Xuyên Vào Hố Văn Trò Chơi Vô Hạn

Chương 4: Huấn Luyện Người Mới 3




Edit + Beta: Ba Chấm

~~~~~~~~~~~~~~~~

Mọi người tập hợp trong đại sảnh, Tiêu Mỹ đôi tay gắt gao nắm chặt nhau, biểu tình hoảng sợ, đứng ngồi không yên mà chờ Lương Lương cùng Cao Trọng xuống lầu.

Cô ta thật sự là quá sợ hãi, tử trạng Thê thảm của Chu Phù làm cô ta đến giờ còn kinh hãi không thôi, hàm răng không ngừng run lên.

Cô ta một giây đều không muốn đi lên lầu, cho nên lúc Lương Lương cùng Cao Trọng kêu cô ta cùng nhau lên lầu, cô ta lo sợ không dám đi lên.

Thời điểm ở trên lầu, Lương Lương thấp giọng mắng cô ta một câu, hắn cho rằng cô ta không nghe được, kỳ thật cô ta nghe được rất rõ ràng.

Hắn nói: "Đồ phế vật vô dụng."

Chính bản thân cô ta cũng cảm thấy chính mình vô dụng thật.

Nhưng cô ta thật sự quá sợ hãi, sợ đến nổi không dám đi lên lầu hai một lần nào nữa, dù là một bước.

Nhưng hiện tại, cô ta lại hơi hối hận.

Bởi vì một mình ngồi trong đại sảnh, cô ta cũng không cảm thấy an toàn.

Bọn họ như thế nào còn chưa đi xuống? Tiêu Mỹ lại một lần ngẩng đầu nhìn về phía cửa cầu thang.

Bởi vì không nghe được bất cứ tiếng động gì, cô ta vốn tưởng rằng cái gì cũng nhìn không thấy, lại ở thu hồi tầm mắt, nhưng một lúc sau bỗng nhiên phát hiện, có một đôi chân, đang từ từ đi xuống lâu.

Lặng yên không một tiếng động.

Tiêu Mỹ hai mắt tức khắc trừng lớn, lại hoảng sợ mà há to miệng, một hồi lâu mới phát ra âm thanh run rẩy:

"Là, là ai ở đằng kia?"

Đôi chân kia tuyệt đối không phải của Lương Lương hoặc là của Cao Trọng, bởi vì bọn họ đều mang giày thể thao, mà đôi chân này chỉ mang mỗi vớ.

" Phanh Phanh Phanh " tiếng tim đập càng ngày càng nhanh hơn, lồng ngực Tiêu Mỹ giống như đang gõ trống.

Cặp chân kia vẫn bước đi xuống lâu, theo độ cao hơi chậm lại, hai cái đùi phải trên đôi chân cũng lộ ra.

Tư thế bước đi có chút quỷ dị.

Một chân trong đó đi rất khó khăn, giống như người què.

Nơi này......!Có người què sao?

Hơn nữa, không chừng người này không phải là người? Nhưng Lương Lương không phải đã nói ra ban ngày sẽ không có nguy hiểm sao?!

Tiêu Mỹ gắt gao nhìn chằm chằm bên kia, sợ tới mức sắp thở không được.

Cô ta muốn đứng lên, kêu to, chạy trốn, nhưng thân thể một chút phản ứng đều không có.

Bỗng nhiên, một tiếng nói không nhẹ không nặng từ bên kia truyền đến.

"Là Tiếu tiểu thư sao?"

Nói xong, cặp chân của người kia cong lại, từ trần nhà với cầu thang, có cái đầu nhô ra, nhìn về phía Tiêu Mỹ.

Là......!Là ông chủ nhà?

Tiêu Mỹ trái tim từ từ đập bình thường lại.

Cô ta rốt cuộc cũng khôi phục chút lý trí, tự giễu thầm nghĩ, trên lầu trừ hai người chơi kia, thì vốn dĩ vẫn còn có ông chủ nhà, không phải lúc nãy hắn ta bị người tên Quý Xuyên kia đánh sao, có thể là chân bị thương, đi đường tư thế quái một chút cũng rất bình thường.

Cô ta tại sao lại nhát gan thành như vậy? Thế nhưng thiếu chút nữa đã bị dọa cho ngất xỉu rồi.

Không, nhưng mà, ông chủ nhà có khả năng rất cao là quỷ? Cái chết của Chu Phù nghĩ như thế nào đều cùng hắn ta có quan hệ.....!

