Xuyên Thành Vợ Cũ Của Lão Đại Cưng Chiều Con Gái

Chương 22




Edit: Sơn Tra

Sáng hôm sau, hai người đều thức dậy muộn.

Sau khi tỉnh lại, hai người đều ngại ngùng nhìn đối phương, Giang Nhu ôm con quay lưng lại cho bú, Lê Tiêu thấy thế, sờ sờ cái mũi đi ra ngoài mua đồ nấu cơm.

Buổi sáng hôm nay hắn không cần chạy tới chạy lui, nên cũng không cần nóng vội, đi chợ mua rất nhiều rau dưa và thịt tươi ngon, cơm sáng làm hai món chay cùng hai món mặn, còn hầm giò heo và đậu nành trong một cái lọ.

Cơm sáng được bưng đến trong phòng ăn, Giang Nhu xuống giường, hai người mặt đối mặt ngồi xuống bàn nhỏ, lúc ăn cơm, Lê Tiêu có mấy lần gắp đồ ăn vào trong chén cho Giang Nhu.

Giang Nhu im lặng ăn, thế cho nên ăn đến cuối cùng no căng cả bụng.

Buổi sáng, Chu Cường có đến đây một chuyến.

Hắn nghe nói hôm qua Lê Tiêu từ bệnh viện trở về, cho nên đến đây nhìn xem, trên tay xách theo không ít đồ vật, có táo đỏ, long nhãn, đường đỏ, còn có hai hộp sữa bột, đều là thứ tốt.

Hỏi tình huống của đứa nhỏ, biết không có gì cũng vui mừng thay Lê Tiêu.

Nói được một nửa, hắn thuận tiện thông báo cho Lê Tiêu chuyện kết hôn của mình: "Ấn định vào hai mươi ba tháng sau, vốn dĩ muốn tổ chức cuối năm, nhưng nghĩ đến sắp ăn Tết đồ vật sẽ đắt hơn, sẽ không có lời, vẫn là tổ chức gần đây thì tốt hơn, đến lúc đó em sẽ sắp xếp mọi người ăn ở tiệm cơm, cậu của em là đầu bếp ở đó, có thể lấy giá cả phải chăng hơn.

Sau đó mỉm cười nhìn Lê Tiêu: "Đến lúc đó anh cũng mang chị dâu đến nhé, ăn nhiều một chút."

Lê Tiêu nhịn không được hỏi một câu: "Nghĩ kỹ rồi?"

Chu Cường im lặng một lúc, sau đó xoa đầu cười nói: "Ừ, cậu của em đã đáp ứng với cô ấy, sang năm cũng mang cô ấy đến sơn trang Giang Nam, nói làm mấy năm là có thể lên chức quản sự, cô ấy đã lập tức đồng ý."

Chỉ là tươi cười có vài phần bất đắc dĩ.

Lê Tiêu biết sơn trang Giang Nam, là khách sạn bốn sao cao cấp mới xây trong huyện, hắn cũng không hiểu cái gì gọi là khách sạn mấy sao, chỉ biết rất sang trọng, còn chưa hoàn công đã có rất nhiều công nhân trong huyện muốn xin nghỉ việc để vào đó tìm việc làm.

Đối với loại chuyện này, Lê Tiêu cũng không biết nên nói cái gì, hắn và Giang Nhu cũng là mơ hồ mà ở bên nhau, cũng không có tư cách nói người khác, chỉ là dù sao Chu Cường cũng là anh em từ nhỏ lớn lên cùng hắn, người lại không tồi, khi còn nhỏ thường xuyên lấy đồ trong nhà cho hắn ăn.

Ở góc độ của Lê Tiêu, tuy diện mạo của Chu Cường có kém một chút, nhưng cha mẹ hắn vẫn còn, bên trên còn có một người cậu lợi hại, cho dù không cưới được người đặc biệt xuất sắc, cũng sẽ không cưới người quá kém.

Cũng không biết hắn coi trọng Mai Tử kia chỗ nào? Người phụ nữ kia còn không đẹp bằng một nửa của Giang Nhu, tính tình thì càng đừng nói tới.

Lê Tiêu vỗ vỗ bả vai hắn, có điều vẫn là nói một câu: "Chỉ cần được sống cuộc sống của chính mình, mọi thứ sẽ ngày càng tốt hơn."

Chu Cường cười khổ một tiếng, biết hắn đang an ủi chính mình: "Anh, em cũng lớn tuổi rồi, con trai Vương Đào cũng đã bốn tuổi, con gái anh cũng vừa chào đời, còn có Chu Kiến, hắn cũng tìm một người vợ, em chờ không nổi nữa, cho dù có tìm nữa cũng vậy, hơn nữa em cũng đã tiêu không ít tiền trên người cô ấy."

Kỳ thật mấy ngày này, trong lòng hắn cũng ẩn ẩn có chút hối hận, cảm giác bản thân mình có khả năng đã thật sự đi sai đường.

Chỉ là có đôi khi không quay đầu lại được nữa.

