Nói thật ra, vào lúc xẩm tối, phải can đảm lắm mới dám đi qua con đường nhỏ băng qua rừng kia.
Thiếu niên mười bốn tuổi này, chẳng hề giống thiếu niên mười bốn tuổi chút nào.
“Tương Nhi, chúng ta đi thôi. Đêm nay tứ oa muốn tới nhà đốc công uống rượu, dường như tối hắn sẽ không về.”
“A???”
Đêm không về ngủ, khẳng định lão nương nhà hắn sẽ mắng muốn lật trời cho mà xem ……
Chỉ cần tưởng tượng ra tiếng mắng sắc nhọn kia của Kiều thẩm, Lê Tường đã không kìm chế được mà rùng mình một cái.
Chờ về sau nàng kiếm được tiền, nhất định phải dọn đến thị trấn, cách thật xa gia đình đối diện kia. Cho dù không thể dọn đi, cũng phải xây một cái tường vây thật cao, cũng xây thêm hai bức quây kín sân nhà nàng lại, xem bà ta còn trộm rau kiểu gì.
Chỉ là muốn có cuộc sống tốt đẹp hơn, kiểu gì cũng phải đi kèm với tiền. Hiện nay tất cả tiền của nàng đều trông cậy cả vào mấy con cua lông kia.
Rất nhanh, đôi phụ thân nữ nhi đã trở về nhà.
Hôm nay họ mang về hai thùng đựng đầy cua, cộng thêm chỗ cua hôm qua, ước chừng cũng được hơn bốn mươi cân.
Lê Tường nhờ nương cầm một cái bình gốm to một chút đổ vào trong một chút nước, lại cho vào một tầng sỏi nhỏ, sau đó nàng tự mình đi lấy cỏ khô, quấn quanh người những con cua đó rồi bỏ vào bình gốm hấp.
Cứ như vậy, hấp một bình lại một bình.
Trước kia phu thê hai người Lê Giang chưa từng được ăn cua lông, nghe nữ nhi nói nàng đã từng nhìn thấy người khác ăn món này rồi, hai người bọn họ cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức tin ngay là thật. Có thể nói, bọn họ tín nhiệm nữ nhi nhà mình trăm phần trăm.
Lê Tường vừa thầm tính toán thời gian trong lòng, vừa tay chân lanh lẹ trói những con cua to đang bò lổm ngổm trong thùng.
Cơ hồ trong thùng chứa đầy những con cua lông chất lượng cực kỳ tốt, nặng trên dưới ba lạng, cho nên sức lực của chúng cũng rất lớn, nếu không lấy chân dẫm lên từng con để buộc, có đôi khi dùng hai tay cũng chẳng giữ yên được đám cua này.
Toàn gia bận việc gần một canh giờ, mới đặt xong xuôi những con cua được chưng đỏ rực lên mặt bàn trong phòng. Lúc này đã chuyển qua công đoạn tỉ mỉ và chậm rãi.
Lê Tường đi tước mấy thanh trúc, kích thước mỗi thanh chừng một cái thìa để lọc thịt cua, coi như tạm dùng được. Những con cua đỏ au chất đầy trên bàn đang chờ người một nhà lọc sạch sẽ cả gạch cua lẫn thịt.
Vì thế nàng rất cẩn thận mang tới một chậu nước sạch cho cả nhà rửa đôi tay trước khi bắt đầu làm việc.
Có nàng dẫn đầu vừa thực hành vừa dạy, phu thê hai người Lê Giang chỉ hơi chút luống cuống tay chân ở vài con đầu tiên, nhưng rất nhanh sau đó hai người đã hiểu rõ ràng trình tự, bắt đầu lọc thịt vừa nhanh lại vừa sạch sẽ.
Người một nhà lọc càng ngày càng nhiều, dường như cả căn phòng đều tràn đầy hương vị của những con cua đã được nấu chín, sau đó không biết từ nơi nào, chỉ biết những con mèo hoang đều gọi nhau tới, vây quanh nóc nhà bọn họ, kêu meo meo không ngừng.
Lê Tường nghĩ một chút, sau đó cô quyết định hé lộ bí mật trù nghệ của mình cho phụ thân và nương biết. Rốt cuộc sau này nàng sẽ dựa vào tay nghề để kiếm tiền, cho nên sớm hay muộn đều phải nói rõ.
“Phụ thân, nương, các ngươi còn nhớ rõ ngày ấy khi ta rơi xuống nước, lúc trở về đã bị hôn mê không?”
Quan thị sửng sốt, gật đầu nói: “Đương nhiên ta còn nhớ rõ.Tường Nhi, nếu ngươi vẫn còn chỗ nào đó chưa thoải mái thì nhanh nói ra nha?”
“Không có, không có, ta chỉ muốn kể một chuyện. Lúc đó, sau khi ta rơi xuống nước, đã mơ thấy một lão đầu, hắn nói cái gì mà ta có tuệ căn, muốn truyền trù nghệ cho ta.”
Lê Tường vừa dứt lời, bầu không khí xung quanh đều an tĩnh xuống. Phu thê hai người Lê Giang ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong ánh mắt đều lộ rõ sự mê man.