhận ông ta.
Sắc mặt của Tư Kình trong chốc lát đã xấu đi, nhưng dù sao ông ta cũng là người đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, rất nhanh lại nở nụ cười: "Đứa nhỏ này sao lại nói thế chứ, chú là ba của Tư Cẩn, mối quan hệ này..."
Cố Nguyễn ngắt lời ông ta: "Tư tổng, ngày có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng, tôi còn phải về nhà làm bài tập."
Lần này Tư Kình gần như không giữ được vẻ mặt tươi cười được nữa, con nhóc ranh, dù sao cũng là tiểu thư khuê các, thế mà một chút lễ nghĩa cũng không có!
Nếu không phải nền tảng bán hàng của Tư thị không biết gần đây có chuyện gì xảy ra, hậu trường luôn đóng băng, thay đổi vài kỹ sư cũng không giải quyết được.
Ông ta cũng đã thử hợp tác với công ty khác, nhưng chỉ cần hợp tác với công ty nào, công ty đó liền bị ác ý tấn công, giờ chỉ có các cửa hàng offline vẫn có thể hoạt động bình thường, nhưng hơn một nửa lượng khách hàng đã bị mất.
Thằng nhóc Tư Cẩn kia còn không cho ông ta mặt mũi, nhờ nó về nhà giúp một chút cũng không đồng ý.
Mà Cố thị đang khai thác thị trường ở thành phố B, nhất định phải tìm đối tác, chỉ cần có được sự hợp tác này thì những khó khăn kia không còn là vấn đề nữa.
Sau khi suy nghĩ về điều này, Tư Kình lại cười: "Chú không biết cháu là con gái của Cố tổng, bằng không thì đã mời cháu đến nhà làm khách rồi, không bằng tối nay cháu cùng Tư Cẩn về nhà ăn cơm cùng chú được không?"
Cố Nguyễn lạnh lùng nhìn ông ta: "Tư tổng, nếu ông không nhắc tới Tư Cẩn trước mặt tôi, tôi vẫn có thể nói chuyện với ông, ông đối xử với anh ấy như thế nào, trong lòng ông không hiểu rõ sao? Ông lấy tên của anh ấy đến đây để buôn bán với tôi, ông không cảm thấy chột dạ sao?"
Biểu tình của Tư Kình lập tức khó coi, khuôn mặt nho nhã của ông ta hằng ngày bây giờ lại có chút tàn khốc: "Tôi làm gì với nó? Tôi nuôi nó lớn như vậy, tôi không cấm nó ăn, không cấm nó uống, tôi có chỗ nào có lỗi với nó, cô ở chỗ này ra vẻ ta đây cái gì?"
Cố Nguyễn hoàn toàn lạnh lùng: "Không cấm anh ấy ăn, không cấm anh ấy uống sao? Tư tổng, ông nói ra những lời này mà mặt vẫn không đỏ sao? Theo tôi biết, ông đã ba năm rồi không cho anh ấy một đồng xu nào, đúng không? Anh ấy còn chưa thành niên, vừa đi học vừa kiếm tiền, ông có bao giờ cho anh ấy một đồng nào không?"
Giọng điệu của cô đầy mỉa mai: "Ông cho rằng kĩ thuật máy tính kia của Tư Cẩn là làm thế nào để luyện được? Là dựa vào những vết thương do ông đánh để đổi lấy sao?"
Cô đã sống hai đời, cô chưa bao giờ gây gổ với ai, nhất là những người lớn tuổi hơn cô.
Lúc này, chân cô hơi run, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nhớp nháp và ẩm ướt.
Sắc mặt của Tư Kình lúc này đen đến đáng sợ, ông ta vốn dĩ cố chấp cùng thô bạo, giờ phút này bị một con nhóc chỉ trích, ông ta không rảnh để quan tâm đến phong thái của mình nữa.
Ông ta nghiến răng nghiến lời nói: "Dù sao tôi cũng là ba của Tư Cẩn, không được tôi đồng ý, cô nghĩ quan hệ của hai người có thể kéo dài sao?"
