Edit: Ba Chấm
-
Nước bùn như đem thi thể hoàn toàn giấu kín, chỉ lộ ra góc áo, nếu không nhìn cẩn thận thì khó mà thấy được.
Khuôn mặt Trương Mậu vẫn bình thường, chẳng biểu hiện cảm xúc gì, đột ngột lộ ra bên ngoài mặt bùn.
Bọn Hứa Thuật được Dương Nhuế kêu tới, năm người chơi tìm công cụ, tốn chút sức đào thi thể ra nâng về.
Cơ thể Trương Mậu không có vết thương, nhưng bụng lại to ra, xung quanh miệng với mũi còn dính bọt biển màu trắng, đỏ nhạt.
Da hắn cũng nhăn nhúm, giống như ngâm trong nước một thời gian dài.
Hứa Thuật thử đè bụng của hăn, cảm giác mềm như bông, giống như đang ấn quả bóng.
"Trong bụng sẽ là cái gì nhỉ?" Dương Nhuế hỏi một câu.
Vu Diêu chậc một tiếng: "Hắn có lẽ là chết đuối."
"Hả?" Viên Quảng nửa tin nửa ngờ mà nói: "Nơi quỷ quái này tới vũng nước đều không có, hắn sao có thể chết đuối được? Chẳng lẽ có thể chết đuối trong bùn?"
Vu Diêu nhún vai: "Chuyện này thì ai biết, tóm lại xem qua tình trạng của thi thể, đúng thật là tình trạng đặc thù của chết đuối."
"Tại sao lại như vậy......" Dương Nhuế nhìn con sông không có nổi giọt nước sạch, cau mày nói: "Đang êm đẹp, hắn làm sao lại chết đuối? Chẳng lẽ lúc chúng ta lần đầu gặp nhau, hắn cũng đã làm chuyện gì đó kích hoạt cấm kỵ?"
Hiện tại, việc này đã vĩnh viễn không thể giải mã được.
Hứa Thuật nói: "Tôi cảm thấy cấm kỵ có lẽ liên qua tới đứa bé gái kia, tuy rằng còn chưa xác định cuối cùng là dính líu cáu gì, nhưng mọi người chú ý cẩn thận đừng đắc tội nó."
"Cùng nó có quan hệ?" Viên Quảng nghi ngờ hỏi: "Cậu vì sao lại nghĩ như vậy?"
Hứa Thuật liền đem chuyện Tiểu Hà nửa đêm đi ra ngoài, cùng chuyện nó nói dối bọn họ đều cho Viên Quảng cùng Dương Nhuế biết.
Bởi vì trước đó bọn họ đều phân công nhau hành động, lúc trở lại tứ hợp viện thì Tiểu Hà cũng ở đó, cho nên không tìm được cơ hội nói chuyện này.
Khi hai người kia nghe xong, cũng đều cho rằng cái chết của Trương Mậu cùng nó có liên quan rất lớn.
Dương Nhuế chần chờ nói: "Nếu biết nó có vấn đề, chúng ta vì sao còn muốn cùng nó ở chung? Có thể chỉ cần không nói chuyện với nó một câu, nó cũng sẽ giết chết chúng ta như cách giết Trương Mậu thì sao.
Chi bằng đêm nay chúng ta đi tìm một chỗ ở khác, đừng trở về tìm nó?"
Vu Diêu "Ha" lên một tiếng, khóe môi giương lên ý cười, từ từ nói: "Nếu tôi nhớ không lầm thì, trước khi Trương Mậu mất tích từng trước mặt đứa bé kia nói muốn đuổi nó đi, việc này có lẽ xem như cuộc giao lưu duy nhất của bọn họ.
Cho nên, cái chết của Trương Mậu có xác suất rất lớn liên quan đến những lời đó —— cô hiện tại nói như vậy, có phải muốn tìm chết hay không?"
