Xuyên Thành Thời Xưa Cẩu Huyết Trong Sách Tra A

Chương 42




Trước khi ngủ Thẩm Tiện lại uống thuốc thêm lần nữa, sáng hôm sau liền khỏe hơn nhiều, sau khi chạy bộ về thì chạy đi nấu bữa sáng, thấy Lâm Thanh Hàn thức dậy đi rửa mặt, Thẩm Tiện cười nói: "Chào buổi sáng Thanh Hàn".

"Chào". Lâm Thanh Hàn thoạt nhìn còn chưa tỉnh ngủ, nhìn Thẩm Tiện một cái, đặt tay lên trán cô, "Ừm, không nóng, sau này ngủ đừng mở toang cửa sổ như vậy, cũng đừng có thổi quạt cả đêm".

"Ừm, không phải là do trước đó tâm tình không tốt sao, sau này không vậy nữa". Thẩm Tiện cười trả lời.

Sau khi ăn sáng, lúc chuẩn bị lái xe, Thẩm Tiện lại mở hệ thống thông gió một lúc, sau đó mới cùng Lâm Thanh Hàn ngồi vào xe, Lâm Thanh Hàn nhìn thoáng qua Thẩm Tiện, hỏi: "Vậy cô nhân viên trong đó chị định xử lý thế nào?".

Thẩm Tiện vừa quan sát ven đường vừa nói: "Đuổi việc, dù sao cũng đang trong thời gian thử việc, người có tâm thuật bất chính không thể lưu lại công ty, mất công sau này lại chọc ra chuyện gì lớn".

"Cũng đúng". Lâm Thanh Hàn gật đầu nói.

Lúc Thẩm Tiện đi đến công ty, tất cả nhân viên đều đang làm việc, điều khiến Thẩm Tiện kinh ngạc chính là Viên Trân Trân giống như không có việc gì mà ngồi ở chỗ làm việc.

Thẩm Tiện đứng ở cửa văn phòng, kêu Viên Trân Trân một tiếng: "Viên Trân Trân, cô tới văn phòng tôi một chuyến".

Viên Trân Trân thấy Thẩm Tiện kêu mình, sắc mặt có hơi không ổn mà đi vào văn phòng Thẩm Tiện, lúc cô chuẩn bị đóng cửa thì bị Thẩm Tiện ngăn lại, "Không cần đóng cửa, cứ để vậy nói chuyện là được, kỳ thực tập của cô dừng ở đây, đây là tiền lương mấy ngày nay của cô, sau này không cần tiếp tục đến công ty".

Viên Trân Trân đỏ mắt, vội vã giải thích nói: "Giám đốc, chuyện hôm trước thật sự là ngoài ý muốn, tôi cũng không biết kỳ dễ cảm của tôi sẽ đến sớm".

"Không biết? Tôi thấy cô là đoán chắc nó sẽ tới đi, trước đó mỗi ngày đều đúng giờ tan làm, chỉ có ngày đó vẫn ngồi đợi đến 7 giờ? Cô cảm thấy tôi sẽ tin sao? Không cần lãng phí thời gian, lấy tiền, ký tên rồi đi đi". Thẩm Tiện nói, không hề để ý Viên Trân Trân giải thích, thấy cô ta vẫn còn đứng đó không chịu đi, Thẩm Tiện lại tiếp tục nói: "Tôi muốn chừa chút mặt mũi cho cô, đừng để tôi gọi bảo vệ đuổi cô ra ngoài".

Viên Trân Trân đỏ bừng mặt, đi qua vài bước, ký tên lên đơn thôi việc mà Thẩm Tiện chuẩn bị trước, cầm tiền trên bàn đi ra ngoài.

Tống Mẫn thấy Viên Trân Trân sắc mặt không tốt bước ra từ văn phòng Thẩm Tiện, vội vàng hỏi: "Trân Trân, cậu làm sao vậy? Sắc mặt kém như vậy?".

Viên Trân Trân nhìn Tống Mẫn một cái, bắt đầu thu dọn đồ đạc trên bàn, "Không có gì, tôi không làm nữa".

"Sao đột nhiên không làm nữa?". Tống Mẫn hơi lo lắng hỏi.