Cố Nguyễn đang định phản bác thì một giọng nói quen thuộc vang lên, bóng dáng thiếu niên đã đứng ở bên cạnh cô, cánh tay mảnh khảnh mạnh mẽ đỡ lấy vai cô, bộ dáng bảo vệ người: "Tình cảm của chúng tôi không cần ông phải lo lắng, nhiều năm như vậy đều không muốn nhìn nhận tôi, ông hà tất gì bây giờ phải làm bộ tư thái của trưởng bối, đến đây xen vào cuộc sống của tôi?"
Tư Cẩn từ trước đến nay ở trước mặt ông ta luôn là chịu đựng, đây là lần đầu tiên anh thể hiện sự sắc bén để bảo vệ cô gái mà anh yêu: "Tư tổng, ông vẫn là nên trở về lo cho công ty của mình đi."
Anh nắm lấy tay của Cố Nguyễn: "Về nhà thôi, Nguyễn Nguyễn."
Tư Kình tức giận mắng: "Nghịch tử."
Ông ta cầm lấy ly nước ném về phía Tư Cẩn, động tác của Cố Nguyễn rất nhanh, dùng thân thể của cô chặn lại, cái ly đập vào eo cô, nước trong ly tràn ra trên người cô, cả lưng đều ướt đẫm.
Cái ly vỡ tan ở dưới đất.
Cách một lớp áo dày nhưng Cố Nguyễn vẫn cảm thấy đau đớn, có thể thấy được ông ta đã dùng bao nhiêu sức.
Tư Cẩn vội vàng kiểm tra lưng cho cô, anh lo lắng căng thẳng hỏi: "Thế nào rồi? Em không sao chứ?"
Cố Nguyễn lắc đầu, Tư Cẩn cởi cái áo khoác bị ướt của cô ra, rồi mặc cái áo khoác của mình vào cho cô.
Sau đó anh từng bước đi trở về, khí thế cường đại thậm chí còn làm lu mờ cả phong thái của Tư Kình, giọng điệu của anh lạnh lùng: "Lúc trước ông làm gì với tôi, tôi đều có thể nhịn. Dù sao ông cũng là ba tôi, nhưng Cố Nguyễn thì không được, cô ấy chính là mạng của tôi, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, nếu ông làm tổn thương cô ấy lần nữa, tôi nhất định sẽ không buông tha cho ông."
Tư Kình bị khí tràng của thiếu niên dọa sợ, bây giờ ông ta mới nhận ra, đứa trẻ gầy gò cho dù bị ông đánh đập cũng chưa hề dám hé răng nửa lời đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, có thể che mưa che gió cho người con gái mình yêu.
Ông ta sững sờ một lúc, không nói nên lời.
Những ngón tay mềm mại của Cố Nguyễn mở ra bàn tay đang nắm chặt của Tư Cẩn, cô nắm chặt những ngón tay mảnh khảnh và xinh đẹp của anh trong lòng bàn tay, dù gì thì Tư Kình cũng là ba của anh, đời trước khi ông ta mất Tư Cẩn vẫn rất khổ sở, mà kiếp này những chuyện đó còn chưa xảy ra, như vậy thì tình cảm của anh vẫn còn đó.
Cô không muốn họ trở nên cứng nhắc như đời trước.
Chỉ là Tư cẩn đang bênh vực cô từng lời từng chữ, thậm chí anh còn nói - cô là mạng của anh.
Cô có tài đức gì chứ.
Lúc này, cô chỉ có thể đứng bên cạnh anh, nhìn người đàn ông được gọi là ba của anh, dũng cảm nói lớn: "Sau này xin ông đừng làm phiền chúng tôi. Tôi sẽ đối xử tốt với anh ấy, hãy để anh ấy quên đi nỗi đau và tổn thương mà ông đã gây ra cho anh ấy, mong ông hãy để cho quãng đời còn lại của anh ấy đều được vui vẻ."
Tư Kình chết lặng tại chỗ, ông ta không ngờ rằng hai người chỉ mới quen nhau chưa được bao lâu nhưng tình cảm lại sâu đến như vậy.
Ông ta không biết rằng sự căm ghét của Tư Cẩn dành cho mình đã lên đến đỉnh điểm.
Ông ta không biết rằng những gì mình làm sẽ khiến đứa con trai duy nhất của ông tổn thương nhiều như vậy.
Ông ta cũng không biết Tư Cẩn đã sống cuộc sống như thế nào chỉ vì sự cố tình làm ngơ của mình.
Hóa ra ông ta không hề biết gì cả.
