Edit: Tiểu Đặng
Điền Dũng có chút kinh ngạc.
Vợ chồng già mười mấy năm, Điền Dũng tự nhiên biết vợ mình không phải người nói mạnh miệng.
Điền Gia Tuấn ánh mắt sáng lên, "Mẹ, con cũng muốn sang nhà chú Diệp chơi." Hắn muốn nhìn một chút vợ của chú Diệp rốt cuộc xinh đẹp như nào.
Lưu Cầm cự tuyệt: "Buổi sáng mẹ mới đi qua rồi, con đừng đi quấy rầy nhà người ta, lần sau mẹ dẫn con đi, nhà chú Diệp còn có hai em trai em gái nữa đấy."
Điền Gia Tuấn chớp chớp mắt hỏi: "Em trai em gái mấy tuổi rồi?"
Lưu Cầm không rõ lắm: "Hình như là mới mấy tháng......"
"A......" Điền Gia Tuấn ủ rũ nói: "Nhỏ như vậy, chơi không vui một chút nào."
Hắn biết, đứa bé nhỏ như vậy sẽ không biết nói, cũng không biết đi đường, còn phải cần người bế, chơi không vui một tẹo nào.
Lưu Cầm tức giận liếc nhìn hắn một cái: "Bé con nhà người ta đâu phải để cho con chơi đùa, con nghĩ đẹp như vậy!"
Điền Dũng ha ha cười nói: "Năm trước đoàn trưởng còn phát sầu vì vấn đề cá nhân của vệ đông, không nghĩ tới năm nay con cũng đã có hai đứa. Tiểu tử này được a!"
"Vốn dĩ cho rằng Vệ Đông đã đủ xuất sắc, không nghĩ tới vợ hắn cũng không kém, hơn nữa chó nhà hắn cũng đặc biệt có linh tính." Lưu Cầm cảm thán, không biết quê nhà của Diệp Vệ Đông có phải là nơi địa linh nhân kiệt hay không, cô cũng muốn đến xem thử.
Điền Gia Tuấn ngồi một bên nghe lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, chó! trong nhà chú Diệp có chó!
A, hắn rất muốn đến xem a!
"Mẹ ơi mẹ...... Khi nào mẹ sang nhà chú Diệp chơi nhớ dẫn con theo với nha!"
Lưu Cầm bị hắn ríu rít đến phát phiền, lỗ tai cũng sắp điếc đến nơi, bất đắc dĩ nói: "Ngày mai ngày mai!"
*
Diệp Vệ Đông về đến nhà, Diệp mẫu đã làm xong đồ ăn.
"Đã về rồi."
"Ân." Diệp Vệ Đông đi đến bên người cô, nói: "Về sau ăn cơm không cần chờ anh, mọi người cứ ăn trước là được."
Giản Dao: "Dù sao cũng không có chuyện gì, nếu anh trở về ăn cơm thì đương nhiên là muốn cùng nhau ăn rồi."
Cô quơ quơ tay nhỏ của đứa bé, cười nói: "Chẳng qua là Mập Mạp và Đô Đô không đợi anh được, nên đã ăn trước rồi."
Tiểu gia hỏa cũng phụ họa phát ra tiếng a a nha nha, nhìn Giản Dao rồi lộ ra một nụ cười vui vẻ.
Sau khi ăn cơm xong, Diệp Vệ Đông bồi Giản Dao cùng hai nhóc con ngủ trưa, Giản Dao và Diệp Vệ Đông ngủ ở trên giường lớn, bên cạnh giường lớn còn có một cái giường em bé, là Phạm Khải đồng đội của Diệp Vệ Đông tìm người làm, để làm lễ vật cho bọn trẻ, bọn họ người còn chưa có tới, mà đồ đã tha tới.
Lúc này Mập Mạp cùng Đô Đô đã ngủ say.
Diệp Vệ Đông ôm Giản Dao vào trong ngực, trong lòng cực kỳ yên ổn. Giản Dao nằm trong lòng ngực hắn một lát, sau đó vì ngại nóng mà đẩy hắn ra.
Diệp Vệ Đông bất đắc dĩ, đành phải buông cô ra.
Giản Dao quay đầu nhìn thấy ánh mắt mất mát của hắn, vội vàng tiến lại gần hôn hắn một cái.
