nhóm dịch: bánh baoTô Kiến Minh hừ nhẹ, “cậu ta có thể nói cái gì, còn chưa làm tổng giám đốc đã bắt đầu mượn sức lòng người rồi, Tiểu Tôn, cậu phái người nhìn chằm chằm, xem có người nào tiếp xúc với thằng ranh kia.”
Tô Mạn nói muốn tiếp nhận công ty, Tô Kiến Minh đương nhiên vui vẻ, vừa lúc thừa dịp này thanh tẩy công ty một lần, Mạn Mạn tiếp nhận công ty mới có thể thuận tay hơn.
Trợ lý Tôn chân trước rời đi, Tô Mạn chân sau liền tới, nhìn thấy con gái, Tô Kiến Minh nhất thời thay đổi tâm trạng, vẻ mặt tươi cười, không hề có dáng vẻ sát khí đằng đằng vừa rồi.
“Ba, chú Tôn khẳng định đã nói hết với ba, con muốn ly hôn với Trương Lỗi.” Tô Mạn ngữ khí kiên quyết, dáng vẻ nhất định phải ly hôn.
“Con muốn ly hôn thì ly đi.” Thấy con gái tỏ vẻ kinh ngạc, Tô Kiến Minh trừng mắt nhìn cô một cái, “Làm sao, ba còn có thể để con gái của mình chịu ấm ức hay sao? Đã sớm nói với con rồi, Trương Lỗi là kẻ khó lường, nhưng con nhất quyết không nghe, hiện tại biết hối hận?”
Tô Mạn cúi đầu không nói lời nào, đều là do nguyên chủ gây ra cả, cái nồi này cô không cõng nổi.
“Hối hận cũng kịp, con mới ba mươi tuổi, không lo tìm không được người tốt hơn.” Vừa mắng xong, lại bắt đầu an ủi Tô Mạn.
“Cảm ơn ba.” Tô Mạn nắm tay Tô Kiến Minh, hốc mắt đỏ hoe, “Chính là con cảm thấy có lỗi với ba.”
“Có gì có lỗi cơ chứ? Miễn là con sống tốt, đó là đền đáp lớn nhất cho ba rồi.”
Tô Kiến Minh vỗ vỗ đầu con gái, “Từ Thiến Thiến và con gái cô ta, con định xử lý như thế nào?”
Chung quy vẫn là chuyện của con gái, ông ấy cho dù có tức giận đến đâu, cũng nên hỏi ý kiến của con gái,
“Ba, Từ Thiến Thiến bên kia trước tiên không cần quản, việc cấp bách, là nhanh chóng xử lý chuyện ly hôn, con cảm thấy Trương Lỗi cùng người Trương gia sẽ náo loạn không nghe.” Tô Mạn nhíu mày, Từ Thiến Thiến dám cả gan tráo đổi đứa nhỏ, còn dám đối xử khắc nghiệt với con gái cô như thế, tự nhiên không thể dễ dàng buông tha, cơ mà trước tiên nên xử lý một nhà Trương Lỗi rồi nói sau.
“Bọn họ còn có mặt mũi ầm ĩ à? Cho bọn họ mười lá gan thì cũng không dám. Tô Kiến Minh hơi híp mắt, “Con yên tâm, ba sẽ xử lý.”
Tô Mạn mỉm cười, vẻ mặt hạnh phúc, “Biết ba sẽ bảo vệ con.”
Trong ánh mặt trời, Trương Thước lôi kéo mẹ Trương, “Bà nội, cô ta nói như thế nào, có đáp ứng không?”
“Không thấy người, gấp cái gì, nếu bà nói không nghe, không phải còn có cậu út cháu sao, cuối cùng nhất định sẽ đáp ứng.” Mẹ Trương thề son sắt nói.
“Bà nội, bà nhất định phải thuyết phục được đấy, Miêu Miêu nói, chỉ cần có nhà, lập tức kết hôn. Tô Cảnh Thừa họ Tô, là người Tô gia, lão Trương gia chúng ta chỉ có một đứa cháu trai, còn chờ cháu nối dõi tông đường, khai chi tán diệp.” Trương Thước vừa xoa bóp cho mẹ Trương, vừa nói.