Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 139




“Công đoạn này, không được để lửa lớn, chỉ cần lửa vừa là đủ.”

Tần Lục cũng làm theo, bắt đầu nắm lấy đuôi cá, hắn có cảm giác ngón tay mình sắp gãy, da cá quá trơn, chỉ sợ không cách nào giữ được.

Vừa định hỏi có thể buông hay không, thình thịch một tiếng, con cá chép trong tay hắn trực tiếp rơi vào chảo dầu, dầu nóng văng tung toé ra bên ngoài, tình huống rất là hỗn loạn.

May mắn Lê Tường trốn rất nhanh, nàng chỉ bị dính một vài giọt dầu lên váy. Nhưng Tần Lục và Đại Long nhóm lửa kia không được may mắn như vậy.

Đại Long trực tiếp bị dầu b.ắ.n lên mặt, cho dù hắn đã lấy tay áo chặn lại, nhưng trên mặt vẫn bị bỏng hai vết.

Tần Lục lại dựa vào bệ bếp cho nên bên hông bị b.ắ.n trúng một mảng, cũng may hắn cởi quần áo nhanh, nhưng trên người vẫn dính một mảng đỏ ửng.

Đương nhiên, mấy người Lê Tường, Quan thị không nhìn thấy, bởi vì Tần Lục lập tức đi theo Lê Giang lên lầu đổi quần áo rồi.

Sau một hồi ngoài ý muốn như vậy, con cá trong nồi không thể dùng được nữa, chỉ có thể chiên lại một con khác.

Lê Tường trực tiếp rải chút bột mì lên tay Tần Lục.

“Ngươi dính một chút bột mì lên tay, như vậy khi nắm đuôi cá sẽ không trượt nữa. Nhất định phải chiên tới khi những đường rạch trên mình cá định hình mới được thả nó xuống, bằng không khi chiên xong, cá sẽ không đẹp.”

“Lần này ta sẽ làm được.”

Tần Lục tin tưởng tràn đầy, hắn lại cầm đuôi cá nghiêm túc múc dầu từng chút, từng chút một tưới lên. Mới đầu thao tác này vẫn còn rất hiệu quả, nhưng khi tưới dầu lên, mình cá càng ngày càng đen.

Lê Tường: “……”

Lửa quá lớn, dầu bị cháy xém rồi.

…………

Một lần nữa lại đổi nồi dầu mới, Tần Lục cầm con cá thứ ba lên, cầm muỗng lơ đãng gõ một cái lên bệ bếp.

Trong lòng Đại Long run rẩy một cái, hắn lập tức ngồi thẳng người lại, cố hết sức tập trung hoàn toàn tinh thần vào chuyện khống chế lửa.

Có Lê Tường ở bên cạnh nhắc nhở, may mắn con cá này đã được chiên đúng tiêu chuẩn, cuối cùng đó là rưới nước sốt chua ngọt lên mình cá.

“Tỉ lệ hương vị của nước sốt chua ngọt phải chuẩn, bằng không nếu pha chế ra quá chua hoặc quá ngọt, đều không ổn.”

Lê Tường lấy hai quả sơn tra tươi từ trong tủ chén ra.

Nơi này không có cà chua, cho nên không thể làm sốt cà chua được. Vừa lúc nàng nhìn thấy quả sơn tra tươi ở chợ bán thức ăn, loại quả này cũng có thể làm được sốt chua ngọt.

“Bỏ hạt quả sơn tra đi sau đó băm nhuyễn.”

Trong lòng Tần Lục hiểu rõ, vị chua trong loại nước sốt chua ngọt kia chính là vị chua của thứ quả này.

“Băm xong rồi.”

“Xào tỏi băm, tới khi nó hơi hơi biến màu, mới bỏ sơn tra băm nhuyễn vào đảo cùng.”

Lê Tường nhìn công đoạn này thật cẩn thận, bởi vì đã bỏ thêm sơn tra, cho nên sau đó chỉ bỏ thêm một chút xíu dấm nữa là đủ.

“Một bước cuối cùng, nhất định phải để lửa thật nhỏ, cho bột củ sen vào nước khuấy đều thành nước sốt.”

Vừa nghe tới đây, Đại Long lập tức bỏ hai thanh củi khô đi.

Tần Lục hòa đều bột củ sen vào nước, sau khi kiểm tra lửa đã nhỏ lại rồi, hắn mới đổ hỗn hợp này vào nồi. Ngay lập tức nước canh trong nồi đang sôi ùng ục, bỗng nhiên trở nên sền sệt. Ừng ực ừng ực, chúng bắt đầu nổi bong bóng.

Hương vị chua chua ngọt ngọt bắt đầu lan toả khắp phòng, cuối cùng Lê Tường nói một câu có thể bắc nồi ra.

Lúc này Tần Lục mới xối nước sốt trong nồi lên mình con cá chép đã chiên xong, cuối cùng rải lên hành hoa. Món cá trên bàn đã giống hệt mâm cá lúc sáng Lê Tường làm cho hắn.

“Đại Long, mau tới nếm thử.”

“Lão gia! Ăn ngon! Ngoài giòn trong mềm, chua chua ngọt ngọt thật sự ăn rất ngon!”

Tần Lục cảm thấy cực kỳ hài lòng, nhưng rất nhanh Lê Tường đã hắt cho hắn một bát nước lạnh.

“Đừng có vui mừng quá sớm, ngươi vẫn chưa nắm được cách làm đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.