Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh

Chương 16: Thải Mật Ở Thôn Hòe




Editor: Tĩnh

Sở Diệp ngồi xe ngựa, tốn thời gian hai ngày, để đến thôn Hòe.

Còn chưa tới thôn Hòe, Sở Diệp đã ngữi thấy một mùi hoa Hòe thoang thoảng, càng tới gần mùi hoa Hòe càng nồng đậm hơn.

Hỏa Vân Mã của Hạ Sơn vẫn gây chú ý nhất, xe ngựa tiến vào thôn, không ít thôn dân, đều cảm thấy lần này tới là đại nhân vật, tràn đầy tò mò đi ra xem náo nhiệt, có người nhanh nhẹn, vội vội vàng vàng chạy đi tìm thôn trưởng, thực mau, một lão nhân gia khoảng sáu bảy chục tuổi hướng tới hai người mà đi qua.

“Hai vị tiểu hữu, đường xá xa xôi đến đây, không biết là vì chuyện gì.”

Sở Diệp lấy ra thư tín, giao cho thôn trưởng.

Thôn trưởng lấy thư tín ra xem một phen, nói: “Tiểu hữu tuổi còn trẻ như vậy đã là Hồn Sủng Sư, lợi hại lợi hại.”

Sở Diệp cười cười, nói: “Thôn trưởng quá khen.”

“Theo lý mà nói, việc này ta không nên cự tuyệt, nhưng mà, trong thôn tiểu hài tử ham chơi rất nhiều, sợ là sẽ trêu chọc vào ái sủng của ngài……” thôn Hòe mưu sinh bằng việc bán hoa Hòe mà sống, mà Ngân Sí Ong ở trong thôn thải mật, đối cây Hòe mà nói cũng không có gì là không tốt, nhưng cũng không có chỗ tốt nào cho thôn.

Thôn trưởng suy nghĩ, rốt cuộc nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, huống chi một người ngoài thôn lại tới trong thôn thải mật, cũng sẽ khiến cho thôn dân có vài phần bất mãn.

Sở Diệp cười cười, nói: “Nếu thôn trưởng đáp ứng, ta có thể quyên góp 30 đồng vàng, coi như tặng cho thôn thêm một chút kinh phí chung được không.”

Rất nhiều thôn đều có thôn phí, thôn phí phần lớn là do thôn dân quyên góp, dùng để cho trong việc xây dựng thôn.

Thôn trưởng nguyên bản cũng không muốn đắc tội một Hồn Sủng Sư như Sở Diệp, lại nghe Sở Diệp nguyện ý góp 30 đồng vàng làm thôn phí, cũng không ngăn cản nữa.

“Diệp thiếu đều nói như vậy, ta mà cự tuyệt thì có chút không phải.”

Hạ Sơn nghe thôn trưởng cùng Sở Diệp nói chuyện, trộm liếc Sở Diệp một cái, âm thầm cảm thán Sở Diệp đúng là tài đại khí thô, chỉ là phóng ong thải mật trong thôn thôi liền quyên góp 30 đồng vàng, Hạ Sơn cảm thấy, Sở Diệp vốn không cần chào hỏi trộm phóng ong thải mật là được rồi người thôn Hòe cũng không ngăn trở, nhưng như vậy, có chút không phúc hậu.

Được thôn trưởng đáp ứng, Sở Diệp đem mấy thùng nuôi đặc xuống rồi thả Ngân Sí Ong bên trong ra ngoài.

Đàn Ngân Sí Ong từ xa đã nghe thấy mùi hoa Hòe, sớm đã có chút ngo ngoe rục rịch, có Tiểu Ngân áp chế, mới không có dị động, này được một thả ra, tức khắc vui vẻ bay loạn khắp nơi.

Sở Diệp đối với Tiểu Ngân dặn dò, nói: “Nhìn chằm chằm chúng, không cho đả thương người.”

Tiểu Ngân gật gật đầu, bay đi.

Sở Diệp đem 50 cái thùng nuôi ong, phân tán đặt ở khắp nơi trong thôn.

An bài cho ong đàn xong, Sở Diệp có chút mệt mõi dứt khoát ngồi xuống dưới một cây Hòe lớn để nghỉ ngơi.

Hạ Sơn ở Sở Diệp bên cạnh ngồi xuống, thần sắc cổ quái hỏi: “Mật ong của ngươi, mất lắm phải không?”

Sở Diệp liếc mắt nhìn Hạ Sơn một cái, nói: “Còn hảo đi, như thế nào lại hỏi như vậy.”