Lúc bọn họ đang nói chuyện, Hứa Thuật yên lặng ngẩng đầu nhìn con sông ở cách đó không xa, một vài ý nghĩ không thể tưởng tượng được chiếm cứ đầu óc của cậu.
Tiểu Hà nói, tên nó là do cha nó đặt, vốn dĩ đặt tên này là bởi vì bên ngoài thị trấn có một con sông lớn.
*Đã chú thích từ chương trước, "Hà" bên Trung Quốc còn chỉ con sông.
Chỉ là, trước đó những lời nói của nó đều bị xác thực tất cả đều là nói dối.
Cái gọi là "Nhà" kia cũng không phải nhà nó, đương nhiên cũng không tồn tại người cha đặt tên cho nó.
Nếu như vậy, tên nó rốt cuộc từ đâu mà đến?
Nếu cái chết của Trương Mậu thật sự liên quan tới nó, mà Trương Mậu lại chết do bị đuối nước, chẳng lẽ......!Nó là hóa thân từ con sông này?
Bởi vì ở đây tuyệt đối không tìm ra lượng nước đủ để dìm chết một người, ngoài trừ con sông này bỗng nhiên có ý thức —— việc này không phải chuyện mà con người có thể làm ra được.
Ý nghĩ này thật sự là một giả thiết cực kỳ can đảm, can đảm đến nỗi bản thân Hứa Thuật đều cảm thấy không quá chân thực.
Chỉ là, có thể thật sự là thế thì sao?
Ở bên trong trò chơi, việc bọn họ nên làm là can đảm đặt giả thiết, cũng không cần ai chứng thực cả.
Hứa Thuật thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn mấy cây cỏ khô trước mắt mình, âm thầm suy nghĩ.
Sau một lát, trong đầu cậu chợt lóe lên một suy nghĩ.
Là những thi thể đó......!
Hứa Thuật nhắm mắt lại, trong đầu tỉ mỉ nhớ lại những người đã gặp qua trên thị trấn.
Từ thi thể, đến người sắp chết, lại đến những người dựa vào việc ăn thịt người mà may mắn còn sống......!
"Suy nghĩ gì thế?" Viên Quảng đột nhiên hỏi nói.
Hứa Thuật mở mắt ra, nhìn những người khác: "Mọi người có cảm thấy hay không, những thi thể trẻ em trên trấn, hình như đa số đều là con trai?"
Mọi người ngẩn người, sôi nổi nhớ lại.
Vài phút sau, Dương Nhuế dẫn đầu nói: "Không sai, tôi nhớ rõ, tôi hình như chỉ nhìn thấy qua hai thi thể cô gái trẻ."
Mà trong những người còn sống sót đó, chỉ có người trưởng thành, không có trẻ em.
"Vậy không sai." Hứa Thuật nói: "Hơn nữa chúng tôi ở trong những ngôi nhà trên trấn tìm được tượng Quan Âm Tống Tử, có thể xác định, màn chơi này liên quan với việc trọng nam khinh nữ?"
Viên Quảng nhíu mày: "Chúng tôi nhìn thấy những tượng Quan Âm đó cũng nghĩ đến việc trọng nam khinh nữ, nhưng vấn đề là, việc trọng nam khinh nữ cùng thời nạn đói thì có thể có liên hệ gì?"
Hứa Thuật lắc đầu, không nói nữa.
Nếu Tiểu Hà chính là con sông ở bên ngoài này, thế nói không chừng sẽ có quan hệ.
Chỉ là hiện tại, suy đoán này hoàn toàn không có căn cứ, cậu tốt nhất đừng nói ra thì tốt hơn.
Nếu không có lẽ là do cậu nghĩ sai, chẳng phải cũng đem suy nghĩ của người khác đi sai hướng à? Thậm chí còn có khả năng bởi vậy hại mọi người xảy ra chuyện.
Sau khi tìm được chứng cứ, người khác cũng sẽ nghĩ ra được.
