Xuyên Vào Hố Văn Trò Chơi Vô Hạn

Chương 37: Nạn Đói 10




Edit: Ba Chấm

-

"Này......" Hứa Thuật nhìn chằm chằm chỗ xương người nho nhỏ kia, chần chờ nói: "Không phải có mình tôi nghĩ thế chứ?"

Quý Xuyên trầm mặc một lát, nói: "Lại tìm tiếp xem."

Nếu thật là như vậy, thì tất nhiên xung quanh càng có nhiều đồ vật mà họ đã thấy qua.

Chỉ là nơi này cách thị trấn khác xa, nếu có thể trở về lấy công cụ thì có thể đào nhanh hơn.

Hai người họ dùng tạm vũ khí, cố gắng hết sức đào những bộ xương trắng cùng với bùn ẩm ướt.

Nhưng sức lực bọn họ hiện tại không thể so với ngày thường, làm thêm một lúc, Hứa Thuật đã bắt đầu thở gấp, hai tay lại mềm nhũn, tới chân cũng run lẩy bẩy.

Quý Xuyên nhìn qua cũng không tốt hơn chút nào, nhưng đổi lại hai người có thu hoạch —— xương trắng trong bùn, xuất hiện mấy thứ đồ vật mà bọn Hứa Thuật đã nhìn thấy qua.

Còn có một vài bộ quần áo chưa hoàn toàn hư hỏng, nhưng lại tách ra thành từng mảnh từng mảnh.

Trong đó, có một bao vải rách bị nước bùn nhuộm thành màu đen, bên trên còn có nối với một sợi dây.

Nhìn hình dáng, nó hẳn là một chiếc túi gấm đeo bên hông.

Mà khi nhìn thấy thứ này, trong đầu Hứa Thuật không khỏi nhớ lại ngày đầu tiên tiến vào trò chơi.

Lúc ấy, cậu cùng Viên Quảng đi vào thị trấn thì gặp một người đàn ông ra khỏi nhà để bắt "Dê hai chân", nhớ không lầm, khi đó người đàn ông này đã từng lấy thứ đồ gì đó từ trong túi bên hông đưa cho bà cụ.

Cậu đương nhiên không thể khẳng định chiếc túi này là của người đang ông kia, bởi vì thứ đồ vật này vào thời cổ đại thì mỗi người đều có mới đúng.

Chỉ là, giữa những đống xương thì xuất hiện một thứ cực kỳ quen mắt.

Cậu thấy được chiếc gương bằng đồng đã từng thấy ở một ngôi nhà trống, cũng thấy được một chiếc vòng ngọc màu xanh đậm bị vỡ làm hai.

Cũng giống như vòng tay, cậu cũng nhìn thấy thứ này ở trong trấn.

Còn có một ít đồ trang sức, cho dù trong lúc nhất thời không nhớ đã thấy ở đâu nhưng đều rất quen mắt.

Nhiều đồ vật như vậy, chắc chắn không phải do trùng hợp.

Hứa Thuật nhìn chúng nó, ánh mắt nặng nề: "Nói cách khác......!Những người ở trên trấn, thật ra đã sớm chết sạch."

Những xương người đó, chính là xương của những người trên trấn.

Mà trên đó không có máu thịt, cũng không biết đã chết từ bao giờ.

Những người hiện tại đang sống trên trấn......!Thật là người sống à?

Nói đi thì cũng phải nói lại, những người chơi ngay từ đầu đều đã tự bước vào trấn quỷ?

Hứa Thuật bỗng nhiên mắc cười.

Khi bọn họ tiến vào trò chơi, hệ thống đều dịch chuyển bọn họ đến nơi gần thị trấn, không trực tiếp vứt bọn họ vào trong trấn, cũng không có bất cứ yêu cầu bọn họ phải vào trấn.

Thậm chí, trò chơi cũng không hạn chế hành động của bọn họ.

Vốn bọn họ có thể ở lại bên ngoài, hoặc trực tiếp đi ngược lại với phương hướng.

Là do tự các người chơi, vì muốn tìm được đồng đội khác hoặc muốn tìm thức ăn, nên từng người từng người chủ động đi vào.

Hứa Thuật thở dài, nói: "Chúng ta trở về một chuyến, gọi hai người kia ra đây, sau đó đừng trở về trấn nữa."

Lúc này trên trấn nhỏ, Dương Nhuế với Viên Quảng từ tứ hợp viện đi ra.

Sau khi ngừng kích động, Dương Nhuế dần dần bình tĩnh lại, muốn đi qua bàn bạc với hai người chơi còn lại tiếp theo nên làm gì, nhưng bọn họ sau khi đi qua mới biết được bọn người Hứa Thuật không ở nơi này.

Trong viện chỉ có một mình Tiểu Hà.

Nó ngồi trên thềm đá, trong miệng nở nụ cười khó hiểu, nhìn qua tâm trạng rất tốt.

Dương Nhuế đi khỏi tứ hợp viện mới thấp giọng nói: "Mới vừa giết một người, tâm trạng có thể không tốt à?"

