Xuyên Thành Nữ Xứng

Chương 30




Giang Dương vốn là hải tặc, cướp lễ vật mừng thọ Thái hậu của tri phủ Thuận Viễn, bị Mạnh Hoài Sơn bắt được, bị phán cầm tù hai mươi năm, nhưng Mạnh Hoài Sơn trọng người tài, cầu tình với Hoàng thượng, để ông lên Lộc Sơn thư viện dạy kiếm pháp cho công tử thế gia xem như lấy công chuộc tội, lúc này ông mới có thể thoát khỏi tai ương lao ngục.

Ông tung hoành giang hồ nhiều năm, thanh danh lỗ mãng, cả đời chỉ thua bởi tay Mạnh Hoài Sơn, đúng là phải trả bằng trọn một đời, nhưng chưa từng có người nói kiếm pháp của ông kém, ngay cả đại thống lĩnh cấm quân Mạnh Hoài Sơn cũng không nói như vậy.

Tiểu tử này không biết từ đâu chui ra, lại dám xem thường ông.

– Tiểu tử, kiếm của ngươi đâu?- Giang Dương cầm trường kiếm, mũi kiếm lóe ra ánh sáng yếu ớt, chỉa thẳng vào Mặt mạnh Dung.

Kiếm của hắn bị chôn rồi còn đâu, nếu ông mà trông thấy, ông sẽ biết hắn nói không sai, Tô Linh thầm nghĩ.

– Đệ tử không có kiếm- Mạnh Dung đứng đối diện Giang Dương, một thân ngạo nghễ, nhìn xa xa cũng có phong thái thiếu niên cực tốt đấy chứ.

Trường kiếm của Giang Dương nhấc một thanh kiếm cắm trên giá binh khí, Mạnh Dung đón lấy, xúc cảm khá ổn, mặc dù không sánh bằng Vô Danh, nhưng miễn cưỡng cũng có thể dùng, hắn cầm kiếm chắp tay:

– Thỉnh tiên sinh chỉ giáo.

Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, Giang Dương ra chiêu trước, phiêu dật kiếm pháp của ông chú trọng tiên phát chế nhân*, động tác cực nhanh, chớp mắt đã đến trước mặt. Biểu cảm trên mặt Mạnh Dung thoáng biến ảo, nhấc kiếm đỡ chiêu, từ từ chống trả, nháy mắt đã làm tan rã thế công của đối phương. Nếu người trong giang hồ đã gặp qua đệ nhất kiếm khách Mạnh Lãng năm đó chỉ e sẽ kinh ngạc, thiếu niên này mắt kiếm mày ngài, ánh mắt khắc nghiệt, cực kỳ giống phong vân đệ nhất kiếm khách mà giang hồ xưng tụng năm ấy, đáng tiếc những người ở đây tuổi tác quá nhỏ, chưa có ai gặp qua Mạnh Lãng, thậm chí đa số còn chưa nghe qua danh tự, cho dù là Giang Dương, cũng chỉ nghe qua cái tên Mạnh Lãng thôi, chưa từng nhìn thấy người thật.

*Tiên phát chế nhân: hành động/ ra chiêu trước để kiềm chế đối phương.

Kiếm pháp Mạnh gia dũng mãnh, có yêu cầu khá cao với người luyện kiếm, chú trọng hậu phát chế nhân, gặp chiêu phá chiêu, thiên biến vạn hóa, kiếm hình như giao long xuất thủy. Phiêu dật kiếm pháp linh động phóng khoáng, người sáng lập ra môn phái, Giang Dương, lại là cao thủ khinh công, thân pháp vốn huyền diệu, phối hợp với phiêu dật kiếm pháp do ông sáng tạo ra, đương nhiên tinh diệu phi phàm.

Hai người ngươi đến ta đi, vốn cho rằng là một trận tỷ thí chên lệnh thực lực, không ngờ Mạnh Dung tuổi trẻ, lại có thể chống nổi qua hai mươi chiêu của Giang Dương, thiếu niên trẻ tuổi này kiếm pháp lão luyện, đúng là có mấy phần chiêu thức của kiếm pháp Mạnh gia, thêm vào đó căn cơ tiểu tử này vững chắc, hạ bàn cũng ổn, trẻ như vậy đã có tạo hóa này, quả thật kinh người. Đáng tiếc hắn vẫn còn non lắm, kiếm pháp dù thuần thục, nhưng chiêu số có hạn, dường như lén học trộm được kiếm pháp Mạnh gia ở đâu đó, có hình thái của kiếm pháp Mạnh gia, nhưng không có tinh túy của kiếm pháp Mạnh gia.

