Xuyên Thành Vợ Cũ Của Lão Đại Cưng Chiều Con Gái

Chương 55: Tiệc đầy tháng




Edit: Sơn Tra

Trước cửa khách sạn có treo một biểu ngữ màu đỏ, bên trên có dòng chữ "Chúc bé Thường Nguyên Hạo đầy tháng vui vẻ" to tướng.

Giang Nhu và Lê Tiêu tới tương đối trễ, lúc hai người được phục vụ dẫn lên tầng ba thì ở đây đã có rất nhiều người tập trung.

Nhà hàng lớn được trang trí theo phong cách vui vẻ thơ mộng, tràn ngập bong bóng và hoa tươi. Phía trước có bức ảnh người được bao quanh bởi hoa và bóng bay nhiều màu sắc, là Thường Dũng ôm con trai đứng cạnh một người phụ nữ trẻ.

Người không biết còn tưởng rằng bọn họ là một nhà ba người.

Ngay cửa có người nhận quà mừng, Lê Tiêu lấy ra bao lì xì và thiệp mời đưa cho người nọ.

Người phục vụ nhận lấy, sau đó ghi vào trong sổ tay rồi làm động tác mời bọn họ vào trong.

Lê Tiêu ôm An An đi qua cổng vòm bong bóng nhiều màu sắc. Lúc đi ngang qua, Lê Tiêu còn đưa tay lấy một quả bong bóng màu hồng nhét vào tay An An.

An An cầm trên tay chơi.

Giang Nhu đi theo phía sau, cũng may hôm nay cô muốn đến trường thăm Lê Hân nên trước khi ra ngoài có sửa soạn một ít cho mình và An An, cô mặc một chiếc váy đuôi cá dệt kim màu trắng có chiết eo làm cho dáng người trông mảnh khảnh cũng như khí chất hơn. Mấy ngày trước, gần trường học có khai trương một tiệm làm tóc, Giang Nhu thấy giảm giá nên đã vào duỗi tóc. Hôm nay Giang Nhu chỉ trang điểm nhẹ nhàng, cô xõa tóc, phối với giày gót thấp màu trắng nhạt cùng với túi xách cũng là màu trắng.

Hiện tại cô rất thích mặc màu trắng, như vậy thoạt nhìn rất dịu dàng.

An An thì ăn mặc ngọt ngào. Thời tiết tháng ba ở tỉnh G tương đương với thời tiết tháng tư tháng năm ở quê, nhiệt độ tăng cao lên, Giang Nhu cho con gái mặc áo sơ mi tay phồng màu trắng phối với quần yếm ống loe màu xanh denim, gần đây đang thịnh hành quần ống loe, ngay cả thời trang cho con nít cũng có loại quần này.

Tóc của bé cưng đã dài hơn, Giang Nhu cột hai cái bím tóc nhỏ ở phía sau rồi kẹp thêm hai chiếc kẹp tóc sáng lấp lánh.

Đi với khuôn mặt bánh bao trắng tròn, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng yêu.

Lê Tiêu thì không sửa soạn như Giang Nhu, hắn chỉ mặc áo sơ mi đen cùng với quần tây dài, vốn dĩ còn có áo khoác, nhưng đã bị hắn cởi ra để trên xe.

Giang Nhu cũng không biết Thường Dũng làm sao lại quen biết nhiều như vậy, toàn bộ khán phòng có hơn một trăm bàn, có người đã ngồi yên vị, có người vẫn còn cầm ly rượu đi khắp nơi tám chuyện rôm rả.

Lê Tiêu ôm An An tiến vào không bao lâu thì Thường Dũng đã thấy họ, gã dẫn theo con giáp thứ mười ba đến chào hỏi: "Ai da, ông chủ Lê đến rồi, anh còn lo lắng hôm nay chú bận không đến được nữa cơ. Ông chủ Lê bây giờ đã khác xưa rồi, là một người bận rộn."

Ngoài miệng thì nói lời khen ngợi, nhưng nghe kĩ thì lại mang ý nghĩa khác.

Lê Tiêu bình thản như nghe không hiểu ý gì, cười nói: "Sao có thể chứ? Dù có bận rộn đến mấy cũng không thể quên ngày vui của anh, trong giới không ai mà không biết anh là ân nhân của em, nếu em không tới, không riêng gì bản thân em cảm thấy áy náy, mà nước bọt của người đời cũng đủ dìm chết em."

Không đau không ngứa đánh trả lại.

Thường Dũng nghe xong tái mặt, giữa hai người họ, Lê Tiêu mới xem như là ân nhân thật sự, dù sao thì đúng là Lê Tiêu đã vì cứu gã mà bị thương, nhưng cũng vì khoảng thời gian trước Lê Tiêu rời đi đã khiến gã và những người khác nảy sinh không ít mâu thuẫn. Không nghĩ đến Lê Tiêu vậy mà lại biết chuyện này, còn ngay tại thời điểm này mà đem ra nói.

Dù sao Lê Tiêu nay đã không giống ngày xưa, Thường Dũng quả thật cũng không dám đắc tội với hắn, nghe nói hắn thông qua chị Tống kết giao được không ít người, không nói đến hiện giờ hắn quan hệ rộng rãi thế nào, chỉ bằng việc hắn lọt vào mắt xanh của hai vợ chồng ông chủ Du và quảng cáo hôm chương trình chào xuân, sự nghiệp sau này của hắn sẽ không quá kém.

Thường Dũng vỗ vai hắn: "Mối quan hệ tốt đẹp giữa anh em chúng ta là rõ như ban ngày, chú tới là tốt rồi, nếu không anh sẽ tức giận đó."

Lê Tiêu cười cười, sau đó bắt đầu trò chuyện với mấy người bên cạnh.

Thường Dũng cũng nhìn thấy Giang Nhu, gã mỉm cười kêu người phụ nữ bên cạnh đi tiếp đãi Giang Nhu.

Giang Nhu không muốn giao tiếp với người này, tuy rằng quan hệ giữa cô và Triệu Vân không tính là tốt, nhưng dù sao cũng đã gặp mặt mấy lần, Triệu Vân còn giúp cô chuyện trường học của Lê Hân, cô vẫn luôn nhớ kĩ ân tình này nên trong lòng có hơi kháng cự.

Ả ta mỉm cười đi về phía Giang Nhu: "Em dâu trông còn khá trẻ."

Còn tự cho mình là chị dâu.

Lê Tiêu xoay người đưa con gái cho Giang Nhu, sau đó lịch sự gật đầu với những vị khách khác: "Buổi sáng vội vàng ra ngoài nên chưa có chút gì trong bụng, tôi đưa vợ con đi ăn chút gì đó, mọi người cứ nói chuyện trước đi."

Nói xong, hắn khoác vai Giang Nhu rời đi, không thèm để cho người nọ chút mặt mũi nào.

Thường Dũng còn đang định hỏi thăm hắn chuyện của chị Tống, tuy rằng ông chủ Du là một nhà đầu tư lợi hại, nhưng vợ anh ta mới thật sự là người có quan hệ rộng, nhiều bạn học của chị ta đều là nhân vật lớn, ngay cả anh rể gã khi nhắc đến người phụ nữ này cũng toàn là khen. Chỉ là không ngờ gã còn chưa kịp mở miệng, Lê Tiêu cứ như vậy mà lại đi chỗ khác.

