Xuyên Về Cổ Đại Nấu Rượu Làm Giàu

Chương 153




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Nam Khê nha đầu, cháu chạy đến nhà ta mà chỉ mang có chút đồ này, không thấy ngượng sao? Nghe nói giờ cháu là bà chủ lớn kiếm được mấy trăm lạng một tháng, sao không rộng rãi hơn chứ."

"Lý đại bá nói đùa rồi, cháu với Lý gia có quan hệ thông gia gì đâu, thật sự không có lý do gì để tặng quà cả."

Hina

Bạch thị bĩu môi, chê bai nói: "Bà chủ Nam đã nói vậy thì chúng ta cũng không tiện tiếp đãi gì, vậy cháu về đi, chuyện nhà của chúng ta chắc không đến lượt cháu can thiệp đâu nhỉ?"

Lý Đại Ngưu ừ một tiếng, hai huynh muội nắm áo Nam Khê vô thức siết chặt rồi lại buông ra.

"Nam Khê tỷ, tỷ về đi, đừng cãi với họ."

Nam Khê không nói gì, nhưng cũng không đi. Nàng là người ghét phiền phức nhưng cũng không phải là kẻ vô tâm, hôm nay mà bỏ đi thì chắc chắn hai huynh muội sẽ bị đánh thảm hơn, hơn nữa lúc mới vào còn nghe thấy họ nói gì đó về việc bán Nhị Nha.

Tình huống này làm sao có thể đi được.

"Lý đại bá, dù sao hiện giờ cháu vẫn là chủ của hai đứa chúng, hôm nay cháu không cho nghỉ, muốn đưa chúng về làm việc không vấn đề gì chứ."

"Cháu!! Đại năm mới còn bắt chúng làm việc, vậy phải tăng tiền công!"

Hai huynh muội đều bị sốc. Nhưng nghĩ lại thì đúng là lời mà cha họ có thể nói ra, sự tồn tại của họ chỉ là để kiếm tiền cho gia đình này.

Nam Khê nhanh chóng đồng ý, trực tiếp kéo người đi luôn.

Vừa ra đến cửa thì gặp ngay Du Lương chạy một mạch tới. Hắn lo lắng lắm, nắm lấy người nhìn lên nhìn xuống trước.

"Nàng không sao chứ?"

"Ta không sao, chỉ có hai đứa này bị đánh thôi."

Lúc này Du Lương mới để ý đến hai đứa trẻ đáng thương.

"Thôi được, chúng ta về nhà rồi nói."

Nam Khê kéo người vội vã trở về nhà, vừa lấy thuốc đắp cho hai huynh muội vừa hỏi vì sao hôm nay bị đánh.

Mắt Tiểu Ngưu lại đỏ lên.

"Đêm qua đệ ngủ muộn, nghe Lý Đại Ngưu say rượu nói chuyện với Bạch thị về muội muội. Họ bảo bên thôn Bình An có Tần gia, gần đây gia đình gặp vận xui liên tiếp c.h.ế.t hai người lớn, đứa con trai duy nhất trong nhà cũng bệnh nặng, nói là phải cưới vợ để xua đuổi vận xui. Con trai nhà đó mới năm tuổi, nên cần tìm một đứa con gái nuôi làm vợ, Lý Đại Ngưu nói nhà đó sẵn sàng trả mười lăm lạng bạc."

Mười lăm lạng...

Bình thường đại cô nương trong thôn kết hôn cũng chưa chắc có nhiều sính lễ như vậy, giờ gả đi còn giúp nhà bớt được nhiều lương thực, vợ chồng Lý Đại Ngưu động lòng cũng là chuyện bình thường.

Nam Khê nghe xong lại thở phào nhẹ nhõm, những chuyện có thể giải quyết bằng tiền đều không phải là vấn đề. Dù gần đây nhà cửa tiêu xài mạnh tay, nhưng vẫn lấy ra được vài chục lạng bạc.

Nàng không suy nghĩ lâu, trong lòng đã nảy ra một ý.

"Tiểu Ngưu, Nhị Nha, nếu ta có thể đưa các đệ ra khỏi nhà đó, nhưng các đệ phải trở thành nô tịch, các đệ có nguyện ý không?"

Nhị Nha còn có chút ngơ ngác, Tiểu Ngưu lại lập tức hiểu ra, vội kéo muội muội quỳ xuống dập đầu.

"Nam Khê tỷ, chúng đệ nguyện ý!!"

Du Lương vội đỡ người dậy, hắn cũng hiểu Tiểu Khê định làm gì rồi. Trong lòng nghĩ lần này hắn phải đi cùng mới được.

"Cha các đệ, nói trắng ra chỉ là tham tiền. Chỉ cần có bạc, ông ta có thể bán con trai bán con gái."

Nhưng không thể để nàng đứng ra mua người, nếu không hai vợ chồng kia nhất định sẽ hét giá trên trời, ai bảo mình không nỡ để hai đứa trẻ chịu khổ chứ. Vì vậy phải để người khác đi mua, mua xong rồi bán lại cho mình.

Trong lòng Nam Khê có vài người có thể làm việc này, những chuyện này tạm thời không cần nói với hai đứa trẻ.

"Đến lúc đó mua các đệ về, vẫn như trước đây, nên làm gì thì làm nấy. Đợi khi các đệ lớn lên có thể lập hộ, ta sẽ xóa bỏ nô tịch cho các đệ."

Nàng đã tính toán cho hai huynh muội rồi, đứa lớn có thể lập hộ thì cho nó xóa bỏ, đứa nhỏ đợi nó lấy chồng cũng cho nó xóa bỏ.

Gọi là ở nhà theo cha, lấy chồng theo chồng, đợi khi đã lấy chồng thì Lý Đại Ngưu muốn bán con gái cũng không được nữa.

Hai huynh muội không nghĩ xa như vậy, nhưng họ biết cuối cùng mình có thể thoát khỏi người cha đó rồi, hai đứa ôm chân Nam Khê khóc rất thương tâm.

Cảnh tượng này vào dịp đầu năm thật sự rất thu hút sự chú ý, nên khi đoàn múa kỳ lân bên ngoài đến họ cũng không mở cửa.

Gần trưa mọi người mới điều chỉnh tâm trạng lại, im lặng ăn một bữa chay. Tối đến dù không muốn hai huynh muội vẫn phải về nhà.

Nam Khê dặn đi dặn lại.

"Về nhà họ có mắng thì cứ để họ mắng, đừng cãi lại cũng đừng tranh cãi gì với họ. Bảo các đệ làm việc thì siêng năng mà làm, sáng mai vừa ra khỏi nhà thì nói xưởng rượu cần làm việc."

Hai đứa trẻ gật đầu như gà mổ thóc, rất nhanh được Du Lương đưa về nhà.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.