Tiêu Mỹ lại khẩn trương lên.

"Sao cô sợ hãi thế? Không cần quá lo lắng, kỳ thật, tôi biết Chu tiểu thư vì sao chết."

Ông chủ nhà bỗng nhiên nói ra một câu như vậy.

Tiêu Mỹ đột nhiên ngẩng đầu, vội vàng hỏi:

"Cô, cô ấy chết như thế nào?"

"Là bởi vì vợ của tôi."

Hắn ta thở dài, liền nói lảng sang chuyện khác:

"Tiếu tiểu thư, có thể phiền cô giúp tôi một chút hay không? Chúng ta đi xuống lại nói.

Đầu gối của tôi bị vị Quý tiên sinh kia dẫm một chân vào, nên xuống lầu có chút khó khăn."

"Hả?"

Tiêu Mỹ có chút ngốc.

Hắn vừa rồi nói cái gì? Bởi vì vợ của hắn ta?

Cho nên ông chủ nhà đã kết hôn, còn người vợ của hắn đâu? Chẳng lẽ đã chết, con quỷ là vợ của ông chủ nhà sao?

Tiêu Mỹ trong lòng có cảm giác mơ hồ, cô ta đã phát hiện ra một manh mối quan trọng.

Lúc này, trong đầu cô ta bỗng nhiên hồi tưởng lại hình ảnh Lương Lương ở trên lầu mắng cô ta là -- "Đồ phế vật vô dụng".

Cô ta thật sự không phải là phế vật!

Trong lòng cô ta kích động lên, vội vàng đứng dậy hướng cầu thang đi đến.

Ông chủ nhà nhìn thấy cô ta đi tới, khẽ cười một chút, nói cảm ơn:

"Phiền cô rồi."

Vào lúc Tiêu Mỹ định đưa tay đỡ ông chủ nhà, trong lòng thoáng qua chút do dự.

Nhưng nhìn vào vành mắt của ông chủ nhà, cô ta lại nuốt cái do dự đó xuống bụng.

Người tên Quý Xuyên đem hắn đánh đến tàn nhẫn như vậy cũng chưa bị gì, cô ta chỉ là dìu hắn mà thôi, có thể xảy ra chuyện gì chứ?

Nghĩ đến này, cô ta rốt cuộc mới đưa tay đỡ ông chủ nhà.

Quả nhiên không có bất luận sự tình gì phát sinh cả.

Hắn ta tựa hồ bị thương rất nghiêm trọng, mặc dù là có người đỡ, nhưng hắn vẫn như cũ đi rất chậm.

Thật vất vả mới đi được gần đến cuối cầu thang, hắn mệt đến thở hổn hển, quay đầu hướng Tiêu Mỹ cười cười:

"Thật sự ngại quá, chân tôi rất đau.

Tiếu tiểu thư, phiền cô cẩn thận đỡ tôi, ngàn vạn lần đừng để tôi ngã."

Tiêu Mỹ miễn cưỡng cười một chút, gật gật đầu

: "Yên tâm đi, tôi sẽ cẩn thận."

Hắn ta lại lần nữa nhấc chân, đi xuống một bước.

Khoảng cách từ đây đến phía dưới chỉ còn lại bốn bậc thang.

Hắn lại bước ra một bước, không biết là cố ý hay ngoài ý muốn, bước chân của hắn lại dẫm vào khoảng không.

Ngay sau đó, cả người bỗng nhiên nghiêng về phía trước.

Tiêu Mỹ hô lên một tiếng, đôi tay dùng sức bắt lấy cánh tay của hắn, lại không nghĩ rằng ông chủ nhà lại nặng như vậy, cô ta không chỉ không giữ chặt được hắn, còn ngã xuống theo hắn!

"Bộp" một tiếng trầm vang, Tiêu Mỹ lăn xuống trên mặt đất, thân thể đè lên nửa người của ông chủ nhà.

_

Hứa Thuật ở trong phòng cũng nghe được động tĩnh.

Cậu liếc mắt nhìn Quý Xuyên một cái, thấy đối phương mắt điếc tai ngơ, còn ở môt bên mà nghiêm túc lật xem cuốn nhật ký của ông chủ nhà, liền tự chính mình mở cửa đi ra ngoài.