Diệp Vệ Đông trong mắt hiện lên ý cười, duỗi tay ôm đầu cô lại, không cho cô rời đi.
*
Vừa đến bộ đội được ngày thứ hai, sân Diệp gia có rất nhiều người đến, đa số đều là quân tẩu qua đây chào hỏi.
"Ai, nghe nói người nhà Diệp doanh trưởng tới. Tề Lan, cô đã gặp qua chưa. Nghe Hứa đồng chí nói, vợ Diệp doanh trưởng trông còn khá xinh đẹp nha."
Tề Lan liếc mắt nhìn Lưu Phương, người từ trước đến nay rất ít tiếp xúc với cô ta, hừ lạnh một tiếng. "Còn không phải chỉ là một người phụ nữ đến từ nông thôn thôi sao, có thể đẹp như nào chứ."
Tề Lan không đến Diệp gia, cũng chưa thấy qua Giản Dao, nhưng mà lại nghe được rất nhiều người khen Giản Dao, Tề Lan không phục lắm, cũng không tin cô có nơi nào đẹp. Những người đó khen cô, khẳng định là ngại mặt mũi Diệp doanh trưởng, nhắm mắt khen bừa!
Lưu Phương nghe xong, châm chọc nói: "A, thật có ý tứ nha, nói giống như cô không phải đến từ nông thôn ý."
Dưới ánh mắt của Lưu Phương, Tề Lan cảm thấy mặt mình đau rát, dần đỏ lên, khó chịu, tức giận nói: "Tôi cùng cô ta không giống nhau!"
Điều kiện nhà Tề Lan cũng chẳng ra gì, nhưng mà cô ta có người cô đặc biệt có tiền đồ, gả cho dượng làm chính ủy. Mà Tề Lan, bởi vì cô ta lớn lên giống cô cô, được cô cô đặc biệt yêu thích, thường xuyên đón cô ta qua đây chơi, còn mua quần áo đẹp, giày cho cô ta, ở nhà cô ta cái gì cũng không phải làm.
Cô ta biết, người trong nhà là hy vọng cô ta có thể giống cô cô, có thể gả cho một người đàn ông có tiền đồ, kéo theo cả nhà hưởng phúc.
Tề Lan tự giác cảm thấy mình cùng những người ở nông thôn chân đất không giống nhau, sau này cô ta chính là vợ quan chức.
Lưu Phương mắt trợn trắng, ngữ khí lãnh đạm: "Phải phải phải, các cô không giống nhau......"
Cô ta đặc biệt không biết xấu hổ!
Làm như ai cũng không biết a, hai con mắt lúc nào cũng dính lên người Diệp doanh trưởng, nhân gia người ta đã kết hôn vẫn còn nghĩ dính lấy, không phản ứng lại cô ta, cô ta liền bày ra bộ mặt ủy khuất.
Khiến cho các đồng chí nữ bọn họ cũng mất mặt thay, Lưu Phương chính là không quen nhìn cô ta.
Bởi vì cô ta có khuôn mặt tương tự chính ủy phu nhân, làm cô hiện tại nhìn thấy chính ủy phu nhân cũng cảm thấy không dễ chịu.
Thật dễ dàng nghĩ đến khuôn mặt giả tạo kia của Tề Lan......
Tề Lan rất ủy khuất, tuy rằng Lưu phương nói nhìn như là phụ họa cô ta, nhưng ngữ khí, biểu tình của cô ấy, đều lộ ra vẻ khinh thường.
Tề Lan tức giận nói: "Đừng cho là tôi không biết, không phải là cô cũng thích Diệp doanh trưởng sao? Cho nên luôn nhằm vào tôi, tôi nói cho cô biết, cô đừng có nằm cơ, không có tôi, Diệp doanh trưởng cũng sẽ không thích cô."
Lưu phương: "......" M* nó, đầu óc ngườ phụ nữ này có vấn đề hả!
"Cô đừng có mà nói bừa, tôi thuần túy là không quen nhìn cô, cô đừng có mà gán lên người Diệp doanh trưởng, cô cho rằng mọi người đều giống như cô sao!"
Lưu Phương đơn giản chỉ là thưởng thức, sùng bái Diệp doanh trưởng, cũng không có tâm tư khác. Bị Tề Lan bôi nhọ như vậy, cô quả thực muốn xé rách miệng cô ta ra!
