Tắm xong, ra tới.
Tiết Văn Hãn phát hiện Tô Nhật An khổng về phòng mình mà là ngồi trên một băng ghế nhỏ trước phòng chờ hắn.
Tiết Văn Hãn có chút kinh ngạc.
Thấy Tiết Văn Hãn đi ra, Tô Nhật An vội vàng chống gậy gỗ đứng lên, hỏi Tiết Văn Hãn: “Ngươi không sao chứ?”
Đây vẫn là lần đầu tiên Tô Nhật An quan tâm hắn, trong lòng Tiết Văn Hãn ấm áp, cảm giác không tồi, “ Ừm ” một tiếng, vừa định nói: “Không sao.” Liền nghe Tô Nhật An nói: “Nếu không có việc gì thì ngươi có qua nhà đại bá ôm Đậu Tử về được không, ta , ta có hơi bất tiện……”
Nói Tô Nhật An cúi đầu nhìn thoáng qua chân mình.
Đi nhà đại bá khẳng định đại bá lại hỏi đông hỏi tây, nói không chừng còn đưa đồ vật cho mình, đến lúc đó đại bá mẫu lại lại không cao hứng.
Tiết Văn Hãn: “……”
Thì ra không phải quan tâm hắn, làm hắn còn vui một hồi.
Bất quá, Đậu Tử vẫn vẫn phải đón về, “Được” một tiếng, Tiết Văn Hãn dặn dò Tô Nhật An: “Ngươi vào phòng đi, đừng ngốc ở bên ngoài, chờ ta ôm Đậu Tử về chúng ta liền ăn cơm.”
Trời không còn sớm lại không ăn liền không thấy đường.
Tô Nhật An “Được" một tiếng, nhìn đầu tóc rối tung còn nhỏ nước trên vai Tiết Văn Hãn, do dự một cút, lại nhắc nhở Tiết Văn Hãn: “Ngươi nếu không…… lau tóc một chút?” Như vậy ra cửa quá thất lễ.
Cho dù Tiết Văn Hãn là một hán tử.
Nghe Tô Nhật An nói, Tiết Văn Hãn hơi dừng chút, giơ tay sờ sờ đầu tóc ướt dầm dề của mình , hơi có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cười
“Đã quên.”
Đã quên hiện tại nắm cũng là người cổ đại có tóc dài.
Nói thanh “Ta đi vào lau một chút ”, Tiết Văn Hãn quay người đi vào phòng, tìm sợi dây cột tóc tương xứng vớ quần áo đại khái cố định tóc lại.
Ra tới lại nói với thượng Tô Nhật An nói còn đứng ngoài cửa: “Ta đi, ngươi về phòng đi.” Sau đó rời đi dưới ánh nhìn chăm chú của Tô Nhật An.
Tiết Văn Hãn đi rồi, Tô Nhật An liền chống gậy gỗ nhảy vào y và Tô Đậu Tử ở.
Không quá muốn ra đi.
Vừa đi ra, Phúc thẩm ân cần làm y không được tự nhiên.
Còn không bằng cứ ở trong phòng, chờ Tiết Văn Hãn trở về lại nói.
Tiết Văn Hãn đi mau trở lại cũng mau, chủ yếu là hắn không có đến nhà Tô Thế Bình, ở trên đường liền đụng phải Tô Thế Bình cùng với một đám người vừa từ trên núi xuống.
Nhìn Tiết Văn Hãn ăn mặc áo dài gấm vóc, tóc dài phiêu tứ tán, mặt như quan như ngọc, hoàn toàn bất đồng với khi nãy ở trên núi, mọi người sửng sốt.
Vẫn là Tô Đậu Tử trước phản ứng lại trước, cách thật xa liền hô một tiếng “Cha”
Tiết Văn Hãn kéo ra cười, “ Cha đây ” một tiếng, đi qua đi chào hỏi Tô Thế Bình, tiếp nhận Tô Đậu Tử từ trong tay Tô Thế Bình, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua Tô Đậu Ngũ Ngưu được mấy hán tử nâng trở về ở phía sau, hỏi: “Không chết đi?”