Viên Trân Trân nâng mắt lên, lạnh lùng nhìn cô một cái, "Không có cái gì, chỉ là không muốn làm nữa được không? Đừng làm phiền tôi thu dọn đồ đạc".

Tống Mẫn chưa bao giờ thấy Viên Trân Trân như vậy, hơi ngơ ngác, sau đó khôi phục lại bình thường, nói: "Tớ cũng chỉ quan tâm cậu mới hỏi, thái độ của cậu là sao?".

"Hừ, quan tâm tôi? Tôi thấy là đang muốn chê cười tôi đi, không cần cô giả bộ tốt bụng". Động tác thu dọn đồ đạc của Viên Trân Trân bắt đầu mạnh bạo lên.

Lý Tỉnh và Diêm Cường thấy vậy thì ngứa mắt, nói với Tống Mẫn: "Cô mặc kệ cô ta, để cô ta tự mình dọn đồ đi đi". Lúc này Tống Mẫn mới trở lại vị trí của mình, chỉ là ngồi đó thất thần, đây là đồng nghiệp tốt mỗi ngày ăn cơm trưa cùng cô?

Viên Trân Trân nghẹn trong lòng, cô không phục, vì thế lúc thu dọn tạo ra tiếng động rất lớn, hơn mười phút sau, Viên Trân Trân mang theo đồ đạc của mình ra khỏi công ty.

Thẩm Tiện làm xong việc của mình thì đi qua văn phòng của nhân viên, nhìn mọi người đang bận rộn, mở miệng nói: "Mọi người dừng tay một chút, tôi cần nói mấy câu, vì một ít nguyên nhân nên Viên Trân Trân bị sa thải, cụ thể là gì tôi sẽ không nói, chừa một ít mặt mũi cho cô ấy, rất nhanh công ty chúng ta sẽ nhận thêm rất nhiều nhân viên, tôi hy vọng mọi người có thể tập trung vào công việc của mình, đừng nghĩ một ít việc không nên nghĩ, xong rồi, mọi người tiếp tục đi".

Chờ Thẩm Tiện đi rồi, Diêm Cường mới lặng lẽ nói với Lý Tỉnh: "Thì ra là làm sai chuyện bị đuổi việc nha, giám đốc tốt như vậy, xem ra Viên Trân Trân phạm sai lầm rất lớn".

"Ừ ừ, vốn dĩ công ty sắp mở rộng, sau này chúng ta nhất định sẽ càng ngày càng tốt, nhưng mà cũng không trách được người khác, cô ta tự mình làm sai còn tỏ thái độ kia".

Buổi chiều, miệng vết thương của Triệu Kiến Nghiệp đã lành lại, cắt chỉ xong là có thể về nhà, Thẩm Tiện chạy đến bệnh viện, giúp đỡ đưa Triệu Kiến Nghiệp về, sau đó mới đi đón nhóc con và Lâm Thanh Hàn.

Cả ngày hôm qua Thẩm Điềm không thấy được Thẩm Tiện, từ nhà trẻ chạy ra liền muốn ôm Thẩm Tiện một cái, Thẩm Tiện nhìn bộ dạng đáng yêu của nhóc con liền bế nhóc con lên.

"Mommy, hôm qua Điềm Điềm ngoan ngoãn ở cùng với bà nội ông nội ~". Thẩm Điềm cọ bả vai Thẩm Tiện làm nũng.

"Ừm, Điềm Điềm ngoan nhất, đi, chúng ta đi đón mẹ". Thẩm Tiện nựng nựng khuôn mặt nhỏ của nhóc con, đặt nhóc con ngồi trên ghế em bé.

Từ khi Thẩm Tiện mua xe, gần như mỗi ngày cô đều sẽ đi đón Lâm Thanh Hàn, dần dần, các đồng nghiệp của Lâm Thanh Hàn cũng quen với việc này.

Hàn Nhụy thấy Thẩm Tiện thì bắt đầu trêu ghẹo Lâm Thanh Hàn, "Ôi, Thẩm Tiện nhà chị lại tới nữa?".

Lâm Thanh Hàn khẽ đẩy Hàn Nhụy một chút, cười nói: "Đừng nói bậy, hiện tại tôi với chị ấy không có quan hệ".