"Trời sắp tối rồi, chúng ta có cần trở về không?" Dương Nhuế nhìn sắc trời, do dự: "Nói thật, tối hôm qua nhìn thấy đứa bé kia ăn thịt người tôi cảm thấy có hơi sợ nó, hiện tại lại biết nó hơn phân nửa là quỷ trong màn trò chơi này......!Tôi thật sự không muốn về nữa."
Vu Diêu phun rễ cỏ trong miệng ra, từ trên cỏ đứng lên: "Mọi người muốn làm gì thì làm, tóm lại tôi phải đi về."
Hắn nói xong liền khiêng cái cuốc đi về phía trong trấn.
Hứa Thuật cùng Quý Xuyên liếc mắt với nhau, hai người cũng cầm lấy công cụ rồi đi theo.
Nhưng mà ở trên đường, Hứa Thuật hướng Quý Xuyên dò hỏi: "Nếu không, chúng ta trước tiên ở trên trấn tìm người sống hỏi thăm thử một lúc, hỏi bọn họ tập tục trong trấn trước kia là gì?"
Nếu dựa theo suy đoán của cậu, Tiểu Hà chính là con sông đó, thế việc" Trọng nam khinh nữ" liên quan gì đến con sông?
Khả năng duy nhất —— người dân trong trấn khi sinh ra con gái liền trực tiếp ném vào sông cho đuối nước tới chết.
Loại chuyện này không riêng gì ở cổ đại, ngay cả ở thập niên 70-80 cũng có phát sinh, cho nên Hứa Thuật cho rằng đây là tình huống cực kỳ có khả năng xuất hiện.
Nếu Tiểu Hà chính là hóa thân từ con sông, nếu như vậy nó cho rằng xuất hiện dưới hình dáng một đứa bé gái, cũng là một loại ám chỉ?
Tóm lại, trước mắt mà xem bốn chữ " Trọng nam khinh nữ" này, là chủ đề của màn trò chơi.
Quý Xuyên gật đầu, đồng ý đề nghị của Hứa Thuật.
Chẳng qua, sau khi năm người chơi đi vào thị trấn, lại xảy ra chuyện ngoài dự đoán.
Bọn họ nghĩ sẽ thấy Tiểu Hà ngoan ngoãn ở tứ hợp viện chờ bọn họ trở về —— thế nhưng lại từ cửa của một ngôi nhà đi ra!
Khi nó đi ra hơi cúi đầu, hai má phòng lên như con thỏ đang nhai nuốt gì đó.
Vừa nhìn thấy nó, Vu Diêu lập tức làm động tác im lặng, lôi Dương Nhuế ở gần hắn nhất, trốn đến hẻm nhỏ chính giữa hai ngôi nhà.
Mặc khác, ba người phản ứng cũng không chậm, lập tức tìm chỗ khuất gần nhất để trốn, chỉ lộ ra một con mắt hướng bên kia nhìn lại.
Hứa Thuật trốn ở dưới một cái quầy hàng bị đập phá, xuyên qua khe gỗ đầu nhìn Tiểu Hà.
Nó hình như không phát hiện ra bọn họ, vừa nhai đồ vật, vừa bước nhẹ nhàng xoay người đi về hướnb tứ hợp viện.
Hành động nhảy nhót hoạt bát, thật sự là rất khó để cùng với bề ngoài khô gầy của nó.
Coi như có thể dựa vào việc ăn thịt người, nhưng nó nhìn qua rất gầy yếu, giống như chỉ cần một trận gió to liền có thể đem nó thổi đi, sao có thể còn có sức lực nhảy nhót như vậy?
Hứa Thuật kinh ngạc nhìn nó đi tới góc đường, sau khi không còn thấy nữa, mới chậm rãi đứng lên, hướng người chơi khác nói: "Vào xem sao?"
Mọi người gật đầu đồng ý.
