Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Nam Phụ

Chương 10




Phong Khinh Dương hung hăng trừng mắt nhìn em trai một cái.

Dù sao cũng là em trai ruột, cô sao có thể không rõ Phong Thiên Dương có cái đức hạnh gì chứ. Trước một giây còn nói muốn thay cô trút giận, sau một giây thì trong mắt chỉ có bóng hình xinh đẹp của người ta, chị gái ruột lập tức bị ném qua sau đầu.

Cô vốn là một tiểu tiểu thư cao ngạo, vì thế sau khi bị đoạt mất vị trí thì xác thật lúc đấy cô vô cùng chán ghét Đường Đường, đặc biệt thấy sau đó Đường Đường nổi tiếng thì lại càng thêm chán ghét.

Hoặc là nói cô không cam lòng.

Tâm tình như vậy theo thời gian ngày càng lâu cũng đã chậm rãi phai nhạt, sau này Đường Đường một lòng tìm chết, cuối cùng ầm ĩ đến thân bại danh liệt, lúc đó Phong Khinh Dương lại nhớ đến Đường Đường, sự chán ghét kéo dài trong ba tháng vốn đã sớm không còn mãnh liệt như ban đầu nữa.

Mãi cho đến hôm trước Đường Hân gọi điện thoại nói Đường Đường muốn cướp gia sản nhà cô ấy, Phong Khinh Dương lại bắt đầu nhịn không được mà chán ghét.

Hơn nữa hiện tại Phong Thiên Dương uống lộn thuốc luôn che chở cho Đường Đường nên Phong Khinh Dương càng thêm tức giận, vì thế cô mở miệng kêu cho Đường Đường ngồi một mình một chỗ chính là muốn cố ý gây khó dễ.

Sau khi nói xong còn hung hăng liếc xéo Phong Thiên Dương lại đang muốn nói thay Đường Đường. Phong Thiên Dương đối mặt với chị gái liền thuận theo ngậm miệng.

Trong chương trình, Đường Đường chưa bao giờ nhìn kỹ lại bản thân mình, có lẽ ngay từ lúc bắt đầu đã nổi tiếng khiến cho nội tâm Đường Đường sinh ra cảm giác ưu việt, chưa từng phải chịu một chút ủy khuất nào. Ban đầu, vào lúc vừa mới nổi tiếng, rất nhiều fans hâm mộ nói cô chân thật, nhưng sau đó tất cả đều mắng Đường Đường tính tình lớn, không biết tốt xấu.

Nhớ lại những chuyện đó khiến Phong Khinh Dương đột nhiên cảm thấy mình nhất định là có bệnh, chán ghét Đường Đường như vậy nhưng vẫn xem chương trình đầy đủ không bỏ tập nào.

Vì thế gương mặt xinh đẹp càng thêm khó coi.

Đường Đường tốt nhất là có thể giống như trong tiết mục ồn ào nháo lên với cô.

Đáng tiếc Đường Đường không có, cô không hề biết đây chính là bạn tốt của Đường Hân, Phong Khinh Dương, cũng không cảm giác được địch ý từ cô ấy.

Trước kia vào lúc đi học mà có người chuyển đến, nếu nhân số trong lớp là số chẵn thì người đó sẽ ngồi một mình trước, chờ sau khi kiểm tra xong thì mới có thể điều chỉnh lại vị trí.

Vậy nên Đường Đường cảm thấy Phong Khinh Dương nói lời này rất có lý, "Thưa cô, vị bạn học này nói rất đúng, em ngồi một mình là được rồi."

Nói xong còn cho Phong Khinh Dương một nụ cười thiện ý.

Chờ Đường Đường tức giận sau đó nháo lên, Phong Khinh Dương: "......"

Nói cái gì?

Cô Lưu hãi hùng khiếp vía đứng ở giữa, trong lòng lo sợ hai người sẽ cãi nhau.

Gia thế của Phong Khinh Dương cô không thể trêu vào, nhưng Minh gia thì lại càng không thể. Bà chỉ là một người dạy học nho nhỏ thôi, đám con cái nhà giàu này cãi nhau vì sao phải nhất thiết kéo bà vào?

Trái phải không biết phải cân bằng thế nào, kết quả không nghĩ tới Đường Đường lại là người dễ nói chuyện như vậy.

