Xuyên Thành Vợ Cũ Của Lão Đại Cưng Chiều Con Gái

Chương 7




Edit: Sơn Tra

Ngôi nhà này của họ Lê nằm ở phía tây huyện thành, nhà cũ bên này khá nhiều, chính giữa có một con đường lớn rộng rãi, hai bên là nhà dân, nhà xây đều rất lớn nhưng có hơi lộn xộn.

Mấy năm nay, chính phủ quyết tâm tham gia xây dựng, phố Bắc cùng phố Nam bên kia đều lần lượt phát triển, xây dựng lên những tòa nhà cao và đẹp, phố Nam bên đó còn có chợ bán thức ăn cùng nhà ga mới, người có tiền đều đến hai thành phố này mua nhà ở, mua cửa hàng.

Xung quanh phố Tây bên này cũng có rất nhiều người làm buôn bán, ông nội Lê Tiêu khi còn sống làm nghề thợ mộc, tay nghề không tồi, làm được rất nhiều việc, đáng tiếc lại nuôi dạy ra đứa con trai không biết cố gắng, tay nghề không có người kế thừa, tất cả tài sản tích góp cả đời của ông đều bị mất hết, thứ duy nhất còn sót lại chính là căn nhà này.

Về phần Lê Tiêu, hắn có thể làm nghề mộc, con gái hắn khi còn nhỏ có nhắc tới trong bài văn rằng hắn đã làm rất nhiều đồ chơi và xe, dẫn đến bạn học rất hâm mộ cô bé, nhưng cuối cùng cũng chỉ có như vậy, hắn không có ý định kế tục tay nghề của lão gia tử.

Bên cạnh nhà họ Lê có hai căn nhà, một nhà của họ Vương, một căn nhà lại trống trơn không có người ở, hình như là dọn đi rồi, nhưng thật ra phía sau căn nhà này còn có một căn của họ Lưu.

Hai vợ chồng họ Vương chỉ có một đứa con gái mới vừa vào đại học, người chồng thuê một sạp ở chợ bán thịt heo, người vợ thỉnh thoảng sẽ đến chợ hỗ trợ trông sạp, thu nhập hẳn là không tệ, là gia đình đầu tiên trong những gia đình xung quanh mua điện thoại cùng ti vi.

Có điều bởi vì "Giang Nhu" rất ít đi ra ngoài, số lần gặp mặt cùng hàng xóm không nhiều.

Lúc thím Vương qua đây gọi Giang Nhu, cô chỉ vừa mới ngủ dậy, thím Vương sốt ruột thúc giục Giang Nhu: "Mau tới đây, tiểu Tiêu gọi điện thoại cho con, còn chưa có bắt máy đâu."

Giang Nhu nghe vậy liền ngoan ngoãn đóng cửa lại đi theo bà qua cách vách.

Thím Vương là một người phụ nữ trung niên phúc hậu, khuôn mặt tròn, nước da hơi vàng, khí sắc khá tốt.

Lúc đi ở trên đường còn rất hiền hòa nói chuyện phiếm với Giang Nhu: "Bụng của con không nhỏ, chắc cũng năm sáu tháng rồi nhỉ?"

Giang Nhu ngoan ngoãn "dạ" một tiếng, trả lời: "Hơn sáu tháng."

Thím Vương vừa nghe: "Chậc chậc chậc."

Trên mặt mang theo một tia đau lòng: "Con quá gầy rồi, tiểu Tiêu cũng thật là, đứa bé đã lớn như vậy còn đi ra ngoài, chờ lát nữa con phải nói chuyện với nó, cố gắng trở về sớm một chút, càng lớn tháng cơ thể càng bất tiện, thậm chí còn có người sinh sớm nữa đấy."

Giang Nhu nghe xong khẽ cười, cô biết sinh nhật của con gái Lê Tiêu là mười bảy tháng mười nên mới đồng ý để hắn đi ra ngoài.

Còn chuyện mang thai không có đàn ông bên cạnh, cô đúng thật là không có suy nghĩ về phương diện này, có lẽ là bởi vì những người phụ nữ xung quanh cô trước đây đều rất lợi hại, giáo viên phụ đạo đại học của cô cùng ngày sinh con còn gọi điện thoại mắng bọn họ, mấy chị cả trong đồn cảnh sát mang thai tám tháng còn đua xe, ngay cả chị dâu cô, thời điểm mang thai còn trang điểm đi bàn chuyện làm ăn.

