Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 113




Lê Tường dùng hết sức lực chín trâu hai hổ mới mang được nó về đằng sau cửa hàng nhà mình.

Cối xay đá nhỏ chính là một bảo bối. Sau khi phòng bếp được sửa sang hoàn chỉnh, nhất định nàng sẽ mang nó vào trong đó.

Chỉ cần có nó, sau này mỗi buổi sáng cả nhà sẽ có sữa đậu nành để uống, hơn nữa, nàng cũng có thể làm được tinh bột!

Đã nhắc tới phạm trù nấu ăn, vậy tinh bột chính là một loại nguyên liệu có tần suất sử dụng siêu cao. Nhưng ở thời đại này, hình như chưa có khoai lang đỏ, khoai tây, bắp cũng chưa từng nghe nói. Cho nên khi vừa nhìn thấy củ sen, nàng đã ngay lập tức nảy ra ý tưởng, muốn dùng củ sen để làm tinh bột.

Kỳ thật tinh bột củ sen cũng chính là bột củ sen, thứ này có hàm lượng dinh dưỡng cao nhưng lại ít chất béo, ở hiện đại cũng là một loại thực phẩm dinh dưỡng cao cấp.

Nhưng ở thời đại này, khi tạm thời nàng còn chưa tìm được tinh bột với hàm lượng dinh dưỡng cao khác thì nó chính là tinh bột duy nhất.

“Biểu muội, ngươi có muốn cắt nhỏ củ sen trước khi bỏ vào đó không?”

“Đúng! Biểu tỷ, hai chúng ta cùng nhau tới, đầu tiên phải cắt nhỏ củ sen ra. Nhớ cắt đúng phần kết nối giữa hai củ sen, nếu bên trong vẫn còn cát thì phải nhanh chóng dùng nước rửa sạch, rồi mới tiếp tục cắt nhỏ nó ra.”

Lê Tường đặt cối xay đá nhỏ xuống, lại cẩn thận dùng nước rửa sạch lại một lần, sau đó mới mang ra một cái thùng gỗ sạch sẽ đặt ngay dưới phần miệng của cối xay đá, chuẩn bị hứng lấy phần bã củ sen rơi ra.

Sau khoảng thời gian chuẩn bị, biểu tỷ đã băm nhỏ hai đoạn củ sen, vừa lúc nàng cần lấy phần tiếp theo để bỏ vào nghiền.

Hai tỷ muội phối hợp rất ăn ý, hai người đều tập trung vào công việc của mình, không hề nói chuyện gì nữa. Sau nửa canh giờ, hai mươi cân củ sen đã được nghiền hết thành bã.

Lê Tường chỉ đơn giản dọn dẹp chúng lại, rồi mới chạy lên lầu lén lút cầm một tấm vải bông trước đó nàng vừa mua xuống. Thứ này chính là vải bông mới tinh đó, nếu để nương biết nàng lấy nó đi lọc bã củ sen, vậy……

Chắc chắn nương sẽ đau lòng tới mức không thể thở nổi.

May mắn nương đã ngủ trưa, nếu không nàng cũng không mang nó xuống đây được. Nàng tính toán phải làm thật nhanh chóng, sau đó giặt sạch sẽ mang nó lên trên lầu lại.

“Biểu tỷ, ngươi giúp ta căng miếng vải này ra, để ta lọc dịch ngó sen.”

Quan Thúy Nhi theo bản năng nhận lấy món đồ trong tay biểu muội, tới khi nàng ấy nhìn rõ thứ trong tay mình chính là một tấm vải bông mới tinh, tim lập tức đập dồn dập.

“Này……”

“Xuỵt…… Đừng nói, lỡ như nương của ta nghe được là không được đâu.”

Nếu có loại vải khác, nàng đâu có lấy tấm vải bông này, ai kêu trong nhà cơ hồ toàn là vải bố chứ.

“Cầm chắc vào, ta muốn bỏ bã củ sen vào trong đó.”

Lê Tường bỏ hết bã củ sen vào trong tấm vải bông, ngay sau đó, đã thấy dịch thể màu trắng đục rơi xuống cái chậu gỗ bên dưới. Nàng dùng sức vặn tấm vải bông kia, sau khi thấy dịch thể chảy ra thưa thớt, lại đổ thêm nước giếng vào bã củ sen, lặp đi lặp lại vài lần như vậy. Lúc này màu sắc của dịch thể chảy ra đã nhạt đi rất nhiều, nhưng vẫn rất đậm.

Dồn nén, vặn xoắn một hồi lâu, tổng cộng phải dùng ba chậu gỗ để hứng dịch màu trắng chảy ra, lúc này dịch thể chảy ra từ bã củ sen đã biến thành nước trong.

“Được rồi, bây giờ chỉ cần để tự chúng nó lắng lại thôi.”

Khi bột củ sen trong ba chậu gỗ lớn này lắng lại, lại chắt lọc ra, chắc chắn cũng được chừng trên dưới hai cân, đủ cho nàng dùng được một đoạn thời gian rất dài.

Phù! Bây giờ nàng cần phải nhanh chóng đi giặt sạch tấm vải bông rồi mang lên lầu mới được!

Lê Tường giao ba cái chậu gỗ cho biểu tỷ trông coi, còn nàng đi ra bờ sông giặt vải bông rồi lén lút mang nó đặt vào buồng trong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.