Tô Thế Bình bị hắn chọc tức tớ bật cười.
Có ai hỏi thăm như vậy không hả?
Bất quá vẫn nói: “Không, mà có sống thì về sau càn tàn phế.” Tàn cũng tốt.
Tô Thế Bình là một chút cũng không vì gã mà khổ sở.
Còn có chút cao hứng.
Tuy rằng làm lí chính không nên có loại suy nghĩ này, nhưng là…… Khống chế không được .
Ông chính là thật cao hứng.
Loại người khốn nạn như Tô Ngũ Ngưu, nếu không phải gã đổ tú tài thì ông đã sớm đuổi gã ra khỏi thôn lâu rồi, nhưng cố tình gã lại là tú tài, một lí chính nho nhỏ như ông không có tư cách đuôi gã ra khỏi đây, bây giờ quá tốt
Tàn.
Xem về sau gã làm sao tác quai tác quái.
Hiện tại thuế má nặng, gần như chiếm tới thu hoạch hai thành, có khi vong nhiều hơn; Tô Ngũ Ngưu là tú tài, ruộng đất trên danh nghĩa sẽ không đánh thuế, mấy lão nhân kia khẳng định sẽ không để gã chết.
Nhưng mà không để gã chết không đồng nghĩa với việc sẽ để gã sống tốt.
Có ông ở đây đương nhiên sẽ không để gã dễ chịu.
Ai bảo gã trước kia khi dễ Đậu Tử như vậy làm chi.
Rồi ai cũng gặp quả táo ( báo ) thôi, luật hoa ( nhân ) quả không chừa một ai.
Đem vui sướng khi người gặp họa của Tô Thế Bình xem ở trong mắt, Tiết Văn Hãn cười một cái, cái gì cũng không nói, hắn có thể lý giải.
Chỉ bằng những việc trước kia Tô Ngũ Ngưu làm, người trong thôn không thích gã hẳn là nhiều đi.
Người không muốn gã sống tốt càng nhiều hơn
Bao gồm cả Tô Nhật An.
Nghĩ đến đây, Tiết Văn Hãn liền nhớ đến vừa rồi trên vách núi hắn hỏi Tô Nhật An có nghe thấy gì không, Tô Nhật An mặt vô cảm phủ định câu hỏi của hắn .
Không nhịn được cười.
Tiết Văn Hãn giơ tay, xoa xoa đầu tóc mềm như bông của Tô Đậu Tử trong lòng, nói với mọi người: “Tô Ngũ Ngưu liền giao cho các ngươi, ta ôm Đậu Tử trở về trước.” Nói xong lại cùng Tô Thế Bình nói hai tiếng.
Bảo Tô Đậu Tử nói tạm biệt với Tô Thế Bình và các thôn dân, liền ôm nó về nhà.
Trong nhà, Phúc thẩm đã nấu cơm xong, thấy Tiết Văn Hãn vào cửa, liền hỏi: “Lão gia, cơm đã chín rồi, ngài muốn ăn luôn bây giờ sao?”
Tiết Văn Hãn “Ừ” một tiếng, bảo Phúc thẩm đem đồ ăn lên bàn, tự mình ôm Tô Đậu Tử vào cửa.
Vừa vào cửa thấy Phúc thẩm đi rồi, Tô Đậu Tử liền trộm hỏi nhỏ vào tai hắn: “Cha, bọn họ tại sao còn ở nhà ta nha? Không quay về ngủ sao?”
Tiết Văn Hãn bị Tô Đậu Tử chọc cười.
Ban ngày ăn nói có bài bản hẳn hoi, mệt hắn còn tưởng nó hiểu rồi.
Nguyên lai là nói cho có thôi.
Tiết Văn Hãn nói với nó về sau Phúc thúc và Phúc thẩm đều sẽ ở đây, cũng không biết tiểu gia hỏa nghe có hiểu không, nhưng mà chăm chỉ gật đầu lắm.