Mỗi người đều rất nỗ lực làm việc chăm chỉ kiếm sống.

Chính vì vậy cô mới có thể thích nghi nhanh chóng sau khi đến đây.

Thím Vương vừa đi vừa lặng lẽ đánh giá Giang Nhu, tuy rằng hai nhà gần nhau, nhưng chuyện của Lê Tiêu cùng Giang Nhu bà cũng không biết nhiều, chỉ biết đột nhiên có một ngày cô gái này đến ở trong nhà Lê Tiêu, ngày thường đóng kín cửa, cũng không phát ra tiếng động, không biết còn tưởng rằng không có ai ở nhà. Nhưng khi nhìn thấy cô đi ra ngoài mấy lần, liền phát hiện bụng đã lớn lên.

Danh tiếng của Lê Tiêu từ nhỏ đã không tốt, làm con gái nhà người ta lớn bụng cũng rất bình thường, dù dù có kém đến đâu, ít nhất vẻ bề ngoài là không thể chê được, khi còn nhỏ có không biết bao nhiêu con gái thích hắn đuổi tới cửa nhà.

Ấn tượng của thím Vương đối với Lê Tiêu càng không được tốt lắm, bởi vì lúc trước bà từng phát hiện khuê nữ béo nhà mình cũng thích thằng bé đó, có điều hiện tại Lê Tiêu đã có con rồi, bà cũng không cần phải lo lắng nữa, dù sao thì năm đó ông nội của Lê Tiêu đã có ơn với nhà bọn họ, ngày thường chiếu cố một chút cũng không thành vấn đề.

Hiện tại đứng gần Giang Nhu, phát hiện không chỉ có thằng bé Lê Tiêu kia lớn lên đẹp trai, cô gái trước mặt này lớn lên cũng vô cùng xuất chúng, khuôn mặt trái xoan, làn da trắng mịn, đôi mắt hạnh sáng rực, khi cười lên rất đỗi ngọt ngào.

Hoàn toàn không xứng với cái tên lưu manh Lê Tiêu kia.

Trong lòng không hiểu sao có chút hụt hẫng, bà cảm thấy Lê Tiêu không xứng với khuê nữ béo nhà mình, nhưng hiện tại thấy Lê Tiêu lại tìm được một cô vợ xinh đẹp như vậy liền cảm thấy không quá đành lòng.

Có điều bà cũng biết chính mình nghĩ như vậy là không tốt lắm, hàng xóm láng giềng với nhau, người ta sống tốt là chuyện vui mừng. Lại nói, vợ chồng son bọn họ càng ân ái thì đứa con gái ngốc của nhà bà cũng sẽ không suy nghĩ nhiều.

Cho dù thế nào thì Lê Tiêu cũng chỉ là một tên lưu manh, cả đời làm cu li, không giống con gái bà đã học tới đại học.

Nghĩ như vậy, thím Vương liền cảm thấy thoải mái hơn nhiều, sắc mặt cũng trở nên hăng hái hơn. Sau khi lôi kéo Giang Nhu vào phòng xong, để cho cô nhanh chóng nghe điện thoại, còn sợ cô không biết xài, cầm lấy điện thoại kề sát bên tai cô, nhỏ giọng nói: "Chỉ cần nói trực tiếp là được, nó có thể nghe thấy."

Trên mặt Giang Nhu viết hai chữ "xấu hổ."

Lê Tiêu ở đầu bên kia đại khái là nghe được thanh âm của thím Vương, trực tiếp lên tiếng: "Giang Nhu?"

Giọng nói trầm thấp từ tính vang lên bên tai Giang Nhu làm cho nửa bên da đầu cô đều tê dại, cô mím môi, trong miệng khẽ "ừ" một tiếng: "Là tôi."

Đầu bên kia cũng khẽ "ừ" một tiếng, sau đó thật giống như không biết nên nói cái gì nên liền im lặng.

Hai người vốn dĩ không quen thuộc, đặc biệt là sau mấy ngày ở chung, Giang Nhu cũng đại khái hiểu biết mấy phần tính tình của háim, là người trầm mặc, ít nói.