"Tôi, tôi cũng không có ý gì với Diệp doanh trưởng, cô cũng đừng nói bừa." Tề Lan cũng đã bị cô cô dạy dỗ rồi, đàn ông tốt không chỉ có mỗi Diệp Vệ Đông, lại nói nhân gia người ta cũng đã kết hôn, nếu cô ta lại tiếp cận sẽ chỉ làm thanh danh xấu thêm, mất nhiều hơn được.
Cô ta hẳn là phải phóng tầm mắt ra xa một chút, không thể mãi treo cổ trên một cái cây được.
Tề Lan cũng đã nghe lọt, nhưng mà vẫn có chút không cam lòng. Đối với vợ của Diệp Vệ Đông càng không có hảo cảm.
Tề Lan và Lưu phương liếc nhau, đồng thời hừ lạnh một tiếng, lập tức xoay người, mỗi người đi một hướng.
Bọn họ rời đi, Diệp Vệ Đông và Phạm Khải mới từ chỗ ngoặt đi ra.
"Chậc chậc chậc, nhìn này......"
Còn chưa nói dứt lời, đã bị Diệp Vệ Đông liếc mắt một cái, Phạm Khải sờ sờ cái mũi, lập tức ngừng câu chuyện, lấy lòng nói: "Được rồi được rồi, coi như tôi lắm miệng......"
Diệp Vệ Đông: "Cậu đi nhầm hướng rồi."
Phạm Khải nhướng mày nói: "Không đi nhầm, thím nói, khi nào tôi rảnh thì qua ăn cơm. Tôi đây là đi cọ cơm a."
Vừa đến sân Diệp gia, Diệp mẫu đã nhìn thấy Phạm Khải rất là cao hứng.
"Tiểu Phạm a, ăn cơm chưa, mau vào cùng nhau ăn."
Phạm Khải cười ha hả, "Được ạ, thím, cháu chính là tới cọ cơm nha."
Diệp Vệ Đông gọi mẹ, sau đó rửa sạch tay, đi thẳng vào trong phòng tìm vợ con.
Phạm Khải nhìn mà hâm mộ, rốt cuộc hắn vẫn là người cô đơn.
(Linn: Hahaha, Khải ca, anh ko cô đơn, chúng ta cô đơn. FA+1)
Diệp mẫu thấy thế hỏi câu: "Tiểu Phạm, bao giờ lập gia đình?"
Phạm Khải ủ rũ cụp đuôi, "Thím ạ, cháu đến đối tượng còn chưa có đây."
"Sao không nhanh tìm một người?"
Diệp mẫu có chút kinh ngạc, bà nhìn tiểu Phạm cũng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hẳn là không thiếu người thích.
"Không thích hợp ạ." Phạm Khải thở dài nói.
Diệp mẫu rất là nhiệt tình, vỗ bộ ngực nói: "Cháu có yêu cầu gì, nếu có người thích hợp thím sẽ lưu ý cho."
Phạm Khải xấu hổ, tuy rằng lúc trước hắn có nói qua để vợ Vệ Đông giới thiệu đối tượng cho hắn, nhưng cũng chỉ là nói mồm, hắn không thể không biết xấu hổ mà mở miệng.
Kỳ thật, người nói muốn giới thiệu đối tượng cho hắn cũng không ít, nhưng tổng cộng Phạm Khải cũng chưa gặp qua được mấy người, sau khi gặp mặt cũng không có gì phát triển tiếp.
Không phải con gái nhà người ta không tốt, chỉ là hắn không có cảm giác gì, không phát huy được bao nhiêu khí lực.
M* nó đều nóng nảy.
"Thím, cháu tương đối khó tìm." Phạm Khải cũng rất tự giác.
"Thím cảm thấy, có thể là cháu chưa gặp được người mình thích thôi. Duyên phận chưa tới, không nên gấp gáp." Diệp mẫu lấy Diệp Vệ Đông làm ví dụ, an ủi hắn. "Cháu xem Vệ Đông, thím đã sớm lo lắng cho việc hôn nhân của nó, nó lúc nào cũng không muốn tìm đối tượng. Về sau gặp được Dao Dao, không phải là lập tức đồng ý. Cháu nhìn nó hiện tại xem, vừa về nhà đã đi thẳng đến trước mặt vợ con."
