Xuyên Thành Nữ Xứng

Chương 92: Quân tử trả thù mười năm chưa muộn




– Bắt được rồi, tốt quá, mau, mau kéo tên thích khách này xuống, đừng khiến Hoàng thượng và các chủ tử hoảng sợ- Tô Bồi thấy thích khách đã bị khống chế, bản thân còn kích động hơn cả Hoàng thượng, giọng the thé chỉ vào thích khách, vô cùng kích động.

– Ta không phải thích khách, ta muốn gặp Hoàng thượng, ta là đến kêu oan cáo trạng, ta không phải thích khách, không phải thích khách- Thích khách kia bị ba bốn cấm quân đè xuống, trong miệng lại không ngừng kêu la, Hoàng thượng uy nghiêm nhướng mày, lên tiếng:

– Đợi đã, lôi hắn đến gần một chút.

Thục phi sợ sệt, thấy sức mạnh thích khách này lớn vô cùng, nhiều cấm quân thế này cũng khó bắt lấy hắn, không khỏi lo lắng níu long bào của Hoàng thượng:

– Hoàng thượng, thích khách này quá mức nguy hiểm, hay giải vào thiên lao trước, để người của Hình bộ thẩm tra đi.

Hoàng thượng vỗ mu bàn tay nàng, người này sức lực lớn vô cùng, võ công cao cường, nếu sung quân nhất định sẽ là lương tướng nước Lê, nhưng hắn lại mạo hiểm không sợ rơi đầu, đến ngự tiền kêu oan, chắc là có oan khuất gì lớn lắm, Hoàng thượng luôn thương dân như con, cũng không muốn giết nhầm tướng giỏi, liền sai cấm quân kéo thích khách đến dưới bậc tam cấp, thấp giọng hỏi:

– Ngươi nói ngươi bị oan, có gì oan khuất?

Võ sinh kia thoát khỏi sự kiềm cặp của cấm quân phía sau, từ trong ngực lấy ra lá đơn kiện đầy chữ, hai tay trình lên:

– Bẩm Hoàng thượng, thảo dân họ Trương, tên là Nhị Ngưu, nhân sĩ Đại Khánh Kỳ Châu, cáo trạng huynh trưởng của Lại bộ Thị Lang Hà Thành Nguyên là Hà Thành Kính ở Kỳ Châu giết người đoạt thê, cưỡng chiếm ruộng tốt, mượn uy phong của Lại bộ Thị lang Hà đại nhân, cáo mượn oai hùm, hăm dọa hung dữ, thảo dân mang theo đơn kiện cáo trạng lên huyện nha, huyện thái gia không chỉ không lập án, còn đánh thảo dân một trận, đuổi khỏi nha môn, đắc tội Hà Thành Kính nên hắn liền phái người giết thảo dân, còn nói huyện lệnh đại nhân là dùng tiền tìm hắn sắp xếp mới có thể lên làm chức huyện lệnh, có qua có lại nên không dám bắt hắn, về sau thảo dân biết được, nên thảo dân không còn cách nào khác đành phải vào kinh cáo ngự trạng. Thảo dân lớn lên ở thôn quê, không biết nhiều chữ, đây là đơn kiện của thảo dân, xin Hoàng thượng xem xét, nguyên nhân trong đó, sự tình từ đầu đến cuối, đọc là hiểu ngay.

– Trình lên- Hoàng thượng gật nhẹ đầu, cấm quân lập tức tiếp nhận đơn kiện trong tay hắn, một đường đi thẳng đến, quỳ xuống trình lên.

Phu nhân Hà gia nghe vậy, nghẹn ngào nấc lên rồi bất tỉnh, Thục phi cũng giật mình, tình hình không ổn rồi.

Hà Thành Nguyên là môn sinh của phụ thân, cũng là cánh tay đắc lực nhất do phụ thân đích thân đề bạt, Hoàng thượng đang cực lực trừng trị tham nhũng, người này liền tiến cung cáo trạng, nếu chỉ đặc biệt cáo trạng Hà Thành Kính giết người đoạt thê, cưỡng chiếm ruộng tốt thì cũng thôi, lại dính dáng đến mua quan bán chức, liên lụy ngay vào lúc này, nếu Hoàng thượng điều tra thêm, ngay cả phủ Thượng thư cũng không thể thoát khỏi can hệ.