Ngươi có thể hay không bị lỗ?” Hạ Sơn thầm nghĩ: Sở Diệp phải trả cho chính mình mười đồng vàng, lại cho Hòe Thôn 30 đồng vàng, mật ong này còn không biết có bán được 40 đồng vàng không, nếu mà mật ong bán không được giá, như vậy có thể muốn lỗ vốn.

Sở Diệp tin tưởng tràn đầy nói: “Có thể thu hồi, hẳn là không có vấn đề gì.”

Hoa Hòe của Hòe Thôn phẩm chất cao, hoa lại sung túc, thu 50 hủ mật hoa Hòe Ngân Tuyết hẳn là không có gì vấn đề, một đám mật ong này phẩm chất cao, hẳn là giá cả lại sẽ tăng lên cho xem, nếu cửa hàng không ép giá, giá bán sẽ không thấp hơn 80 đồng vàng.

Hạ Sơn nhìn Sở Diệp bộ dáng tràn đầy tự tin kia cũng không lo lắng nữa.

Sở Diệp trong Hòe Thôn thuê cái sân, dùng cho cư trú.

____________________*****__________________

Năm ngày sau

Sở Diệp nói với Hạ Sơn: " giúp ta đem mấy cái bình này vào trong xe đi.

Trước nhất đi lên trấn kiếm xem có tửu lâu nào thu mua mật ong không".

Nguyên bản Sở Diệp định cho Ngân Sí Ong thải mật từ 6 hoặc 7 ngày, bất hoa, do hoa Hòe sản lượng qua tốt nên vượt kế hoạch.

Tiểu Ngân cùng ong đàn đều đãi vui vẻ vô cùng, luyến tiếc không muốn rời đi, càng muốn ở lâu thêm mấy ngày.

Trên thực tế, Sở Diệp cũng không quá nguyện ý liền cứ như vậy rời đi, rốt cuộc, hắn chính là thà chịu tốn 30 đồng vàng, để ong đàn có được cơ hội thải mật, nếu không dụng hết sức thải mật, vậy thật sự thực có lỗi với những đồng vàng kia rồi.

Sở Diệp trên người chỉ còn không tới 30 đồng vàng, vì thế, quyết định trước bán một đám mật ong, để ứng cứu khẩn cấp trước đã.

Hai ngày nay, Sở Diệp ở trong thôn tìm một hộ ủ rượu mua hai mươi cái bình rượu, dùng để đựng mật ong.

Hạ Sơn gật gật đầu, nói: “Hảo.”

Sở Diệp cùng Hạ Sơn cùng đi thành trấn phụ cận thôn Hòe, Sở Diệp cầm một vò mật ong là hàng mẫu, đi tới ba cửa hàng khác nhau để hỏi giá.

Qua ba cửa hàng khác nhau mỗi cửa hàng đều ra gia khác nhau, phân biệt là 19 đồng bạc một vò, 20 đồng bạc một vò, 22 đồng bạc một vò, Sở Diệp nguyên bản muốn đem mật ong bán cho Sở gia vì họ ra giá 22 đồng bạc một vò, nhưng ngoài ý muốn lại phát hiện được một tửu phường ủ rượu từ Linh mật.

Sở Diệp cầm một vò mật ong, đi tửu phường đó để dò hỏi giá cả, chủ tửu phường phường đối với việc Sở Diệp cung cấp linh mật thập phần vui mừng, liền ra giá 25 đồng bạc một vò, Sở Diệp không có do dự liền đem hai mươi hủ linh mật toàn bán cho tửu phường, nhập trướng 50 đồng vàng, kiếm được tiền, Sở Diệp đi vào cửa hàng mua một viên Hồn Tinh giá 40 đồng vàng

Hạ Sơn nhìn Sở Diệp mua Hồn Tinh, nói: “Ngươi mua Hồn Tinh là vì chuẩn bị cho Ngân Sí Ong đúng chứ”

Sở Diệp gật gật đầu, nói: “Đúng vậy.”

Hạ Sơn tràn đầy kinh ngạc nói: “Ngươi cư nhiên mua cho nó Hồn Tinh tốt như vậy.”

Hạ Sơn gãi gãi đầu, hắn ngẫu nhiên cũng mua cho Hỏa Vân Mã một viên Hồn Tinh giá sáu bảy đồng vàng nhưng phẩm chất thì không quá tốt, Sở Diệp cư nhiên tốn nhiều tiền như vậy, mua cho một con Ngân Sí Ong một viên Hồn Tinh quý như vậy, nhìn lại đãi ngộ của Hồn Sủng chính mình, Hạ Sơn không khỏi có chút chột dạ.

