Xuyên Thư Thành Bá Vương Độc Thê

Chương 4: Khế ước linh ngôn thạch




Năm ấy Giang Nguyên ba tuổi đã thức tỉnh hồn sủng, cùng phụ thân y giống nhau, y thức tỉnh hồn sủng là Linh Ngôn Thạch. Đúng vậy, mẫu tử hai người Giang Linh Nhi và Giang Nguyên cũng không biết rằng cái Linh Ngôn Thạch này là muốn lấy máu khế ước. Bởi vậy, Giang Nguyên đau khổ tu luyện mười năm, tu vi vẫn không có tiến triển gì, trở thành Giang gia tiểu phế vật.

Bởi vì mẫu thân Giang Linh Nhi là tam cấp dược sư, cho nên Giang gia tiểu bối không dám khi dễ Giang Nguyên trước mặt Giang Linh Nhi, nhưng sau lưng lại luôn là nói xấu, châm chọc mỉa mai y, thậm chí còn luôn cô lập Giang Nguyên. Bởi vậy, tính cách Giang Nguyên trở nên rất tự ti, cũng rất quái gở. Toàn bộ Giang gia duy nhất người nguyện ý nói chuyện với y chỉ có nữ chính Giang San San.

Giang San San từ nhỏ đi theo cô cô của mình Giang Linh Nhi học tập dược thuật, đối cô cô và biểu đệ đều phi thường tốt. Bởi vậy, cô cô nàng cũng phi thường tín nhiệm nàng, trong lúc vô tình liền đem bí mật về giới chỉ nói cho Giang San San nghe. Trùng hợp, ngay sau khi Giang San San biết bí mật về giới chỉ, Giang Linh Nhi liền chết một cách khó hiểu.

Sau một tháng Giang Linh Nhi chết, Giang Nguyên ra ngoài trở về liền phát hiện trong phòng của mình nhiều ra thêm một cái rương, mở ra vừa thấy cư nhiên là thánh vật Giang gia - Kim Lăng Thương. Còn không đợi Giang Nguyên đem Kim Lăng Thương trả lại cho gia gia. Giang gia già trẻ lớn bé đều vọt vào trong phòng y, bắt quả tang tại trận, lập tức bắt giữ y lại. Lúc này mới có âm mưu hành hình giữa ban ngày.

Sau khi từ đầu đến cuối xem qua ký ức của nguyên chủ, sắc mặt của Thẩm Húc Nghiêu cực kỳ khó coi. Bởi vì, y có lý do hoài nghi cái chết mẫu thân nguyên chủ và nguyên chủ, đều là nữ chính Giang San San lên kế hoạch. Đối phương sở dĩ muốn làm như vậy chính là muốn giết người đoạt bảo.

Trong nguyên tác bên trong rõ ràng có giới thiệu đến, cô cô nữ chính để lại cho nữ chính rất nhiều di sản. Trong đó bao gồm không gian giới chỉ, Phong Ảnh Lang, dược sư truyền thừa, bạc, dược dịch, còn có một khối Linh Ngôn Thạch. Nhưng trên thực tế, Giang Linh Nhi đã cho con trai của nàng một chiếc không gian giới chỉ vào đêm trước khi chết, đem tất cả đồ vật của mình đều để lại cho con trai của nàng chứ không phải để lại cho chất nữ.

Còn có Linh Ngôn Thạch, thứ này là nguyên chủ hồn sủng, tồn tại bên trong thức hải của nguyên chủ, nữ chính làm sao có được? Thực hiển nhiên chính là giết người đoạt bảo, giết Giang Nguyên chặt đầu, đào ra Linh Ngôn Thạch. Sau đó, lại cầm đi tất cả đồ vật mà Giang Linh Nhi để lại cho nhi tử. Bởi vậy, Giang Nguyên là pháo hôi, sự tồn tại của mẹ con Giang Nguyên chỉ là bàn đạp cho nữ chính mà thôi. Đó là một mắt xích không thể thiếu trên con đường đi đến thành công của nữ chính.

Nghĩ tới đây, Thẩm Húc Diêu sắc mặt lại trở nên khó coi, trong đầu vừa nghĩ, một khối màu đen to bằng nắm tay hình bầu dục hòn đá từ Thẩm Húc Diêu thức hải bên trong bay ra, rơi vào trong tay của Thẩm Húc Nghiêu, nhìn miệng vết thương trên cánh tay còn chưa có khép lại, Thẩm Húc Nghiêu liền đem máu ở vết thương cọ lên trên tảng đá.

Linh Ngôn Thạch là một loại hồn sủng rất đặc thù. Ở trong tình huống bình thường, chỉ cần hồn sủng sư đã chết, bản mạng hồn sủng cũng sẽ hóa thành hư ảo. Nhưng mà, Linh Ngôn Thạch thù không phải như vậy, Linh Ngôn Thạch là ai khế ước nó, nó nhận người đó là chủ nhân, nên là một khối Linh Ngôn Thạch chỉ tiếp nhận một chủ nhân. Nói cách khác, chỉ cần Thẩm Húc Nghiêu khế ước khối Linh Ngôn Thạch này, cho dù có một ngày y chết đi, nữ chính cũng vô pháp lại khế ước được khối Linh Ngôn Thạch này.

Khi máu của Thẩm húc Nghiêu chảy xuống phiến màu đen, phiến đá sáng lên một đạo lam quang, sau đó rút đi sắc đen bên ngoài, biến thành một khối đá màu lam, trên phiến đá xuất hiện đôi mắt to như hai viên đậu đen và một cái miệng. Những cánh tay và bàn tay gầy guộc nhô ra từ các mặt của phiến đá, còn chân và bàn chân nhô ra từ đáy phiến đá.

“Ôi, chủ nhân thân ái của ta, ngài rốt cuộc đã nhớ tới ta. Ta đã đợi ngài mười năm nha!” phiến đá màu lam đứng lên ở trong lòng bàn tay của Thẩm Húc Nghiêu.

Thẩm Húc Nghiêu nghiêm túc mà nhìn Linh Ngôn Thạch, nói: “Đừng nhiều lời, một thân ta bị thương sắp chết, ngươi mau chữa thương cho ta đi."

“Được, chủ nhân.” Gật đầu, phiến đá màu lam sáng lên từng đạo lam quang bao bọc lấy thân thể Thẩm Húc Nghiêu.

Nhưng chỉ trong chốc lát, vết thương do roi của Thẩm Húc Nghiêu đều lành hẳn. Nhưng mà Linh Ngôn Thạch lại mệt mỏi nằm trong lòng bàn tay của Thẩm Húc Nghiêu.

“Ôi, chủ nhân, thực lực của ngài quá thấp! Mệt chết ta.”

“Được, ngươi đi về nghỉ ngơi trước, sau đó, ta tìm thứ tốt bồi bổ cho ngươi.” Thẩm Húc Nghiêu nâng tay sờ sờ đầu Linh Ngôn Thạch, nhẹ giọng trấn an đối phương.

“Được!” Đáp lại, Linh Ngôn Thạch liền bay về bên trong thức hải của Thẩm húc Nghiêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.