Lê Tiêu chỉ có thể tiếp tục vỗ vỗ bả vai hắn: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, anh và Giang Nhu ngay từ đầu cũng không phải rất tốt."

Nghe xong lời này, Chu Cường cuối cùng cảm thấy được an ủi, sắc mặt cũng tốt hơn một chút, khẽ "ừ" một tiếng.

Hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì: "Đúng rồi, sơn trang Giang Nam cuối năm có thể sẽ khai trương, đến lúc đó chị dâu có đi hay không?"

Lê Tiêu vừa nghe, không cần suy nghĩ đã cự tuyệt: "Không đi, đứa bé còn quá nhỏ, không thể rời khỏi mẹ."

Chu Cường tiếc nuối thay hắn: "Cũng đúng, có điều cũng đừng khổ sở, sau này còn rất nhiều cơ hội."

Lê Tiêu gật đầu.

Tiễn người đi xong, Lê Tiêu xách theo đồ đạc trở về phòng, do dự hai giây xong vẫn quyết định nói với Giang Nhu chuyện mà Chu Cường nói, hỏi cô có muốn đi không.

Giang Nhu đang ngồi trên giường đọc sách, nghe xong lời này thái độ cự tuyệt còn kiên quyết hơn: "Không cần, tôi còn phải thi đại học đấy."

Lúc trước, sau khi thi đại học xong, nhân lúc nghỉ hè cô có xin vào một khách sạn làm việc, mệt muốn chết, còn bị lãnh đạo mắng mỏ.

Lê Tiêu nhẹ nhàng thở ra, khẽ "ừ" một tiếng, hắn cũng cảm thấy học đại học tốt hơn làm phục vụ kiếm tiền, tiền khi nào kiếm chẳng được, hơn nữa làm phục vụ không dễ, bị người ta sờ mông cũng không dám mắng lại.

Bỏ đi.

"Thi đi, anh kiếm tiền nuôi em."

Giang Nhu quay đầu xem hắn, nhịn không được tò mò hỏi: "Tại sao anh lại không thi?"

Cô cảm thấy hắn không đi học thật sự là lãng phí chất xám, trước kia cô đi học cũng từng gặp qua người có thiên phú, nhưng không có ai giống như hắn, đọc sách chỉ cần hai lần đã hiểu.

Nào biết người nọ rất bình tĩnh trả lời một câu: "Anh đủ hiểu biết rồi."

Với hắn mà nói, đọc sách chính là lãng phí tiền bạc và thời gian.

"..."

Việc này thật đáng giận.

Có điều Giang Nhu vẫn nói: "Qua hai năm nữa, đợi điều kiện trong nhà tốt hơn một chút, anh đi học đại học cho người lớn lấy cái bằng cấp, dù sao không có bằng cấp cũng khổ."

Lê Tiêu nghe xong gật đầu, biết Giang Nhu là vì tốt cho hắn.

Thấy ánh sáng trong phòng có chút thấp, nói cô xem ít một chút, đừng để mắt bị tổn thương.

Thật ra lúc này Giang Nhu cũng có chút xem không vào, nghe xong lời này liền dứt khoát đặt sách qua một bên, hỏi hắn: "Vừa rồi anh và Chu Cường ở bên ngoài đã nói cái gì, có phải chú ấy muốn kết hôn hay không?

Dáng vẻ hóng hớt.

Vừa rồi tiếng nói chuyện của Lê Tiêu và Chu Cường ở trong sân không nhỏ, Giang Nhu dựng lỗ tai nghe lén trong chốc lát, nhưng không nghe rõ lắm, hiện tại thấy sắc mặt của hắn không tốt lắm, nhịn không được đoán mò.

Lê Tiêu vừa nghe, liền biết cô nghe lén, tức giận nói: "Em rảnh rỗi thật đó."

Giang Nhu trừng hắn.

Lê Tiêu lập tức sửa miệng: "Được được, là anh rảnh rỗi."

Đặc biệt dứt khoát nhận sai.

Hắn đã học được kinh nghiệm, không thể chấp nhất với phụ nữ, nếu không muốn cô ấy lôi chuyện cũ ra nói.

Thuận tiện nói đến chuyện kết hôn của Chu Cường, có điều hắn không được thoải mái cho lắm, tuy hắn là người tim phổi đều lạnh, nhưng vẫn để anh em cùng nhau lớn lên ở trong lòng.

Có cảm giác Mai Tử kia không đáng tin cậy.

Giang Nhu tặc lưỡi một tiếng, còn tưởng rằng có chuyện gì lớn.

Cảm thấy hắn nhọc lòng rồi, cô nhớ rõ trong tư liệu của Lê Tiêu trước kia không đề cập đến Chu Cường thế nào, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, hẳn là sẽ được ghi vào, chẳng hạn như nguyên nhân Chu Kiến qua đời.

Nghĩ đến Chu Kiến, Giang Nhu hi vọng đời này của hắn sẽ khác.

