Mặc dù người trước mặt trông như đang đùa nhưng Đồ Hoá hiểu nếu cậu không làm theo lời anh thì cậu không thể nào lấy được manh mối. Trước giờ hệ thống luôn quy định nếu muốn có thông tin thì phải giải đúng một đề toán hoặc giành chiến thắng trong một trò chơi nhất định.
Đồ Hoá đã thua trò chơi của NPC tóc vàng này nên anh không cho cậu gợi ý cũng là đương nhiên.
Có lẽ là vì NPC này là Tô Cách Trì nên cậu mới có cơ hội thứ 2.
Đồ Hoá bối rối nhìn khuôn mặt của người đàn ông tóc vàng cực kỳ đẹp trai này. Tuỳ tiện hôn anh ta cũng không phải việc dễ dàng. Cậu càng ngại hơn khi biết đằng sau lớp vỏ bọc này là Tô Cách Trì.
Thấy cậu cứ ngơ ra mà không làm gì cả, Tô Cách Trì nhích lại gần và dùng chóp mũi chạm nhẹ trên mặt cậu: “Sao? Em không chấp nhận điều kiện này à?”
Đồ Hoá mặt đỏ bừng, cụp mắt không dám nhìn anh: “Dạ không… Không phải.”
Tô Cách Trì cười: “Vậy… Em ngại hả?”
Đồ Hoá ước gì mình có cái lỗ để chui vào. Đây là nụ hôn đầu của cậu đó! Đang ở ngoài đường đó! Tại sao người này cứ muốn cậu phải nói thắng mấy thứ đáng xấu hổ như vậy chứ?
Đồ Hoá kiên quyết nhìn anh, mím môi nói: “Em… Em không có ngại.”
Ánh mắt Tô Cách Trì càng sâu hơn. Một tay anh để trên vai Đồ Hoá, một tay anh nhẹ nhàng vuốt v e má cậu. Anh nhìn môi cậu bằng ánh mắt như có tia lửa: “Anh còn muốn em chủ động nhưng mà… Anh nhịn hết nổi rồi. Phải làm sao đây?”
Trong lúc Đồ Hoá còn đang ngây người, khuôn mặt của Tô Cách Trì càng lúc càng gần. Đôi môi ấm áp bỗng chạm vào môi cậu. Thấy Đồ Hoá ngơ ngạc, Tô Cách Trì vươn tay che mắt cậu và kéo cậu sát vào anh: “Sao, không nhắm mắt lại hả?”
Cậu nhắm chặt mắt lại như phản xạ có điều kiện và cảm thấy mình cứ bồng bềnh như trên mây. Trong lòng cậu dâng lên một luồng nhiệt, khoảnh khắc tiếp theo là cảm giác hạnh phúc đến bùng nổ. Đồ Hoá cảm thấy mình giống như một con thuyền nhỏ dập dềnh trên sóng, không thể làm chủ điều khiển phương hướng và chỉ có thể mặc cho sóng đánh.
Cảm giác thích thú và mê đắm trong sóng biển này… Hình như cũng không tệ lắm.
Sau một khoảng thời gian không biết bao lâu, Tô Cách Trì cuối cùng cũng buông cậu ra. Đồ Hoá cảm thấy đầu óc choáng váng, kinh ngạc nhìn người trước mắt và chỉ muốn dựa vào anh. Người trước mắt cậu trước giờ vốn bình tĩnh vậy mà bây giờ cũng đang đỏ mặt.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy Đồ Hoá, ghé vào tai cậu rồi nói: “Đồng đội của em đang nhìn đấy”.
Đồ Hoá giật mình và vội vàng đứng dậy khỏi Tô Cách Trì. Cậu nhìn xung quanh thì thấy mọi người đang làm việc của mình và không ai chú ý đến chuyện gì đã xảy ra trong góc của họ.
Tô Cách Trì nở một nụ cười đắc thắng rồi nói: “Tối hôm qua Tom đã nói với anh rằng ‘M xuất hiện ở hai vị trí đầu tiên’. Những manh mối còn lại… Em tìm người khác nhé.”
Đồ Hoá xoa gò má còn nóng hổi và nhanh chóng đi gặp hai đồng đội.
Thẩm Tư Dịch và Tôn Duy nhận được thêm 2 gợi ý. Bọn họ quá chú tâm nên không để ý phía Đồ Hoá có chuyện gì. Hai gợi ý này là từ một người đàn ông và một người phụ nữ: ‘K và L liền kề, K đứng trước L’ và ‘N đứng sau K’.