Sau ba mươi chiêu, Giang Dương tìm được sơ hở của Mạnh Dung, nhắm vào chém xuống, khi Mạnh Dung rút kiếm tới chặn, ông đổi tư thế, người đã đến sau lưng, trường kiếm lạnh lẽo nhẹ nhàng dán vào cổ hắn, Mạnh Dung thậm chí còn cảm nhận được cơn ớn lạnh do lưỡi kiếm bén nhọn xẹt qua cần cổ.

– Tiểu tử à, ngươi thua rồi.

Giang Dương thu kiếm lại, Mạnh Dung tâm phục khẩu phục, xoay người chắp tay:

– Đa tạ tiên sinh chỉ giáo, Mạnh Dung nhận thua, mặc dù đệ tử thua, nhưng không có nghĩa kiếm pháp gia truyền của đệ tử thua.

Giang Dương cười một tiếng:

– Tiểu tử nhà ngươi rất bướng bỉnh, vậy ngươi nói ta nghe, kiếm pháp gia truyền của nhà ngươi tên gọi là gì?

Mạnh Dung cũng không biết tên gọi là gì, hắn chỉ nhớ khi còn bé phụ thân dạy hắn, nhưng chưa nói cho hắn biết tên gọi, hắn chỉ có thể lắc đầu:

– Không biết.

Giang Dương nghĩ chắc hắn chỉ may mắn học trộm ở đâu đó, nên cố tình nói không biết, lại hỏi:

– Vậy tiểu tử ngươi tên gọi là gì?

– Mạnh Dung- Mạnh Dung rành rọt đáp.

Giang Dương nhướng mày, trùng hợp như vậy, cũng họ Mạnh? Đừng nói là con trai của Mạnh Hoài Sơn nha.

Giang Dương không dám khẳng định, dù sao tuỏi tác Mạnh Hoài Sơn đã ngoài bốn mươi, nhưng chưa thành gia lập thất, ngay cả thê tử cũng không có, lấy đâu ra nhi tử, chắc chỉ là trùng hợp thôi.

– Căn cơ của ngươi không tệ, là kỳ tài luyện võ, đợi một thời gian nữa, tất thành vật báu, về chỗ đi.

Tạ Phương Tung nhìn theo bóng lưng thẳng tắp như cây tùng cây bách của thiếu niên nọ, không khỏi kinh sợ thán phục, tiểu tử này dung mạo xấu xí, nhưng lại lợi hại như thế, có thể qua được ba mươi chiêu của Giang tiên sinh, nha đầu Tô Uyển Linh này từ đâu quen biết được nhân vật tầm cỡ như thế?

Giang Dương đã lâu không đấu trận nào sảng khoái như vậy, nên rất hào hứng, cầm theo kiếm hỏi mọi người:

– Còn ai muốn tỷ thí nữa không?

– Con, Giang tiên sinh, đệ tử muốn thử một lần- Tạ Phương Tung giơ tay lên.

– Tạ Phương Tung?- Giang Dương nhìn hắn một cái, lắc đầu- Ngươi thì không cần, thương pháp Tạ gia các người tuyệt diệu nhất thời bấy giờ, nhưng ngươi chưa học được bảy phần, giờ đi so chắc không qua nổi ba mươi chiêu đâu.

Giang Dương nói vậy, hiển nhiên đã thử qua rồi, Tạ Phương Tung không phục:

– Con lợi hại hơn năm ngoái mà.

– Đợi ngươi học hết đi rồi hẳn đến, còn ai khác muốn thử không?- Giang Dương không để ý đến Tạ Phương Tung nữa, ánh mắt rơi vào mọi người ở lớp Ất, trước tiên nhìn thoáng qua Tam hoàng tử, sau nhìn về Diệp Văn Quân, đang định lên tiếng, tròng mắt Tạ Phương Tung đảo một vòng, chỉ vào Sở Bạch:

– Giang tiên sinh, vị Sở Bạch công tử này nghe nói lợi hại vô cùng, là công tử thế gia đứng thứ ba, chi bằng tiên sinh để hắn thử đi.