Cố Nguyễn và Tư Cẩn đã rời khỏi cửa hàng, trước khi đi họ còn xin lỗi bà chủ.
Vốn dĩ Cố Nguyễn thường đến quán này ăn sáng, không ngờ hôm nay lại nổ ra xung đột như vậy, tuy rằng buổi sáng cuối tuần không có nhiều người nhưng quán sẽ không vắng như hôm nay.
Họ đưa cho bà chủ nhiều tiền hơn để đền bù, nhưng bà chủ lắc đầu không nhận.
Bà mở tiệm ăn sáng cạnh trường học, gặp quá nhiều đôi bạn trẻ, từ đồng phục học sinh đến váy cưới, có người mới quen hai ba ngày, lúc đầu còn gắn bó, nhưng về sau lại trở mặt thành thù.
Nhưng Cố Nguyễn và Tư Cẩn là cặp đôi đặc biệt nhất mà bà từng thấy, tình cảm của họ khiến bà cảm thấy rất ngạc nhiên. Rõ ràng là lúc đầu cả hai đều là những người có tính cách hoang vắng, xa lạ lại xa cách.
Sau đó họ bất ngờ ở bên nhau, họ rất tình cảm, nhưng cô gái luôn chủ động hơn, bảo vệ chàng trai như một bảo vật.
Nhưng cách đây ít lâu, cô gái không có ở đây, chàng trai đến đây một mình vào buổi sáng, gọi món ăn rồi thất thần ngồi đó, bà thấy chỉ mới mấy tháng mà thiếu niên đã gầy đi không ít.
Tình cảm này quả thật rất hiếm.
Hôm nay nhìn thấy cảnh tượng này, bà cảm thấy, những đứa trẻ có gia đình không hạnh phúc luôn nhạy cảm và đề phòng, muốn lấy lòng người đó thì phải đối xử tốt hơn người thường gấp ngàn lần.
Nhưng chỉ cần bạn đi vào trái tim người đó, người đó thậm chí có thể cho bạn cả cuộc đời.
Tư Kình là người duy nhất còn lại trong cửa hàng chật hẹp, bà chủ đang chuẩn bị đóng cửa hàng, bước tới gọi ông ta: "Thưa ngài."
Tư Kình đứng dậy, lảo đảo đi ra ngoài, ông ta ngồi trên ghế đá trong công viên nhỏ.
Ông ta châm một điếu thuốc.
Làn khói mờ ảo vương vấn, ẩn hiện gương mặt ông ta trong đó.
Đây là lần đầu tiên ông ta nghĩ về những gì mình đã làm với Tư Cẩn.
Ông ta nhớ lại năm đó, ông ta với mẹ của Tư Cẩn là Thẩm Nam Chi quen biết nhau khi học trung học.
Khi đó, Tư gia vừa sa sút, ba ông không thể chịu đựng được cú sốc này nên bệnh tật kéo dài, mẹ ông là một tiểu thư giàu có cả đời chưa bao giờ động đến việc nặng nhọc, mọi gánh nặng của gia đình đều đổ lên đầu ông.
Ông ta đi học vào ban ngày, học hành đến nơi đến chốn, ban đêm làm việc ở nhiều nơi khác nhau để kiếm tiền. Ông có thể làm bất cứ điều gì để kiếm tiền.
Ông ta cũng là một thanh niên khôi ngô tuấn tú, làm nhân viên pha chế trong quán bar và có thể kiếm được rất nhiều tiền boa cho một đêm.
Khi đó, nhân phẩm là thứ vô dụng nhất, để có tiền, ông ta có thể tươi cười nâng ly rượu với một người phụ nữ mập mạp.
Đó là ngày đen tối nhất và không muốn nhắc đến nhất trong cuộc đời ông ta, nhưng ông ta đã gặp Thẩm Nam Chi vào một ngày như vậy.
Bà ấy là ca sĩ thường trú trong quán bar, bà hát ba bài hát một ngày, và rời đi sau khi hát xong, nhưng sự nổi tiếng lại vô cùng cao.
Thẩm Nam Chi xinh đẹp tuyệt trần nhưng tính tình lại vô cùng lạnh lùng, bất luận là ai đều bị bà ấy cự tuyệt, loại tương phản này thu hút sự chú ý của đàn ông ở đó, cũng bao gồm cả ông ta.