Điều đó có nghĩa là bọn họ đã lấy được 4 trong 5 manh mối về mật khẩu mà Tom để lại, đó là: O không phải chữ cái đầu tiên, cũng không phải chữ cái cuối cùng; M xuất hiện ở hai vị trí đầu tiên; K và L liền kề, và K đứng trước L; N đứng sau K. Mật khẩu để mở hộp khóa bao gồm năm kí tự Latin. Người phục vụ nhắc nhở họ rằng năm chữ cái là M, O, L, K và N, và họ cần phải phán đoán thứ tự của mật khẩu dựa trên những gợi ý này để mở hộp.
Đầu tiên, dựa vào gợi ý ‘M xuất hiện ở hai vị trí đầu tiên’, có 2 trường hợp: XMXXX hoặc MXXXX.
Thứ hai, theo gợi ý ‘K và L liền kề, K đứng trước L’, có thể suy ra K và L phải là tổ hợp KL.
Hơn nữa, ‘N đứng sau K’ và ‘K và L liền kề’ cho thấy ba chữ cái N, K, L sẽ xuất hiện dưới dạng KLN hoặc có chữ cái khác giữa L và N.
Từ 3 gợi ý này, các tổ hợp mật khẩu 5 chữ cái này có thể là: XMKLN, MKLNX, MXKLN, MKLXN.
Và chữ cái chưa biết vị trí là O. Theo gợi ý ‘O không phải chữ cái đầu tiên, cũng không phải chữ cái cuối cùng’, ta có thể dễ dàng loại trừ hai câu trả lời sai. Vì vậy, hai trường hợp có thể đúng là: MKLON hoặc MOKLN.
Phải tìm ra gợi ý cuối cùng thì bọn họ mới có thể tìm ra đáp á chính xác.
Người cuối cùng có manh mối mật khẩu đang ngồi cạnh quầy bar. Trông ông ta rất gầy, đeo kính gọng đen dày cộp, tay cầm giấy bút như đang viết gì đó.
Viết gì đó trong quán bar? Người đàn ông này quả thực rất kỳ lạ. Ba người Đồ Hoá đi tới vỗ vai người đàn ông rồi nói: “Thưa ông, chúng tôi muốn hỏi ông cái này…”
Người đàn ông không nhìn lên mà vẫn cắm đầu viết: “Đừng quấy rầy tôi. Chờ tôi giải quyết vấn đề… Cái gì tôi cũng không biết!”
Đồ Hoá híp mắt nhìn tờ giấy đầy những phép toán trong tay người đàn ông: “Vấn đề gì vậy?”
“Tôi nói cậu cũng không hiểu…” Người đàn ông gãi đầu, giọng điệu có vẻ không kiên nhẫn: “Tôi nghĩ mình đã phát hiện một điều gì đó bất ngờ lắm, ai ngờ lại mắc vào cái sai lầm. Phải giải quyết sai lầm này mới được…”
Đồ Hoá thò đầu xem trên giấy viết cái gì thì lờ mờ thấy dòng cuối cùng là: “Vậy, 1 = 2.”
“Ông đang chứng minh à?” Đồ Hoá kinh ngạc, hỏi: “Ông đang chứng minh… 1 = 2?”
Người đàn ông cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Do bị cận thị lâu năm khiến đôi mắt của ông có vẻ dị dạng, nhưng trong đôi mắt này lại ẩn chứa khát vọng về sự thật và tri thức: “Tôi nghĩ tôi chứng minh đúng, nhưng điều này đi ngược lại với chân lí…”
Ông ta đưa tờ giấy qua rồi nói: “Tôi cũng không biết mình sai ở chỗ nào… Hay là tôi không sai, mà cái chúng ta gọi là ‘chân lí’ mới sai?”
Đồ Hoá nhìn lướt qua hướng giải đề trên giấy rồi lại nhìn ông ta rồi nói: “Nếu bọn tôi có thể giúp ông tìm ra điểm mấu chốt thì ông có thể nói bọn tôi biết tối hôm qua Tom đã nói gì với ông không?”
Người đàn ông gật đầu: “Chỉ cần các cậu có thể cứu ta thoát khỏi ‘bí cảnh’ thì tôi sẽ nói hết những gì tôi biết.”
Đồ Hoá, Thẩm Tư Dịch và Tôn Duy nhìn nhau, vội vàng cùng nhau nghiên cứu phương hướng giải đề trên tờ giấy này.
Có vẻ như người đàn ông xa lạ trước mặt này dường như muốn chứng minh 1 = 2, và quá trình chứng minh ông ta viết ra giấy dường như không có gì để chê.