Phòng của ông chủ nhà rất gần với cầu, cậu vừa đi ra liền thấy hai người đang nằm bò trên sàn nhà.

Tiêu Mỹ thấy người tới, tức khắc thấy xấu hổ đến nổi mặt đều đỏ lên, lắp bắp nói:

"Tôi, tôi đỡ ông chủ nhà xuống lầu, không cẩn thận ngã xuống một."

Hứa Thuật nhìn về phía ông chủ nhà, ánh mắt dừng ở vành mắt của hắn ta, mở miệng nói:

"Chính hắn không thể đi sao, vì cái gì muốn cô đỡ?"

Tiêu Mỹ hơi hơi hé miệng, còn chưa kịp nói, ông chủ nhà liền cả giận nói:

"Hứa tiên sinh, tôi nghĩ cậu hẳn là cần trả lời vấn đề tôi hỏi trước đã -- vì cái gì muốn xông vào phòng của tôi?! Các người đúng thật là quá đáng! Tôi hiện tại liền đem tiền trả lại cho các người, mời các người lập tức rời khỏi đây cho tôi!"

Hứa Thuật thầm nghĩ, cậu cũng rất muốn đi ra khỏi đây, vấn đề là vừa ra khỏi cửa liền sẽ biến thành cát đó nha.

Xem ra, tạm thời là không thể chọc giận được tên này, nếu không hắn lại nhất định đuổi bọn họ đi, kia không phải rất nguy hiểmbsao? Vẫn là hỏi tình huống củaTiêu Mỹ trước đi.

Lúc này, Quý Xuyên vừa vặn cũng từ trong phòng đi ra.

Hứa Thuật hướng Tiêu Mỹ ra hiệu bằng ánh mắt, ý bảo cô ta đi đến đại sảnh bên kia, lúc ba người ngồi xuống, cậu liền hỏi:

"Vừa rồi là chuyện như thế nào?"

Vừa hỏi xong, Lương Lương cùng Cao Trọng cũng đã xuống lầu.

Tiêu Mỹ nhìn thấy Lương Lương, lời vừa đến cổ họng liền nuốt trở vào.

Lúc trước Lương Lương có lén lút dặn dò cô ta cùng Cao Trọng, nếu tìm được manh mối, tuyệt đối không thể nói cho Quý Xuyên biết.

.

Ngôn Tình Sắc

Kỳ thật cô ta vốn dĩ cũng không muốn nói, bởi vì Quý Xuyên không chịu đưa điểm tích lũy, nếu có thể cùng mọi người bàn bạc về manh mối, nhưng dựa vào cái gì chỉ có bọn họ phải đưa điểm tích lũy ra? Chuyện này rất không công bằng.

Hơn nữa sau khi Quý Xuyên lấy được chìa khóa chẳng phải cũng không cho bọn họ vào sao?

"Dưới lầu sao lại thế này? Vừa rồi phát ra động tĩnh rất lớn."

Lương Lương hỏi một câu, nhưng không có chờ trả lời lại, liền tiếp tục nói:

"Tiêu Mỹ, Hứa Thuật, chúng ta lên lầu tập hợp một chút."

Trong lòng Tiêu Mỹ biết đây là muốn bỏ lại Quý Xuyên, cho nên cũng không dám lại bởi vì sợ hãi mà không đồng ý lên lầu, đành phải đứng lên hướng bên kia đi đến.

Hứa Thuật liếc mắt nhìn Quý Xuyên một cái, đối phương cũng thoáng quay đầu lại nhìn cậu, sau đó nở một nụ cười cực đẹp.

"......"

Cái này thì mẹ nó ai mà chịu nổi được.

Bốn người lên lầu, tập hợp ở trong phòng Lương Lương.

Một lúc sau, Tiêu Mỹ mới đem chuyện vừa rồi đơn giản nói một lần.

Lương Lương nghe xong, nhíu mày nói: "Cô nói hắn ta đã có vợ?"

Tiêu Mỹ gật đầu:

"Là do chính miệng hắn nói ra, nghe ý tứ của hắn, giống như nói rằng Chu tỷ chính là do vợ hắn giết."

"Nói như vậy, quỷ chính là vợ của ông chủ nhà?"

Lương Lương xoa xoa ấn đường, suy đoán nói:

"Có thể là Chu Phù hôm qua đã làm việc gì đó không bình thường, bị nữ quỷ bắt gặp, cho rằng Chu Phù muốn cướp chồng của bà ta, nên liền đem cô ta giết chết?"