Những ngày tiếp theo, Giang Nhu ngoan ngoãn ở cữ trong nhà, buổi tối Lê Tiêu sẽ kho ruột heo, ban ngày làm một ít đồ gia dụng kiếm tiền.

Món kho trong nhà quá thơm, Giang Nhu mỗi buổi tối đều thèm chảy nước miếng.

Mà bé con cũng mỗi ngày một hình dáng, có lẽ là do được Giang Nhu ở cữ chăm sóc tốt, được uống sữa đầy đủ, con bé hiện tại trắng trẻo hơn rất nhiều, dần dần phai nhạt dáng vẻ đỏ hồng lúc mới sinh, gương mặt cũng phồng lên, đầu vẫn còn hơi nhọn, nhưng không rõ ràng, đôi mắt bây giờ đã có thể mở hoàn toàn, vừa to vừa tròn.

Toàn thân còn tản ra mùi sữa.

Điều quan trọng nhất chính là đứa nhỏ này thật sự rất ngoan, trước kia Giang Nhu có chăm sóc cháu trai nên biết, nếu trong lúc chị dâu cô ở cữ mà không có mẹ cô và hộ lý giúp đỡ thì sẽ mệt mỏi không nhẹ, tiếng khóc lớn đến nỗi có thể làm rung chuyển cả ngôi nhà.

Nhưng đứa nhỏ này quả thật chính là tới báo ân, không khóc cũng không ồn ào, mười hai giờ đêm tỉnh dậy uống sữa, sau đó ngủ một giấc thẳng đến hừng đông, buổi sáng tỉnh dậy cũng không làm ồn đến mọi người, chỉ nằm mở to mắt chờ bố đến thay tã và pha sữa bột cho bé.

Tối hôm nay, Giang Nhu tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học, như mọi khi bò dậy cho bé con bú sữa.

Cô và Lê Tiêu đã phân công rõ ràng, buổi tối cô cho bú, buổi sáng hắn dậy sớm cho, như vậy hai người đều có thể ngủ mấy tiếng đồng hồ.

Lúc Giang Nhu bò dậy cho con bú, Lê Tiêu bên cạnh trở mình qua phương hướng của cô tiếp tục ngủ, còn vô thức đưa tay đáp trên eo cô.

Giang Nhu ngại nặng nên lấy ra.

Đứa nhỏ trong ngực mở đôi mắt tròn xoe nhìn cô, một bên uống sữa còn một bên lấy tay nhỏ moi móc, Giang Nhu tức giận cũng lấy tay nhỏ của bé con ra: "Tập trung đi."

Đứa nhỏ giống như nghe hiểu, nghiêm túc uống sữa, tốc độ còn có chút nhanh hơn.

Giang Nhu nhìn bé mỉm cười.

Cho bú được nửa chừng, bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa, ngay sau đó loáng thoáng truyền đến giọng của thím Vương: "Giang Nhu, có phải con ngủ rồi không?"

Nghe có vẻ nôn nóng.

Giang Nhu sửng sốt, sau đó vội đẩy đẩy người đàn ông bên cạnh.

Người nọ lập tức tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt ra, Giang Nhu nói với hắn: "Anh đi ra ngoài nhìn xem, hình như là tiếng của thím Vương."

Lê Tiêu trở mình nằm không nhúc nhích, sau đó quả thật nghe được tiếng của thím Vương.

Không nói hai lời, đứng dậy mặc quần áo đi ra ngoài.

Một lát sau, trong viện truyền đến tiếng nói chuyện, nghe ngữ khí, hình như đã có chuyện lớn xảy ra.

Giang Nhu xuống giường ôm con dỗ dành, dỗ ngủ rồi thì đặt đứa nhỏ vào trong nôi, bản thân cũng khoác áo khoác đi ra ngoài xem.

Ngoài cửa sân, thím Vương trông có vẻ sợ hãi, lo lắng nói: "Trưa hôm nay lúc chú của con đi còn đáp ứng với thím, nói ăn tiệc xong sẽ trở về, nhưng thím chờ cho đến giờ vẫn chưa thấy người, từ trước đến giờ ông ấy là người giữ lời, cho dù buổi tối không trở về, cũng chắc chắn sẽ nhờ người nói một tiếng với thím. Thím càng nghĩ càng sốt ruột, buổi tối mí mắt cứ giật không ngừng, con nói xem có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Nói xong còn giữ chặt cánh tay của Lê Tiêu: "Tiểu Tiêu à, con có thể đi tìm cùng với thím hay không? Thím không biết có thể tìm ai, chỉ có thể tới tìm con."

Lúc này bà cũng không suy nghĩ được gì nhiều, nếu không phải trong lòng có dự cảm không lành, cũng sẽ không hơn nửa đêm chạy tới quấy rầy vợ chồng son, bà lớn tuổi rồi, mắt cũng không còn nhìn rõ, thể lực cũng theo không kịp, đi tìm một mình thật sự không được.