Cô Lưu năm nay đã gần năm mươi, không hiểu biết về giới giải trí nên đối với Đường Đường không hề có ý xấu gì, huống chi Đường Đường khéo hiểu lòng người như vậy. Ánh mắt cô Lưu nhìn về phía Đường Đường lúc này tràn đầy từ ái.

Đứa trẻ này thật tốt, lớn lên xinh đẹp, gia thế tốt lại còn hiểu chuyện như vậy, nếu tất cả học sinh trong trường đều hiểu chuyện như Đường Đường là tốt rồi.

Cô Lưu vừa lòng chỉ huy hai nam sinh bên cạnh đi sắp xếp bàn ghế, hai nam sinh liếc nhau một cái, rối rắm hai giây cuối cùng vẫn giúp Đường Đường dọn bàn.

Cô Lưu mang theo Đường Đường ra ngoài lấy sách giáo khoa, sau khi trở về đã thấy bàn ghế được dọn ra. Cô Lưu hiền lành nhìn Đường Đường, "Tạm thời em cứ ngồi ở đây trước đi, chờ khi thi giữa kỳ xong thì cô sẽ sắp xếp lại chỗ ngồi lần nữa."

Cô Lưu không biết nhưng những người khác trong lớp mỗi ngày theo dõi tin tức đều biết, khi họ nghe được những lời này suýt chút nữa đã cười ra ngoài.

Lúc trước nhân số trong lớp là số lẻ, sau mỗi kỳ thì, nếu ai có số điểm cao nhất từ dưới đếm lên thì sẽ ngồi ở cuối lớp một mình. Sau này có một bạn học chuyển đi nên người thứ nhất từ dưới đếm lên mới được ngồi chung bàn.

Những người có thành tích cao nhất từ dưới đếm lên cho dù có không tốt thì nhất định cũng không thể nào kém hơn Đường Đường, nhớ đến tin nóng lúc trước nói ràng Đường Đường thi tiếng Anh chỉ có hai mươi điểm.

Hai mươi điểm, cho dù đánh lụi thì không thể nào chỉ có hai mươi điểm được.

"Được", Đường Đường đáp một tiếng, sau đó cầm lấy cặp treo bên cạnh bàn rồi ngồi xuống. Cô Lưu nghĩ nghĩ, cảm thấy không có gì không thích hợp liền rời khỏi phòng học.

Cô Lưu đi rồi, trong lớp vẫn duy trì sự yên tĩnh đến quái dị, mặc dù lúc trước đám người trong lớp còn khí thế ngất trời thương lượng khi Đường Đường đến nhất định sẽ như thế nào rồi như thế nào.

Phong Thiên Dương đột nhiên nhớ tới phải xem một trận bóng, khi lướt Weibo nhìn tới một bình luận.

Trên mạng bình luận sôi nổi, đa số đều nói đến khi gặp sẽ không cho sắc mặt tốt!

Tình hình hiện tại đại khái chính là như vậy sao?

Lúc trước nói như thế nào lại như thế nào, kết quả bây giờ chỉ biết ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, thậm chí còn không có ai dám nói chuyện với Đường Đường.

Không ai đi, vì thế Phong Thiên Dương đi.

Đường Hân ngồi vào chỗ của mình nhìn về phía Phong Thiên Dương đang ngồi bên cạnh nói chuyện với Đường Đường, từ góc độ này nhìn qua, khoảng cách của hai người rất gần.

Đường Hân giấu cánh tay đang nắm chặt dưới đồng phục, nhìn chằm chằm cái ót Phong Thiên Dương hơn nửa ngày, cuối cùng cắn môi ủy khuất quay lại.

Bọn học sinh không biết làm sao để nói chuyện với Đường Đường, vì thế chỉ có thể chuyển sang nói chuyện với Phong Thiên Dương, "Phong thiếu, cậu còn không mau trở về lớp của mình đi, nếu không sẽ không đuổi kịp tiết sau đâu."

Đường Đường hơi kinh ngạc nhìn Phong Thiên Dương một cái, "Cậu không phải nói cậu ở lớp kế bên sao?"

Một đám người đang dựng lỗ tai trong phòng học:.......

Thật mẹ nó lớp bên cạnh, lớp bên cạnh cách ba tòa nhà?

Nhìn cảm xúc trong mắt mọi người, Đường Đường dường như đoán được gì đó nhìn về phía Phong Thiên Dương. Phòng Thiên Dương vốn dĩ đang xấu hổ nhưng vừa nhấc mắt nhìn khuôn mặt đối diện của Đường Đường...