Cứ im lặng như vậy không phải là cách, mấu chốt là thím Vương bên cạnh vẫn luôn không đi, còn làm bộ làm tịch cầm giẻ lên lau bàn biên dựng lỗ tai nghe lén, Giang Nhu đành phải xấu hổ nghiêng người, chủ động mở miệng: "Anh đến đó lúc nào? Trên đường không có việc gì chứ?"

"Buổi sáng hôm nay, không có việc gì."

Lời ít nhưng ý nhiều.

Giang Nhu phảng phất nhẹ nhàng thở ra: "Không có việc gì thì tốt, có điều xa như vậy sao? Không phải đã nói ờ thành phố bên cạnh sao?"

"Bên kia hoàn công, hiện tại thay đổi địa điểm."

Giang Nhu nghe xong liền căng thẳng trong lòng: "Thay đổi địa điểm? Rất xa sao?"

Hoài nghi hắn có phải đã bị lừa hay không, nhưng nếu bị lừa hẳn là không thể gọi điện thoại, cuối cùng trong lòng vẫn là có chút không đành lòng, do dự nói: "Hay là anh trở về đi, mấy ngày nay trong lòng tôi cứ cảm thấy không yên, nghe nói hoàn cảnh ở công trường rất không tốt, kiếm tiền có rất nhiều cách, cũng không kém cách này đâu."

Người ở đầu dây bên kia nghe vậy thì cười khẽ một tiếng.

"Không có việc gì, hoàn cảnh bên này khá tốt, có ăn có uống, kiếm được không ít tiền, cô đừng có suy nghĩ vớ vẩn nữa."

Giang Nhu không quá tin: "Thật sao?"

"Ừ."

Giang Nhu thấy thuyết phục không có tác dụng, đành phải nói: "Vậy anh ở bên ngoài phải chú ý an toàn, không kiếm được tiền cũng không sao, anh không có việc gì là tốt rồi, sớm trở về một chút."

Cũng không biết có phải do đường truyền bị chậm hay không, nhưng phải một lúc sau bên kia mới khàn giọng trả lời: "Được."

"Tôi cúp máy đây."

"Ừ."

——

Trong một căn phòng thiếu ánh sáng.

Chờ không còn âm thanh, người đàn ông mới có chút không nỡ đặt di động bên tai xuống.

Gã đàn ông đen gầy bên cạnh thanh thế, nhe hàm răng vàng cười với vẻ mặt lấy lòng: "Anh, tôi không lừa anh đúng chứ? Nếu anh đã đi theo chúng tôi thì chúng ta chính là người một nhà rồi, về sau kiếm được nhiều tiền, anh cũng có thể cho chị dâu một cuộc sống tốt đẹp, có phải hay không?"

Lê Tiêu nghe xong lời này, trực tiếp cười khẽ ra tiếng, nhấc chân ngả người ra phía sau, thản nhiên cầm lấy điếu thuốc bên kia bỏ vào trong miệng.

Người đàn ông bên cạnh rất có ánh mắt cầm lấy hộp diêm trên mặt bàn trước mặt, chân chó giúp hắn mồi lửa.

Lê Tiêu hút một ngụm, từ trong miệng phun ra khói trắng, không chút để ý cười nói: "Người một nhà?"

Gã đàn ông đen gầy khẳng định một cách chắc chắn: "Người một nhà!"

Lớn lên đẹp như vậy, tâm lại cứng rắn, cho dù bị hắn tẩy não hai ngày nay cũng không có phản ứng gì, nhưng hắn tin chắc rằng, chính mình đã tâm phục khẩu phục chịu làm đàn em, nếu là lừa người khác sẽ tuyệt đối thành công.

Lê Tiêu giật giật khóe miệng, tỏ vẻ không sao cả: "Được đó."

Nói xong một chân đá cái bàn trước mặt đứng lên, bàn cũ đổ nát phát ra hai tiếng "kẽo kẹt", ly nước cùng màn thầu trên mặt bàn run lên bần bật.

Hắn nhấc chân rời đi, lại nói: "Vậy để tôi đi học cách làm thế nào để trở thành người một nhà."

Gã đàn ông đen gầy cho rằng hắn đồng ý liền vội vàng đi theo.

Trong phòng vẫn còn đến hai mươi đến ba mươi người, bọn họ ngồi xổm trong góc tường, toàn thân lấm lem, trên tay mỗi người cầm một chén cháo loãng chỉ thấy nước cơm không thấy hạt cháo, nhìn thấy hai người kia đi ra ngoài cũng không ai dám đi lên trộm màn thầu trên bàn.