Lê Tiêu nghe xong nhíu mày, lập tức nói: "Đừng lo lắng, con và Chu Kiến lái xe đi tìm sẽ nhanh hơn một chút, thím về nhà trước chờ tin tức đi."

"Cái này…" Thím Vương do dự.

Lê Tiêu trực tiếp hỏi chú Vương đi ăn tiệc ở thôn nào.

Thím Vương vội nói: "Thôn Xuân Dương, chính là trấn Mục Song."

Lê Tiêu gật đầu: "Con biết đường, khi còn nhỏ có tới đó chơi."

Thím Vương vừa nói, hắn đã biết là ở đâu: "Con về phòng thay quần áo xong sẽ đi ngay."

Không nói nhiều lời, xoay người đi nhanh vào phòng, thay một chiếc áo khoác dày và mang đôi giày đi ra ngoài, Giang Nhu lấy khăn quàng cổ trong tủ và một ít tiền đưa cho hắn, hiện tại nhiệt độ ban đêm rất thấp.

Lê Tiêu cầm lấy khăn quàng cổ mang lên, dặn dò: "Ở nhà một mình nhớ đóng cửa cẩn thận."

Giang Nhu gật đầu: "Anh cũng phải chú ý an toàn."

Lê Tiêu "ừ" một tiếng, nhanh chóng đi ra ngoài.

Thím Vương còn chưa đi, đứng cửa sân nhìn theo bóng dáng Lê Tiêu rời đi, nhìn thấy Giang Nhu lại đây, không nhịn được oán giận: "Thím kêu ông ấy đừng đi nhưng ông ấy không nghe, con nói một chút chuyện này là sao? Con trai của em họ kết hôn ông ấy đến xem náo nhiệt gì chứ, đứa nhỏ đó lúc trước không thiếu khi dễ hai vợ chồng thím, còn đánh con gái thím đến vỡ đầu, suýt chút nữa phá tướng, giờ thì hay rồi, có lẽ là đã xảy ra chuyện gì?"

Giang Nhu biết bà lo lắng mới nói những lời này, vội an ủi: "Thím đừng nghĩ nhiều, chắc là do chú uống quá chén nên đã ngủ ở nhà người khác."

Thím Vương miễn cưỡng cười một cái, nhưng trong lòng vẫn lo lắng, tửu lượng của chồng bà rất tốt, dù có rót bằng thùng cũng không say, làm sao có chuyện uống say rồi ngủ ở nhà người khác?

Có điều vẫn nói với Giang Nhu: "Con mau đóng cửa đi ngủ đi, thím đêm nay cũng là hết cách mới đến tìm Lê Tiêu, đừng để mình bị mệt."

Giang Nhu lắc đầu: "Chúng ta ở cách vách, phiền toái gì chứ? Thím cũng nghỉ ngơi sớm một chút."

"Ai da."

Thím Vương mất hồn mất vía đi trở về.

Giang Nhu cũng đóng cửa lại trở về phòng. Vào phòng, trước tiên là nhìn đứa nhỏ nằm trong nôi, thấy con bé ngủ ngon lành, nhẹ nhàng cười, bản thân cũng lên giường đi ngủ.

Một giấc ngủ đến hừng đông, buổi sáng Giang Nhu tỉnh lại mới phát hiện trong nhà thật an tĩnh, nhớ tới Lê Tiêu tối hôm qua đi ra ngoài, vì thế bò dậy đi xem đứa nhỏ.

Cũng không biết bé con đã tỉnh bao lâu, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn lên trần nhà, thấy cô đi tới thì đá đá chân, dường như có chút hưng phấn.

Giang Nhu đành phải bế đứa nhỏ lên cho bú, cho bú xong vừa mới buông áo xuống, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, còn tưởng là Lê Tiêu, liền ôm đứa nhỏ đi ra ngoài mở cửa, nào biết vừa mở cửa ra thì nhìn thấy người đến là thím Vương.

Sắc mặt thím Vương trở nên tiều tụy, bà gắng gượng mỉm cười: "Thím nghĩ có lẽ con còn chưa ăn sáng, cho nên làm một ít mang đến đây."

Giang Nhu cũng không biết nên nói cái gì, Lê Tiêu cả đêm không trở về, có khả năng thật sự đã xảy ra chuyện.

Thím Vương lo lắng quấy rầy đến Giang Nhu nghỉ ngơi, đem đồ vào nhà rồi rời đi.

Sản phụ và em bé ngủ nhiều, bà vẫn nên về nhà chờ thì tốt hơn.

Giang Nhu ăn bữa sáng thím Vương đưa tới xong, sau đó ôm đứa nhỏ đi dạo quanh nhà, trong lòng có chút lo lắng, nghĩ Lê Tiêu có thể cũng gặp nguy hiểm hay không.

Cô chơi với đứa nhỏ một lúc, chờ bé con ngủ say thì cầm chổi quét tước trong nhà, mới vừa đi ra khỏi phòng, đã nghe thấy trong sân truyền đến động tĩnh, cảm thấy kì quái, sau đó nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi về phía bồn giặt quần áo.