Hàn Nhụy nhìn khóe môi đang mỉm cười của Lâm Thanh Hàn, nghẹn cười nói: "Không có quan hệ còn tốt với chị như vậy, nếu có quan hệ, không lẽ muốn làm mù mắt tụi em?".

"Em đó, cứ nghĩ chuyện gì không đâu, tôi đi trước đây". Lâm Thanh Hàn nói với Hàn Nhụy.

"Đi nhanh đi, đừng để Thẩm Tiện nhà chị đợi lâu". Hàn Nhụy cười nói.

Thẩm Tiện thấy tâm tình Lâm Thanh Hàn không tệ, hỏi: "Sao vậy? Em cười gì đó?".

"Không có gì, đi nhanh đi, Điềm Điềm còn đang chờ kìa". Lâm Thanh Hàn nói, đi về phía chiếc xe.

Sau khi ngồi vào xe, Lâm Thanh Hàn nhìn thoáng qua Thẩm Tiện, hỏi: "Sa thải nhân viên đó rồi?".

Thẩm Tiện gật gật đầu, nói: "Ừ, đã đưa tiền lương mấy hôm nay cho cô ta, cũng không nói rõ nguyên nhân sa thải cho người khác biết, nếu là tôi của trước đây....". Thẩm Tiện tạm ngừng.

Lâm Thanh Hàn đợi vài giây không thấy cô nói tiếp, hơi thắc mắc hỏi: "Trước đây thì sao?".

"À, không có gì, nếu là trước đó, ngay cả tiền lương đều không cho cô ta". Thẩm Tiện vội vàng sửa miệng, tùy ý nói đại một câu, ban đầu cô định nói nếu là cô ở đời trước, người nào dám làm như vậy đều bị cô phong sát, cũng vì thế mà sau đó không có ai dám có loại tâm tư đó với cô.

Lâm Thanh Hàn gật đầu nói: "Bỏ đi, cũng may không có chuyện gì xảy ra, tiền lương cho rồi thì thôi".

"Ừm ừm". Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn không nhìn ra sơ hở, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Sau khi về nhà, lúc Lâm Thanh Hàn thay quần áo cho nhóc con thì nhóc con nhìn thấy bộ đồ hình bò sữa, ôm cánh tay Lâm Thanh Hàn làm nũng: "Mẹ, Điềm Điềm muốn mặc bộ kia, mẹ mặc với Điềm Điềm được không?".

Lâm Thanh Hàn nhìn thoáng qua vị trí Thẩm Điềm đang chỉ, thấy là bộ đồ hình bò sữa lần trước Thẩm Tiện mua, lúc đó cô và Thẩm Tiện còn không thể bình tĩnh nói chuyện.

Lâm Thanh Hàn xoa xoa bím tóc nhỏ của nhóc con, khóe môi hơi gợi lên, "Được nha, vậy Điềm Điềm có muốn để mommy cũng mặc giống con không?".

"Muốn, Điềm Điềm muốn mẹ và mommy đều mặc ~". Thẩm Điềm kéo dài giọng nói.

"Được, vậy mẹ thay áo hình bò con cho Điềm Điềm, Điềm Điềm đi kêu mommy cũng thay, được không?". Lâm Thanh Hàn nựng nựng khuôn mặt nhỏ của con gái nói, cũng không thể để một mình cô mặc bộ đồ này, rất xấu hổ nha, hơn nữa, lần trước cô thấy Thẩm Tiện mặc nó, bây giờ nhớ lại còn thấy rất đáng yêu.

"Dạ! Mommy cũng phải mặc mới được". Thẩm Điềm gật đầu, nhăn cái mũi nhỏ, nói với Lâm Thanh Hàn.

Lâm Thanh Hàn đầu tiên là giúp Thẩm Điềm thay áo ngủ hình bò con, Thẩm Điềm vừa thay xong liền lon ton chạy đi tìm Thẩm Tiện, vừa chạy vừa nói: "Mommy, đổi áo ngủ giống Điềm Điềm ~".

Thẩm Tiện đang thay đồ giữa chừng, nhóc con liền chạy tới, thuần thục ôm đùi Thẩm Tiện, "Mommy, mommy nhìn Điềm Điềm, mommy cũng mặc đồ hình bé bò con".