Từ xa nhìn đã kinh diễn rồi, không ngờ khi nhìn gần còn chấn động hơn.

K.O

Trong nháy mắt, tai của Phong đại thiếu yêu đương với không dưới bảy mươi người bạn gái đỏ bừng, ánh mắt đảo loạn, "Cái kia, cái kia, tôi đi trước, còn phải đi học nữa."

Đường Đường gật đầu, phất phất tay, "Tạm biệt."

Phong Thiên Dương tâm tư rối bời ra khỏi phòng học, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn thoáng qua, Đường Đường đang cúi đầu đọc sách, sống lưng thẳng tắp, sườn mặt tinh xảo vô cùng hoàn mỹ.

Điện thoại rung lên, lấy ra đã thấy tin nhắn Phong Khinh Dương tức giận mắng cậu bị điên.

[ Cô ấy cũng đã không thể xuất đạo được nữa, chị còn chưa nguôi giận sao. ]

Phòng Khinh Dương trả lời rất nhanh, chuyện này cô đã sớm nguôi giận rồi, nhưng việc Đường Đường chiếm đoạt gia sản nhà Đường Hân thì vẫn nghẹn trong lòng.

Phong Thiên Dương thu lại nụ cười, nhanh chóng đánh mấy chữ, sau đó cất điện thoại.

Trong phòng học Phong Khinh Dương nhận được câu trả lời của em trai, [ Chị, trên tay Đường Đường đang đeo một cái đồng hồ Rolex 178341-0010* ]

[ Đồng hồ năm mươi vạn, chị cảm thấy gia sản nhà Đường Hân có tổng cộng bao nhiêu? ]

Phong Khinh Dương sửng sốt.

Cô vẫn luôn không rời khỏi chỗ ngồi, đương nhiên không nhìn thấy đồng hồ trên cổ tay Đường Đường, bây giờ Phong Thiên Dương vừa nói như vậy liền lập tức quay đầu lại nhìn Đường Đường.

Lúc này cô mới phát hiện áo sơ mi trắng trên người cô ấy hình như là chiếc áo đã cháy hàng trong tuần lễ thời trang vừa rồi, còn chiếc cặp đi học treo trên bàn là túi balo LV giá gốc cũng hai vạn.

Đều không phải là hàng giả mà là hàng thật chính phẩm.

Cho nên nói trên người Đường Đường tính sơ lược qua cũng lên đến mấy chục vạn, rốt cuộc Phong Khinh Dương cũng hiểu ý tứ em mình.

Gia cảnh Đường Hân còn chưa được xem là tiểu tư sản, hơn nữa căn nhà đang ở có khi còn chưa tới một vạn.

Nhưng hôm nay Đường Đường lại mang đồng hồ đắt tiền như vậy...

Mặc kệ rốt cuộc Đường Đường từ chỗ nào mà có được những hàng hiệu xa xỉ này, nhưng nếu cô ấy có thể tùy tiện mang đồng hồ mấy chục vạn thì thật sự sẽ để ý đến chút tiền đó sao? Số tiền đó có đáng để cô ấy bịa đặt ra một lời nói dối như vậy? Còn mạo hiểm đến mức để toàn mạng chỉ trích?

Mặt mày xinh đẹp của Phong Khinh Dương nhăn lại, Đường Hân ngồi bên cạnh gọi cô một tiếng, Phong Khinh Dương ngẩng đầu lên nhìn Đường Hân mở miệng định hỏi có phải thật sự Đường Đường đòi tiền hay không.

Đường Hân nhìn sắc mặt Phong Khinh Dương không tốt chỉ cho là do Đường Đường, vì thế không chút suy nghĩ nói, "Khinh Dương, không sao đâu. Chúng ta liền coi cô ta như không tồn tại là được."

Phong Khinh Dương lời nói đến miệng lại đột nhiên nuốt vào.

Nam sinh ngồi ở bàn đầu nhìn Phong Khinh Dương thường thường quay đầu nhìn Đường Đường liền hít một hơi thật sâu, đứng lên.

Một chàng trai khi dễ một cô gái thì không tốt lắm, nhưng là, nhưng là do Đường Đường khi dễ Phong Khinh Dương trước. Ấp ủ hơn nửa ngày cuối cùng vẫn quyết định muốn giúp Phong Khinh Dương xả giận.