Nhìn theo bóng lưng người nọ, gã không khỏi nhíu mày: "Mặt mũi của tên này đúng là càng ngày càng lớn."

Nếu là trước đây, khi Thường Dũng nói lời này người khác nhất định sẽ phụ họa theo, nhưng bây giờ đám người xung quanh lại giống như không nghe thấy, chỉ làm trò khen con trai Thường Dũng đẹp.

Tuy rằng Thường Dũng thích con trai, nhưng không biết vì sao, lúc này đột nhiên có chút buồn man mác, gã thật sự cảm thấy Lê Tiêu đã không còn giống như trước đây.

Lê Tiêu đưa Giang Nhu đi dạo xung quanh. Tiệc đầy tháng của con trai Thường Dũng có sự kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây, có hình thức tiệc tự chọn của phương Tây, còn có hình thức ngồi mâm ăn cỗ truyền thống của phương Đông, xa hoa thì có xa hoa, chỉ là trông chẳng ra làm sao.

Có mười mấy bàn dành cho tiệc tự chọn, bên trên bày đủ loại bánh mì, bánh kem, trái cây và rượu, ai muốn ăn cái gì thì lấy cái đó, còn có nhân viên không ngừng phục vụ món mới. Giang Nhu còn nhìn thấy có người đang gom đồ ăn cho vào túi, không khỏi nói với Lê Tiêu: "Lúc về chúng ta cũng lấy một ít về cho Lê Hân đi."

Lê Tiêu đang cầm dĩa gắp bánh kem, trái cây cùng bánh mì, nghe vậy không cần suy nghĩ đã gật đầu: "Được."

An An trong lồng ngực Giang Nhu thấy bố đang lấy đồ ăn ngon thì thèm nhỏ dãi, bong bóng trên tay cũng không cần, nôn nóng nói: "Bánh bánh ——"

Giang Nhu giữ chặt con gái: "Đừng gấp gáp, bố đang lấy cho con."

Lê Tiêu lấy có hơi nhiều, đồ trong dĩa chất thành núi, Giang Nhu vội nói: "Anh lấy ít một chút, ăn không hết đâu."

Lê Tiêu thản nhiên nói: "Ăn không hết thì gói mang về."

Hắn xuống tay không chút khách sáo, lựa toàn đồ đắt tiền, nói xong còn tiện tay lấy thêm hai bình trứng cá muối.

Trứng cá muối được đựng trong hai chiếc bình nhỏ màu đen, rất nhiều người đến lấy đồ ăn đều không nhận ra, tưởng là đồ trang trí, bọn họ chỉ toàn lấy những loại bánh mì có hình dạng khác nhau trên mâm. Cũng may là gần đây Lê Tiêu đi theo bên cạnh ông chủ Du nên biết món này quý, hắn nói với Giang Nhu: "Người nước ngoài rất thích ăn cái này, cũng không biết tại sao lại thích nữa, tanh tanh mằn mặn."

Giang Nhu chưa từng ăn cái này, chỉ xem qua trên tivi.

Lê Tiêu còn nói: "Chúng ta đem về nấu chín ăn."

"..."

Lê Tiêu đưa Giang Nhu đến ngồi xuống một chiếc bàn ngẫu nhiên, sau đó một nhà ba người bắt đầu ăn uống. Giang Nhu ăn một miếng bánh kem cùng mấy miếng trái cây, An An ăn hai muỗng kem rồi bắt đầu gặm bánh mì, bánh mì dài có hai cứng bị cục cưng gặm dính đầy nước miếng, được Lê Tiêu dùng khăn trải bàn màu trắng lau miệng giúp.

Hơn mười một giờ, sau khi hầu hết khách mời đã tề tựu đông đủ, nhân viên phục vụ khách sạn bắt đầu dọn đồ ăn lên, đầu tiên là rau trộn, sau đó bắt đầu bưng món chính lên, có bào ngư, hải sâm, cua hoàng đế, sườn cừu... Phân lượng của mỗi phần đều được cho rất hào phóng.

An An trên đùi Giang Nhu không thèm ăn bánh mì nữa, chỉ tay nói muốn ăn thịt.

Những người khác trên bàn nhà Giang Nhu đang ngồi đều ăn mặc rất sang trọng, âu phục cùng giày da, bọn họ ăn khá ít, chỉ dành phần lớn thời gian để uống rượu và nói chuyện, không giống với mấy bàn bên kia, mỗi lần đồ ăn được bày lên là lại thi nhau tranh cướp. Giang Nhu còn nghe có người cười chê, nói mấy bàn bên đó đều là họ hàng của Thường Dũng và người phụ nữ kia, phong cách của nhà giàu mới nổi, không có cửa so sánh với nhà họ Đổng.

Cô lại nhìn sang Thường Dũng đang ăn uống linh đình cùng những người khác cách đó không xa, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này có chút mỉa mai.

Thường Dũng cho rằng gã nên tự hào về thành công của mình hôm nay, nhưng thật ra ở sau lưng vẫn có rất nhiều người coi thường gã.

Cái gọi là thể diện, cái gọi là con trai, cũng không thể đổi lấy sự tôn trọng chân chính.

Không giống Lê Tiêu, tuy hắn khiêm tốn ngồi bên cạnh cô, còn vừa ăn vừa đút cho con gái ăn nhưng vẫn có rất nhiều người đến chào hỏi với hắn, tán gẫu về lối buôn bán cũng như trao đổi tin tức với nhau.

Ăn được một nửa, An An đột nhiên nhìn ra cửa nói: "Lôi Lôi."

Giang Nhu đang cúi đầu dùng bữa, Lê Tiêu còn tưởng mình nghe nhầm, quay đầu hỏi: "Mệt mỏi sao?"

An An chỉ tay béo ra cửa: "Chị kìa."

Gang Nhu và Lê Tiêu nhìn theo bàn tay dính đầy dầu mỡ của con gái, sau đó thì nhìn thấy hai người đàn ông dẫn theo hai đứa bé đi vào, ông cụ tóc hoa râm nắm tay con gái lớn của Thường Dũng là Thường Lôi, người đàn ông trung niên bên cạnh ôm con gái nhỏ là Thường Lạc.

Hai người đều sầm mặt, thoạt nhìn rất nghiêm túc.

Giang Nhu vô thức nhìn về phía Lê Tiêu.

Lê Tiêu khẽ gật đầu, ghé mặt vào tai Giang Nhu giải thích: "Là ba vợ và anh vợ của Thường Dũng."

Nhìn thấy chỗ đeo khuyên tai của Giang Nhu sưng đỏ, hắn đưa tay chạm vào: "Sao chỗ này lại bị đỏ vậy?"

Giang Nhu thu hồi ánh mắt, cũng đưa tay chạm lên lỗ tai mình, có hơi khó chịu: "Chắc là do vừa mới xỏ lỗ tai."

Ngoài ra còn do cô đã mua đôi khuyên tai này ở cửa hàng đồ linh tinh, giá cả rất rẻ, cho nên có lẽ là bị kích ứng.