Chu Cường ở một góc nhìn theo bóng dáng Lê Tiêu đi ra ngoài, trong lòng chua xót không thôi, rõ ràng đồng thời bị lừa tiến vào, hiện tại Lê Tiêu trở thành người đứng đầu, hắn lại chỉ có thể uống cháo loãng.

——

Giang Nhu buông điện thoại, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy thím Vương đối diện đang nhìn cô cười tủm tỉm, trong tay còn cầm giẻ lau.

"Nói chuyện xong rồi?"

"..."

Trên mặt Giang Nhu cũng lộ ra một nụ cười: "Dạ, thím Vương, con trở về đây."

Cô cũng không biết người ở niên đại này gọi điện thoại có cần tiền hay không, rốt cuộc cũng để người ta đi một chuyến, cô từ trong túi móc ra năm mao tiền: "Hôm nay đã làm phiền thím rồi."

" y da, đây có là cái gì đâu, nghe điện thoại cũng không cần tiền."

Thím Vương vội vàng nhét tờ tiền trên bàn trở lại cho Giang Nhu, Giang Nhu đẩy về hai lần, nói: "Sau này có khả năng còn phải dùng đến điện thoại của nhà thím, không thể luôn làm phiền thím, nếu thím còn như vậy, lần sau con cũng không dám đến nữa."

Thím Vương nói không lại nên đành phải nhận, có điều lại bảo cô chờ một chút, xoay người đi vào phòng bếp đem ra một ít ruột heo, cười nói: "Trong nhà không có gì thứ tốt, chỉ có một ít ruột heo, nội tạng rất nhiều nhưng người khác không ăn, là do chú con sáng nay giết heo mang về, rất tươi, con lấy về xào với ớt cay cũng còn tính là có thể ăn được."

Dù sao thì trong nhà cũng là người buôn bán, xưa nay hòa khí sinh tài, đương nhiên chủ yếu vẫn là Giang Nhu lễ phép hiểu chuyện, không thích chiếm tiện nghi của người ta, hàng xóm xung quanh đến nhà bà nghe điện thoại không ít, lại chỉ có Giang Nhu đưa tiền.

Ruột heo được thím Vương dùng rơm buộc lại thành một bó, sau đó đưa cho Giang Nhu.

Người ta đều đã nói như vậy, Giang Nhu cũng ngượng ngùng tiếp tục khách khí, mỉm cười nhận lấy: "Cảm ơn thím."

"Ai da."

Hàn huyên hai câu, Giang Nhu liền đỡ bụng đi trở về, thím Vương đưa cô đến cổng lớn, dặn dò cô đi đường cẩn thận.

Giang Nhu vẫy vẫy tay: "Không cần tiễn, con không có việc gì."

Xách theo ruột heo đi trở về cách vách.

Mắt thấy thời gian còn sớm, đồ ăn trong nhà cũng gần hết, Giang Nhu dứt khoát đi chợ mua thức ăn, ngoại trừ mua chút thức ăn còn mua một ít gia vị, so với xào với ớt cay, cô vẫn là thích ăn ruột heo kho, hơn nữa thời tiết hiện tại nóng, ruột heo kho cũng có thể bảo quản lâu hơn một chút.

Cô biết nấu ăn không chỉ là do mẹ cô nấu ăn ngon nên mưa dầm thấm lâu, mà còn do bản thân cô cũng là người thích ăn, đời sau internet rất phát triển, cô lưu rất nhiều video nấu ăn cùng thực đơn, ngày nghỉ sẽ ở nhà làm thử.

Có điều Giang Nhu cũng không phải đơn thuần là vì miếng ăn của chính mình, mà là do câu nói của thím Vương đã làm cô động tâm, đó là "nội tạng heo rất nhiều", "xào với ớt cay còn tính là có thể ăn", có thể thấy được người ở đây không ăn nhiều, nội tạng heo cũng ăn không bao nhiêu.

Ngẫm lại cũng đúng, từ kiến quốc đến bây giờ, toàn bộ quốc gia đều thuộc về thời kì thiếu thốn vật tư. Đương nhiên, theo cải cách mở cửa cũng có rất nhiều kẻ có tiền, nhưng phần lớn đều vẫn là mới vừa ấm no hoặc là bần cùng, chịu đói như cũ.

Sự phát triển nhảy vọt chân chính, vẫn là từ sau những năm 2000.