Lúc bóng người đi ngang qua cửa, vừa lúc bị Giang Nhu thấy được, bởi vì là ban ngày ban mặt, cửa ở nhà chính không đóng, chỉ đóng cửa bên ngoài sân.

Giang Nhu nhìn thấy dáng vẻ cả người đầy máu của hắn, hoảng sợ đánh rơi cây chổi trên tay.

Người đàn ông bên ngoài nghe được tiếng động, theo bản năng quay đầu lại xem, nhìn thấy Giang Nhu đang đứng ở cửa, trực tiếp sửng sốt một chút.

Hắn còn tưởng rằng Giang Nhu đang ở trong phòng ngủ, cho nên không gõ cửa, trực tiếp trèo tường tiến vào.

Đương nhiên, cũng là vì sợ thím Vương nhìn thấy dáng vẻ này của mình mà bị dọa sợ.

Hiện tại thì hay rồi, thím Vương không bị dọa sợ, nhưng lại kinh động đến Giang Nhu.

Hắn nhanh chóng giải thích: "Không phải máu của anh, anh về trước tắm rửa một chút, lát nữa sẽ đi qua cách vách."

Có điều trước khi tắm phải rửa sạch máu trên tay và mặt, tránh để lại mùi trong phòng tắm.

Giang Nhu biết hắn không có việc gì liền nhẹ nhàng thở ra, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày, không phải máu của Lê Tiêu, vậy chỉ sợ là của chú Vương.

Không dám nghĩ nhiều, Giang Nhu trở về phòng tìm một bộ quần áo sạch sẽ cho Lê Tiêu, sau đó gõ gõ cửa phòng tắm đối diện, nói với người bên trong: "Anh lấy quần áo đi."

Cửa rất nhanh đã mở ra một khe hở, một bàn tay to thon dài vươn ra.

Giang Nhu đưa quần áo cho hắn, hắn cầm lấy quần áo xong, lại lần nữa đóng cửa, khuôn ngực săn chắc chợt lóe lên trước mắt cô.

Lê Tiêu tắm rửa rất nhanh, hơn mười phút một chút đã bước ra khỏi phòng tắm, hẳn là hắn dùng xà phòng thơm của cô, trên người mang mùi hương nồng nàn, ngày thường hắn dùng xà phòng lưu huỳnh, giá cả rất rẻ, chỉ là mùi không thơm.

Hắn lau tóc đi ra, hiện tại tóc hắn đã dài hơn một chút, phải mất một lúc mới lau xong.

Giang Nhu thấy môi hắn tái nhợt, trong mắt đều là tơ máu, cô rót thêm nước vào cái ly mình đang uống, đưa qua cho hắn: "Thế nào? Chú Vương không có chuyện gì chứ?"

Lê Tiêu quả thật rất khát, cầm lấy cái ly ngửa đầu uống cạn, uống xong lắc đầu: "Không biết, nhìn rất nghiêm trọng."

Hắn lau khô tóc xong thì trực tiếp ném khăn lông lên cây gậy trúc dựng sát cửa: "Em ăn sáng chưa?"

Giang Nhu gật đầu: "Buổi sáng thím Vương có mang đồ ăn qua đây."

Lê Tiêu "ừ" một tiếng: "Anh đi sang cách vách một chuyến."

Nói xong liền đi ra ngoài.

Thím Vương cách vách đang muốn qua đây, dường như bà nghe thấy trong sân bên cạnh truyền đến tiếng nói chuyện, trong lòng nôn nóng không thôi.

Mới vừa mở cửa, liền nhìn thấy Lê Tiêu từ bên cạnh đi qua.

Lê Tiêu cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp kể lại đại khái chuyện xảy ra tối hôm qua, thấy sắc mặt thím Vương ngày càng tái nhợt, lại nói: "Thím đi về trước thu xếp đồ đạc, quần áo, thau, khăn lông, còn có chi phí phẫu thuật, đợi chút con sẽ qua đây đưa thím đến bệnh viện."

Thím Vương vừa nghe lời này, thật giống như tìm được cọng rơm cứu mạng, đôi mắt đỏ lên, dùng sức bắt lấy Lê Tiêu cảm kích không thôi: "Lê Tiêu, thím thật sự không biết nên cảm ơn con như thế nào, thật sự nếu không có con, chú của con chắc hẳn đã không còn, thím thật sự…"

Nói đoạn bà trực tiếp khóc lên, trong lòng nghĩ mà sợ hãi không thôi.

Lê Tiêu lắc đầu: "Không có gì, khoảng thời gian trước thím đã giúp chúng con không ít, thím vào chuẩn bị đi, con trở về xem Giang Nhu, chút nữa lại qua đây."

"Được, được…"

Thím Vương nhanh chóng đáp lời, sau đó hoảng loạn chạy về phòng thu dọn đồ đạc.

Lê Tiêu mệt mỏi xoa mặt, sau đó xoay người trở về nhà.