Viên Quảng cười, hỏi: "Cô cảm thấy bọn họ đi đâu rồi?"

"Chắc là đi tìm thi thể Vu Diêu?" Dương Nhuế nói: "Nếu không chúng ta cũng đi xem? Nếu bọn họ ở đó, chúng ta có thể giúp, nếu không, thì chúng ta cũng có thể đi tìm thi thể, có lẽ sẽ có phát hiện."

Viên Quảng gật đầu: "Được, thế một lúc nữa đi tới cổng trấn tìm dụng cụ đào đất."

Hai người vừa nói, vừa đi về cổng trấn.

Rất mau đã đến nơi, một cửa hàng bên phố bị người mở cửa ra, một bà cụ tóc trắng xóa đi ra.

Bà ta bước đi tập tễnh xuống thềm đá, từng bước điến đến xác chết ở bên đường —— Thật ra ban đầu trong những cái xác đó vẫn còn có người sống, nhưng trong vòng bốn ngày kể từ lúc người chơi đến nơi này thì cũng đều dần dần chết mất, bây giờ còn lại cũng đều là những xác chết chất đầy bên đường.

Bà cụ kia dừng lại trước một xác chết vẫn còn chút thịt, cố gắng cong lưng nắm lấy hai chân của xác chết, từng chút từng chút một kéo về nhà.

Kéo hồi lâu, xác chết cũng không xê dịch được bao nhiêu, bà ta liền ngồi dậy, thở phì phò về nhà cầm dao đem ra.

Vừa lúc bà ta quay đầu cũng là lúc Dương Nhuế với Viên Quảng đi tới bên này.

Bà ta dừng chân lại, chìa bàn tay chả có mấy miếng thịt nào ra, chắp tay cầu xin hai người: "Người tốt, xin cô cậu......!Giúp bà già này đi...!Người tốt, cho bà già này miếng ăn đi!"

Nhưng bản thân hai người đều đói đến nổi không có cách, ai còn có thể giúp được bà ta?

Dương Nhuế nhìn bộ dáng đáng thương của bà ta, không đành lòng cúi đầu nhìn mặt đất.

Viên Quảng thở dài, duỗi tay đỡ bà ta, nói: "Tôi có thể giúp bà mang xác chết về, còn chuyện khác......"

Bà ta lập tức nói cám ơn liên tục, con mắt trầm đục ứa ra nước mắt.

Bà ta nhìn Viên Quảng qua đi tới khiêng xác chết, nghẹn ngào nói: "Cảm ơn cô cậu, cô cậu đúng là người tốt!"

Viên Quảng cười, im lặng đem xác chết khiêng vào nhà bà ta, đặt trong bếp.

Chuyện này thật ra cũng là chuyện quỷ dị —— hắn khiêng xác một người đem tới phòng bếp của một người khác, lại còn biết rõ ràng người này muốn ăn cái xác đó.

Nhưng bên trong phó bản trò chơi, hết thảy mọi chuyện cũng không kỳ lạ mấy.

"Cảm ơn, cảm ơn!" Bà ta cố gắng quỳ lạy cảm ơn nhiều lần, lúc hai người muốn xoay người rời đi, bà ta lại hé miệng muốn nói nhưng lại thôi, bàn tay khô gầy vươn về phía trước, một bộ dáng muốn nói gì đó nhưng lại do dự.

Dương Nhuế thấy thế, dừng chân, quay đầu lại hỏi: "Bà còn muốn gì nữa à?"

Viên Quảng cũng ngừng lại, nghi ngờ nhìn bà ta.

Sắc mặt bà ta do dự, chần chờ trong chốc lát mới nói: "Thật ra......Thật ra tôi muốn nó với cô cậu là đừng ở cùng với đứa bé gái kia nữa, nó không phải người, yêu quái ăn thịt người!"

Nghe được lời này của bà ta, Viên Quảng trong lòng lại nghĩ: Bà cũng đang ăn thịt người đấy thôi?

"Bà biết gì à?" Dương Nhuế vội vàng hỏi.

Có lẽ là bởi vì thấy được tia hy vọng, giọng nói của cô ta đối với bà cụ tốt hơn không ít.

Bà ta cúi đầu, nhẹ nhàng thở dài một hơi, thấp giọng nói: "Cô cậu là người tốt, việc này tôi chỉ nói cho mình cô cậu biết thôi, nhưng trăm triệu lần đừng nói ra bên ngoài, nếu bị nó nghe thấy, chỉ sợ tớ bà già như tôi đều......"

Dương Nhuế cau mày gật đầu: "Bà yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ không nói."

Đôi mắt đục ngầu của bà ta đảo qua hai người: "Cô cậu nếu muốn biết, thì thay tôi nấu thức ăn.

Tôi già rồi, làm gì cũng khó khăn......!Nếu như con gái tôi còn sống, thì cũng không cần làm phiền cô cậu."

Dương Nhuế với Viên Quảng liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt hai người đều có chút do dự.