Sao lại cố tình vào ngay thời điểm này, thời gian trùng hợp như thế, nếu không có ai đứng trong tối bày bố, bất luận thích khách này sức mạnh phi thường thế nào, cũng không có khả năng xông vào cung được.

Gánh hát Hà gia này là do Hoàng hậu an bài, mà lên đài lại muốn hát vở tuồng Trương Sinh kêu oan chưa từng nghe qua, có lẽ là muốn mượn hí khúc để kêu oan với Hoàng thượng, chỉ là không ngờ Linh nhi gặp chuyện, thích khách kia sợ để lỡ cơ hội cực tốt như thế, cho nên mới ra hạ sách này, ngăn cản Hoàng thượng.

Hoàng hậu luôn ngầm tranh chấp với Thái hậu, làm sao lại ngay lúc này đột nhiên thay đổi mũi nhọn tấn công nàng? Thục phi mắt nhìn Hoàng hậu, trên mặt Hoàng hậu cũng thất kinh hồn vía, trông có vẻ không biết chuyện này, vậy rốt cuộc là âm mưu của kẻ nào?

Thái hậu?

Thục phi nhìn sang Thái hậu, Thái hậu đa mưu túc trí, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì, chẳng lẽ quả nhiên là bà? Thế nhưng Hoàng hậu luôn đề phòng Thái hậu, vậy mà Thái hậu lại có thể vươn tay đến cạnh Hoàng hậu, việc này không thể xem thường, nhất định phải mau chóng thông báo phụ thân, không thể để họa của Hà gia liên lụy đến phủ Thượng thư được.

Thục phi gật đầu ra hiệu với đại cung nữ Thanh Bình thân cận mình, Thanh Bình lập tức hiểu ý, nhân lúc đám người đang lơ là, âm thầm lui ra ngoài.

– Thục phi, con định để cung nữ của mình đi đâu vậy?- Thái hậu mắt sắc bén, đương nhiên nhìn thấy, ung dung lên tiếng.

Hoàng đế xem hết đơn kiện, nổi trận lôi đình, nghe được Thái hậu lên tiếng, vừa quay đầu lại đúng lúc trông thấy Thanh Bình định rời khỏi, mặt lập tức sa sầm:

– Người đâu, chặn mọi lối ra, bất cứ ai cũng không được đi.

Thục phi biến sắc, ngại ngùng cười cười:

– Thần thiếp chẳng qua thấy hơi lạnh, bảo Thanh Bình về cung lấy áo choàng, nếu Hoàng thượng không cho phép, Thanh Bình, ngươi quay lại đây đi.

– Chỉ sợ lấy áo choàng là giả, mật báo mới là thật- Thần quý phi ban đầu không hiểu là có ý gì, bây giờ thấy Thục phi bảo Thanh Bình lấy cớ rời khỏi, mới hiểu được mấu chốt trong đó, mua bán quan viên, đây là tội lớn nhường nào, khó trách, Thục phi lại gấp gáp đến vậy, thấy Hoàng thượng giận dữ, lập tức sai người đi báo tin.

– Tỷ tỷ nói gì, muội nghe không hiểu- Sắc mặt Thục phi thay đổi mấy lần- Người này rõ ràng đang cáo trạng Hà thị lang, há có liên can gì đến bổn cung, bổn cung tại sao phải vì một thị lang nho nhỏ mà đi mật báo.

– Mọi người đều biết, Hà thị lang là môn sinh đắc ý của phụ thân muội, còn là cánh tay đắc lực của ông ta, muội dám nói chuyện mua bán quan viên nhận hối lộ của Hà thị lang này, không hề hiếu kính lên ân sư và cấp trên của mình không?- Thần quý phi cười lạnh.