Mới vừa vào nhà, đã ngửi thấy từ trong phòng bếp truyền đến mùi thơm, bước chân khựng lại, sau đó sải bước đi đến phòng bếp, nhìn thấy Giang Nhu đang vớt mì trong nồi.

Nhíu mày: "Em còn đang ở cữ, sao lại có thể xuống bếp?"

Giang Nhu thấy hắn trở về, mỉm cười: "Nghĩ anh còn chưa ăn gì nên muốn nấu một chén mì, mau đến đây ăn đi."

Tuy rằng còn ở cữ, nhưng cũng không phải không thể làm gì hết, hơn nữa nguyên liệu nấu ăn đều là có sẵn.

Tối hôm qua hai người bọn họ ăn mì, Lê Tiêu giống cô, lúc nhào bột làm mì thích nhào nhiều một chút, thuận tiện để dành ăn, trực tiếp lấy ra cắt là được.

Nồi ruột heo to bên cạnh vẫn còn đang kho, với tình hình hiện tại của thím Vương, hẳn là không còn nhớ nổi chuyện này, chỉ có thể để ở nhà mình ăn.

Lê Tiêu nghe vậy trong lòng nóng lên, hắn bận rộn cả đêm cộng thêm buổi sáng không ăn không uống, cũng chỉ có Giang Nhu sẽ chú ý tới việc này.

Có điều hắn quả thật cũng đói bụng, vớt hết sợi mì trong nồi lên, bên trong còn có hai quả trứng gà, sau đó cắt một đoạn ruột heo kho đặt lên trên mì cùng trứng gà, lại cắt nhỏ một ít hành rắc lên bên trên.

Lê Tiêu thích ăn cay, múc thêm hai muỗng tương ớt cho vào, từng đũa từng đũa ăn hết.

Giang Nhu kêu hắn ăn chậm một chút, thuận tiện hỏi tình huống tối hôm qua.

Lê Tiêu cũng không giấu giếm, trực tiếp kể cho cô nghe chuyện rạng sáng tìm thấy người, tối hôm qua hắn kêu Chu Kiến đi cùng, hai người mượn một chiếc xe máy, đầu tiên bọn họ đi vào thôn xem thử, nào biết người họ hàng kia của chú Vương nói người đã rời đi lúc chiều, còn trước cả khi hôn lễ kết thúc, có lẽ là khoảng hơn năm giờ chiều.

Vóc dáng chú Vương cao to, chân bước đi nhanh, theo lý bảy tám giờ tối đã nên về đến nhà.

Ngay từ đầu hai người nghe thấy lời này còn có chút không tin, tìm hàng xóm bên cạnh hỏi thêm, hàng xóm đều biết chú Vương, có người ngồi chung mâm với ông ấy, nói quả thật người đã đi từ sớm rồi, sáng mai ông ấy còn phải đi giết heo, uống xong rượu cáo lỗi là rời đi ngay, lúc ấy bọn họ còn chê cười ông ấy là kẻ bị vợ quản nghiêm.

Sau khi hiểu rõ, Lê Tiêu mang theo Chu Kiến đuổi trở về, lần này hắn để Chu Kiến lái xe, bản thân cầm đèn pin cẩn thận tìm ở trên đường, sau đó phát hiện ven đường có khác thường.

Hắn kêu Chu Kiến lái xe chậm một chút, cho nên tương đối dễ dàng thấy rõ, nhìn thấy cỏ dại ven đường giống như bị thứ gì đó đè lên, mặt đất cũng giống như bị người ta dùng chân cọ xát làm sạch, ngay lập tức cảm thấy không thích hợp.

Mặt đất xung quanh bị người ta dẫm bóng loáng, ngoại trừ bụi rậm đằng kia.

Lê Tiêu và Chu Kiến đi xuống xem xét, sau đó nhìn thấy mấy vết máu.

Lá gan hai người cũng lớn, hơn nửa đêm cầm đèn pin đi khắp nơi tìm vết máu, sau đó tìm được một người hôn mê bê bết máu gần bờ sông.

Lúc ấy Chu Kiến sợ tới mức không dám tiến lên, là Lê Tiêu đi qua xem thử người có còn thở hay không, nhận thấy vẫn còn hơi thở thoi thóp, nhanh chóng kêu Chu Kiến đến đây nâng người, hai người chạy thẳng đến bệnh viện trong huyện, nào biết đến bệnh viện trong huyện người ta lại không nhận, nói vết thương quá nghiêm trọng, chờ không kịp xe cấp cứu của bệnh viện, bọn họ lại lái xe máy chở người đến bệnh viện thành phố.

Lúc hắn trở về, chú Vương đang làm phẫu thuật, Lê Tiêu để Chu Kiến ở lại canh chừng, bản thân thì về nhà xem thử, chuẩn bị nói với thím Vương một tiếng.

Nhưng bởi vì trên người đều là máu, sợ thím Vương bị dọa sợ, nên muốn về nhà tắm rửa trước, thuận tiện xem Giang Nhu và con gái.