Lê Tiêu nhíu mày: "Lần sau đừng đeo nữa."

"Ừ."

Giang Nhu mới vừa đáp lời, liền nghe được cách đó không xa truyền tới một tiếng "Bốp ——" vang dội, cái tát này là tát thật, thông qua micro trong tay Thường Dũng truyền đi khắp toàn bộ sảnh tiệc, khiến cho tất cả mọi người phải im lặng vì kinh ngạc.

Lúc nãy Thường Dũng được người dẫn chương trình mời lên sân khấu phát biểu, lúc nói xong đi xuống bậc thang, người phụ nữ kia ôm đứa nhỏ đi phía sau, hắn một tay đưa micro cho người dẫn chương trình, một tay đỡ con giáp thứ mười ba.

Đột nhiên, một bàn tay vươn ra từ bên cạnh, tát cho gã một cú ngã lăn quay ra đất. Gã đụng vào bàn cơm Tây gần đó làm phát ra một tiếng "Rầm ——" chói tai, chai rượu bên trên rung lắc không ngừng.

Người dẫn chương trình và con giáp thứ mười ba đều sững sờ, Thường Dũng cũng sững sờ trong giây lát, nhưng cố gắng đứng lên mấy lần cũng không được mà còn trượt xuống, nếu không phải tay đang chống lên bàn, e gã đã ngồi bệt xuống đất.

Chỉ là khi vừa mới đứng vững, con trai lớn nhà họ Triệu lại đá mạnh vào bàn, làm cho Thường Dũng chật vật ngã trên mặt đất.

Người dẫn chương trình là người đầu tiên phản ứng, anh ta đưa tay cản lại: "Mấy người là ai? Sao lại đến đây đánh người?"

"Tôi phải đánh chết thằng khốn này!"

Anh con trai nhà họ Triệu đẩy người dẫn chương trình ra, buông đứa nhỏ trong lòng ra, sau đó cầm lấy đồ vật trên bàn cơm Tây ném về phía Thường Dũng. Chai rượu rơi trúng người Thường Dũng, gã sợ hãi ôm đầu bỏ chạy, mảnh vỡ thủy tinh rơi đầy trên mặt đất.

Con giáp thứ mười ba sợ hãi hét lớn, vội vàng ôm đứa nhỏ chạy đi nấp sang một bên.

Thường Dũng đau đớn ngẩng đầu sờ lên mặt, sau khi sờ thấy vết thương bị chảy máu, gã sợ đến mức vội vàng cầu xin: "Đừng đánh, đừng đánh mà..."

Người ngồi bàn bên cạnh vốn muốn ngăn cản, nhưng nhìn thấy đối phương ra tay tàn nhẫn, cũng không dám tiến lên, chỉ nói: "Có chuyện gì cứ từ từ mà nói, đừng ra tay..."

"Còn đánh nữa sẽ chết người đó, mau dừng tay đi!"

Anh con trai họ Triệu do dự liếc nhìn ba mình, sắc mặt ông cụ lạnh như băng: "Đánh! Đánh chết thì tôi chịu trách nhiệm. Tôi làm thầy giáo người ta cả đời rồi, hôm nay tôi phải thay con gái mình giáo huấn thằng khốn nạn này một trận."

Rượu đổ khắp sàn nhà, Thường Dũng không cẩn thận trượt chân ngã ra đất, hai bàn tay bị mảnh vỡ thủy tinh cắt trúng, bao nhiêu năm nay gã sống trong nhung lụa, muốn chống cự một chút cũng không được.

Ông cụ nhà họ Triệu lạnh lùng chất vấn gã: "Lúc trước anh từng hứa sau khi lấy con gái tôi sẽ đối xử tốt với con bé, bây giờ thì sao, đây là đối xử tốt mà anh nói sao? Con gái tôi bị bệnh nằm trong bệnh viện, anh lại ở chỗ này làm tiệc đầy tháng!"

Ánh mắt chuyển sang phía người phụ nữ trẻ đang ôm con cách đó không xa, lại nhìn xung quanh hội trường náo nhiệt được bố trí vô cùng hoa lệ.

Thanh âm càng lúc càng lớn, ông cụ nổi giận đùng đùng nói: "Lúc cưới con gái tôi, anh không có thứ gì trong tay, ngay cả hôn lễ cũng là do nhà chúng tôi bỏ tiền ra tổ chức. Khi công việc của anh không thuận lợi, bị người ta tránh xa, là con trai tôi giúp anh lo liệu một công việc tạm thời, nói là làm tạm thời, nhưng tiền lương không hề thấp hơn công nhân chính thức. Anh không thấy cảm kích thì thôi đi, nhưng bây giờ lại đối xử với chúng tôi như vậy, anh có còn là con người không? Súc sinh!"

"Xưa có Trần Thế Mỹ, nay có Thường Dũng anh. Trần Thế Mỹ người ta ít ra còn vừa có tài vừa có sắc, anh thì có cái gì? Anh cũng không biết tìm cái gương soi lại mình đi, chút bản lĩnh cũng không có, nhưng bám váy phụ nữ lại rất thành thạo. Trước kia bám váy con gái tôi, hiện tại lại bám váy chị gái, sao loại phế vật như anh vẫn còn mặt mũi sống trên đời chứ?"

Toàn bộ sảnh tiệc rơi vào yên lặng, giọng nói vang dội của ông cụ vang khắp hội trường, tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe thấy.

Ông cụ còn đang muốn mắng tiếp, nhưng quản lí khách sạn đã gọi bảo vệ đến lôi hai ba con đi. Thường Dũng cũng được nâng lên khỏi mặt đất, gã bị đánh rất nghiêm trọng, cả người không thể đứng vững, được người khác cõng ra ngoài.

Cả hội trường im lặng trong chốc lát rồi bắt đầu bàn tán xôn xao, có người lần lượt đứng dậy ra về, cũng có người tiếp tục ở lại dùng bữa.

Những người khác ở bàn Giang Nhu đã đi hết, có vẻ như bọn họ là những người làm ăn nhỏ muốn đến đây lấy lòng sếp lớn, bây giờ Thường Dũng cũng đã đi rồi, bọn họ không cần thiết phải ở lại.

Nhưng bởi vì vẫn còn người không đi, khách sạn đành phải tiếp tục phục vụ đồ ăn, dù sao thì Thường Dũng cũng đã thanh toán hết thảy rồi.

Giang Nhu nhờ phục vụ đem hộp đựng thức ăn đến, cô muốn đóng gói một ít mang về.

Nhân viên phục vụ nhìn cô một cái thật sâu sau đó gật đầu rời đi. Một lát sau, người nọ xách theo một hộp đựng cơm tinh xảo đến, khách sạn mà Thường Dũng chọn là một khách sạn năm sao cao cấp, những người giàu khi đặt thức ăn ở đây đều là dùng thứ này đóng gói.

Giang Nhu thấy bàn bên cạnh không có người bèn chọn mấy món ngon bỏ vào hộp, hộp cơm chia làm ba tầng, mỗi tầng đều có hộp gỗ để đựng thức ăn.