Thần quý phi một lòng muốn cắn chết Tô gia nàng, Thục phi lại càng trấn tĩnh:

– Sự việc không bằng không chứng, Thần quý phi tỷ tỷ chớ nói lung tung, sự thật cần phải có chứng cớ, phụ thân muội làm quan thanh liêm, muội tin tưởng Hoàng thượng nhất định sẽ xử lý theo lẽ công bằng.

Sắc mặt Hoàng đế khó coi, trong đơn kiện có viết Hà Thành Kính ơ Kỳ Châu dựa hơi hà hiếp dân, giết người cướp thê, chiếm ruộng đất, không chỉ huyện lệnh không dám xử lý hắn, ngay cả tri phủ cũng phải cho hắn ba phần mặt mũi, Hà Thành Nguyên bất quá chỉ là một tam phẩm thị lang nho nhỏ, mà ngay cả tri phủ cũng phải nể mặt hắn, có thể thấy được hắn vô cùng phách lối, đùa bỡn quan uy, huynh trưởng hắn càng có hơn không kém, cáo mượn oai hùm, chỉ là hạng thứ dân ngay cả công danh cũng không có, vậy mà lại trắng trợn tích trữ nô lệ, tùy tiện sai khiến nông dân khiêng kiệu, nghiễm nhiên là vua một cõi.

– Ngậm miệng lại hết cho trẫm, người đâu, truyền Lại bộ Thượng thư Tô Hoài Viễn, Lễ bộ Thị lang Hà Thành Nguyên.

***

– Ma ma, vết máu dưới đất đến đây là đứt.

– Lục soát, nàng ta bị thương, nhất định chạy không xa, chắc chắn chỉ ở quanh quẩn đâu đây thôi, tuyệt đối không để nàng ta chạy thoát.

– Vâng.

Tô Linh trốn trong góc tối tăm, nhìn thị vệ cầm đèn lồng chạy qua chạy lại trước mặt, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Một bàn tay lạnh buốt từ sau lưng vươn tới, Tô Linh lập tức cảnh giác, trở tay bắt lấy ngón tay kia bẻ quặp ra sau, chỉ nghe một tiếng hét thảm:

– Á, bà cô của ta ơi, ta là tới cứu nàng đó.

Nghe giọng nói có chút quen tai, Tô Linh mơ hồ hỏi:

– Tạ Phương Tung?

Tạ Phương Tung không ngờ bản thân vất vả lắm mới tìm được nàng, bước tới chuẩn bị vỗ vai nàng, kết quả nữ nhân này chụp ngón tay cái của hắn bẻ ra sau, suýt nữa khiến hắn gãy cả tay.

– Là ta, ngươi mau buông ta ra.

Tô Linh vội thả tay ra.

– Ma ma, là ở đây- Thị vệ đã đi xa lại nghe được tiếng động, vòng trở về, nhìn ra sau tảng đá, rút đao bên hông ra.

Tạ Phương Tung xem xét phần bụng bị đâm của cô:

– Là chúng đâm nàng?

Không biết tại sao, Tô Linh vậy mà lại không bịa ra được lời nói dối nào với Tạ Phương Tung, nhưng cô đã không tiếc tự hại mình để xé to chuyện này ra, nên không thể nói thật, chỉ có thể không đáp, Tạ Phương Tung xem như cô đang ngầm thừa nhận, nhìn phần bụng còn cắm đao của cô, không dám rút ra, liền bước tới bế thốc cô lên:

– Ta đưa nàng đi tìm thái y.

– Đừng đừng đừng, để tự ta đi- Vết thương này dù có vẻ dọa người, nhưng bởi vì do tự cô gây ra, cho nên không đâm đến chỗ nguy hiểm, ngoại trừ đau ra, thì chưa chết được.

– Đã như vậy rồi, nữ nhân này còn cậy mạnh gì nữa.

Tạ Phương Tung đột nhiên nổi giận, Tô Linh nhất thời không biết nên phản bác thế nào, nghĩ nghĩ rồi nói:

– Tạ Phương Tung, ngươi có biết vừa rồi ta cầu Hoàng thượng ban thưởng trên yến hội là có dụng ý gì không?