Sở Diệp cười cười, nói: “Tiểu Ngân của ta có chút kén ăn.”

Từ xưa nghèo gia phú lộ, vì lưu đủ lộ phí, lần trước hắn đi cửa hàng Sở gia bán mật ong, cũng chưa mua Hồn Tinh cho Tiểu Ngân, sợ Tiểu Ngân bị đói, nên nhanh chân mua tiếp, Tiểu Ngân tính tình khá táo bạo nếu để bị đói, sợ là sẽ cắn người mất.

Tiểu Ngân nhìn Sở Diệp trở về, tràn đầy hưng phấn hướng tới Sở Diệp nhào qua.

Sở Diệp đem hồn hạch lấy ra, Tiểu Ngân thật cẩn thận đem hồn hạch thu được vào bên trong cái túi trước ngực.

Hạ Sơn không chớp mắt nhìn chằm chằm Tiểu Ngân, ánh mắt đột nhiên ngưng trọng lai.

“Làm sao vậy?” Sở Diệp nhìn Hạ Sơn hỏi.

Hạ Sơn banh mặt, mặt đầy kỳ dị nhìn Sở Diệp, nói: “Ngân Sí Ong của ngươi, có phải hay không cấp 3?”

Hạ Sơn có chút sợ đàn ong, nên lần trước nhìn đến Tiểu Ngân, vẫn luôn theo bản năng tránh đi, khi phát hiện Sở Diệp cư nhiên mua Hồn Tinh phẩm cấp cao cho Tiểu Ngân, nên hắn nhịn không được mà nhìn chằm chằm Tiểu Ngân nhiều thêm vài lần, khi nhìn kỷ thì, đã bị làm cho sợ ngây người, Hạ Sơn có chút hoảng sợ phát hiện, Tiểu Ngân tuy thân hình nhỏ bé, nhưng hơi thở trên người lại thập phần hữu lực, tựa hồ so với Hỏa Vân Mã của hắn còn cường hơn.

Hồn Sủng Sư từ 15 tuổi, mới có thể khế ước Hồn Sủng, Sở Diệp tuổi không lớn, Hạ Sơn đánh giá đối phương ký khế ước với Hồn Sủng cũng chỉ mới cách đây mấy tháng, Hạ Sơn nguyên bản còn nghĩ Ngân Sí Ong của Dở Diệp cao nhất cũng chỉ cấp hai mà thôi, khi phát hiện cấp bậc của Ngân Sí Ong có khả năng so với Hỏa Vân Mã nhà mình cao hơn, tâm tình Hạ Sơn không khỏi có chút khác thường.

Sở Diệp cười cười, nói: “Ngươi đoán.”

Hạ Sơn trừng mắt nhìn Sở Diệp liếc mắt một cái, biết Sở Diệp cũng không muốn nói, nên cũng không có truy vấn tiếp.

Hạ Sơn mới đầu còn cảm thấy Sở Diệp bán mật ong thu được thật nhiều đồng vàng, nhưng sau khi phát hiện Tiểu Ngân có khả năng là Hồn Sủng cấp 3, lại cảm thấy bình thường trở lại.

Hoa Hòe ra bông nhiều nhờ đó sản lượng mật ủ được cực cao, mười ngày sau, Sở Diệp lại thu được 50 hủ mật ong.

Hòe hoa cũng sắp bãi mùa, Sở Diệp chuẩn bị thải mật thêm hai ngày, liền trở về Long Nhai thôn.

Sở Diệp tìm Hạ Sơn, để đem mật ong đưa lên trấn bán.

“Ngươi ở đây chờ một chút, ta đi hỏi một chút coi tửu phường còn thu mua không.” Lần trước bán hai mươi hủ mật ong cho tửu phường, lần này hắn lại mang theo 50 hủ, Sở Diệp cũng không biết tửu phường có thể mua được nữa hay không đây.

Hạ Sơn gật gật đầu, nói: “Được”.

Sở Diệp vừa đi vào tửu phường, lão bản liền đón cửa tiếp đoán.

Thái độ của lão bản tửu phường so lần trước nhiệt tình hơ rất nhiều, “Diệp thiếu, ngươi cuối cùng cũng tới, ngươi không tới, ta liền phải đi tìm ngươi.”

Sở Diệp vừa nghe khẩu khí của lão bản, liền biết lần này sự tình là ổn.