Thấy Giang Nhu làm như vậy, đám họ hàng tranh giành đồ ăn cách đó không xa cũng kêu nhân viên phục vụ đem hộp đến.

Giang Nhu không chỉ đóng gói một hộp đồ ăn, mà còn dùng túi gom số bánh mì, bánh kem, kẹo và đồ uống trên bàn cơm Tây, Lê Tiêu ôm An An đứng bên cạnh nói: "Lấy nhiều chút, ngày mai chúng ta không cần làm cơm sáng."

Sáng nào cũng ăn cơm chiên trứng, hắn có hơi ngán.

"Có lý."

Giang Nhu gom được hai túi, lúc đi có hơi xách không nổi, Lê Tiêu còn giúp cô xách một túi.

Sau khi ra ngoài, Giang Nhu không nhịn được mà cười nói: "Chúng ta ăn bữa này không lỗ."

Có ăn có lấy, còn được xem kịch.

Lê Tiêu cong môi.

Sau khi ra khỏi cổng khách sạn, hai người đi thẳng đến chỗ Lê Hân.

Xe không thể lái vào trong trường, Giang Nhu vốn muốn đi siêu thị mua đồ, nhưng lúc này cũng không cần nữa, Giang Nhu nắm tay An An, Lê Tiêu một tay xách hộp thức ăn, một tay xách túi bánh các loại. Bây giờ đã là một giờ rưỡi chiều, Lê Hân hẳn là đang nghỉ giải lao trong lớp.

Quả nhiên, khi một nhà ba người đi đến lớp ba của khối mười, từ cửa sổ nhìn vào, bọn họ nhìn thấy Lê Hân đang nằm dài ngủ trên bàn hai.

Trong lớp đã có không ít học sinh, chỉ là tất cả đều yên lặng, có người đang ngủ, cũng có người đang đọc sách, hầu như không ai nói gì.

Bạn học nhìn thấy Giang Nhu và Lê Tiêu đứng bên ngoài cửa sổ, nhỏ giọng hỏi: "Hai người tìm ai?"

Giang Nhu nhỏ giọng trả lời: "Phiền em giúp chị gọi Lê Hân."

Bạn nữ ngồi cạnh cửa sổ có hơi sửng sốt, không nghĩ đến là tìm Lê Hân, xoay người đang muốn gọi người, nhưng An An không biết đã đứng trước cửa từ lúc nào, bi ba bi bô gọi một tiếng: "Dì út ——"

Một tiếng này khiến toàn bộ học bạn học đang đọc sách phải ngẩng đầu lên.

Bạn nữ ngồi cạnh cửa sổ nghiêng người dùng bút chọc lên cánh tay Lê Hân.

Chọc hai cái thì Lê Hân mới tỉnh lại, cô nàng mơ màng mở mắt, sau đó ngẩng đầu đứng dậy.

An An đứng ngay cửa thấy có nhiều người nhìn mình như vậy thì xấu hổ chạy đến bên cạnh Giang Nhu, sau một lát lại chạy đến cửa ló đầu nhỏ ra nhìn lén, chọc cho mấy bạn trong lớp bật cười.

Cục cưng cũng cười.

Lê Hân cũng nhìn thấy Giang Nhu, kinh ngạc đứng lên: "Chị ——"

Sau đó nhanh chân chạy ra ngoài, khom lưng bế An An đang đứng ngay cửa lên. An An vui vẻ ôm cổ cô nàng, ngọt ngào gọi: "Dì út ——"

Lê Hân cũng vui vẻ nói: "Chị, anh rể, sao hai người lại đến đây?"

Giang Nhu cười nói: "Anh chị đến thăm em. Vốn dĩ muốn đến buổi sáng, sau đó vô tình nhầm lẫn ngồi xe anh rể em đến tiệc đầy tháng luôn. Bữa tiệc xảy ra chút chuyện, người khác chưa ăn xong đã rời đi, chị thấy có mấy món ăn chưa có người động đũa nên gói một ít đem đến đây cho em nếm thử, còn một ít bánh mì, bánh kem và kẹo, em ăn không hết có thể chia cho các bạn cùng phòng."

Lê Hân nhìn đồ ăn trên tay anh rể, cô nàng nở nụ cười rạng rỡ: "Dạ."

Giang Nhu hỏi cô nàng: "Còn bao lâu nữa đến giờ học? Anh chị đem đồ lên kí túc xá cho em nhé? Lúc này trời không lạnh, buổi tối chỉ cần đến căn tin mua một ít đồ ăn là được."

Lê Hân quay đầu lại nhìn đồng hồ: "Vẫn còn hai mươi phút, sẽ đủ."

Vì thế Giang Nhu cùng cô nàng đến kí túc xá.

Lúc bọn họ rời đi, mấy bạn học trong lớp đều tò mò vươn cổ ra xem, Giang Nhu còn mỉm cười vẫy tay với bọn họ, làm cho mấy bạn học đó đều có hơi ngại ngùng.

Sau khi tới kí túc xá nữ, Lê Tiêu đứng ở dưới lầu chờ, hắn không thể đi vào.

Giang Nhu và Lê Hân đem đồ lên phòng rồi nhanh chóng đi xuống, Giang Nhu cũng không ở lại lâu, sắp đến giờ học rồi, cô chỉ nói mấy câu rồi nhanh chóng kêu Lê Hân trở về lớp.

An An không nỡ xa dì út, ôm chặt cô nàng không chịu buông tay.

Lê Hân thơm lên khuôn mặt nhỏ của bé cưng.

Mấy bạn học lớp ba đứng trên lầu rất kinh ngạc khi thấy cảnh này.

Tính tình Lê Hân tương đối lạnh lùng, bình thường không không giao du với người khác, chỉ qua lại với bạn cùng phòng, Thường Lôi của lớp một và Quý Vũ đang học lớp mười hai. Quý Vũ là nam sinh đẹp trai và học giỏi nhất trường, cả trường có rất nhiều người yêu thầm cậu ta, bao gồm cả hoa khôi trường đang học lớp mười hai.

Hoa khôi trường biết trang điểm, ăn mặc cũng tương đối thời thượng, chỉ là trong mắt mọi người trong lớp, Lê Hân đẹp hơn đàn chị hoa khôi học lớp mười hai kia nhiều, dáng người cao gầy, nước da trắng sáng, chỉ là mái tóc lúc nào cũng được cột một cách tùy ý, không chăm chút lắm, nhưng dù có như vậy thì vẫn rất đẹp.

Bởi vì Lê Hân khiêm tốn, mà hoa khôi lại thích cậu học sinh đẹp trai học giỏi nhất trường, cho nên học sinh khối mười hai không có thiện cảm lắm với Lê Hân, cảm thấy Lê Hân chen chân vào mối quan hệ giữa hoa khôi và cậu chàng kia. Thường Lôi người ta là họ hàng với nam sinh đẹp trai và học giỏi nhất trường, nhưng Lê Hân thì không phải, vậy mà còn nhờ cậu ấy múc canh giúp, còn nhờ lấy thức ăn hộ.

Lê Hân vừa trở lại lớp học, các bạn học đều ríu rít vây quanh cô nàng, hào hứng hỏi: "Đó là chị và anh rể cậu sao? Họ đẹp quá đi."