Tạ Phương Tung nghe vậy liền dừng bước, nhưng vẫn bế cô, sắc mặt khó coi hơn:

– Im miệng.

Hắn biết rõ, nhưng dù là vậy, nghe được nàng bị thương, hắn vẫn không ngăn được mình quan tâm nàng, thấy nàng bị thương nặng như vậy, hắn cảm giác từ đầu tim đến tay đều đang run rẩy, hắn biết, cho dù nàng không muốn gả cho hắn, nhưng hắn lại muốn nàng sống tốt, phải sống tốt.

Tạ Phương Tung bế Tô Linh ra khỏi chỗ khuất, một thị vệ cầm trường đao canh giữ ở lối ra, dưới ánh trăng trường đao lóe sáng, thị vệ trông thấy nơi bóng tối, một công tử áo gấm bế một nữ nhân bị thương bước ra, thị vệ ở lâu trong cung, đương nhiên nhận ra vị công tử này là Nhị công tử Tạ gia Tạ Phương Tung, nhất thời không dám tiến thêm nửa bước.

– Các người nhận bổng lộc của triều đình, lại làm việc thay kẻ khác, nếu để Hoàng thượng biết được, các ngươi không còn mạng nữa đâu, bổn công tử chỉ muốn cứu người, không muốn biết các ngươi hiếu trung với ai, không muốn chết thì ngoan ngoãn bỏ đao xuống, tránh đường, chuyện hôm nay, bổn công tử sẽ xem như chưa từng xảy ra- Trong giọng nói Tạ Phương Tung lộ ra lạnh lẽo cùng rét buốt vô hạn.

Thị vệ kia chần chờ một chút, quả nhiên không dám ra tay.

Tô Linh lại tức giận cấu Tạ Phương Tung một cái, bổn cô nương chịu một đao, chính là muốn kéo Tấn Dương Vương phủ xuống nước, một câu nói nhẹ nhàng của ngươi, nói xem như chưa từng xảy ra thì chưa từng xảy ra à, vậy một đao này chẳng phải ta chịu uổng rồi sao.

Tạ Phương Tung bị cấu đến đau, nhưng nhúc nhích cũng không, ngay cả biểu cảm cũng không lộ ra ngoài.

Nhạc ma ma nấp trong bóng tối, trông thấy Tạ Phương Tung bế Tô Uyển Linh bước ra, liền biết muốn giết Tô Uyển Linh không dễ dàng như vậy, thế nhưng để Tô Uyển Linh còn sống ra ngoài, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định, nhưng bọn họ đánh chết cũng không nhận, đây chính là lúc Hoàng thượng chọn tin tưởng Thục phi hay tin tưởng Tấn Dương Vương phủ.

Nhạc ma ma ra hiệu cho họ nhường đường, Tạ Phương Tung bế Tô Uyển Linh chạy nhanh về hướng tiền điện, dọc đường cẩn thận từng chút, sợ động phải vết thương của cô, gặp được Mạnh Hoài Sơn ở hướng đối diện, Mạnh Hoài Sơn thấy Tô Uyển Linh đang thoi thóp trong lòng Tạ Phương Tung, nhíu mày:

– Tạ nhị công tử có trông thấy hung thủ là kẻ nào không?

– Cũng không thấy rõ, nhưng chắc hẳn còn đang ở trong cung- Tạ Phương Tung lắc đầu.

– Đuổi theo, đào sâu ba thước đất cũng phải tìm cho được hung thủ- Mạnh Hoài Sơn trấn giữ cung thành, trong cung lại xảy ra chuyện ám sát lớn như vậy, đây là ông thất trách, nếu không bắt được thích khách, Hoàng thượng nhất định sẽ trị tội ông.

Tô Uyển Linh thấy Mạnh đại thống lĩnh dẫn theo cấm vệ quân đi tìm kẻ gọi là thích khách, phẫn uất lên tiếng:

– Tại sao ngươi không nói thật, ma ma kia chính là ma ma bên cạnh Nhiếp Tịnh Xu, ngươi nhất định đã từng nhìn thấy, tại sao lại buông tha họ?