“ Mật ong lần trước, lão bản còn muốn không?”

“Diệp thiếu, mật ong của ngài thập phần không tồi, nếu, ngươi muốn bán, ta ra giá ba đồng vàng một vò để thu mua.”

Sở Diệp ánh mắt sáng lên, nói: “Lão bản nếu nói như vậy, ta liền bán toàn cho ngươi.”

Sở Diệp cùng lão bản tửu phường, đối mật tiến hành giao hàng, Sở Diệp nhập trướng 150 đồng vàng, tức khắc mặt mày hớn hở, thầm cảm thấy không uổng công hắn cực cực khổ khổ đi ra ngoài phóng ong, cuối cùng chuyến đi này không tệ.

“Diệp thiếu, mật ong của ngươi là thải từ hoa Hòe trong Hòe Thôn phải không?” Tửu phường lão bản hỏi.

Sở Diệp gật gật đầu, nói: “Đúng vậy! Nhưng kỳ ra hoa của hoa Hòe cũng sắp qua, ta mấy ngày nữa liền phải rời đi.”

Lão bản tửu phường nghe vậy, có chút cô đơn nói: "Vậy thật đúng là đáng tiếc.”

Sở Diệp cười khổ một chút, nói: “Đúng vậy cũng không có cách nào khác.”

“Diệp thiếu, nếu sang năm ngươi còn tới đây thải mật, có thể đem mật ong bán cho ta.”

Sở Diệp sửng sốt một chút, thầm nghĩ: Suy tính của lão bản tửu phường có phải hơi xa không? Nhanh như vậy liền nghĩ đến sang năm, như vậy mật ong của hắn tựa hồ phẩm chất không tồi đâu nha, mới khiến cho đối phương suy tính như vậy.

Sở Diệp cười cười, nói: “Sang năm nếu là ta như cũ lại đây thải mật, chắc chắn sẽ ưu tiên suy xét tới lão bản ngài.”

Hạ Sơn nhìn đến Sở Diệp đu ra, thần thần bí bí nói: “Sở Diệp, ngươi biết không? Vừa nảy mới có mấy người bàn luận nói, tửu phường này ba ngày trước đẩy ra một loại rươu mới tên là rượu Tuyết Mật, linh khí sung túc, hương vị siêu phàm, hương thuần trình độ có thể sánh ngang linh tửu, luôn cung không đủ cầu.”

Sở Diệp chuyển động một chút tròng mắt, thầm nghĩ: Này cái gọi là rượu Tuyết Mật, hẳn là chính là từ mật ong mà hắn cung cấp ủ mà thành, lão bản tửu phường cho hắn giá cao, mà chính bản thân tửu phường cũng là kiếm không ít đi.

“Mật ong của ngươi thích hợp ủ rượu a!”

Sở Diệp cười cười, nói: “Ta cũng không rõ ràng lắm a!”

Sở Diệp suy đoán mật ong của hắn ủ được rượu hiệu quả cai như vậy là do, hắn cấp cấp cho ong đàn Linh Tuyền Thủy có quan hệ.

Sở Diệp nghe Hạ Sơn nói về Tuyết ong rượu, dứt khoát đi tửu phường mua ba vò rượu về, tặng Hạ Sơn một vò, một vò rượu tốn của Sở Diệp 12 đồng bạc, giá cả cũng không tính thấp, Sở Diệp vừa mới kiếm được 200 đồng vàng, khi mua đồ cũng không quá đau lòng.

Hạ Sơn tiếp nhận rượu trong tay Sở Diệp, ngoài miệng nói “Ngươi cũng quá khách khí”, nhưng tay lại không chậm, liền lấy vò rượu đoạt qua, uống hết một mụng to.

“Rượu ngon.” Hạ Sơn liền đã cơn thèm rượu, ngày thường cũng sẽ mua chút rượu uống đỡ thèm, bất quá Hạ Sơn ngày thường cũng chỉ mua cái loại 2, 3 đồng bạc một vò rượu, còn so với rượu Tuyết Mật thì quá kém cỏi rồi.

Sở Diệp nhìn gương mặt đang đỏ lên của Hạ Sơn, bất đắc dĩ nói: “Uống ít thôi, một hồi lạc đường bây giờ.”

Hạ Sơn vỗ vỗ ngực, bảo đảm nói: “Yên tâm, ta ngàn ly không say.”

Sở Diệp nhìn bộ dạng Hạ Sơn, thật sự là có chút không yên tâm..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.