"Cháu gái cậu thật đáng yêu."

"Này, các cậu không thấy anh rể cậu anh trông rất quen sao?"

"Lê Hân, cả nhà cậu ai cũng đẹp như thế sao? Mình cứ cho rằng cậu đã đẹp rồi, không ngờ chị cậu cũng rất xinh đẹp, cũng rất có khí chất."

"Mình cảm thấy anh rể cậu còn đẹp trai hơn nam sinh đẹp trai nhất trường nhiều. Nói thật nhé, sau khi nhìn thấy anh rể cậu xong, đột nhiên mình cảm thấy đàn anh đẹp trai nhất trường cũng thật bình thường."

Lúc trước nghe giọng điệu của mấy học sinh lớp mười hai cứ như là Lê Hân trèo cao hotboy nhà bọn họ, hiện tại thật là nên để bọn họ nhìn xem anh rể của Lê Hân đi, cái cậu kia của bọn họ thì có là cái gì?

Lê Hân nghe họ khen người nhà mình, cảm thấy còn vui vẻ hơn là mình được khen: "Là chị và anh rể mình. Chị mình từ nhỏ đã xinh đẹp lại còn học giỏi. Anh rể mình cũng rất lợi hại, anh ấy mở một nhà xưởng rất lớn."

——

Về đến nhà đã là hơn hai giờ chiều, buổi chiều Lê Tiêu không đến nhà xưởng, An An còn phải ngủ trưa, Giang Nhu và Lê Tiêu dứt khoát ngủ cùng bé cưng một lúc, rồi ngủ luôn một giấc đến bốn giờ chiều.

Nếu không phải điện thoại di động của Lê Tiêu vang lên, có khả năng hai vợ chồng nhà này vẫn còn ngủ tiếp.

An An đã dậy từ lâu, ngoan ngoãn nằm trên giường chơi một mình, cầm bút tô móng chân của bố em bé thành màu tím.

Lê Tiêu bắt máy, là thím Vương gọi đến.

Giang Nhu ngồi dậy muốn đưa An An đi rửa tay, nghe được giọng nói quen thuộc trong điện thoại liền dừng lại.

Cũng không biết thím Vương nói gì, Lê Tiêu nhíu chặt mày, liên tục nói "Dạ", cuối cùng nói đồng ý.

Sau khi cúp máy, Giang Nhu không kiềm được mà hỏi: "Có chuyện gì vậy anh?"

Lê Tiêu cũng không giấu giếm cô, nói thẳng: "Thím Vương nói cô họ anh để mắt đến nhà cũ ở huyện của chúng ta, định nhân lúc chúng ta không có ở đó mà chiếm đoạt. Sau khi bị thím ấy biết, thím đã kêu anh trai Uông Nhạn đến đuổi cả nhà bọn họ đi, bây giờ thím ấy gọi điện nói cho anh biết một tiếng."

Giang Nhu nghe hắn nói vậy, chuyện đầu tiên nghĩ đến không phải là nhà cũ ở quê bị người khác chiếm đoạt, mà là vô thức nói: "Anh còn có người thân khác sao?"

Vì sao ăn Tết cũng không gặp?

Lê Tiêu cười lạnh: "Sao lại không chứ? Ông nội anh là con thừa tự, có vài anh em trai ruột. Ông thứ ba kia của anh từ lúc anh còn nhỏ đã ghen tị nhà anh được sống ở huyện, còn bảo con ông ta dạy hư cha anh. Sau khi ông nội anh mất, mấy anh em bọn họ thi nhau đến dọn hết đồ đạc nhà anh."

Nói tới đây, Lê Tiêu lộ ra vẻ chán ghét: "Con của ông ta là chú hai của anh, dụ dỗ cha anh nghe lời ông ta đi lừa gạt, trộm cắp từ nhỏ, sau khi lớn lên thì sa vào cờ bạc, rượu chè bê tha."

Giang Nhu khó hiểu: "Sao ông ta lại muốn làm như vậy chứ? Không phải đó là cháu trai của anh em ruột hay sao?"

Lê Tiêu cười lạnh: "Anh em ruột cái gì chứ, đứng trước lợi ích thì anh em ruột cũng không là cái gì. Ông cố anh có năm người con, bốn người con trước đều là con trai, ai cũng nghèo muốn chết. Hai người con trai đầu lớn tuổi, có thứ gì tốt đều bị bọn họ chiếm hết, đến lượt ông ta và ông nội anh thì hầu như đã không còn cái gì. Ông ta muốn thừa tự, nhưng ông cố anh không thích ông ta, cảm thấy tâm tư ông ta quá sâu, không thể trông mặt mà bắt hình dong."

Giang Nhu trầm tư, cô từng nghe nói đến nhiều chuyện họ hàng khó ưa, nhưng chưa từng thấy người nào độc ác như vậy, bởi vì không được hưởng quyền thừa tự mà trút hết oán hận lên người vô tội.

Cô biết cha của Lê Tiêu, trong tư liệu đời trước có nhắc đến ông ấy, từ nhỏ đã học không giỏi, còn nhiễm toàn thói hư tật xấu.

Nếu không phải bởi vì có một người cha như vậy, vận mệnh đời trước của hắn có lẽ ngay từ đầu đã khác.

Còn về phần Lê Tiêu của hiện tại, hết thảy đều đã qua, sinh hoạt mỗi ngày đều rất tốt.

Nhưng hắn vốn không biết đời trước hắn và An An rốt cuộc đã phải trải qua những gì?

Lê Tiêu còn cười nói: "Có vài nơi ở huyện bị phá bỏ và di dời, nhà bọn họ nghĩ một ngày nào đó nhà chúng ta cũng có khả năng bị phá bỏ và di dời nên muốn chạy đến chiếm trước, cũng không biết chuyện này làm thế nào truyền đến tai Lâm Mỹ Như, bà ta còn đưa vợ chồng Hà Văn Hoa đến gây sự."

Trong lòng chỉ cảm thấy mỉa mai, hắn còn chưa chết mà mấy người này đã bắt đầu dòm ngó nhà hắn.

Giang Nhu tức giận trừng hắn: "Anh còn cười được sao?"

"Anh có gì mà cười không được? Dù anh có tặng căn nhà đó cho người ta cũng sẽ không cho bọn họ."

Lê Tiêu và Giang Nhu cũng không xem đây là là chuyện lớn gì, không ngờ qua một khoảng thời gian sau, cô con gái của chú họ Lê Tiêu vậy mà lại dẫn theo bạn trai đến đây tìm Lê Tiêu, còn kiêu ngạo yêu cầu hắn bố trí công việc cho bọn họ.

Hôm đó đúng lúc là cuối tuần, Giang Nhu ôm An An đến nhà xưởng tìm Lê Tiêu.

Mười một giờ, Lê Tiêu đang định tan làm sớm đưa hai mẹ con ra ngoài ăn, nhưng không nghĩ tới trợ lý Mạnh lại đến đây nói trước cổng có một nam một nữ nói là họ hàng của hắn đến tìm.