Giang Nhu nghe xong kinh hãi: "Là bị ai hại sao?"

Lê Tiêu lắc đầu: "Chắc là không phải, chú Vương ngày thường không có tranh cãi với ai, cũng không có lỗi với bất cứ người nào, anh đoán là bị người ta đụng trúng, có lẽ người nọ cho rằng mình đụng chết người, cho nên ném người đến bờ sông rồi bỏ chạy."

Hắn nhìn thấy dấu vết bánh xe trên người chú Vương.

Giang Nhu nhíu chặt mày.

Niên đại này tin tức không phát triển, chỉ sợ là tìm không thấy người.

Qua một lát, thím Vương xách hai túi đồ lớn đi qua đây.

Lê Tiêu nhanh chóng ăn hết, chén cũng không kịp rửa đã trực tiếp đi: "Giữa trưa anh sẽ trở về nấu cơm, em đừng nhúc nhích, đói bụng thì pha sữa bột mà uống."

Giang Nhu nhìn trong mắt hắn đều là tơ máu, trên cằm lún phún râu, cằm thanh tra rõ ràng, nhịn không được có chút đau lòng: "Trên đường lái xe cẩn thận một chút."

Lê Tiêu quay đầu lại nhìn cô một cái thật sâu, sau đó xoay người rời đi.

Hắn lái xe máy chở thím Vương thẳng đến bệnh viện thành phố.

Tới bệnh viện, Lê Tiêu thấy Chu Kiến ở cửa, Chu Kiến cũng nhìn thấy bọn họ, sải bước đi tới: "Người đã không có việc gì, bác sĩ cứu được rồi, nói chúng ta may mắn đưa tới kịp thời, nếu đến chậm một bước cũng không được."

Thím Vương nhẹ nhàng thở ra, sau đó hai mắt đẫm lệ nói: "Cảm ơn hai đứa, thật sự rất cảm ơn hai đứa…"

Liên tiếp nói lời cảm ơn.

Ngoại trừ nói lời cảm ơn, bà cũng không biết có thể nói cái gì, chỉ cảm thấy lần này đúng là ông trời phù hộ.

Lê Tiêu đánh gãy lời bà nói: "Chúng ta vẫn nên đến phòng bệnh trước thì hơn."

"Được, được…"

Thím Vương vội gật đầu, bà cũng muốn đi xem người thế nào rồi.

Chu Kiến nói lầu mấy và phòng nào, Lê Tiêu míc ra năm tệ đưa cho hắn, kêu hắn đi mua chút đồ ăn sáng, sau đó đưa Thím Vương đến phòng bệnh.

Trên đường đến đây, thím Vương đều cố gắng chống đỡ hơi thở, hiện giờ nhẹ nhàng thở ra, chịu không nổi nữa, vừa mới đi được hai bước đã loạng choạng sang một bên.

Lê Tiêu nhanh chóng duỗi tay đỡ lấy bà, trực tiếp cầm lấy túi da rắn trên vai bà, nhẹ giọng nói: "Đi thôi."

Thím Vương lau đôi mắt, trong lòng cảm động không thôi.

Cảm thấy đứa nhỏ này đúng là giống như Giang Nhu nói, ngoài lạnh trong nóng, ngày thường có vẻ lạnh lùng, lãnh đạm, nhưng lại là một người rất tốt.

Lê Tiêu mang theo thím Vương lên lầu, tới phòng bệnh, thím Vương nhìn thấy toàn thân chú Vương bị băng vải trắng quấn quanh, nhịn không nổi nhào đến khóc lớn.

Lê Tiêu cũng không tiện quấy rầy bà, đi ra ngoài nói chuyện với y tá, biết được số tiền mình ứng trước đó không đủ, lại trở về nói với thím Vương một tiếng.

Thím Vương làm gì hiểu mấy thứ này, bà lớn như vậy cũng chưa từng tới bệnh viện, khi con gái còn nhỏ bị bệnh, bà đều tìm đến chỗ vị bác sĩ già trên phố tiêm và mua thuốc.

Vừa mới đến bệnh viện thành phố, bà cũng không biết đường đi như thế nào.

Có điều thím Vương tín nhiệm Lê Tiêu, trực tiếp đưa tiền cho Lê Tiêu, để hắn giúp đóng viện phí, còn hỏi hắn buổi sáng ứng bao nhiêu.

Lê Tiêu giúp bà nhiều như vậy, bà cũng không thể lợi dụng người ta.

Lê Tiêu cũng không phải người xấu tính, chủ yếu là vì hiện tại hắn và Giang Nhu đều nghèo, không muốn làm cái gì mà người giàu có, cho nên nói đúng sự thật.

Sau đó xuống lầu giúp thím Vương đóng viện phí, lúc lên lầu lại hỏi bác sĩ tình huống cụ thể và tìm chỗ mua cơm.

