Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 2




Trên đường về quê, nguyên chủ gặp thổ phỉ, vì dung mạo xuất chúng, bị thổ phỉ nhìn trúng nên bắt nàng đi.

Nguyên chủ không phải vai phụ quá giỏi, chỉ là giai đoạn trước làm pháo hôi, vì thế phần diễn của nàng không nhiều.

Sau đó, vì nguyên chủ bị thổ phỉ đụng vào mất trong sạch, may được tiểu tướng sẽ chế.t sớm trong tương lai là Tiêu Hoài Thanh cứu.

Trên thực tế, Yến gia đã biết chuyện nguyên chủ bị thổ phỉ bắt từ sớm, vì bảo vệ sự trong sạch cho những nữ nhi khác trong gia tộc nên Yến gia tuyên bố trên đường về quê nguyên chủ bị phát bệnh nên chế.t rồi.

Sau khi bốn người khác đi, thân phận của nàng cũng được Tiêu Hoài Thanh điều tra ra, nói với nàng Yến gia đã xóa tên nàng rồi.

Cũng từ đây mà nàng trở thành hắc hộ.

Ở thời đại này, hắc hộ phải vào đại lao!

Mặc dù vô tội, nhưng nữ tử vào đại lao thì chờ đợi nàng là những lão già không lấy được thê tử hoặc người bề trên nào đó nhìn trúng, trở thành thiếp thất tùy ý bị giao dịch.

Kết cục như vậy, nguyên chủ biết rõ mình không có tương lai, lúc bi phẫn nàng xúc động đập đầu vào tường mà chế.t.

Yến Thu Xuân hiện tại xem như xuyên đến sớm, vào lúc vừa bị thổ phỉ bắt cóc. Vì nàng biết tình huống tiếp theo, không muốn bị bán đi nên biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn. Nàng muốn sống sót, nên phô bày tài nấu nướng của mình, xin đươc mấy ngày thích ứng.

Vốn dĩ nguyên chủ có dung mạo như hoa, kể khổ cả ngày lại thêm mấy hôm nay thổ phỉ bắt, nhiều người cũng muốn yên tĩnh một phen. Hơn nữa, tài nấu nướng của nàng không tệ, thỏa mãn sở thích ăn uống của bọn chúng nên bọn chúng mới không đụng vào người nàng. Chỉ cần kéo qua mấy ngày, Tiêu Hoài Thanh sẽ dẫn cứu binh đến.

Nhưng...

Nàng không thể về nhà của nguyên chủ.

Trong xã hội phong kiến này, nữ nhân vốn phụ thuộc. Cho dù thời đại của nguyên chủ cởi mở, có thể lập nữ hộ nhưng một nữ nhân tay trói gà không chặt, ôm vàng bạc sống một mình ở thời đại này là sự thách thức gian khổ nhất.

Yến Thu Xuân rất bất đắc dĩ, nàng không có bản lĩnh thắp sáng vũ trụ, cho dù ở hiện đại thì con gái sống một mình cũng rất nguy hiểm, càng không nói đến địa vị phụ nữ ở cổ đại rất thấp. Ông trời đưa nàng đến đây là vì thấy nàng sống quá ung dung à?

Nói lại, kiếp trước nàng sống rất hạnh phúc.

Ban đầu, vì không chịu được quy định thực tập 007 nên nàng lựa chọn từ chức về nhà làm dẫn chương trình ẩm thực. Sau đó, khi bắt đầu có fan đông đảo, nàng bắt đầu nhận thầu đất nuôi heo, gà, vịt, dê này nọ, nuôi trồng theo mô hình tự cung tự túc. May thay trở nên hot, bình thường chỉ cần nàng quay cảnh ngày thường, làm một món ăn thì đã có được một đống fan.

Thời gian trôi qua như thế nàng rất hài lòng, ai ngờ sau khi thức giấc thì đã ở trong nhóm thổ phỉ, Yến Thu Xuân khóc thảm rồi.