Ngay cả ăn cũng không đủ no, thì càng đừng nói chú ý đến hương vị, tuy rằng đã hai mươi năm kể từ khi cải cách mở cửa, nhưng tác động đến huyện thành nhỏ bé này là có nhiều công nhân nghỉ việc, trên các tuyến đường cái dần dần mọc lên nhiều hàng quán.

Cửa hàng thời trang thời thượng vận chuyển từ phía Nam, tiệm cắt tóc sành điệu, cửa hàng cho thuê băng đĩa, cùng với quán mì, tiệm cơm…

Nếu như vậy, cô cũng có thể làm một số việc buôn bán kiếm ít tiền, cô cũng không nghĩ quá xa, về sau thế nào cô cũng không có kế hoạch chu toàn, việc quan trọng nhất trước mắt vẫn lá kiếm chút tiền lo cho cuộc sống của mình cùng đứa nhỏ.

Ít nhất, cô muốn để đứa bé trong bụng vừa sinh ra là đã có sữa bột để uống.

Giang Nhu cũng không có sở trường gì đặc biệt, nhưng sẽ biết làm mấy món ăn ngon.

Cho nên, buổi chiều Giang Nhu liền ở nhà rửa sạch chỗ ruột heo thím Vương cho. Rửa ruột heo là một công việc đòi hỏi kĩ thuật, trước tiên là dùng nước sạch rửa qua một lần, sau đó xoa bóp với muối, baking soda, bột mì theo tỉ lệ nhất định trong ba đến bốn phút, lại dùng nước sạch rửa thêm ba lần, rửa xong thì cắt khúc và lộn ngược lại để tiếp tục rửa, có điều cũng không thể loại bỏ hết tất cả dầu trơn, nếu không đem kho sẽ không thơm.

Sau khi rửa sạch, để ruột heo trong chậu, thêm rượu vàng, rượu trắng, baking soda cùng bột mì tiếp tục xoa bóp, lặp lại mấy lần rồi rửa sạch, cuối cùng lộn ruột heo lại cho vào nồi nước lạnh, thêm gừng xắt lát, rượu vàng vào chần sơ qua, vớt ra rửa lại bằng nước ấm để cho lần chế biến tiếp theo.

Bởi vì ruột heo có mùi rất nồng, nếu không rửa kĩ nhiều lần, mùi tanh sẽ lấn át mùi thơm.

Thím Vương đại khái sẽ không biết làm, cho nên chỉ nghĩ đến xào với ớt cay.

Tiếp theo chính là trọng điểm, Giang Nhu không có lập tức đem đi kho, mà là buổi tối trước khi đi ngủ mới đến phòng bếp làm nóng nồi, cho dầu vào, đợi dầu nóng mới bỏ thêm đường phèn, chờ đường phèn hòa tan biến thành màu caramel mới cho thêm hành lá, gừng xắt sợi, hồi, quế, ớt khô, lá nguyệt quế, thì là, cùng hoa tiêu, xào sơ rồi cho vào nồi nước lớn.

Thím Vương là một người hào phóng, cho rất nhiều ruột heo, cho nên phải thêm rất nhiều nước.

Sau khi bỏ ruột của heo vào trong nồi, lại thêm hai muỗng lớn nước tương, hai muỗng nhỏ muối, cùng nửa muỗng canh dầu hào.

Dầu hào ở niên đại này còn xem như một loại gia vị mới, là từ vùng duyên hải bên kia truyền đến, nơi này là đất liền, không biết dùng như thế nào, cho nên người mua không nhiều lắm, cũng bởi vậy giá cả cũng không quá cao.

Làm xong việc này, Giang Nhu liền thêm rất nhiều củi vào bếp lò, dùng lửa chậm rãi hầm, chờ đến sáng mai sẽ có kết quả.

Cũng may tay nghề của Giang Nhu là không thể chê, sáng hôm sau tỉnh dậy, một nồi ruột heo đã hoàn toàn thay đổi, nước canh đặc sệt, mùi thơm mê người, mở nắp một cái, mùi hương thơm lừng lan tỏa chứ không hề có mùi tanh.

Buổi sáng cùng ngày, Giang Nhu liền nấu một chén mì ăn cùng ruột heo.

Sau đó, Giang Nhu cầm một bộ quần áo em bé may dở và một dĩa ruột heo đi sang cách vách.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.