Thẩm Tiện nhìn nhóc con đang ôm đùi mình, nhóc con còn đội mũ áo, hai chiếc sừng nhỏ trên đỉnh đầu lắc qua lắc lại cọ cọ chân cô, Thẩm Tiện làm sao có thể không đổi?

Sờ sờ khuôn mặt nhỏ của nhóc con, Thẩm Tiện cười nói: "Được, Điềm Điềm nói cái gì thì là cái đó, mommy thay liền đây".

Nói xong, Thẩm Tiện lại lấy bộ đồ hình bò sữa ra, chờ Thẩm Tiện thay xong nhóc con mới hài lòng mà gật gật đầu, bộ dạng kia trông y như tiểu bá tổng.

Thẩm Tiện buồn cười hỏi: "Tiểu Thẩm tổng hài lòng chưa?".

"Ưm ưm, hài lòng". Thẩm Điềm lại kéo tay Thẩm Tiện, kéo cô đi vào phòng khách.

Thẩm Tiện buồn cười phối hợp với nhóc con, con gái cô nhỏ như vậy sao có thể kéo được cô? Chờ đến khi đi vào phòng khách, Thẩm Tiện mới phát hiện Lâm Thanh Hàn cũng đang mặc bộ đồ ngủ y như mình, Thẩm Tiện nhớ lại, lúc trước Lâm Thanh Hàn còn nói cô trẻ con.

"Thanh Hàn, em mặc bộ đồ này đúng là rất xinh đẹp". Thẩm Tiện cười mỉm nhìn Lâm Thanh Hàn nói.

Lâm Thanh Hàn thấy điệu bộ này của Thẩm Tiện, trừng cô một cái, nói: "Là Điềm Điềm muốn tôi mặc, nếu không ai lại mặc bộ đồ trẻ con này với hai mẹ con mấy người?".

Thẩm Tiện một tay bế nhóc con lên, một tay kéo cánh tay Lâm Thanh Hàn, "Thanh Hàn, ba người chúng ta mặc đồ này chụp một tấm, được không?".

"Không, hai người chụp đi, tôi không chụp". Nói xong liền muốn trốn qua một bên.

Thẩm Tiện vừa lôi kéo Lâm Thanh Hàn vừa nhét nhóc con vào ngực cô, thừa dịp Lâm Thanh Hàn đang ôm nhóc con, Thẩm Tiện cầm điện thoại chuyển thành camera trước, giơ tay trái lên, ấn vào màn hình mấy cái, theo tiếng tách tách vang lên, hình ảnh ba người đùa giỡn vừa nãy đều được điện thoại lưu lại.

Thẩm Tiện còn nhìn nhìn mấy tấm ảnh vừa chụp, trêu ghẹo Lâm Thanh Hàn, nói: "Thật đáng yêu, đúng lúc tôi muốn đổi hình nền điện thoại".

"Thẩm Tiện, chị mau xóa cho tôi, chị bao tuổi rồi còn trẻ con như vậy". Lâm Thanh Hàn nói, buông con gái ra, muốn giật lấy điện thoại Thẩm Tiện.

Thẩm Tiện cao hơn Lâm Thanh Hàn vài centimet, Lâm Thanh Hàn vươn tay giành giật nửa ngày cũng không lấy được điện thoại, nhóc con đứng đó nhìn Lâm Thanh Hàn và Thẩm Tiện đùa giỡn, nhịn không được mà chạy tới ôm đùi Thẩm Tiện, "Mommy, Điềm Điềm cũng muốn chơi, cho Điềm Điềm chơi".

Thẩm Tiện bế nhóc con lên làm lá chắn, đến cuối cùng Lâm Thanh Hàn cũng không xóa được hình ảnh trong điện thoại Thẩm Tiện.

Buổi tối trước khi ngủ, Thẩm Tiện chọn một tấm ảnh vừa chụp lúc nãy, trong ảnh Lâm Thanh Hàn còn đang ôm nhóc con nhìn cô cười, bản thân thì đang nhìn camera cười, Thẩm Tiện cảm thấy tấm ảnh này không tệ, quyết định đổi thành ảnh nền điện thoại.