Giả sử: a = b ≥ 0. Ta có:
(1) a × b = b × b = b2
(2) a × b – a2 = b2 – a2
(3) a × (b – a) = (b – a) × (b – a)
(4) a = b – a
(5) b = 2a
Do a = b nên 1 = 2.
Không biết Thẩm Tư Dịch và Tôn Duy có manh mối gì không nhưng Đồ Hoá không thấy có vấn đề gì với cách chứng minh này. Dù là giả thiết hay chứng minh thì bước nào cũng có vẻ đúng, đến bước cuối cùng Đồ Hoá còn muốn thừa nhận mệnh đề sai 1 = 2 này là hợp lí.
Học sinh xuất sắc thì vẫn là học sinh xuất sắc, Thẩm Tư Dịch và Tôn Duy bắt đầu phân tích quá trình chứng minh đẳng thức này: “Quá trình chứng minh của ông ta ở 2 bước đầu không có vấn đề gì.”
Tôn Duy lấy bút và ghi lại trên giấy: “Nhưng từ bước a × b – a2 = b2 – a2 biến đổi thành a × (b – a) = (b – a) × (b – a) thì…”
Thẩm Tư Dịch cau mày và nói: “Không có vấn đề gì ở bước này. Vấn đề phải nằm ở bước sau đó.”
“Từ bước thứ a × (b – a) = (b – a) × (b – a) đến bước a = b – a, ông ta đơn giản b – a ở hai vế. Tuy nhiên, do a = b nên b – a = 0, nhưng làm gì có phép chia cho số 0.”
“Nói cách khác, ở bước thứ 3, ông không thể đơn giản b – a được.”
Sau khi Thẩm Tư Dịch phân tích, Đồ Hoá cũng hiểu rằng quá trình chứng minh có vẻ hoàn hảo này thực chất là cố gắng sử dụng các mối quan hệ chữ cái phức tạp để che đậy các mối quan hệ số rõ ràng. Nếu để toán này không phải a = b mà là những con số rõ ràng thì những ngụy biện như vậy chắc chắn sẽ không phát sinh.
Người đàn ông đeo kính cuối cùng cũng hiểu ra sau khi nghe Thẩm Tư Dịch phân tích. Ông hào hứng nói: “Mấy người giỏi quá! Tôi suy nghĩ cả ngày rồi mà vẫn không hiểu ra.”
Thẩm Tư Dịch khiêm tốn gật đầu, hỏi: “Giờ thì ông nói bọn tôi biết Tom đã nói gì với ông được không?”
“Tom nói với tôi về điều kiện của mật khẩu: ‘Nếu L và O không nằm cạnh nhau thì N không được đứng cuối cùng’.”
Đồ Hoá nhanh chóng so sánh trường hợp MKLON và MOKLN mà họ thu được dựa trên bốn gợi ý và một sieu962 kiện này.
Theo quy ước, nếu muốn N ở vị trí cuối cùng thì hai chữ cái L và O phải liền kề nhau. Trong hai trường hợp bọn họ phân tích, N đều đứng ở vị trí cuối cùng nên chỉ có cách sắp xếp MKLON thoả mãn yêu cầu.
Vậy, mật khẩu đúng là MKLON.
Cả ba hào hứng chạy đến quầy bar và lấy hộp khoá mà Tom để lại cho bartender. Bọn họ dùng con lăn trên ổ khoá để nhập năm chữ cái này.
Với một tiếng ‘cạch’, ổ khóa mở ra.
Có một lá thư trong chiếc hộp. Nỗi sợ hãi của Tom lộ ra giữa những dòng thư:
Tôi đến đây để uống rượu, ai ngờ lại phải nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng nhất. Tôi hối hận biết bao khi ngồi bên cửa sổ, và tôi hối hận biết bao khi nhìn ra ngoài cửa sổ! Hai bóng người đó như bóng ma xông thẳng vào dinh thự Oma. Hơn mười phút sau, người ta nghe thấy tiếng hét từ dinh thự.
Cảnh sát chặn đường, thám tử đến điều tra, nhưng tôi không thể nói ra tên hai người đàn ông đó. Bọn họ thật đáng sợ. Bọn họ sẽ tìm tôi để trả thù.
Tôi chỉ có thể để lại một ít manh mối ở đây. Tôi hy vọng thám thử đến đây điều tra là một người thông minh. Anh sẽ tìm ra hung thủ đã giết ông Omar càng sớm càng tốt.
Mặt sau của bức thư viết một dòng chữ màu đỏ: Một trong hai kẻ giết người mặc áo khoác da màu đen. Hắn có thể là Bill hoặc Allen. Tôi chắc chắn chỉ có Bill hoặc Allen đã đến dinh thự Omar.