Lê Tiêu nghĩ không ra bản thân còn có họ hàng nào, hắn nhíu mày. Lúc lái xe chở Giang Nhu và An An ra ngoài, hắn liếc nhìn qua phía buồng bảo vệ, sạu đó trông thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Đôi nam nữ trẻ đang nói cười với nhau, nhìn thấy một chiếc xe lái tới còn vô thức quay đầu liếc nhìn. Cô gái nhìn thấy Lê Tiêu, lập tức nhận ra chạy tới: "Lê Tiêu?"

Sau đó có hơi không thể tưởng tượng mà nhìn hắn, cô ta biết Lê Tiêu hiện tại sống rất tốt, nhưng không nghĩ tới lại tốt đến như vậy, còn có ô tô để lái.

Lê Tiêu cũng nhận ra người này, hắn lạnh lùng liếc mắt một cái rồi lập tức chuyển dời ánh mắt đạp chân ga rời đi.

Cô gái nọ lại không nghĩ đến hắn lại có phản ứng như vậy, đuổi theo "Này ——" một tiếng.

Chờ khi xe biến mất không còn nhìn thấy, nam thanh niên phía sau cô ta không khỏi oán trách: "Không phải em nói là có quan hệ tốt với họ hàng sao? Sao người ta lại cư xử với em như vậy?"

Cô gái tức giận nói: "Ai biết hắn ta lại ăn cháo đá bát như vậy chứ."

Sau khi Lê Tiêu lái được một đoạn, Giang Nhu đột nhiên kêu hắn dừng lại, do dự hỏi: "Phía trước có phải vợ của Tào Vượng không anh?"

Không phải trí nhớ của Giang Nhu tốt, mà là ấn tượng của cô với mẹ của Tào Vượng quá sâu, nên cũng có ấn tượng khắc sâu với vợ Tào Vượng, cho nên vừa nhìn thấy đã nhận ra.

Có điều lần này không nhìn thấy bà mẹ chồng kia, chỉ có cô con dâu vẻ mặt mờ mịt và lo lắng dẫn theo hai đứa nhỏ đí trên đường như đang tìm kiếm cái gì.

Lê Tiêu dừng xe trước mặt ba mẹ con nọ, Giang Nhu kéo cửa kính xe xuống hỏi: "Cô là vợ của Tào Vượng phải không? Tôi là Giang Nhu, cô có còn nhớ tôi không?"

Vợ Tào Vượng nhìn thấy Giang Nhu và Lê Tiêu thì lập tức nhận ra, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, cô ấy nghe chồng mình nói hiện tại anh ta đang đi theo ông chủ Lê làm việc: "Nhớ chứ, nhớ chứ. Hai người là ông chủ và bà chủ của ông nhà tôi, tôi đang muốn tìm Tào Vượng."

Lê Tiêu liếc cô ấy một cái: "Lên xe đi, Tào Vượng không có ở nhà xưởng, lát nữa tôi sẽ kêu anh ta đến đây, cùng đi ăn cơm đi."

Người phụ nữ liếc nhìn chiếc xe, vội lắc đầu: "Không cần, không cần. Tôi đứng đây chờ là được rồi."

Lê Tiêu trừ dễ chịu trước mặt Giang Nhu và An An, trước mặt người khác hắn không phải là người có tốt tính, nhíu mày nói: "Lên đi."

Không thích nhắc lại nhiều lần.

Người phụ nữ ngập ngừng liếc nhìn họ.

Giang Nhu xoay người mở cửa sau xe, ôn hòa nói: "Cô cứ lên đi đừng khách sáo, người một nhà cả mà, bình thường Tào Vượng rất được việc."

Nghe đến đây, người phụ nữ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nghe lời bế hai đứa nhỏ lên, sau khi lên xe cũng không dám đóng mạnh cửa, được Giang Nhu quay đầu nhắc nhở: "Cô dùng sức một chút."

Người nọ bèn dùng sức đóng cửa, cửa đóng "Rầm ——" một tiếng đóng lại, mặt mũi người phụ nữ lập tức tái mét, sợ đóng hư cửa.

Giang Nhu cười hỏi: "Cô từ dưới quê lên sao? Sao không gọi Tào Vượng đến đón mọi người?"

Người nọ thấy trên khuôn mặt Giang Nhu không có biểu cảm gì khác, Lê Tiêu bên kia đang nhìn về phía trước, không giống như dáng vẻ đang tức giận, mới hơi thả lỏng chút, vội nói: "Tôi không nói với anh ấy, anh ấy... Anh ấy không biết."

Giang Nhu vừa nghe liền biết là việc nhà, cho nên không hề hỏi nhiều, mà là chu đáo kể cho cô nghe tình hình của Tào Vượng bên này, khen Tào Vượng rất có năng lực.

Người phụ nghe vậy rất vui vẻ, đứa con lớn bên cạnh cô ấy cũng đã hiểu chuyện, nghe thấy ba mình được khen có năng lực, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ.

Lê Tiêu đang lái xe khẽ liếc nhìn Giang Nhu, hắn cong nhẹ khóe môi.

Cảm thấy cô luôn biết quan tâm đến mọi người.

Mà đôi nam nữ tới tìm Lê Tiêu phía sau thấy xe của bọn họ dừng lại một lúc bèn bắt xe đi theo. Sau khi gia đình Lê Tiêu vào tiệm cơm, bọn họ cũng đi theo vào.

Giang Nhu ôm con gái tán gẫu với vợ Tào Vượng, lúc Lê Tiêu đi gọi món ăn, đôi nam nữ kia liếc nhìn vợ con Tào Vượng cả người dơ bẩn thì ghét bỏ khịt mũi, sau đó trực tiếp đặt mông ngồi xuống bên cạnh Giang Nhu.

Giang Nhu quay đầu liếc nhìn, sau đó làm như không nhìn thấy nâng tách trà lên uống nước.

Nhưng cô gái ngồi bên cạnh cô lại không khách sáo hỏi: "Cô chính là ả đàn bà lúc trước không biết xấu hổ ăn vạ Lê Tiêu đó sao? Thủ đoạn chắc lợi hại lắm nhỉ?"

Giọng cô ta rất lớn, thực khách ngồi những bàn xung quanh đều theo bản năng quay đầu nhìn qua đây.

Bạn trai cô ta không ngồi, nghe được lời này thì vội vàng kéo kéo áo cô ta.

Cô ả hất tay: "Em cũng đâu có nói sai, cô ta làm vậy thật mà, chẳng lẽ em còn không thể nói? Em và Lê Tiêu là họ hàng, ông nội anh ta và ông nội em chính là anh em ruột."

Vợ Tào Vượng ngồi đối diện do dự nhìn về phía Giang Nhu, không biết bản thân có nên mở miệng hay không.

Giang Nhu trực tiếp hắt tách trà trong tay về phía cô ta, lớp trang điểm rẻ tiền trên mặt cô ả ngay lập tức phai đi, cô ta hét lên một tiếng chói tai, đứng lên lớn tiếng trách cứ: "Cô làm gì vậy?"

Giang Nhu nhìn cô ta: "Ồ, thì ra chính mấy người là kẻ trước đó đến nhà chồng tôi vơ vét không còn một món đấy à? Vậy mà còn không biết xấu hổ tìm tới đây."