Đường Đường ngồi trên ghế lại đột nhiên phát hiện cô không biết tiết tiếp theo là gì, đang chuẩn bị mượn thời khóa biểu của bạn học bàn trên thì thấy một bạn học từ bên cạnh chen tới.

Nam sinh chắn trước mặt Đường Đường, vẻ mặt do dự.

Đường Đường có chút không thể hiểu được.

Giương mắt nhìn nam sinh trước mắt, nam sinh kia bị cô nhìn qua có chút mất tự nhiên né tránh, "Tôi, tôi... tôi muốn nói..."

Đường Đường cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay dính đầy phấn của nam sinh liền lấy ra một bịch khăn giấy ướt từ trong cặp, sau đó rút ra hai tờ đưa cho cậu ấy, "Cậu có muốn lau tay một chút không?"

Nam sinh sửng sốt, cúi đầu nhìn bàn tay đầy phấn của mình, lúc này mới nhớ tới vừa nãy cậu chuẩn bị bột phấn để rải lên người Đường Đường, nhưng hiện tại Đường Đường còn cho cậu khăn giấy ướt cho nên theo bản năng còn nhận lấy!?

......??? Mình đang làm gì vậy?

Mình không phải đang muốn giúp Phong Khinh Dương xả giận sao?

Đường Đường nhìn nam sinh còn đang đứng ngây ngô, "Không đủ sao, vậy cho cậu hết này."

Nam sinh:......

Tức giận không thể phát ra được, nam sinh không thể hiểu được cầm lấy khăn giấy ướt trong tay, sau đó vẻ mặt hoang mang về chỗ ngồi trong ánh mắt chăm chú của mọi người trong lớp.

Đường Đường cất cặp về chỗ cũ, ngón tay chọc chọc nữ sinh ngồi trước, bạn nữ cứng đờ quay xuống, "Cái gì?"

"Có thể chụp giúp tớ cái thời khóa biểu được không?", Đường Đường chỉ chỉ thời khóa biểu dán trên bàn cô ấy.

Nữ sinh cầm điện thoại trong tay mà có cảm giác đang cầm một vật gì đó vô cùng nguy hiểm, nhanh chóng chụp hình sau đó trả lại điện thoại cho Đường Đường.

"Cảm ơn", Đường Đường cười nói.

Nữ sinh lập tức quay trở về, "Không cần cảm ơn."

Đường Đường nhìn thời khóa biểu trong điện thoại cười cười.

Tuy rằng thái độ của mọi người vẫn còn cứng ngắt nhưng vẫn tốt hơn so với tưởng tượng của cô nhiều, còn tưởng sau khi vào lớp nhất định sẽ bị mọi người mắng.

Lấy ra một tờ giấy chép lại thời khóa biểu, nhìn thời gian một chút, còn hai phút nữa là đến giờ vào học rồi. Đường Đường nghĩ nghĩ lại tìm số của thư ký nhỏ đẹp trai, gửi qua một tin nhắn.

[ Có thể gửi số của chú nhỏ qua cho tôi không? ]

Thư ký nhỏ vẫn không trả lời cho đến một phút sau, điện thoại Đường Đường rung lên, mở ra là một cái tin nhắn từ người lạ.

[ Đừng nghịch điện thoại, chăm chú học tập đi.]

Phong cách kiêu ngạo quen thuộc, Đường Đường viết vài chữ muốn bào chữa.

[ Bây giờ đang ra chơi. ]

Vừa mới gửi đi tiếng chuông học liền vang lên, tin nhắn cũng theo đó mà đến.

[ Bây giờ đi học. ]

Đường Đường:.......

Chú vì sao mà biết thời gian tôi đi học! Đến tôi còn không biết được!

Đường Đường trầm mặc vài giây, cuối cùng vẫn từ bỏ việc gửi lại tin nhắn, cất điện thoại trở về sau đó lấy sách toán ra.

* Mình tìm link đồng hồ trên gg ra như này này: https://donghoxiteen.com/wp-content/uploads/2019/11/RA2020551-hong-mat-trang.jpg

Bà chị: Hello, lâu lắm không gặp!!!!!!!

Em gái editor: Nhớ mọi người quá đi nà~~~ Mọi người lại tiếp tục ủng hộ truyện nha!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.