Bọn họ biết, suy đoán cấm kỵ trước đó là hoàn toàn sai lầm.

Thế cấm kỵ thật sự là gì?

Từ những chuyện đã xảy ra chắc chắn cấm kỵ không phải là giúp NPC nấu thịt người, nhưng ai cũng không biết trong lúc nấu thì có thể kích hoạt cấm kỵ hay không.

Hơn nữa, bọn họ cũng không thể khẳng định bà ta tin tức bà ta biết về Tiểu Hà có thật sự quan trọng hay không.

Chuyện Tiểu Hà không phải là người chính bọn họ cũng có thể đoán ra được.

"Không chịu thì thôi." Bà ta nói, vẫy vẫy tay: "Cô cậu cứ đi đi, tôi vẫn tự mình cầm dao từ từ sẻ thịt thì hơn."

Dương Nhuế khẽ cắn môi, thấp giọng nói: "Được, chúng tôi đi đây, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn."

Viên Quảng chần chờ một lúc rồi gật đầu, xoay người cùng cô ta đi ra ngoài.

Lúc đi tới cửa, phía sau truyền đến tiếng "Khoan đã" của bà cụ.

Bọn họ dừng lại quay đầu nhìn, lại nghe bà ta nói: "Đứa bé gái kia, là hà yêu*."

*Yêu quái hóa thân từ con sông

"Hà yêu?!" Dương Nhuế lắp bắp kinh hãi.

Tuy rằng bọn họ biết Tiểu Hà là con quỷ giết người, nhưng lại không nghĩ tới, nó sẽ là hà yêu gì đó.

Thật ra, khi Dương Nhuế biết được thị trấn này cực kỳ trọng nam khinh nữ, thì nghĩ đến Tiểu Hà là một đứa bé bị cha mẹ ngược đãi đến chết, sau khi chết thì biến thành lệ quỷ.

Những lời này của bà cụ đã đáng vỡ suy đoán của cô ta.

"Đúng vậy, hà yêu." Bà ta nhìn Dương Nhuế, hỏi: "Thế cô câu có biết con sông bên ngoài tên là gì?"

Viên Quảng trầm giọng nói: "Biết, là nữ nhi hà."

Đây là do ngày hôm qua Vu Diêu tìm người trên trấn hỏi chuyện, người kia đã nói như thế.

Bà ta nhìn về phía hắn, hỏi: "Vậy cô cậu có biết vì sao nó lại có tên như vậy?"

Viên Quảng nói: "Bởi vì người trên trấn trọng nam khinh nữ, đem những đứa bé gái vừa sinh ra đã ném vào sông cho chết chìm, phải không?"

Trên khuôn mặt nhăn dúm của bà ta hiện lên ý cười: "Không sai, những oán khí bị tích tụ quanh năm suốt tháng ở bên trong con sông, biến thành hà yêu......"

"Chị Dương, anh Viên, hai anh chị ở đây làm gì thế?"

Ngoài cửa, một giọng nói của đứa bé gái truyền vào.

Dương Nhuế nheo mắt, đột nhiên quay đầu lại, thấy Tiểu Hà vẻ mặt tươi cười, bước chân nhẹ nhàng đi về phía bọn họ.

Đứa bé cười đến hai mắt híp lại, ngây thơ vô cùng.

Nhưng vẻ tươi cười này trong mắt Dương Nhuế, lại là tràn ngập sát khí.

Viên Quảng đi về phía trước một bước, nửa người che Dương Nhuế lại, cười cười nói với Tiểu Hà: "Anh chị chỉ đi dạo thôi, em sao lại ra đây?"

Lúc này, Tiểu Hà đi đến trước cửa nhưng không tiếp tục đi sâu vào trong.

Nó vẫn duy trì tư thế cất bước, dùng cặp mắt lớn đến nổi dọa người nhìn chằm chằm Viên Quảng, trầm mặc lúc lâu.

Viên Quảng bị nó nhìn như vậy, nụ cười trên mặt không khỏi cứng đờ, rồi từ từ biến mất.

Dương Nhuế đứng ở phía sau, nhìn rõ một màn này, trong lòng bỗng nhiên nhớ tới, tối hôm qua......!Tiểu Hà cũng nhìn Vu Diêu như thế.

Mà chưa được bao lâu, thì Vu Diêu chết.

Cô ta âm thầm nhéo tay, trong lòng căng như dây đàn.

Chẳng lẽ, Viên Quảng......!Cũng sắp chết sao?.

đam mỹ hài

-

Bão chương xong rồi nhé????

Mong rằng ngày này năm sau, và những năm sau đó nữa chúng ta vẫn mãi bên nhau nhé????

Cám ơn mọi người đã ủng hộ bọn mình một năm qua:<

Và cuối cùng là chúc mừng nhà Dạ Trường Mộng Đa đã gần tròn 1 tuổi????

( Bão chương chúc mừng sinh nhật sớm hơn dự tính, bởi vì sợ mọi người đợi lâu á:.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.