"Cô đang nói cái gì đó?"

Cô ả còn muốn ném ấm trà về phía Giang Nhu, chỉ là bàn tay vừa mới đụng đến ấm trà đã bị người khác cướp đi. Cô ta theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, sau đó thì đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Lê Tiêu.

Trong lòng có tật giật mình, nhưng nghĩ đến tình hình trong nhà lại nói: "Lê Tiêu, lúc trước nhà chúng tôi có ân với ạnh, người phụ nữ của anh lại đối xử với chúng tôi như vậy sao? Nếu không phải lúc trước ông nội tôi cho nhà anh vay tiền, vậy khi ông nội anh chết sẽ có tiền mai táng chắc?"

Lê Tiêu cầm ấm trà rót nước cho Giang Nhu nghe được lời này, hắn cười khẽ ra tiếng, sau đó không chút cảm xúc hỏi: "Vậy cô nói tôi phải làm sao bây giờ?"

Cô ả nghe hắn cười, cho rằng hắn đã thừa nhận, lại nghe hỏi như vậy, cũng thu lại vẻ thù địch trên mặt, vội nói ra yêu cầu đã nghĩ sẵn từ trước: "Tôi cũng không cần nhiều, chỉ cần anh giúp tôi bố trí một công việc, tiền lương mỗi tháng năm nghìn, nghe nói mức lương bên này đều rất cao, tôi tốt xấu gì cũng là sinh viên cao đẳng, không thể kém hơn người khác."

Nam thanh niên bên cạnh lập tức kéo kéo áo cô ta, dường như nghĩ tới cái gì, cô ta vội nói: "Đúng rồi, bạn trai tôi cũng phải có phần, anh ấy là sinh viên đại học, có thể đến nhà xưởng của mấy người cũng xem như hạ mình. Nhà xưởng của mấy người hẳn là không có sinh viên đại học đâu nhỉ, tiền lương một tháng của anh ấy ít nhất cũng phải tám nghìn. Ngoại trừ chuyện này, mấy người còn phải thu xếp chỗ ở cho chúng tôi, hai chúng tôi không muốn ở kí túc xá."

Thấy cô ta dừng lại, Lê Tiêu hỏi: "Nói xong chưa?"

Cô ả do dự: "Để tôi nghĩ xem."

Lê Tiêu cắt ngang: "Không cần nghĩ nữa, nói xong thì có thể biến."

Cô gái sửng sốt: "Anh có ý gì? Một ông chủ nhà xưởng như anh lại không thể bố trí công việc cho chúng tôi sao?"

Nói xong giận dữ nói: "Anh đã quên lúc trước là ai cho nhà anh mượn tiền rồi hay sao? Tiền nhà mấy người đều bị ba anh rút cạn hết, nếu không có ông nội tôi, ông nội anh còn có thể được chôn cất hay sao? Anh đối xử với ân nhân như vậy sao?"

Lê Tiêu nghe xong lời này, mở miệng mỉa mai: "Có sao? Sao cô nói khi ông nội tôi vừa mới hạ táng, nhà mấy người đã đến vơ vét hết căn nhà tôi đi?"

Hắn vẫn còn nhớ rõ, lúc ấy Lâm Mỹ Như đã ngồi khóc trong sân. Lúc bà ta vừa mới lấy cha hắn, bà nội đưa cho bà ta một chiếc vòng tay bằng vàng nhưng đã bị mất, sau đó hắn lại nhìn thấy nó nằm trên tay của mẹ Lưu Hiểu mai.

"Biết tiền cho cô học cao đẳng lấy từ đâu không? Là lấy ở chỗ chúng tôi."

"Đừng có nói cô không biết gì hết."

Lưu Hiểu Mai nghe xong sắc mặt trở nên khó coi: "Sao có thể nói như vậy chứ? Không phải do chúng tôi lo lắng nhà mấy người không kham nổi hay sao?"

Bạn trai cô ta bên cạnh nhíu mày: "Cho dù không có họ hàng, nhưng chúng tôi tốt xấu gì cũng là sinh viên, trong xưởng của mấy người có sinh viên sao?"

Lê Tiêu nghe xong cười lạnh: "Vậy sao? Lợi hại như vậy đến tìm tôi làm gì? Sao không đến công ty lớn đi?"

"Này, anh, chúng tôi là vì xem trọng anh nên mới tới đây."

Lê Tiêu cười lạnh: "Không cần."

Nam thanh niên bên cạnh là người có chút tính khí, nghe được lời này, trực tiếp túm tay bạn gái xoay người rời đi. Cô ả kia còn không vui, vẫn muốn tiếp tục nói gì đó, chàng trai thẳng thừng hất tay cô ta ra rồi bỏ đi: "Anh cũng không tin không có anh ta thì anh không tìm được công việc."

Thấy vậy, cô gái không còn cách nào khác ngoài gấp gáp đuổi theo.

Vợ Tào Vượng ngồi đối diện có hơi mất tự nhiên, cảm thấy bản thân vừa nghe thấy chuyện không nên nghe.

Nhưng Giang Nhu lại rất bình tĩnh, tiếp tục rót nước cho cô ấy, quay đầu hỏi Lê Tiêu: "Anh gọi điện thoại cho Tào Vượng chưa?"

Lê Tiêu gật đầu: "Anh lập tức gọi ngay."

Đợi trong chốc lát, Tào Vượng còn chưa tới nhưng đồ ăn đã lên được mấy món. Giang Nhu bảo cứ ăn trước, cũng không biết hai đứa nhỏ đã nhịn đói bao lâu, bụng vẫn không ngừng đánh trống.

Vợ Tào Vượng sợ bọn họ chê mình dơ bẩn, bèn gắp đồ ăn bỏ vào chén cho hai đứa nhỏ, để cho hai đứa ăn trong chén.

An An thấy hai anh trai đang tự mình ăn nên cũng muốn tự ăn, Lê Tiêu không cho, ôm con gái lên đùi đút từng muỗng, An An phồng má phụng phịu, nhưng vẫn há mồm ăn.

Vợ Tào Vượng đối diện nhìn An An được nuôi dưỡng trắng trẻo, mập mạp, cô ấy vẫn còn nhớ lúc nhìn thấy An An ở bệnh viện, lúc ấy bé cưng nhìn đã rất bụ bẫm, không nghĩ đến qua mấy năm đứa nhỏ này vẫn càng ngày càng đáng yêu, trái ngược với con trai mình, rõ ràng còn lớn hơn cô bé này một chút lại nhìn gầy hơn rất nhiều.

Nghĩ đến đây, đôi mắt cô ấy đỏ lên, cảm thấy là do mình đối xử tệ với bọn trẻ.

Lúc Tào Vượng đến đây, hai đứa con anh ta đã ăn xong một chén cơm, Giang Nhu kêu Lê Tiêu xới thêm cho hai đứa một chén.

Lê Tiêu vừa trở về ngồi xuống, Tào Vượng đã vào cửa, thấy ba mẹ con bọn họ, nhịn không được mà cau mày: "Không phải ba người nên ở quê sao? Tại sao lại chạy tới chỗ này?"

Ngữ khí có hơi không tốt.