"Là như thế à?"

Tiêu Mỹ sắc mặt trắng bạch -- bởi vì cô ta không lâu trước đây mới đỡ xong ông chủ nhà, đây chính là đã tiếp xúc thân thể, nên sẽ không......!

Không đúng, cô ra nói:

"Không thể nào, bởi vì người chơi cũng có nam nhân mà, nếu là nguyên nhân này mà nói, những nam người chơi chẳng phải là đều có thể an toàn hết sao?"

Lương Lương sau khi nói xong liền nghĩ tới điểm này, gật gật đầu, nhìn về phía Cao Trọng cùng Hứa Thuật:

"Hai người cũng nói thử đi, ba anh thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng."

*Nghĩa của câu này cũng tương tự câu " một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao " đấy.

Hứa Thuật tâm tư lại hoàn toàn không đặt ở đây.

Cậu tựa hồ từ miêu tả của Tiêu Mỹ, mơ hồ đã nhận ra cấm kỵ là gì.

Chính là......!Thật sự sẽ là cái này sao? Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi?

Lương Lương thấy bộ dáng thất thần của Hứa Thuật, duỗi tay chọc chọc bờ vai của cậu, nói:

"Này, đừng thất thần,nói xem, cậu ở trong phòng của ông chưa nhà có phát hiện ra manh mối không?"

Hứa Thuật chớp chớp mắt, thở dài nói:

"Cái gì cũng chưa phát hiện."

"Thật à?"

Lương Lương hiển nhiên không tin, nhìn chằm chằm cậu ta vài giây, mới nói:

"Đừng quên, chúng ta mới là một đội, tên kia lúc đầu còn muốn giết cậu."

Hứa Thuật nói:

"Đương nhiên chưa quên, Lương ca, nếu anh không tin có thể tự chính mình đi qua đó một chuyến, nói không chừng là bởi vì chúng tôi quá sơ ý mới không tìm được manh mối, anh là người chơi lâu năm, kinh nghiệm đủ, khẳng định so với chúng tôi lợi hại hơn!"

Lương Lương hừ nhẹ một tiếng, xem như tạm tin lời cậu nói, trầm giọng nói:

"Hiện tại cũng coi như đã tìm được một ít manh mối, thời gian hôm nay vẫn còn nhiều, mọi người xuống lầu tìm đồ ăn đi, sau đó liền đi điều tra tiếp vợ của ông chủ nhà đi."

Tiêu Mỹ sắc mặt trắng bệch mà nói:

"Tôi, tôi không muốn lại đi làm chuyện này, tôi sẽ ở trong phòng chờ......!Chờ đến khi thời gian sáu ngày kết thúc."

Lương Lương nhìn cô ta một cái, thở dài.

Tiếp theo hắn nói:

"Ít nhất hôm nay cô cố gắng lại đi tìm manh mối thử xem, cô yên tâm, nếu tính đêm nay người chết cũng không tới phiên chúng ta."

Hắn nói xong, quay đầu cùng Cao Trọng liếc mắt nhau một cái.

Cao Trọng cười một tiếng, dùng sức gật đầu nói:

"Lương ca nói không sai, cô đừng sợ, đêm nay dù như thế nào cũng khẳng định người chết không phải là chúng ta!"

Tiêu Mỹ thấy hai người nói chắc chắn như thế, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng được không ít.

Hứa Thuật lại cảm thấy có điểm kỳ quái, bọn họ dựa vào cái gì khẳng định chắc nịch như vậy?

Lúc sau, ba người bọn họ cùng nhau đi xuống lầu đi, lúc Hứa Thuật đứng ở cửa ra thì đã bị Quý Xuyên kêu vào phòng.

Sau khi vào phòng, không đợi cậu mở miệng hỏi, Quý Xuyên liền hướng cậu chỉ chỉ chiếc đồng hồ báo thức được đặt ở trên tủ đầu giường.

Hứa Thuật sửng sốt, đi qua cầm lấy nhìn kỹ một chút, ngay sau đó nhíu nhíu mày.

Chiếc đồng hồ này, được cài báo thức vào 12 giờ.

Cậu bỗng nhiên hiểu được, vì sao Lương Lương cùng với Cao Trọng có thể nói khẳng định đến như thế.

~~~~~~~~~~~

22042020.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.