Vừa hỏi hiểu chưa, đã nói hiểu rổi.
Không biết là hiểu thật hay là giả hiểu nữa.
Mới vừa vào cửa, Tô Nhật An liền từ bên trong ra tới.
Chống gậy gỗ —— Tiết Văn Hãn mức nhìn không kỹ, giờ mới thấy, gậy gỗ còn có góc nhọn, nghĩ đến hẳn lấy trong đống củi bên nhà.
Xem ra trừ bỏ thùng tắm, còn phải làm thêm một cây gậy cho Tô Nhật An.
Thùng tắm cần nhiều gỗ, không cho ngay được, nhưng quải trượng* thì không thành vấn đề.
( * : cây gậy. Để vậy cho sang )
Tùy tiện chặt một đoạn trên cây là được.
Tô Đậu Tử vừa vào cửa liền cao hứng hô một tiếng “A Mỗ”, Tô Nhật An đáp một tiếng, vừa quay đầu liền nhìn thấy Tiết Văn Hãn nhìn chằm chằm chân y, không được tự nhiên rụt rụt, hỏi Tiết Văn Hãn: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Tiết Văn Hãn thu hồi ánh mắt, hỏi y: “Ngươi đi xem đại phu, ông ấy nói thế nào?”
Tô Nhật An “À” một tiếng, nói: “Liễu đại phu mọi độc rắn không nghiêm trọng, lúc đó ngươi lại, lại……” Nói mới nhớ tới Tiết Văn Hãn làm trò xốc qυầи ɭóŧ chả y lên trước mặt nhiều người như vậy, mặt Tô Nhật An hơi hơi phiếm hồng, ngay cả nốt ruồi son sau tai cũng đỏ tươi.
“Lại, lại gì đó, iền không nghiêm trọng, lại bốc hai gói thuốc giải độc, nói uống xong lại đến là được.” Tô Nhật An có chút ngượng ngùng.
Nhìn mặt Tô Nhật An đỏ hồng, Tiết Văn Hãn rất tự mình hiểu lấy không cảm thấy Tô Nhật An là bởi vì yêu mình mới đỏ mặt, phỏng chừng là ngượng ngùng, lại nổi lên vài phần tâm tư trêu đùa, cong môi xấu xa hỏi: “Ta cái gì?”
Tô Nhật An có lẽ là không nghĩ đến Tiết Văn Hãn sẽ hỏi như vậy, sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Tiết Văn Hãn một cái, há miệng thở dốc, muốn nói cái gì, cuối cùng lại có chút ảo não cái mà ngậm lại miệng.
Tiết Văn Hãn bị phản ứng của y chọc cho vui vẻ.
Cười một tiếng, cũng không trêu chọc y nữa, “Được rồi, đùa ngươi thôi, đi, chúng ta đi ăn cơm, lại không ăn trời liền tối.”
Tuy rằng có đèn dầu, nhưng đồ chơi kia có thể sáng như bóng đèn.
Hơn nữa đèn dầu phí dầu, lấy tính tình tiết kiệm của Tô Nhật An, không chừng ngay cả đèn dầu y cũng luyến tiếc dùng —— điểm này tối hôm qua Tiết Văn Hãn đã lĩnh giáo rồi.
Nghe Tiết Văn Hãn chuyển đề tài, Tô Nhật An cũng không cắn mãi không buông.
Cúi đầu “Được” một tiếng, đi theo sau Tiết Văn Hãn, đến nhà chính, Phúc thẩm đã đem đồ ăn dọn lên bàn.
Trên bàn đặt ba đôi đũa ba cái chén, hiển nhiên là chuẩn bị cho ba người bọn họ.
Tô Đậu Tử còn chưa vào cửa đã nghe được mùi hương rồi, đi vào, nhìn thấy trên bàn để ba món đồ ăn còn tốt hơn khi ăn tết nữa có cơm tẻ, Tô Đậu Tử lập tức mất bình tĩnh, kích động ôm lấy cổ Tiết Văn Hãn: “Cha, đây là cho chúng ta ăn sao?”