Không thiếu những người trong gia đình quyền thế đến chơi trong môi trường này, có một người đàn ông không vì bị từ chối mà tức giận, mà bí mật tìm người chiếm đoạt bà.
Lúc đó ông ta vừa đi ngang qua, sau đó là màn anh hùng cứu mỹ nhân như phim điện ảnh.
Khi đó, túi tiền của họ đều sạch sẽ, nhưng không phải lúc nào họ cũng làm bài tập trong thư viện vào những ngày hẹn hò, họ cũng đi mua sắm và xem phim.
Bà ấy ở bên ông ta hai năm, coi trọng một thỏi son, cũng không đắt, chỉ hai trăm tệ.
Nhưng ông ta không thể mua được.
Thẩm Nam Chi cũng không cho ông ta mua, ngược lại còn khuyên ông, loại đồ vô dụng này, bà xinh đẹp tự nhiên không cần loại này, nhưng dục vọng lại hiện rõ trong mắt.
Vào thời điểm đó, ông ta đã thề rằng mình phải sống một cuộc sống thật tốt, có thể có được tất cả những gì mà ông ta muốn.
Vì vậy ông ta đã thành lập Tư thị.
Kinh doanh mỹ phẩm.
Khi kiếm được một trăm vạn, ông ta đã cầu hôn Thẩm Nam Chi, Thẩm Nam Chi cũng vui vẻ chấp nhận.
Cả hai đi lãnh chứng và Tư Cẩn chào đời vào năm sau.
Tư Cẩn khi còn nhỏ rất đáng yêu, tuy ít nói nhưng lại rất ngoan, khi được ai đó cho đồ ngọt sẽ nhìn người lớn trước, cười ngọt ngào và nói lời cảm ơn sau khi được phép.
Công ty rất bận rộn, Tư Kình hầu như sống trong văn phòng, Thẩm Nam Chi, một người phụ nữ trẻ trung, năng động và đầy tài năng đương nhiên không thể chịu đựng được những ngày ở một mình trong căn phòng trống và chỉ dành thời gian cho một đứa trẻ ít nói.
Bà ấy lại bắt đầu đi hát ở quán bar, trong túi có tiền, bà ấy lại bắt đầu một cuộc sống ăn chơi sa đọa.
Khi Tư Cẩn sáu tuổi, bà ấy đã ngoại tình.
Bà ấy to gan dẫn đàn ông về nhà trước mặt Tư Cẩn.
Tư Cẩn thông minh sớm, lúc đó anh đang ngồi ở đầu cầu thang, anh biết mẹ mình đang làm gì, Thẩm Nam Chi cũng biết anh đang nhìn, nhưng bà ấy không quan tâm.
Nhưng bà ấy lại không ngờ rằng, anh luôn luôn lạnh lùng, cậu con trai điềm đạm và khéo léo của bà ấy sẽ né tránh sự tiếp xúc của mình, nên bà vô tình bị ngã xuống cầu thang.
Bà ấy mượn lí do này để ly hôn.
Ông ta yêu đến hèn mọn, cầu xinh bà ấy đừng đi, nhưng bà ấy không hề quan tâm đến đứa con trai nhỏ và người chồng thân yêu của mình, kiên quyết muốn ly hôn.1
Ông ta đổ lỗi cho Tư Cẩn về tất cả những điều này, trong suốt nhiều năm, ông ta hoặc là thờ ơ hoặc là đánh đập và mắng mỏ.
Vài năm trước, Tư Cẩn sẽ khóc lóc xin ông ta, ba ơi, đừng đánh Tiểu Cẩn nữa được không? Tiểu Cẩn thực sự rất đau...
Còn sẽ gọi điện cho ông ta, giọng nói nho nhỏ tỏ ra thận trọng: Ba ơi, cô giáo nói sẽ có một cuộc họp phụ huynh. Tiểu Cẩn đã đạt hạng nhất trong kỳ thi lần này, ba có thể đến họp phụ huynh cho Tiểu Cẩn không?
Nhưng ông ta chưa từng đến đó một lần.
Kể từ đó, Tư Cẩn không bao giờ khóc nữa, chỉ biết chịu đựng trong im lặng, cũng chưa bao giờ... gọi ông ta là ba nữa.
Bây giờ ông ta mới thật sự nhận ra...Ông ta đã phạm quá nhiều sai lầm.