Phạm Khải gật đầu lia lịa, cũng không biết duyên phận của hắn ở nơi nào a.
Buổi tối, nhớ tới những lời chiều nay nghe được, Giản Dao có chút không vui.
Diệp Vệ Đông phát giác, hỏi cô: "Làm sao vậy?"
Giản Dao ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh lúc trước vì cái gì cưới em? Là bởi vì thích sao?"
Diệp Vệ Đông khựng lại, không nghĩ tới cô sẽ hỏi điều này. Hắn trầm mặc một lát, nhớ lại tâm tình ngay lúc đó.
Diệp Vệ Đông lựa chọn thành thật trả lời: "Không phải......"
Hắn lúc ấy đối với cô không có cảm tình đặc biệt gì, cưới cô hoàn toàn là bởi vì Diệp mẫu thúc giục, còn có, hắn có thể nhìn thấy sự mong đợi trong mắt cô lúc đó, cô muốn gả cho hắn...... Tóm lại, hắn cưới cô.
Thích cô là sau khi chân chính ở chung với cô, Diệp Vệ Đông đem ý nghĩ của chính mình thành thật khai báo.
Giản Dao trong lòng thở dài nhẹ nhõm, tuy rằng gả cho hắn chính là nguyên chủ, cô chỉ là người đến sau, nhưng cô ích kỷ không muốn trong lòng hắn có sự tồn tại của nguyên chủ.
"Vậy còn em? Vì sao lại muốn lấy anh?"
Giản Dao đột nhiên nghe được Diệp Vệ Đông những lời này, có hơi sửng sốt.
Không biết phải nói như thế nào, thời điểm cô xuyên qua là đã gả cho hắn rồi, đây không phải là không có biện pháp sao, ngủ cũng đã ngủ rồi, cô chính là một người có trách nhiệm.
Đương nhiên, lời này là không thể nói cho Diệp Vệ Đông nghe.
Cô lục lại kí ức của nguyên thân, trả lời: "Người nhà em muốn gả em cho một người đàn ông kết hôn lần hai còn đã có con, bởi vì người ta đưa nhiều sính lễ...... Em không muốn gả, vừa lúc anh cứu em, em cảm thấy anh là người khá tốt, đúng lúc mẹ cũng rất thích em, cho nên......"
Diệp Vệ Đông nghe xong cau mày, hắn không biết đến chuyện nhạc phụ nhạc mẫu muốn gả Giản Dao cho một người đàn ông kết hôn lần hai làm mẹ kế.
Trong mắt hắn, mặc kệ người kia là cái dạng gì, đây đều không phải một mối hôn sự tốt.
Diệp Vệ Đông đối với Giản gia ấn tượng càng kém.
"Vợ à, anh sẽ không để em phải hối hận khi gả cho anh." Diệp Vệ Đông ôm lấy Giản Dao, thấp giọng nói.
Giản Dao nhướng mày, hừ nói: "Em sẽ không bao giờ hối hận."
Cho dù Diệp Vệ Đông có thật xin lỗi cô, cô cũng sẽ không hối hận, cùng lắm thì đá hắn đi.
Diệp Vệ Đông nhướng mày, nhịn không được cười.
"Ồ? Vậy vợ à, em thích anh sao?"
Diệp Vệ Đông nhìn cô, nhẹ giọng hỏi.
Trên mặt thì tỏ vẻ thờ ơ không quan tâm, kỳ thật trong lòng lại khẩn trương muốn chết, vừa muốn biết đáp án, lại sợ hãi đáp án không phải như mình mong muốn.
Giản Dao chớp chớp mắt, rất sảng khoái. "Thích nha."
Vừa đẹp trai lại có năng lực, cái gì cũng chiều theo cô, sẽ không chọc cô tức giận...... Cô đương nhiên là thích rồi.
Diệp Vệ Đông nghe được lời Giản Dao nói, ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào cô, nhìn đến mức Giản Dao cũng có chút khẩn trương.
Đã đủ rồi.
Khóe miệng Diệp Vệ Đông nhẹ nhàng giơ lên, chậm rãi tiến gần lại phía cô, hô hấp ấm áp phả vào mặt Giản Dao, hôn lên trán của cô, chóp mũi, sau đó hôn lên môi cô......
......