Trang viên to lớn của nàng không biết bị ai thừa kế!

Đang khó chịu, bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng khóc vang trời: "Tướng quân! Nữ nhi của ta đâu! Chẳng phải nó ở đây sao?" "Du Du..."

Nghe thấy thanh âm quen thuộc, cả đám nữ nhân kích động đứng lên, hét: "Nhất định là cha nương ta tìm đến!"

"Còn cha nương ta nữa!"

Bốn nữ hài kích động nói, lại nhìn về người duy nhất không lên tiếng hỏi: "A Xuânân, cha nương muội tới chưa?"

Yến Thu Xuân mím môi cười cười, lắc đầu: "Chúc mừng mọi người, nhanh đi đi."

Bọn họ nhìn nàng với vẻ đồng tình, nhất là khi nhìn đến dung mạo động lòng người của nàng, an ủi: "Chắc chắn bọn họ tới muộn, muội đừng lo lắng. Sau khi về nhà, ta mời muội đến nhà chơi."

"Đúng, ta cũng thế, cha ta sẽ bắt tôm cá tươi, nghe nói quý nhân ở kinh thành rất thích ăn. Đến lúc đó muội đến nhà ta, ta bảo cha ta làm cho muội ăn!"

Trong đó, người có quan hệ tốt nhất với Yến Thu Xuân trong mấy hôm nay là Triệu Thục Hoa trìu mến xoa đầu nàng: "Tỷ tỷ ở đường phía Tây, Vụ Thành, có chút gia thế. Nếu người nhà muội..." Nàng ấy dừng một lát, nói tiếp: "Thì xin tướng quân đưa muội đến chỗ ta, ta có miếng ăn thì nhất định muội cũng có."

"Đa tạ Thục Hoa tỷ tỷ!" Yến Thu Xuân cười mỉm nói.

Lúc này, cửa phòng của các nàng bị gõ vang.

Một nữ hài vội mở cửa, cửa phòng mở ra, đứng bên ngoài là một nam tử trẻ tuổi thanh tú, mặc quân phục. Đây là thân binh của Tiêu tướng quân, tên Diêm Hưởng, mấy hôm nay phụ trách trông nom bọn họ.

"Lâm cô nương, Trương cô nương..." Hắn đọc liên tục bốn cái tên, đúng lúc là bốn nữ hài, sau đó nói: "Tướng quân đã mời người nhà bốn vị đến, các vị có thể cùng bọn họ trở về."

Các cô gái nghe vậy không hề thấy bất ngờ, sau khi tạm biệt Yến Thu Xuân thì vội rời đi: ""Đa tạ đại nhân!"

"Xin giúp chúng ta nói lời cảm tạ Tiêu tướng quân..."

Các cô gái liên tục đi ra ngoài, tiếng động nhanh chóng biến mất. Bọn họ được người nhà đón về, chỉ có Yến Thu Xuân ngồi trong phòng một mình, im lặng gặm hạt dưa.

Hạt dưa này rất thơm, hạt tròn đầy rất ngon.

Đang ăn ăn, bỗng nhiên Yến Thu Xuân nghĩ đến gì đó, nàng dừng ăn hạt dưa, hình như ban nãy có người nói cha nàng ấy bắt tôm cá tươi phải không?

Vụ Thành có rất nhiêu tôm cá tươi?

Nói cách khác, Vụ Thành có nhiều cua, tôm sông, không bị nền công nghiệp gây ô nhiễm, chắc là có tôm ngao nước ngọt và sò?

Nhắc đến thức ăn ngon, Yến Thu Xuân lên tinh thần!

Là một đầu bếp, Yến Thu Xuân nghe thấy tôm cá tươi đã nghĩ đến vô số món ăn ngon có thể làm ra.

Nhưng thời gian hiện tại cũng khá muộn, nàng chỉ có thể đi thử vận may, lúc ra cửa, nói với quan binh bảo vệ nàng một tiếng, để họ chủ động đi theo nàng ra đường tìm chỗ nào có người bán rau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.