Trở lại phòng bệnh, hắn giải thích cặn kẽ tình huống cho thím Vương, cuối cùng yên lặng rót cho bà hai bình nước nóng, sau khi mọi chuyện ổn thỏa mới tạm biệt: "Thím chăm lo trước đi, con đã chào hỏi qua với y tá, giữa trưa cô ấy sẽ giúp thím đặt một phần cơm, buổi tối thím tự mình đi mua, ra cổng rẽ trái có rất nhiều tiệm bán thức ăn, phòng rót nước nóng ở cuối hành lang, chờ lát nữa y tá sẽ đem chăn đệm đến đây, buổi tối thím ngủ ở giữa giữa, sáng mai con lại đến thăm thím."

Giường ở giữa còn trống, có thể tạm thời ngủ được.

Trên giường đầu tiên có người, nhưng chỉ có một bà cụ lẻ loi, không có lấy một người bên cạnh.

Thím Vương không ngừng gật đầu: "Được, thím đã nhớ kỹ. Con nhớ đi đường chậm một chút, trên người có còn đủ tiền hay không?"

Nói xong còn moi trong túi, muốn lấy chút tiền cho hắn.

Lê Tiêu không lấy, vẫy tay tạm biệt xong thì rời đi.

Đợi người đi rồi, thím Vương mới lau nước mắt trở về phòng, bà cụ giường đầu tiên nhìn thấy, không nhịn được nói: "Con trai cô thật hiếu thuận, mọi chuyện đều thu xếp giúp cho cô."

Cũng không biết có nên khóc tiếp hay không? Nếu bà có đứa con hiếu thuận như vậy, chắc bà sẽ vui vẻ lắm.

Thím Vương nghe xong dở khóc dở cười, có điều cũng không lên tiếng phản bác.

Những gì mà Lê Tiêu làm, một chút cũng không kém hơn con trai ruột.

Trước kia bà cũng xem thường Lê Tiêu, cảm thấy đứa nhỏ này lăn lộn trong xã hội, so ra kém hơn con gái mình thi đậu đại học. Nhưng hiện tại, con gái bà có tiền đồ thì có tiền đồ, nhưng không có ở bên cạnh, thật sự giúp được bọn họ chỉ có hai đứa nhỏ Lê Tiêu và Giang Nhu.

Nếu hôm nay không có Lê Tiêu, những ngày tháng sau này của bà phải sống thế nào đây?

Lê Tiêu chở Chu Kiến trở về huyện thành, hai người hầu như cả đêm không ngủ, đều mệt mỏi không nhẹ.

Hắn đưa Chu Kiến về đến cửa nhà, sau đó lái xe máy đến chợ mua một chút thức ăn.

Trong nhà, Giang Nhu đang dỗ con ngủ, ngày thường giờ này đều là Lê Tiêu chăm sóc con bé, cũng không biết có phải nhớ kỹ hay không, hôm nay làm thế nào cũng không ngủ, còn luôn mở to mắt nhìn xung quanh, giống như là đang tìm người.

Giang Nhu tức giận nói: "Đúng là một đứa nhỏ tinh ranh."

Vừa dứt lời đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng xe máy, ngay sau đó là một bóng người trèo tường tiến vào.

Giang Nhu từ cửa sổ phòng nhìn thấy, liền ôm đứa nhỏ đi ra.

Giữa trưa, Lê Tiêu đơn giản làm một món thịt, một món rau cùng một món canh rau dưa đậu phụ.

Cơm nước xong xuôi, hắn tắm rửa rồi đi ngủ bù, Giang Nhu ôm con nằm bên cạnh hắn, cũng không biết có phải bố con tình thâm hay không, bé con cũng lập tức ngủ thiếp đi.

Lê Tiêu ngủ đến hơn sáu giờ chiều mới tỉnh dậy.

Sau khi tỉnh dậy dường như còn có chút mơ hồ, mở to mắt ngây ngốc nhìn mùng giăng trên đầu, mãi cho đến khi cảm nhận được gương mặt bị một thứ gì đó mềm như bông chạm vào, phản ứng lại được cái gì, chậm nửa nhịp mới nhìn sang bên cạnh.

Sau đó trực tiếp đối diện với một khuôn mặt trẻ con kề sát vào, đôi mắt của đứa nhỏ vừa đen láy vừa to tròn, tinh thần sáng láng nhìn hắn.

Phía sau con bé là Giang Nhu, Giang Nhu ôm đứa nhỏ đi về phía trước, cười hỏi: "Thất thần cái gì chứ? Hôm nay anh không ở nhà, con bé không thèm ngủ trưa, cứ tìm anh mãi đó."

Lê Tiêu nghe xong mỉm cười, đi đến ôm đứa nhỏ, trong lòng cảm thấy mềm mại.

Thật ra vừa rồi hắn cũng không nghĩ gì, chỉ là cảm thấy tối hôm qua tìm người, cứu người tuy rằng rất mệt, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, bởi vì hắn biết, thím Vương tới tìm hắn chính là xem hắn như người một nhà.

Loại chuyện này, trước kia sẽ không phát sinh ở trên người hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.