Anh ta đang bận, nhận được điện thoại của ông chủ còn tưởng là có chuyện gì quan trọng, không nghĩ tới lại là vì bọn họ đến đây, quả thật rước thêm phiền phức cho anh ta.

Vợ Tào Vượng nghe xong đôi mắt đỏ hoe: "Anh không gửi tiền cho tôi, chúng tôi ở nhà ăn còn không đủ no, tôi không tới tìm anh thì tới tìm ai?"

"Đại Oa đáng lẽ nên đi học từ lâu rồi, mẹ nói anh ở bên ngoài rất lợi hại, nhưng cuộc sống của ba mẹ con tôi còn sa sút hơn so với trước kia, nếu tôi còn không tới đây, vậy hai đứa nhỏ phải làm sao bây giờ?"

Tào Vượng nghe xong nhíu mày: "Tôi không gửi tiền khi nào chứ? Tiền lương mỗi tháng của tôi đều dùng để gửi về nhà."

Vợ Tào Vượng quay đầu đi: "Anh gửi cho mẹ, không có phần của tôi."

Tào Vượng khó chịu nói: "Cái gì gọi là gửi cho mẹ? Không phải đều là người một nhà hay sao? Cô mau trở về đi, chẳng lẽ mẹ lại còn bạc đãi cháu trai ruột?"

Vợ Tào Vượng bật khóc nức nở, thanh âm cũng lớn hơn: "Mẹ không phải chỉ có Đại Oa và Nhị Oa là cháu trai, bà ấy còn có những đứa cháu trai khác, bà ấy còn xây nhà cho chú út, nhà bọn họ ngày nào cũng ăn thịt, tôi và hai con ngay cả canh cũng không có mà uống..."

"Anh em ruột giúp đỡ nhau thì làm sao? Cô đừng có mà ích kỉ như thế, em trai tôi cũng lớn rồi, đã thành gia lập thất, mẹ chắc chắn sẽ không đưa hết tiền cho chú ấy, tôi cũng có hai đứa con."

Vợ Tào Vượng nghe vậy giận đến run người.

Cho dù cô ấy có nói cái gì, Tào Vượng vẫn chỉ luôn hướng về mẹ và anh em của anh ta.

Mắt thấy hai người sắp cãi nhau, Giang Nhu âm thầm véo đùi Lê Tiêu dưới bàn.

Lê Tiêu đang nghe chuyện hay, bị véo đến nhe răng, đành phải đứng lên kéo Tào Vượng ra: "Anh làm sao vậy? Bình thường làm việc đều rất có chừng mực, nhưng đối với chuyện nhà sao lại hồ đồ như vậy? Anh nhìn hai đứa con anh đi, ốm đói đến mức nào rồi? Tôi nhớ con trai nhỏ của anh còn lớn hơn An An nhà tôi phải không? Tại sao nhìn còn không cao bằng An An nhà tôi nữa?"

"Anh em giúp đỡ lẫn nhau là tốt, nhưng cũng không thể để gia đình nhỏ của mình chịu thiệt. Anh không chỉ là con trai hay anh trai người ta, anh còn là trụ cột của một gia đình, là ba của con trai anh, anh phải gánh vác trách nhiệm chu cấp cho gia đình, nhà của anh em anh không có anh cũng không bị ảnh hưởng, nhưng hai đứa nhỏ không có anh thì biết sống thế nào? Nếu tôi mà là vợ anh, tôi cũng sẽ tức giận."

Tào Vượng không nghe lời vợ nói, nhưng lời của Lê Tiêu thì lại nghe, anh ta nhìn lại hai đứa nhỏ đã gầy đến mức da bọc xương, quả thật có hơi đau lòng, mím môi nói với Lê Tiêu: "Ông chủ, hai người tiếp tục ăn đi, tôi đưa bọn họ đến nhà xưởng."

"Không cần, ngồi xuống cùng ăn đi."

Lê Tiêu gọi phục vụ lấy thêm một bộ chén đũa. Cơm nước xong xuôi, hắn lái xe đưa cả nhà bọn họ về nhà xưởng, lúc chuẩn bị tách ra, Lê Tiêu còn nói với anh ta: "Có chuyện gì từ từ rồi nói, đó là vợ anh, không phải kẻ thù."

Tào Vượng gật đầu: "Được."

"Nhà xưởng của chúng ta vẫn còn thiếu người, nếu thật sự không được, hãy để cô ấy ở lại."

Tào Vượng cảm kích nhìn Lê Tiêu: "Cảm ơn ông chủ."

Lê Tiêu vỗ vai anh ta rồi đưa Giang Nhu rời đi.

Khi đã đi xa, Giang Nhu không nhịn được mà nói: "Lúc trước em vốn còn coi trọng Tào Vượng, nhưng sao anh ta lại thành như thế này rồi? Mẹ anh ta vừa nhìn đã biết không phải người tốt, dùng hết tiền của anh ta xây nhà cho em trai, anh ta vậy mà còn đi trách vợ mình, đúng là hiếu thuận một cách ngu ngốc."

Lê Tiêu thản nhiên nói: "Cũng thường thôi. Ở trong mắt anh ta, anh ta cùng mẹ anh ta và anh em của anh ta mới là người một nhà, thành thật thì có thành thật, sẽ không có lòng dạ bất chính, nhưng cũng tương đối ngu ngốc."

Giang Nhu lắc đầu: "Vợ anh ta cũng thật giỏi nhẫn nhịn, nếu đổi lại là em, lúc nãy vừa nhìn thấy người, em nhất định sẽ đến đó cho anh ta một cái tát."

Cô ở bên cạnh xem thôi mà đã tức giận muốn chết.

Lê Tiêu nghe vậy bật cười, nghĩ đến lúc trước từng nghe thím Vương nói lúc Lâm Mỹ Như tìm tới cửa đã bị cô mắng đến xám xịt bỏ chạy.

Ngày thường cô biểu hiện quá dịu dàng, hắn cũng suýt quên mất tính khí của cô cũng không nhỏ chút nào.

Nghĩ thầm khá tốt, hắn liền thích tính tình đại người.

——

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã đến lúc An An phải đi mẫu giáo.

Ngày đầu tiên đi mẫu giáo, Giang Nhu và Lê Tiêu đều đi cùng con gái. Tối hôm qua còn hứa hẹn đủ điều, nào biết vừa tới cửa bé cưng đã bắt đầu không vui.

Trước cửa lớp, tiếng khóc của bọn trẻ vang vọng, An An sợ hãi nhìn thấy hết thảy, ăn vạ trên người Giang Nhu không chịu xuống. Giang Nhu ngồi xổm xuống dỗ con gái: "Tối hôm qua chúng ta đã thỏa thuận xong rồi nha."

Cục cưng ăn vạ trong lòng cô, khóc nức nở: "Không chịu đâu."

Còn duỗi tay đẩy Lê Tiêu về phía lớp học: "Bố đi đi."

Lê Tiêu cũng không thích thú gì với chuyện học hành, thấy con gái sợ hãi đến như vậy, không kiềm được mà nói: "Nếu không thì..."

Giang Nhu ngẩng đầu trừng hắn.

Lê Tiêu lập tức im miệng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.