“Đúng rồi,” Tiết Văn Hãn cười cười nhìn bộ dạng mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm đồ ăn, ừng ực ừng ực nuốt nước miếng của nó: “Đậu Tử thích không?”
“Thích thích.” Tô Đậu Tử liên tục gật đầu, đôi mắt không hề rời khỏi bàn ăn. Ngay cả A Mỗ ngày thường nó thích nhất kêu nó, nó cũng không nghe thấy.
Một bộ sói đói, như là nhiều ngày không được ăn, hận không thể trực tiếp bổ nhào vào bàn cơm.
Tô Nhật An bị bộ dáng của nó khí cười.
Tuy rằng chính y lúc nhìn thấy một bàn ăn ngon cũng có chút thèm.
Nhưng Tô Đậu Tử…… Thật sự là quá mất mặt, thật không muốn nói cho người ta biết nó là con y.
Khí xong, Tô Nhật An trong lòng lại trống rỗng, nói trắng ra là vẫn là y không bản lĩnh, nếu y có bản lĩnh, mỗi ngày cho Tô Đậu Tử ăn ngon, Tô Đậu Tử cũng không đến nổi nhìn thấy thứ tốt liền biến thành dáng vẻ này.
Đáy lòng thở dài.
Tô Nhật An cũng chú ý tới trên bàn chỉ có ba bộ chén đũa ,sửng sốt, lại hỏi Tiết Văn Hãn: “Phúc thúc cùng Phúc thẩm không cùng chúng ta ăn cơm sao?”
Y rốt cuộc vẫn là lớn lên trong thôn.
Đối với trong nhà đột nhiên nhiều ra hai cái hạ nhân vẫn có chút không được tự nhiên.
Càng đừng nói để Phúc thúc và Phúc thẩm ăn ở nơi khác.
—— bởi vì trong thôn, chỉ có bà bà ( aka mẹ chồng) hoặc là tức phụ phu lang cúc kỳ ác độ mới không co người nào đó trong lên bàn ăn, để người đó ăn ở chỗ khác.
Tuy rằng Phúc thúc và Phúc thẩm không phải người nhà bọn họ.
Nhưng nếu Tiết Văn Hãn mua tới chính là người một nhà.
Làm cho bọn họ ăn một mình ở chỗ khác, Tô Nhật An rốt cuộc có chút ngượng ngùng.
Tiết Văn Hãn nhìn Tô Nhật An một cái, do dự một chút, lại nói: “Vậy hôm nay cùng nhau ăn đi, ta đi ra ngoài gọi bọn họ .” Một người hai người cũng không sao, về sau lại nói, huống chi thức ăn hôm nay nhiều, ba người bọn họ cũng ăn không hết.
Nghe Tiết Văn Hãn nói, Tô Nhật An “Ừ” một tiếng, vốn dĩ y là muốn đi gọi người, nhưng chân y sưng như vậy rất bất tiện, cũng không thể hiện.
Nhưng Tô Đậu Tử nghe thấy Tiết Văn Hãn nói liền không bình tĩnh.
Ồn ào bảo Tiết Văn Hãn thả nó xuống.
Tiết Văn Hãn vốn dĩ muốn thả nó xuống, nghe nó nói ngược lại càng ôm nó lên.
Đem Tô Nhật An chọc cười đồng thời chọc đến Tô Đậu Tử oa oa oa kêu to “Cha, tại sao người lại như vậy nha, con không muốn ra ngoaig!!”
Tuy rằng rằng ồn ào, nhưng lải hiểu được đúng mực, ồn ào vài câu liền dừng lại.
Nhỏ giọng hừ hừ hai tiếng, đem đầu oa trong lòng Tiết Văn Hãn không phản ứng hắn.
Thẳng đến khi Tiết Văn Hãn gọi Phúc thúc và Phúc thẩm tiến vào, đem người đặt trên cái ghế gần Tô Nhật An, tiểu gia hỏa mới tốt lên.
__________