"Tôi nhớ rõ nhà này có một người ở, là một người đàn ông trung niên." Hứa Thuật nói.
Trên trấn hiện tại người sống cỡ trên dưới hai mươi người, mà người ở trong nhà này, chính là người mà cậu cùng Viên Quảng vừa vào trong trấn đã thấy.
Lúc ấy đối phương ra khỏi cửa đến bên đường lựa một con "Dê hai chân" khiêng về nhà.
Viên Quảng cũng nhớ rõ người này, hắn dẫn đầu đi tới cửa, nhẹ nhàng dùng chút lực liền đem cánh cửa khép hờ đẩy ra.
Trong phòng có chút âm u, nhưng rốt cuộc còn chưa tối hẳn, cho nên cẩn thận nhìn cũng có thể thấy rõ.
Bên trong phòng cùng lúc bọn Hứa Thuật vì tìm manh mối mà đến cũng không có gì khác biệt, đồ vật bị ngã trên mặt đất vẫn còn bị ngã vào chỗ đó, đồ vật rách rưới cũng không có người đi dọn, dưới đất đều đầy rác.
Này coi như vẫn còn tốt, bởi vì xuyên qua cửa hàng có một cái sân nhỏ, còn chất đống thịt người.
Nơi này cũng có gia đình người sống khác phơi thịt người giống như thế, vì không muốn cho thịt người hư thối biến chất.
Nếu không qua một đoạn thời gian nữa tất cả thi thể đều thối rữa, bọn họ sẽ không còn gì để ăn.
Tóm lại, tuy nói nơi đây giống như sào huyệt của ma quỷ ở, nhưng cũng có thể nhìn ra có người ở.
Chỉ là......!Rõ ràng ngày hôm qua bọn Hứa Thuật tìm manh mối còn nhìn thấy người đàn ông này, hôm nay lại cho dù kiếm thế nào cũng không thấy gã.
Phòng ở diện tích cũng không lớn, năm người chỉ tốn thời gian ngắn là đã xem xong từng ngõ ngách, nhưng chỗ nào cũng đều trống rỗng, căn bản không có nửa bóng người.
Hứa Thuật còn ở trong phòng bếp thấy được đống củi vừa mới được đốt, tro tàn bám đen bên ngoài cục thịt.
Cho dù là tro tàn hay là thịt, đều đang bốc khói.
Nói cách khác, trước đây không lâu còn có người ở chỗ này ăn " thịt ".
Nhưng người nọ lại như vậy không duyên không cớ biến mất.
Vừa rồi các người chơi nhìn thấy Tiểu Hà từ ngôi nhà này đi ra, đều không khỏi nhớ lại cảnh miệng nó không ngừng nhai nuốt.
Dương Nhuế rùng mình, lắp bắp mà nói: "Chẳng, chẳng lẽ người này......!Là bị nó ăn?"
"Tuyệt đối là nó!" Viên Quảng nói: "Nó nhất định chính là quỷ, chúng ta nếu còn muốn sống, thì trăm triệu lần không thể đắc tội nó!"
Vu Diêu sờ cằm, ánh mắt nhìn phía Hứa Thuật: " Chuyện này xác thực là thế.
Nhưng mà —— chẳng lẽ không có người cảm thấy, hết thảy mọi chuyện quá mức đơn giản à?"
Hứa Thuật gật đầu.
Đúng vậy, đơn giản đến quá mức.
Dưới tình huống trước mắt, chỉ cần bọn họ không trêu chọc Tiểu Hà, thì sẽ không có người chết.
Mà con người không ăn gì trong mười ngày lại không phải việc khó khăn......!
Nếu vậy, màn trò chơi này đến bây giờ có thể coi như người chơi có bình an sống đến khi kết thúc?
Nhưng này màn này tốt xấu gì cũng là màn chơi thứ tư, mới chết một người coi như xong rồi sao?.