Thứ bảy, lúc Lâm Thanh Hàn và Hàn Nhụy ở nhà ăn ăn cơm thì nghe nói chủ nhật bệnh viện muốn tổ chức cho mọi người leo núi, loại hoạt đông này mỗi năm đều có, mục đích chính là để mọi người tụ lại với nhau, gắn kết tình đồng nghiệp, còn có thể dẫn người nhà theo, không ít người muốn dẫn vợ chồng, con cái đi chung.

"Thanh Hàn, hoạt động ngày mai chị đi không?". Hàn Nhụy hỏi.

Trước đó Lâm Thanh Hàn một mình chăm sóc con gái, các hoạt động trong bệnh viện cô đều không chịu tham gia, đây cũng là nguyên nhân khiến nhiều ở sau lưng nói Lâm Thanh Hàn ra vẻ thanh cao.

Lâm Thanh Hàn nghĩ nghĩ, đúng là lâu rồi cô không tham gia các hoạt động tập thể như vậy, Điềm Điềm có thể để ở chỗ mẹ, đến nỗi Thẩm Tiện, Lâm Thanh Hàn không biết Thẩm Tiện có thời gian để đi cùng cô không.

"Chị cũng không biết, nếu như có đi chị sẽ kêu Thẩm Tiện đi cùng, nếu không lỡ như gặp trúng bác sĩ Lục sẽ rất xấu hổ". Trước đó Lâm Thanh Hàn đã kể với Hàn Nhụy về chuyện giữa cô và Lục Kiến Bạch nên bây giờ Hàn Nhụy cũng không có hảo cảm gì với anh ta.

"Ừ ừ, kêu Thẩm Tiện nhà chị đi cùng, bác sĩ Lục nhất định không có biện pháp đến gần". Hàn Nhụy nói, nghẹn cười nhìn Lâm Thanh Hàn.

"Đã nói chị với chị ấy không có quan hệ gì khác, em đừng nói bậy". Lâm Thanh Hàn bất đắc dĩ cười cười.

"Có nói bậy hay trong lòng chị tự biết".

Văn phòng hậu cần trong bệnh viện, Lục Kiến Bạch đang nói chuyện với Phùng trưởng phòng, "Phùng trưởng phòng, nếu bệnh viện tổ chức ra ngoại ô chơi gia đình tôi có thể tài trợ nước khoáng và đồ ăn, vừa lúc gần đây gia đình tôi cũng mới mở một cửa hàng, coi như mọi người giúp tôi thử xem đồ ăn ngon không, có thể xuất hóa đơn, nhưng mà tôi có thể giúp anh tiết kiệm tiền, sau khi sửa sang sổ sách tôi có thể chuyển lại cho anh".

"Sao có thể không biết xấu hổ như vậy". Phùng trưởng phòng đẩy đẩy mắt kính, "Như vậy không phải chiếm lợi ích của cậu sao?".

"Tôi tới bệnh viện cũng nhiều năm rồi, Phùng trưởng phòng nếu như coi tôi là bạn thì quyết định vậy đi, chuyện này tôi cũng không có tổn thất gì, nếu mọi người cảm thấy đồ ăn ngon, vậy coi như làm quảng cáo cho cửa hàng nhà tôi, không phải sao?". Lục Kiến Bạch khuyên.

Phùng trưởng phòng vốn dĩ hám lợi nhỏ, ông ta làm trưởng phòng hậu cần ở bệnh viện đương nhiên vơ vét không ít lần, thấy Lục Kiến Bạch tự mình đưa tới cửa, sao có thể không đồng ý.

"Được, Kiến Bạch nha, cậu thật sự hiểu chuyện, sau này nếu có chuyện gì cần cứ đến tìm tôi". Phùng trưởng phòng thấy đưa đẩy đủ rồi, cũng lười giả bộ từ chối lần nữa.

"Đương nhiên, đương nhiên". Lục Kiến Bạch lại trò chuyện thêm vài câu với Phùng trưởng phòng, sau đó xoay người đi ra văn phòng, chỉ là khi bước ra, biểu cảm trên mặt lại thâm trầm, so với trước đó giống như hai người khác nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.