Mọi người đều làm trong ngành ẩm thực, lại đều là người xuyên qua, bởi vậy, dù chưa từng gặp mặt nhưng nàng đã không nhịn được bắt đầu sinh ra hảo cảm với vị tiền bối này rồi.
Trong suy nghĩ của nàng, chắc chắn vị tiền bối này chính là một nữ tử cực kỳ cứng cỏi và tự cường.
Dù sao nàng ấy có thể vừa sống sót trong quá trình chạy nạn vừa dựa vào đó để làm giàu, ắt không thể thiếu tâm tính cứng cỏi.
Nhưng trên thực tế khi nàng gặp người thực, lại phát hiện ra nàng ấy cũng là một tiểu kiều kiều.
Vị cô nương trong phòng bao kia mặc một chiếc váy sợi thuần màu trắng, đang đưa tay lên quệt miệng, dán con mắt hau háu nhìn vào những món đồ ăn vặt bày đầy trên bàn, rõ ràng rất muốn ăn lại không tiện ra tay.
Lê Tường nhìn hình dáng tiểu cô nương tham ăn ấy, có nghĩ như thế nào cũng không phù hợp với hình tượng một vị tiền bối xuyên qua trong lòng nàng.
Chẳng lẽ là nhận sai người?
"Á! Ngươi chính là Lê Tường đúng không?"
Ngọc Trúc nhìn bộ y phục màu đỏ thẫm trên người Lê Tường lập tức phát hiện ra thân phận của nàng, sau đó hưng phấn chạy ra ngoài kéo Lê Tường tiến vào, quay đi quay lại một hồi, nàng ấy đã đuổi trượng phu của mình ra ngoài rồi.
"Tiểu Thập Ngũ, chàng ra bên ngoài một lát đi, ta có lời muốn nói với Lê Tường."
"Được."
Tuy nam nhân ấy tò mò không biết vì sao thê tử đột nhiên lại phấn khởi như vậy nhưng hắn cũng rất nghe lời, nói xong là xoay người đi ra ngoài thuận tay đóng cửa lại giùm hai người ấy.
"Xin chào Lê Tường, ta là Ngọc Trúc!"
Nàng ấy dùng cách chào hỏi là bắt tay theo kiểu người hiện đại, chỉ dựa vào một hành động này thôi cũng đủ hiểu nàng ấy là ai rồi.
Lê Tường vừa mừng vừa sợ, nàng đưa cả hai tay lên nắm lấy.
"Ngưỡng mộ đã lâu rồi, bà chủ Ngọc!"
"Hắc hắc, ta cũng vậy. Ta ở Hoài Thành đã sớm nghe người ta nói bên này có Lê Ký Tửu Lâu, làm món gì cũng cực kỳ ngon.
Cái gì mà cá hầm ớt, phật nhảy tường, cái lẩu, thiệt nhiều những món ta không biết làm, khiến ta thèm tới mức nằm mơ cũng chảy nước miếng."
Ngọc Trúc nói tới những món ăn ngon, đôi mắt đều sáng lên không ít. Quá khó để liên tưởng cô nương yêu kiều nhỏ nhắn này với người đã làm nên giang sơn nước sốt Ngọc thị.
Lê Tường vừa cách nói chuyện này đã cảm thấy cực kỳ thân thiết, nàng tỏ ra rất nhiệt tình chuyển những món đồ ăn vặt ở gần đó đến trước mặt Ngọc Trúc.
"Tham ăn cũng coi như rất đúng dịp, tửu lâu này của ta thứ gì cũng thiếu, chỉ không thiếu nhất là món ăn. Ngươi nếm thử một chút món thịt chiên giòn này, còn đậu tằm, que cay là món ta mới đưa ra, hương vị cũng cũng không tệ lắm."
Ngọc Trúc vừa bước vào căn phòng này, nhìn đồ ăn trên bàn đã cảm thấy cực kỳ hứng thú, chỉ là chưa được người ta mời, nàng ấy không tiện ra tay.
Lần này là Lê Tường tự mình đưa tới bên miệng, đâu có lý nào lại bỏ qua? Nàng ấy trực tiếp gắp một miếng thịt chiên giòn, ăn xong lại gắp một cây que cay.
"Thơm quá! Ăn thật là ngon!"
Ở hải đảo, khắp nơi đều là cá tôm cua, nàng ấy đã ăn ngán rồi, nhưng lâu lắm chưa được ăn mấy món đầy dầu mỡ, hương vị cay nồng kiểu này. Khẩu vị của Ngọc Trúc lập tức được mở rộng, gần như nàng ấy đã quên đi tất cả những mệt nhọc, xóc nảy cả chặng đường dài này.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện từ thời hiện đại tới những biến cố xảy ra sau này, càng nói càng cảm thấy hợp ý nhau, chỉ hận buổi tối không thể chui vào chung một ổ chăn thức trắng đêm chuyện trò, mãi cho đến khi A Thất gõ cửa lần thứ ba, Lê Tường mới nhớ ra hôm nay là ngày vui của mình, nàng còn phải đi chiêu đãi khách nhân.
Ngọc Trúc cũng nhớ ra trượng phu của mình vẫn còn ở bên ngoài chờ đợi.
Hai người đều nở nụ cười.
"Được rồi, A Tường, ngươi đi đón tiếp khách khứa đi nào, ngày vui không thể qua kia được. Ta tới nơi này không chỉ đi chơi, còn phải ở lại nơi này mấy ngày nữa, chờ ngày mai ta lại tới tìm ngươi."