Tô Uyển Linh chẳng phải nói ngươi giỏi sao? Vậy ngươi giỏi một lần cho ta xem. Tạ Phương Tung đắc ý cười cười, lại phát hiện có một ánh mắt buốt lạnh cứa qua sau lưng hắn, hắn quay đầu, quả nhiên trông thấy trong hàng ngũ của lớp Đinh, Tô Uyển Linh siết chặt nắm đấm, vẻ mặt dữ tợn nhìn hắn.

Hắn nhún vai, dùng khẩu hình không phát ra âm thanh, nói:

– Không phải ngươi nói hắn lợi hại à?

Sở Boss đúng là lợi hại, nhưng là sau này mới lợi hại, hắn giỏi nhất là ẩn nhẫn, tích góp thực lực, chờ đợi thời cơ giáng cho kẻ địch đòn trí mạng. Lại thêm người hắn mang độc từ trong bụng mẹ, bẩm sinh yếu ớt hơn người bình thường, lại bởi vì lời can gián của quân sư Trấn Nam Hầu, sau khi Trấm Nam Hầu lập hắn làm thế tử liền không cho hắn tập võ, nếu đánh với người bình thường thì thôi, nhưng đối mặt với cao thủ như Giang Dương, chỉ e hắn không phải đối thủ, Tạ Phương Tung này, chính là rắp tâm muốn làm Sở Bạch khó xử.

Tạ Phương Tung, thằng nhãi này xem ra muốn ăn chuột với cơm nhỉ.

– Ơ, nếu đã lợi hại như thế, vậy bước ra tỷ thí với ta- Giang Dương hăng hái nhìn về phía Sở Bạch.

Thế tử Trấn Nam Hầu, Sở Bạch, mặc dù ở Nam Cương xa xôi, nhưng quả thật có tiếng lành đồn xa, nói hắn tài tuyệt thiên hạ, công tử trong loạn thế, tài bắn cung ưu việt, bách phát bách trúng, trong tướng sĩ biên cương khó gặp địch thủ, nhưng chưa từng nghe nói kiếm pháp của hắn cũng siêu quần.

Ở kinh thành dường như còn lưu tuyền một câu thế này: Cẩm y lãnh diện thế vô song, nếu cười một tiếng, nguyện vì đời này luân hồi lần nữa.

Tiểu tử này quả thật dung mạo xuất chúng, mặc dù Trấn Nam Hầu vì cái lợi trước mắt ở chiến trường nên bại trận, lại bởi vì thân phận đầy nghi vấn cho nên bị biếm thành thứ dân, dù chỉ mặc áo dài xanh, cũng khó che giấu được khí chất công tử chói sáng trên người hắn, khó trách mấy tiểu thư khoa văn gần đây luôn thích đứng ở hàng lang nhìn vọng qua bên này.

– Tiên sinh thứ tội, đệ tử không biết dùng kiếm- Sở Bạch bước tới, chắp tay bồi tội.

– Vậy chọn một binh khí vừa tay ngươi đi, thế gia công tử đứng hạng ba, dù sao cũng phải có chút thực tài mới xứng đáng với danh xưng này chứ- Giang Dương mặc dù có nghe qua danh hắn, nhưng cũng không biết thế gia công tử hạng ba này là sắp xếp dựa theo giá trị nhan sắc, chứ không phải dựa theo võ công.

Giang Dương không biết, nhưng phần lớn người ngồi bên dưới đều biết, cả đám đều đang cười hả hê, chờ xem kịch vui.

***Tác giả chú thích***

Giải thích một chút, tại sao Sở Boss trông yếu đuối, bởi vì hắn vốn là nam hai của tiểu thuyết, vô cùng yếu ớt, thêm vào lời quân sư cận thân của Trấn Nam Hầu: Công tử mặc dù tài tuyệt thiên hạ, nhưng tuổi còn nhỏ mà khí chất tàn ác cực nặng, thích chế ám khí, phi tiêu hình lá, giết người vô hình, sau này lỡ như lầm đường lạc lối, chỉ e không giúp được cho đất nước, Hầu gia hay nghĩ lại, vị trí thế tử này phải thật cẩn trọng. (Chương 13)

Trấn Nam Hầu vẫn truyền vị trí thế tử cho hắn, nhưng lại không cho hắn luyện võ. Đương nhiên hiện tại Sở Boss đang là nam chính, có buff (nghĩa là tung hô, tâng bốc lên, thành thánh hóa lên) nam chính, nên sẽ ngày càng mạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.