Xuyên Tới 70 Thôn Cô Cực Phẩm Không Dễ Chọc

Chương 31: 31: Đổi Đồ




“Mẹ, tối nay vẫn phải ăn dưa muối sao? Con ngán lắm rồi.

Mẹ xào cho con hai quả trứng gà được không? Lâu rồi không được ăn trứng gà, con thèm lắm.

” Đứa con gái lớn nhà đại đội trưởng Trần Thanh Lộ ôm lấy mẹ cô làm nũng.

“Chẳng lẽ mẹ lại không muốn cho con ăn à? Nhưng mà đào đâu ra trứng gà bây giờ hả? Hay là để mẹ đẻ cho con một quả nhé?” Vợ đại đội trưởng Tôn Tuyết Vi lườm con gái yêu một cái.

“Sao lại thế được? Con cũng đâu để ăn bản thân mình được.

Ha ha.

”“Con nhóc chết bầm này.

” Tôn Tuyết Vi cười mắng một tiếng, đưa tay chọc chọc trán con gái.

“Này, hai người đừng nói chuyện nữa, hình như con nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa thì phải.

” Con trai cả của đại đội trưởng Trần Hi Vân đưa một ngón tay lên miệng, ra hiệu bảo cả nhà im lặng.

“Đang-đang-đang-đang.

.

” Mấy tiếng gõ dài vang lên, quả thực là có người ở bên ngoài.

Trần Hi Vân nhảy xuống giường đất, nói: ”Để con ra ngoài xem là ai giờ này còn đến nhà mình.

”Trần Thiếu Minh cũng nhìn sang đồng hồ một cái, hơi nhíu mày, thế mà đã sắp 9 giờ rồi.

Lâm Thiến gõ cửa vài lần, thấy không ai ra mở, có hơi nóng nảy, dù sao ở hai phía bên cạnh đều có nhà ở.

Nhỡ bị bọn họ nhìn thấy cô nửa đêm ôm một cái bọc tìm đến nhà đại đội trưởng thì cô có trăm cái miệng cũng không thể nói rõ được, mặc dù không có chuyện khuất tất gì.

Vừa tính giơ tay gõ cửa thêm cái nữa thì cửa lớn đã bị người bên trong kéo ra.

Lâm Thiến cũng mặc kệ người mở cửa là ai, thấy cánh cửa vừa hé liền nhanh chân chuồn vào trong.

“Cô, cô là ai?” Trần Hi Vân còn chưa thấy rõ người tới là ai, đã thấy một bóng đen trực tiếp chui qua.

Lâm Thiến xoay người đóng cửa lại, sau đó nhỏ giọng nói: ”Đừng nói chuyện, là tôi, Lâm Đại Nha.

”“Lâm Đại Nha? Ai?” Trần Hi Vân nhất thời còn chưa phản ứng lại được, buột miệng hỏi.

Lâm Thiến đỡ trán, ”Là đồ vô lại Lâm nhị đó, đã nhớ ra chưa?”Lâm Thiến có hơi bất đắc dĩ, hình như mọi người đều đã quên mất nguyên chủ tên là gì rồi.

“Đồ, đồ, đồ vô lại Lâm nhị, cô, cô đến đây làm gì?” Trần Hi Vân ngạc nhiên đến mức nói lắp.

“Đừng kêu nữa, tôi đến tìm ba anh, anh kêu lớn tiếng lớn như vậy là muốn tất cả mọi người biết chuyện tôi đến đây hả? Đứa nhỏ ngốc.

” Lâm Thiến nạt nhẹ một tiếng, vốn muốn đưa tay bịt miệng đối phương lại, nhưng nghĩ đến cái thanh danh háo sắc đùa giỡn con nhà lành của nguyên chủ lại không dám làm bậy nữa.

“Đi, mau vào thôi, tôi có việc tìm ba anh một lúc.

” Mặc kệ tên ngốc này đang nghĩ gì, cô trực tiếp đi thẳng vào nhà.

Trần Hi Vân nhanh chóng đuổi theo cô, đứa nhỏ ngốc là cái quỷ gì chứ? Anh còn lớn hơn cô tận 2 tuổi đấy! Con nhóc này cũng không biết lớn nhỏ.

Một nhà ba người đại đội trường chờ bên trong, tò mò xem là ai tìm tới, cho đến lúc nhìn thấy một bóng hình bước vào.

“Đồ vô lại Lâm nhị!” Con gái đại đội trưởng vừa thấy người đến là Lâm Thiến liền bịt chặt mũi nhảy ra thật xa.

Hành động ghét bỏ này của cô ta quá rõ ràng, đại đội trường không hài lòng trừng mắt nhìn con gái một cái.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.