Lê Tường vừa dạy phụ thân, vừa bẻ ra một con để tự thưởng cho mình. Mấy con cua mẹ trong đám cua nàng vớt được đã nối đuôi nhau chui vào bụng cả rồi, hiện giờ trên tay nàng là một con cua đực.
Vừa tách phần thân ra, nhìn vào bên trong đã thấy lớp gạch cua trắng nõn, cắn một cái, cảm thấy hàm răng cũng tràn ngập toàn gạch cua, sánh vô cùng, thơm muốn chết.
Trời đất ơi, nàng quá thoả mãn rồi.
Ở thời hiện đại, có chứng bệnh dị ứng treo trên đầu, cho nên ngay cả khi nàng l.i.ế.m một miếng thịt lũ giáp xác thôi, toàn thân nàng sẽ nổi mẩn đỏ, sau đó ngứa ngáy liên tục, nếu nghiêm trọng hơn một chút còn rơi vào tình trạng hô hấp khó khăn.
Vì lẽ đó, từ trước tới nay, chưa bao giờ nàng được nếm thử hương vị của con cua. Hôm nay mới biết, phải nói là…
Ô ô ô…… Quá thơm, thơm tới mức nàng cũng muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi của mình vào bụng.
Lê Tường vừa ăn vừa lặng lẽ ngắm Sông An Lăng, trong mắt đều là thứ ánh sáng đầy mùi vị tham lam.
Cả con sông lớn như vậy, nhưng chưa một người nào dám vớt mớ cua lông này, vậy dưới làn nước kia, đang ẩn chứa bao nhiêu con cua mỹ vị đây……
Đôi phụ thân nữ nhi ăn một trận ngấu nghiến, một hơi gặm sạch sẽ tất cả những con cua vớt lên được.
“Tương Nhi, không nghĩ tới cua lông lại ngon như vậy, buổi chiều hôm nay ta và ngươi lại vớt lên một ít, mang chúng đi bán.”
“Bán không được đâu. Phụ thân, ngươi ngẫm lại bộ dáng lo lắng lúc ngươi nhìn thấy ta ăn con cua xem. Mọi người cũng sẽ lo lắng giống như ngươi. Cho nên mới nói, chẳng có ai chịu mua đâu.”
Lời nữ nhi nói, phảng phất như một chậu nước lạnh dội tắt nhiệt tình mới nhen nhóm trong lòng, cũng làm Lê Giang lập tức tỉnh táo lại. Đúng vậy, mọi người đều cho rằng cua lông có độc, khẳng định chẳng ai mua cả, cho dù bọn họ vớt lên cũng không bán được.
“Tính toán làm chi! Bọn họ không ăn, chúng ta mang về tự mình ăn, hương vị của thứ này thật là thơm, chắc chắn nương ngươi cũng thích ăn.”
“Nương lại không được ăn nhiều. Trước kia ta có nghe người ăn cua lông nói, loại cua lông này có tính hàn, nữ nhân không được ăn nhiều. Hơn nữa, thể chất của nương không hợp với những đồ có tính hàn.”
Lê Giang gật gật đầu, ghi nhớ tất cả những điều nữ nhi nói vào trong lòng.
“Vậy ngươi cũng nên ăn ít một chút.”
“……”
Thôi xong, đã vác đá lên đập chân mình rồi.
Lê Tường cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng nàng chẳng có cách nào để phản bác cả, đúng là nữ hài tử nên ăn ít một chút. Đặc biệt là nguyên thân với thời gian dài sinh hoạt trong hoàn cảnh hơi nước dày đặc.
Trong cơ thể này đã bị nhiễm hàn khá sâu, khiến cho vài ngày trong tháng kia, đau đớn tới mức không thể xuống khỏi giường.
Nàng tự tin mình sẽ kiêng được những thứ này. Với lại, không được ăn cua, nhưng vẫn còn tôm, còn ốc mà, kiểu gì nàng cũng thoả mãn được cơn thèm ăn trong bụng.
“Cha, chờ lát nữa khi gặp được mấy người Cừu thúc, ngươi bảo bọn họ để lại hết cua lông cho ngươi nha.”
Đang muốn quay về đuôi thuyền, nghe vậy Lê Giang ngừng chân lại một chút.
“Hử? Ngươi muốn nhiều như vậy làm cái gì? Không phải ngươi đã nói ngươi nương không được ăn nhiều sao?”
“Đúng vậy, nương không được ăn nhiều. Phụ thân, ngươi cứ giúp ta gom lại một chút đi, ta mang nó về là có việc khác, chuyện này nếu làm tốt, khẳng định sẽ bán được tiền!”
Đại khái là giờ phút này trong đôi mắt của Lê Tường ánh lên vẻ tự tin nồng đậm, đã lây nhiễm qua cho Lê Giang, khiến cho phụ thân nàng chẳng hỏi thêm điều gì, chỉ gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Suốt một buổi trưa, đôi phụ thân nữ nhi đồng tâm hiệp lực, lại vớt lên được không ít cá, cua lông cũng khá nhiều, có bảy, tám con khá to, ước chừng mỗi con cũng được ba bốn lạng, niềm vui ngoài ý muốn này khiến Lê Tường sung sướng muốn phát điên lên rồi.