– Nàng đừng nói chuyện nữa, cẩn thận động đến vết thương- Tạ Phương Tung bước chân gấp rút.

– Hôm nay nếu ngươi không nói rõ cho ta, ta tuyệt đối sẽ không chịu ơn của ngươi, Nhiếp Tịnh Xu muốn bôi nhọ danh tiết ta, bị ta phát hiện, liền muốn giết ta diệt khẩu, nếu ta không trả thù ả, cơn giận này ta nuốt không trôi. Tạ phủ các ngươi cùng Tấn Dương Vương phủ hẳn không có qua lại, tại sao ngươi lại muốn giúp ả?- Tô Linh đau đến hít sâu, Tạ Phương Tung càng đau lòng hơn.

– Ta bảo nàng đừng nói nữa, Tấn Dương Vương rất được Hoàng thượng tin cậy, nàng tùy tiện xác nhận như thế, Hoàng thượng cũng không nhất định tin tưởng nàng, cái gọi là quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nàng là người thông minh, phải hiểu đạo lý này, ác giả ác báo, Nhiếp Tịnh Xu kia làm người phách lối như thế, trong cung không hề cố kỵ, sớm muộn cũng ủ thành mầm họa, nàng cứ chờ là được.

– Cái gì gọi là chờ là được, ý ngươi bảo ta hôm nay ngậm miệng chịu đựng à?

Tạ Phương Tung không đáp, mắt thấy sắp đến tiền điện, mới vừa rồi còn thưa thớt giờ đã bị cấm quân vây chặt như nêm cối, hai cấm quân mặt lạnh dùng trường thương cản đường Tạ Phương Tung lại:

– Tạ nhị công tử, xin dừng bước.

– Tránh ra, không thấy Tô tam tiểu thư bị thương sao, phải truyền thái y cho nàng ngay- Mới vừa rồi dưới trăng nhìn không rõ, bây giờ tiền viện đèn lồng sáng choang, mới phát giác khuôn mặt của Tô Uyển Linh thảm đến không ra hình người, môi dưới toàn là dấu răng, chắc vì nhịn đau.

Nữ nhân này, vốn dĩ cậy mạnh như thế đó.

Cấm quân mặt lạnh nhìn Tô Uyển Linh trong lòng Tạ Phương Tung, khuyên nhủ:

– Mạt tướng khuyên Tạ nhị công tử vẫn nên mau chóng mang Tô tiểu thư đến Thái y viện chẩn trị đi, bây giờ bên trong hỗn loạn lắm, có người cáo trạng huynh trưởng của Lại bộ Thị lang Hà Thành Nguyên ở Kỳ Châu cướp đất giết người đoạt thê, cưỡng chiếm ruộng tốt, còn dính đến mua bán quan viên, rất có thể sẽ liên lụy đến Tô thượng thư, Tô tam tiểu thư bị thương nặng như vậy, công tử vẫn nên đưa tiểu thư ấy đi tìm thái y đi.

– Cái gì?- Tô Linh vừa rồi có rất nhiều lời muốn nói, còn nổi giận với Tạ Phương Tung, miệng vết thương trên bụng đau đến cô không mở mắt ra được, nghe nói như vậy, kinh hãi trợn to mắt- Vị đại ca này, vừa rồi huynh nói có người cáo trạng Hà thị lang? Người này họ gì tên gì, là nhân sĩ phương nào?

Cấm quân mặt lạnh không ngờ vị Tô tam tiểu thư này bị thương nặng đến thế lại quan tâm chuyện này, nhưng vẫn đáp:

– Nhân sĩ Đại Khánh Kỳ Châu, tên là Trương Nhị Ngưu.

Tô Linh chưa kịp lấy hơi, đã đau đến ngất đi.

Trước khi ngất, trong đầu cô chỉ có một ý niệm duy nhất, thôi tiêu rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.